Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 236
". . . . . ." Đường lão gia nửa ngày không nói gì, quan sát Hạ Thủy Tinh từ trên xuống dưới, trong lòng kinh ngạc vì sự dũng cảm của cô bé, lại dám nhìn thẳng vào ông, hơn nữa một chút sợ hãi cũng không có!
Đồng thời, Hạ Thủy Tinh cũng quan sát ông, mắt to chớp chớp, đáy lòng nghi ngờ, Thái Gia Gia làm gì lại nhìn mình như vậy nha, thật kỳ quái!
"Thái Gia Gia. . . . . . Người. . . . . ."
"Ngừng!" Đường lão gia giơ tay ra, cắt đứt lời nói của Hạ Thủy Tinh, "Ta không phải là Thái Gia Gia của cháu, ta họ Đường, cháu họ Hạ, không phải sao?"
". . . . . ." Hạ Thủy Tinh bĩu môi, nhỏ giọng hừ, "Đúng là một người già bảo thủ!"
"Ngươi nói cái gì? !" Đường lão gia nhíu lông mày, quả thật không thể tin được những gì mà lỗ tai nghe được, một đứa bé nhỏ như vậy mà dám nói về ông như thế?
"Không có gì!" Hạ Thủy Tinh lên tiếng phủ nhận, đứa ngốc mới thừa nhận! Nhưng lời mình nói là thật mà, ông trừng mình cũng vô dụng!
Đường lão gia nhìn chăm chú, ánh mắt sắc bén khóa chặt cô bé trước mặt, muốn từ trên người cô bé tìm ra một tia dấu vết, dũng khí mà cô bé có được là từ đâu mà ra?
Nhìn một hôi lâu, nhưng không lấy được đáp án mình muốn, Đường lão gia vẫn chưa từ bỏ ý định, buông cần câu trong tay , làm bộ đứng dậy.
". . . . . ." Ngồi lâu, thắt lưng hơi đau, chân cũng hơi mỏi, vì thế khi đứng lên ông hơi lảo đảo.
"Thái Gia Gia! Cẩn thận!" Hạ Thủy Tinh phản ứng rất nhanh nhẹn, mặc dù còn nhỏ, nhưng tốc độ lại rất nhanh, thân thể nhỏ bé "Vèo" một cái liền vọt tới, đỡ Đường lão gia.
"Buông tay!" Đường lão gia quắc mắt, tuyệt không cảm kích.
Tay cô bé này thật mềm mại, trên người còn tản ra mùi thơm của sữa khiến ông thấy không được tự nhiên!
"Thả tay ra con sợ người sẽ bị ngã?" Hạ Thủy Tinh vừa lệch cổ, vừa ngửa đầu hỏi ông.
"Ngã hay không cũng không liên quan đến ngươi!"
"Ai!" Hạ Thủy Tinh tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên có chút dữ tợn, "Con nói cho người biết nhé, người làm thế này không đáng yêu gì cả! Không trách được người đã già như vậy mà lại chỉ có thể một mình cô độc ngồi ở đây câu cá, nhưng cả cá cũng không thích người nên một con người cũng không câu được!"
"Ngươi. . . . . ." Đường lão gia giận đến mặt đỏ bừng bừng.
Đường Húc Nghiêu đứng ở một bên cười thầm, quét mắt một vòng đến giỏ đựng cá, quả nhiên là trống không, một con cá cũng không có! Mắt quan sát của Thủy Tinh thật tốt thật hơn người!
Hạ Thủy Tinh trợn tròn mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút sợ hãi nào, hỏi, "Người tức giận sao?"
Đường lão gia cười lạnh, "Ta đây sẽ không bao giờ chấp nhất với một đứa trẻ!"
"Được vậy là tốt nhất! Con cũng không bao giờ chấp nhất với một ông già tính khí khó ưa như ông!" bộ dạng Hạ Thủy Tinh cũng chẳng hề để ý, từ từ buông tay ra, sau đó chạy đến bên cạnh Đường Húc Nghiêu.
"Ba, chúng ta về đi thôi! Thái Gia Gia một chút đáng yêu cũng không có! Con không cần! Thái gia gia không tốt được như ông bảo vệ của trường chúng con!"
". . . . . ." Đường lão gia thở hốc vì kinh ngạc, Xú Nha Đầu này cư nhiên so sánh ông với người bảo vệ của trường con bé học?
"Hạ Thủy Tinh, ngươi đứng lại đó cho ta!" giọng nói uy hiếp vang lên, vừa cứng rắn, vừa không cho người ta khước từ.
Hạ Thủy Tinh dừng bước, từ từ quay đầu lại, một tia giảo hoạt thoáng qua đôi mắt.
"Thật xin lỗi người, hiện giờ con muốn nhanh chóng về với mẹ, có chuyện gì cứ để nói sau nha!"
Nói xong, bàn tay nhỏ bé lấy từ trong ba lô dâu tây một cuốn sổ ghi chép và một chiếc bút nước, rồi ghi số điện thoại của mình lên.
Đi tới, nhét vào trong tay của Đường lão, "Bye bye thái gia gia!"
Lời còn chưa dứt, đã vội vã chạy, đến và đi như một làn khói.
Đường lão gia cắn răng mở miệng, vo tròn tờ giấy trong tay, nhưng thủy chung không thể chịu vứt nó đi được.
Xa xa, Hạ Thủy Tinh cười rất đắc ý, chờ coi đi, sớm muộn gì người cũng không chịu được, nhất định sẽ gọi điện thoại cho mình! Đến lúc đó, sẽ “Mời" mình đến đây!
◎ ◎ ◎
San Francisco.
Vân Tiểu Tiểu uể oải không sức sống.
"Aizz. . . . . ." Lần thứ một trăm lẻ một than thở, đặt cái gối vào trong lòng, nhưng vẫn cảm thấy trống rỗng.
Làm tổ trên ghế sofa đã đủ, liền đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Thiệu Hành đang làm món Italy, mặc dù vẫn chưa làm xong, nhưng đã khiến người ta phải thèm nhỏ dãi rồi, nhưng quá đáng tiếc là gần đây cô không có khẩu vị để ăn uống.
Thiệu Hành ngẩng đầu nhìn thấy cô thì hỏi, "Sao vậy? Lại nhớ Thủy Tinh à?"
"Phải ha! Không biết khi nào thì con bé mới trở lại! Em nhớ con bé sắp chết mất!"
Kể từ khi Thủy Tinh đi, cô đã cảm thấy trong sinh hoạt tựa như thiếu đi thứ gì đó, mỗi ngày không nghe được nghe giọng nói ngọt ngào, không được thấy khuôn mặt tươi cười đáng yêu, giống như mặt trời cũng không còn rực rỡ được nữa rồi !
Thiệu Hành cười lắc đầu, buông thứ đang cầm trong tay ra, đi tới, nắm bả vai cô, không nhịn được hôn lên gương mặt đang nhăn nhúm của cô một cái, "Em thích trẻ con như vậy, không bằng chúng ta cũng sinh một đứa đi? "
". . . . . ." Mặt Vân Tiểu Tiểu trong nháy mắt đỏ lên, ấp a ấp úng không lên tiếng.
"Không nói chính là ngầm cho phép?" Hắn tiếp tục trêu chọc cô.
Vân Tiểu Tiểu bĩu môi, không tự tin nói, "Nhưng em sẽ không chăm sóc tiểu bảo bảo được đâu! Ngay cả chính mình em còn không chắm sóc tốt được!"
"Không phải còn anh sao?"
Vân Tiểu Tiểu kinh ngạc há miệng, "Thiệu Hành, anh chính là người vạn năng sao?"
"Có lẽ là vậy, bởi vì anh nhất định gặp được một người ‘ngốc nghếch’ như em!"
"Ai là người ngốc nghếch chứ? Em rất thông minh mà? " Vân Tiểu Tiểu không phục, giơ ngón tay ra đếm, "Em biết Taekwondo này! Hơn nữa em còn là một người mua sắm siêu cấp vô địch !"
"Tiểu Tiểu. . . . . ." Thiệu Hành bỗng nhiên giật mình, đưa tay kéo tay cô qua, nghiêm túc hỏi, "Vì sao em lại thích mua sắm nhiều như vậy, thật sự em thích shopping đến thế sao?"
"Thật ra thì không phải . . . . . nguyên nhân là do khi còn nhỏ em đã bị bắt cóc, người xấu nhốt em trong một căn phòng trống không, khi đó em rất sợ hãi, mặc dù sau đó cũng được cứu thoát, nhưng từ đó về sau em nhìn rất sợ khi nhìn thấy một căn phòng trống rỗng, cho nên em rất thích mua sắm, để nhét đầy căn phòng . . . . . dần dần mua sắm trở thành thói quen. . . . . . Taekwondo cũng là sau khi bị bắt cóc em mới học để phòng thân . . . . . ."
"Đây cũng là nguyên nhân em không dám ở một mình trong căn phòng lớn? "
"Vâng. Ở trong căn phòng lớn không phải em sẽ mua sắm càng nhiều sao? "
"Vậy thì sau khi chúng ta kết hôn, chúng ta tìm một căn nhà nhỏ thôi, chỉ cần có một phòng ngủ một phòng khách, là được có phải không?"
"Như vậy có nhỏ quá không? Về sau con của chúng ta phải ở đâu đây? " Vân Tiểu Tiểu vừa mới dứt lời, liền hận không cắn đứt lưỡi của mình được, muốn chết, mình đang nói cái gì vậy!
Tút tút tút. . . . . . Điện thoại vang lên.
Cám ơn trời đất, vang lên thật đúng lúc!
"Dì Tiểu Tiểu à, con là Thủy Tinh nè, con và ba mẹ sắp về rồi! Lần này về hai người sẽ cử hành hôn lễ luôn đấy dì ạ!"
Đồng thời, Hạ Thủy Tinh cũng quan sát ông, mắt to chớp chớp, đáy lòng nghi ngờ, Thái Gia Gia làm gì lại nhìn mình như vậy nha, thật kỳ quái!
"Thái Gia Gia. . . . . . Người. . . . . ."
"Ngừng!" Đường lão gia giơ tay ra, cắt đứt lời nói của Hạ Thủy Tinh, "Ta không phải là Thái Gia Gia của cháu, ta họ Đường, cháu họ Hạ, không phải sao?"
". . . . . ." Hạ Thủy Tinh bĩu môi, nhỏ giọng hừ, "Đúng là một người già bảo thủ!"
"Ngươi nói cái gì? !" Đường lão gia nhíu lông mày, quả thật không thể tin được những gì mà lỗ tai nghe được, một đứa bé nhỏ như vậy mà dám nói về ông như thế?
"Không có gì!" Hạ Thủy Tinh lên tiếng phủ nhận, đứa ngốc mới thừa nhận! Nhưng lời mình nói là thật mà, ông trừng mình cũng vô dụng!
Đường lão gia nhìn chăm chú, ánh mắt sắc bén khóa chặt cô bé trước mặt, muốn từ trên người cô bé tìm ra một tia dấu vết, dũng khí mà cô bé có được là từ đâu mà ra?
Nhìn một hôi lâu, nhưng không lấy được đáp án mình muốn, Đường lão gia vẫn chưa từ bỏ ý định, buông cần câu trong tay , làm bộ đứng dậy.
". . . . . ." Ngồi lâu, thắt lưng hơi đau, chân cũng hơi mỏi, vì thế khi đứng lên ông hơi lảo đảo.
"Thái Gia Gia! Cẩn thận!" Hạ Thủy Tinh phản ứng rất nhanh nhẹn, mặc dù còn nhỏ, nhưng tốc độ lại rất nhanh, thân thể nhỏ bé "Vèo" một cái liền vọt tới, đỡ Đường lão gia.
"Buông tay!" Đường lão gia quắc mắt, tuyệt không cảm kích.
Tay cô bé này thật mềm mại, trên người còn tản ra mùi thơm của sữa khiến ông thấy không được tự nhiên!
"Thả tay ra con sợ người sẽ bị ngã?" Hạ Thủy Tinh vừa lệch cổ, vừa ngửa đầu hỏi ông.
"Ngã hay không cũng không liên quan đến ngươi!"
"Ai!" Hạ Thủy Tinh tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên có chút dữ tợn, "Con nói cho người biết nhé, người làm thế này không đáng yêu gì cả! Không trách được người đã già như vậy mà lại chỉ có thể một mình cô độc ngồi ở đây câu cá, nhưng cả cá cũng không thích người nên một con người cũng không câu được!"
"Ngươi. . . . . ." Đường lão gia giận đến mặt đỏ bừng bừng.
Đường Húc Nghiêu đứng ở một bên cười thầm, quét mắt một vòng đến giỏ đựng cá, quả nhiên là trống không, một con cá cũng không có! Mắt quan sát của Thủy Tinh thật tốt thật hơn người!
Hạ Thủy Tinh trợn tròn mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút sợ hãi nào, hỏi, "Người tức giận sao?"
Đường lão gia cười lạnh, "Ta đây sẽ không bao giờ chấp nhất với một đứa trẻ!"
"Được vậy là tốt nhất! Con cũng không bao giờ chấp nhất với một ông già tính khí khó ưa như ông!" bộ dạng Hạ Thủy Tinh cũng chẳng hề để ý, từ từ buông tay ra, sau đó chạy đến bên cạnh Đường Húc Nghiêu.
"Ba, chúng ta về đi thôi! Thái Gia Gia một chút đáng yêu cũng không có! Con không cần! Thái gia gia không tốt được như ông bảo vệ của trường chúng con!"
". . . . . ." Đường lão gia thở hốc vì kinh ngạc, Xú Nha Đầu này cư nhiên so sánh ông với người bảo vệ của trường con bé học?
"Hạ Thủy Tinh, ngươi đứng lại đó cho ta!" giọng nói uy hiếp vang lên, vừa cứng rắn, vừa không cho người ta khước từ.
Hạ Thủy Tinh dừng bước, từ từ quay đầu lại, một tia giảo hoạt thoáng qua đôi mắt.
"Thật xin lỗi người, hiện giờ con muốn nhanh chóng về với mẹ, có chuyện gì cứ để nói sau nha!"
Nói xong, bàn tay nhỏ bé lấy từ trong ba lô dâu tây một cuốn sổ ghi chép và một chiếc bút nước, rồi ghi số điện thoại của mình lên.
Đi tới, nhét vào trong tay của Đường lão, "Bye bye thái gia gia!"
Lời còn chưa dứt, đã vội vã chạy, đến và đi như một làn khói.
Đường lão gia cắn răng mở miệng, vo tròn tờ giấy trong tay, nhưng thủy chung không thể chịu vứt nó đi được.
Xa xa, Hạ Thủy Tinh cười rất đắc ý, chờ coi đi, sớm muộn gì người cũng không chịu được, nhất định sẽ gọi điện thoại cho mình! Đến lúc đó, sẽ “Mời" mình đến đây!
◎ ◎ ◎
San Francisco.
Vân Tiểu Tiểu uể oải không sức sống.
"Aizz. . . . . ." Lần thứ một trăm lẻ một than thở, đặt cái gối vào trong lòng, nhưng vẫn cảm thấy trống rỗng.
Làm tổ trên ghế sofa đã đủ, liền đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Thiệu Hành đang làm món Italy, mặc dù vẫn chưa làm xong, nhưng đã khiến người ta phải thèm nhỏ dãi rồi, nhưng quá đáng tiếc là gần đây cô không có khẩu vị để ăn uống.
Thiệu Hành ngẩng đầu nhìn thấy cô thì hỏi, "Sao vậy? Lại nhớ Thủy Tinh à?"
"Phải ha! Không biết khi nào thì con bé mới trở lại! Em nhớ con bé sắp chết mất!"
Kể từ khi Thủy Tinh đi, cô đã cảm thấy trong sinh hoạt tựa như thiếu đi thứ gì đó, mỗi ngày không nghe được nghe giọng nói ngọt ngào, không được thấy khuôn mặt tươi cười đáng yêu, giống như mặt trời cũng không còn rực rỡ được nữa rồi !
Thiệu Hành cười lắc đầu, buông thứ đang cầm trong tay ra, đi tới, nắm bả vai cô, không nhịn được hôn lên gương mặt đang nhăn nhúm của cô một cái, "Em thích trẻ con như vậy, không bằng chúng ta cũng sinh một đứa đi? "
". . . . . ." Mặt Vân Tiểu Tiểu trong nháy mắt đỏ lên, ấp a ấp úng không lên tiếng.
"Không nói chính là ngầm cho phép?" Hắn tiếp tục trêu chọc cô.
Vân Tiểu Tiểu bĩu môi, không tự tin nói, "Nhưng em sẽ không chăm sóc tiểu bảo bảo được đâu! Ngay cả chính mình em còn không chắm sóc tốt được!"
"Không phải còn anh sao?"
Vân Tiểu Tiểu kinh ngạc há miệng, "Thiệu Hành, anh chính là người vạn năng sao?"
"Có lẽ là vậy, bởi vì anh nhất định gặp được một người ‘ngốc nghếch’ như em!"
"Ai là người ngốc nghếch chứ? Em rất thông minh mà? " Vân Tiểu Tiểu không phục, giơ ngón tay ra đếm, "Em biết Taekwondo này! Hơn nữa em còn là một người mua sắm siêu cấp vô địch !"
"Tiểu Tiểu. . . . . ." Thiệu Hành bỗng nhiên giật mình, đưa tay kéo tay cô qua, nghiêm túc hỏi, "Vì sao em lại thích mua sắm nhiều như vậy, thật sự em thích shopping đến thế sao?"
"Thật ra thì không phải . . . . . nguyên nhân là do khi còn nhỏ em đã bị bắt cóc, người xấu nhốt em trong một căn phòng trống không, khi đó em rất sợ hãi, mặc dù sau đó cũng được cứu thoát, nhưng từ đó về sau em nhìn rất sợ khi nhìn thấy một căn phòng trống rỗng, cho nên em rất thích mua sắm, để nhét đầy căn phòng . . . . . dần dần mua sắm trở thành thói quen. . . . . . Taekwondo cũng là sau khi bị bắt cóc em mới học để phòng thân . . . . . ."
"Đây cũng là nguyên nhân em không dám ở một mình trong căn phòng lớn? "
"Vâng. Ở trong căn phòng lớn không phải em sẽ mua sắm càng nhiều sao? "
"Vậy thì sau khi chúng ta kết hôn, chúng ta tìm một căn nhà nhỏ thôi, chỉ cần có một phòng ngủ một phòng khách, là được có phải không?"
"Như vậy có nhỏ quá không? Về sau con của chúng ta phải ở đâu đây? " Vân Tiểu Tiểu vừa mới dứt lời, liền hận không cắn đứt lưỡi của mình được, muốn chết, mình đang nói cái gì vậy!
Tút tút tút. . . . . . Điện thoại vang lên.
Cám ơn trời đất, vang lên thật đúng lúc!
"Dì Tiểu Tiểu à, con là Thủy Tinh nè, con và ba mẹ sắp về rồi! Lần này về hai người sẽ cử hành hôn lễ luôn đấy dì ạ!"
Bình luận facebook