Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 238
San Francisco phi trường quốc tế.
Đại sảnh rộng mở sáng ngời, người đến người đi, nhưng trong đám người bước ra có một nhà ba người làm người ta phải chú ý.
Tuy rằng trải qua chuyến bay đường dài nhưng trên mặt ba người lại không thấy chút mệt mỏi nào.
Người đàn ông mặc quần tây màu đen, áo sơ mi trắng, là sự phối hợp đơn điệu nhưng luôn kinh điển. Trên gương mặt anh tuấn là lông mày rậm, đôi mắt thâm thúy, còn có một đôi môi mỏng hấp hẫn, bất tri bất giác, khiến người nhìn si mê.
Bên cạnh anh, người phụ nữ mặc áo sơ mi chữ T cùng quần Jeans bạc, tóc dài đơn giản buộc thành đuôi ngựa, dáng vẻ trẻ trung, xem ra vẫn còn là sinh viên đại học, nhưng là trên khuôn mặt xinh đẹp mang vài phần quyến rũ phong tình, là hương vị của người trưởng thành, khiến người ta khó có thể suy xét. Cô ấy không phải là một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành mỹ, nhưng khóe mắt đuôi mày đều có nụ cười, đem lại một ma lực, làm người liếc nhìn, sẽ cảm thấy toàn thân trở nên ấm áp.
Càng làm cho người ta không kịp thu ánh nhìn, là một cô bé đi giữa hai người, hai tay cô bé được hai người nắm lấy, cô bé như hoa như ngọc, tóc đen, da trắng, hiển nhiên là một búp bê phương Đông, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, vô luận nhìn bao lâu cũng không dời mắt đi được.
Một hình ảnh đẹp đến vậy chính là điều mà lòng người ta luôn hướng tới. Kể cả những người bàng quan nhìn qua cũng có cảm giác vô cùng tốt tốt!
"Mẹ! Có rất nhiều cô nhìn lén ba!" cô bé không có ý tốt đưa tin.
". . . . . ." trên trán người đàn ông nhất thời đổ mồ hôi.
"Ba! Cũng có rất nhiều chú nhìn lén mẹ!" cô bé lại nói lời xấu xa.
". . . . . ." mặt người phụ nữ khẽ ửng hồng.
"Ba! Mẹ! Còn có rất nhiều người nhìn lén con! Nam nữ già trẻ đều có!" cô bé tiếp tục ồn ào.
"Hạ Thủy Tinh! Không cần lảng sang chuyện khác!" cả người đàn ông và phụ nữ cùng lên tiếng, cô bé vôi vàng ngậm miệng lại, tròn mắt suy nghĩ.
Mười phút trước, khi ba người vừa xuống máy bay, cô giáo chủ nhiệm đã gọi cho mẹ, nói về thành tích cuối kỳ của cô bé.
Vâng, toàn bộ các môn đều được 0! Tất cả! Đều 0!
Bởi vì, mấy ngày đó cô bé bận phải đi làm hộ chiếu, không có thời gian lên lớp, không có tâm tư học hành, càng không có thời gian đến thi, cô bé đã bỏ thi !
Vốn cho là là sau khi tựu trường cô bé sẽ được thi lại, không nghĩ tới cô giáo lại thông báo cho gia đình biết được!
Lần này, mình chết chắc rồi !
Hạ Thủy Tinh buồn bự, một khuôn mặt nhỏ nhắn đầy rối rắm, làm thế nào, làm thế nào, mẹ xem ra rất tức giận, ngay cả ba cũng không có biện pháp biện hộ cho mình được!
Có lẽ, mùa hè này sẽ không được nghỉ ngơi, mình sẽ vì chuyện này mà phải trả giá vô cùng thảm hại!
Hu hu hu, không thể thế được, những ngày nghỉ tốt đẹp của mình!
Mặc dù lần này mình vụng trộm về nước nhưng mình thu hoạch rất lớn nha!
Nhìn xem, cô bé một mình ra đi, lúc trở lại dẫn theo hai! Hơn nữa hai người sẽ lập tức kết hôn ! Công lao của cô bé lớn lao bao nhiêu! Cho nên tất cả các môn học đều được 0 điểm cũng không phải là vấn đề gì đáng kể cả!
"Ba, mẹ, đừng nghiêm túc như vậy mà! À . . . . . những người sắp kết hôn tâm tình đều tốt mà! Hai người cưới lên đi! Cười lên mới tốt chứ!"
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ liếc mắt nhìn nhau, tuy cười nhưng so với khóc còn khó coi hơn!
Còn tâm tình gì mà kết hôn nữa đây, nếu là trong hôn lễ người ta vô tình hỏi, thi hết học kỳ con gái hai người được bao nhiêu điểm, bọn họ nên nói gì đây, thật quá mất mặt!
Hạ Thủy Tinh len lén nuốt nước miếng một cái, không dám nói lung tung nữa.
Đầu nhỏ quay đi, liếc mắt liền ngắm đến hai người đang đứng chờ.
"Chú Thiệu! Dì Tiểu Tiểu!" Co cẳng chạy.
Ha ha, tìm được cứu tinh rồi !
"Thủy Tinh! Bảo bối! Ngoan quá!" Vân Tiểu Tiểu ôm cô bé không buông tay, Thiệu Hành cũng rất nhớ cô bé, liền hôn cô bé hai lần.
"Thủy Tinh, con có nhớ hai chúng ta không?" Vân Tiểu Tiểu cùng Thiệu Hành cưng chiều hỏi cô bé.
"Đương nhiên là có rồi!" Hạ Thủy Tinh nói thật lòng, nhưng cũng không khách khí điểm chút thuốc mê, "Mỗi ngày con đều nhớ đến chú và dì rất nhiều lần nha! Buổi tối còn nằm mơ tới chú và dì! Hì hì hì, con quyết định tối nay sẽ ngủ cùng hai người nha!"
"Thật tốt quá! ! !" Vân Tiểu Tiểu mừng rỡ không thôi, Thiệu Hành cũng cười nhưng có chút ngẫm nghĩ.
Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ kéo hành lí đến gần, Thiệu Hành cùng Vân Tiểu Tiểu theo chân bọn họ cùng hàn huyên một hồi, sau đó một nhóm năm người liền cùng đi ra khỏi đại sảnh sân bay.
Bởi vì suy tính có nhiều người, Thiệu Hành đã cố ý lái chiếc xe RV đến .
Hạ Thủy Tinh ngồi trên ghế lái phụ, giả bộ ngủ. Nghĩ thầm chỉ cần tránh được hôm nay, là mọi việc sẽ tốt đẹp thôi!
Mấy người lớn ngồi ở phía sau tấm gẫu với nhau.
"Hải Dụ, khi nào thì cậu cùng Đường Húc Nghiêu kết hôn?" Vân Tiểu Tiểu rất hưng phấn hỏi.
"À. . . . . . Còn chưa chuẩn bị được gì . . . . ." Hạ Hải Dụ hơi hơi đỏ mặt.
"Cần phải nắm chắc cơ hội! Thừa dịp được nghỉ hè này liền kết hôn đi! Sau đó có thể trải qua một tuần trăng mật thật dài!"
"Ừm! Tiểu Tiểu nói rất đúng!" Đường Húc Nghiêu giơ hai tay tán thành.
Hạ Hải Dụ trợn mắt trừng anh, không cần khoa trương như vậy chứ, bộ dạng quá gấp gáp chưa kìa!
Tay nhỏ bé, len lén véo hông anh.
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu ho nhẹ, lơ đãng ngước mắt, nhìn thấy dáng vẻ suy tính của Thiệu Hành.
Ba giây sau, anh quả nhiên liền hành động.
Thiệu Hành liếc nhìn Vân Tiểu Tiểu một cái, vui đùa mang theo vài phần nghiêm túc, "Tiểu Tiểu, không bằng chúng ta cũng nhân cơ hội này kết hôn đi, giống như em nói, đang là nghỉ hè, nên có nhiều thời gian để chuẩn bị hôn lễ và hưởng tuần trang mật!"
". . . . . ." Vân Tiểu Tiểu động lòng, nhưng vẫn không nhịn được cãi lại, "Anh suy nghĩ tốt quá nhỉ! Ai muốn gả cho anh!"
"Không gả cho anh thì gả cho ai? Không phải em cũng đáp ứng sinh con cho anh rồi sao !"
"Anh anh anh. . . . . . anh nói lăng nhăng gì thế. . . . . . em đáp ứng anh bao giờ?" Vân Tiểu Tiểu lên tiếng phủ nhận, mặt lại đỏ bừng.
Hạ Hải Dụ mím môi cười trộm, xem ra, chuyện tốt của Tiểu Tiểu cùng Thiệu Hành cũng sắp đến!
Đảo mắt nhìn, liền nghĩ ra một chủ ý!
"Tiểu Tiểu, bằng không cậu đáp ứng Thiệu Hành đi, như vậy hai đứa bọn mình liền có thể kết hôn cùng nhau nha!"
Đại sảnh rộng mở sáng ngời, người đến người đi, nhưng trong đám người bước ra có một nhà ba người làm người ta phải chú ý.
Tuy rằng trải qua chuyến bay đường dài nhưng trên mặt ba người lại không thấy chút mệt mỏi nào.
Người đàn ông mặc quần tây màu đen, áo sơ mi trắng, là sự phối hợp đơn điệu nhưng luôn kinh điển. Trên gương mặt anh tuấn là lông mày rậm, đôi mắt thâm thúy, còn có một đôi môi mỏng hấp hẫn, bất tri bất giác, khiến người nhìn si mê.
Bên cạnh anh, người phụ nữ mặc áo sơ mi chữ T cùng quần Jeans bạc, tóc dài đơn giản buộc thành đuôi ngựa, dáng vẻ trẻ trung, xem ra vẫn còn là sinh viên đại học, nhưng là trên khuôn mặt xinh đẹp mang vài phần quyến rũ phong tình, là hương vị của người trưởng thành, khiến người ta khó có thể suy xét. Cô ấy không phải là một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành mỹ, nhưng khóe mắt đuôi mày đều có nụ cười, đem lại một ma lực, làm người liếc nhìn, sẽ cảm thấy toàn thân trở nên ấm áp.
Càng làm cho người ta không kịp thu ánh nhìn, là một cô bé đi giữa hai người, hai tay cô bé được hai người nắm lấy, cô bé như hoa như ngọc, tóc đen, da trắng, hiển nhiên là một búp bê phương Đông, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, vô luận nhìn bao lâu cũng không dời mắt đi được.
Một hình ảnh đẹp đến vậy chính là điều mà lòng người ta luôn hướng tới. Kể cả những người bàng quan nhìn qua cũng có cảm giác vô cùng tốt tốt!
"Mẹ! Có rất nhiều cô nhìn lén ba!" cô bé không có ý tốt đưa tin.
". . . . . ." trên trán người đàn ông nhất thời đổ mồ hôi.
"Ba! Cũng có rất nhiều chú nhìn lén mẹ!" cô bé lại nói lời xấu xa.
". . . . . ." mặt người phụ nữ khẽ ửng hồng.
"Ba! Mẹ! Còn có rất nhiều người nhìn lén con! Nam nữ già trẻ đều có!" cô bé tiếp tục ồn ào.
"Hạ Thủy Tinh! Không cần lảng sang chuyện khác!" cả người đàn ông và phụ nữ cùng lên tiếng, cô bé vôi vàng ngậm miệng lại, tròn mắt suy nghĩ.
Mười phút trước, khi ba người vừa xuống máy bay, cô giáo chủ nhiệm đã gọi cho mẹ, nói về thành tích cuối kỳ của cô bé.
Vâng, toàn bộ các môn đều được 0! Tất cả! Đều 0!
Bởi vì, mấy ngày đó cô bé bận phải đi làm hộ chiếu, không có thời gian lên lớp, không có tâm tư học hành, càng không có thời gian đến thi, cô bé đã bỏ thi !
Vốn cho là là sau khi tựu trường cô bé sẽ được thi lại, không nghĩ tới cô giáo lại thông báo cho gia đình biết được!
Lần này, mình chết chắc rồi !
Hạ Thủy Tinh buồn bự, một khuôn mặt nhỏ nhắn đầy rối rắm, làm thế nào, làm thế nào, mẹ xem ra rất tức giận, ngay cả ba cũng không có biện pháp biện hộ cho mình được!
Có lẽ, mùa hè này sẽ không được nghỉ ngơi, mình sẽ vì chuyện này mà phải trả giá vô cùng thảm hại!
Hu hu hu, không thể thế được, những ngày nghỉ tốt đẹp của mình!
Mặc dù lần này mình vụng trộm về nước nhưng mình thu hoạch rất lớn nha!
Nhìn xem, cô bé một mình ra đi, lúc trở lại dẫn theo hai! Hơn nữa hai người sẽ lập tức kết hôn ! Công lao của cô bé lớn lao bao nhiêu! Cho nên tất cả các môn học đều được 0 điểm cũng không phải là vấn đề gì đáng kể cả!
"Ba, mẹ, đừng nghiêm túc như vậy mà! À . . . . . những người sắp kết hôn tâm tình đều tốt mà! Hai người cưới lên đi! Cười lên mới tốt chứ!"
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ liếc mắt nhìn nhau, tuy cười nhưng so với khóc còn khó coi hơn!
Còn tâm tình gì mà kết hôn nữa đây, nếu là trong hôn lễ người ta vô tình hỏi, thi hết học kỳ con gái hai người được bao nhiêu điểm, bọn họ nên nói gì đây, thật quá mất mặt!
Hạ Thủy Tinh len lén nuốt nước miếng một cái, không dám nói lung tung nữa.
Đầu nhỏ quay đi, liếc mắt liền ngắm đến hai người đang đứng chờ.
"Chú Thiệu! Dì Tiểu Tiểu!" Co cẳng chạy.
Ha ha, tìm được cứu tinh rồi !
"Thủy Tinh! Bảo bối! Ngoan quá!" Vân Tiểu Tiểu ôm cô bé không buông tay, Thiệu Hành cũng rất nhớ cô bé, liền hôn cô bé hai lần.
"Thủy Tinh, con có nhớ hai chúng ta không?" Vân Tiểu Tiểu cùng Thiệu Hành cưng chiều hỏi cô bé.
"Đương nhiên là có rồi!" Hạ Thủy Tinh nói thật lòng, nhưng cũng không khách khí điểm chút thuốc mê, "Mỗi ngày con đều nhớ đến chú và dì rất nhiều lần nha! Buổi tối còn nằm mơ tới chú và dì! Hì hì hì, con quyết định tối nay sẽ ngủ cùng hai người nha!"
"Thật tốt quá! ! !" Vân Tiểu Tiểu mừng rỡ không thôi, Thiệu Hành cũng cười nhưng có chút ngẫm nghĩ.
Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ kéo hành lí đến gần, Thiệu Hành cùng Vân Tiểu Tiểu theo chân bọn họ cùng hàn huyên một hồi, sau đó một nhóm năm người liền cùng đi ra khỏi đại sảnh sân bay.
Bởi vì suy tính có nhiều người, Thiệu Hành đã cố ý lái chiếc xe RV đến .
Hạ Thủy Tinh ngồi trên ghế lái phụ, giả bộ ngủ. Nghĩ thầm chỉ cần tránh được hôm nay, là mọi việc sẽ tốt đẹp thôi!
Mấy người lớn ngồi ở phía sau tấm gẫu với nhau.
"Hải Dụ, khi nào thì cậu cùng Đường Húc Nghiêu kết hôn?" Vân Tiểu Tiểu rất hưng phấn hỏi.
"À. . . . . . Còn chưa chuẩn bị được gì . . . . ." Hạ Hải Dụ hơi hơi đỏ mặt.
"Cần phải nắm chắc cơ hội! Thừa dịp được nghỉ hè này liền kết hôn đi! Sau đó có thể trải qua một tuần trăng mật thật dài!"
"Ừm! Tiểu Tiểu nói rất đúng!" Đường Húc Nghiêu giơ hai tay tán thành.
Hạ Hải Dụ trợn mắt trừng anh, không cần khoa trương như vậy chứ, bộ dạng quá gấp gáp chưa kìa!
Tay nhỏ bé, len lén véo hông anh.
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu ho nhẹ, lơ đãng ngước mắt, nhìn thấy dáng vẻ suy tính của Thiệu Hành.
Ba giây sau, anh quả nhiên liền hành động.
Thiệu Hành liếc nhìn Vân Tiểu Tiểu một cái, vui đùa mang theo vài phần nghiêm túc, "Tiểu Tiểu, không bằng chúng ta cũng nhân cơ hội này kết hôn đi, giống như em nói, đang là nghỉ hè, nên có nhiều thời gian để chuẩn bị hôn lễ và hưởng tuần trang mật!"
". . . . . ." Vân Tiểu Tiểu động lòng, nhưng vẫn không nhịn được cãi lại, "Anh suy nghĩ tốt quá nhỉ! Ai muốn gả cho anh!"
"Không gả cho anh thì gả cho ai? Không phải em cũng đáp ứng sinh con cho anh rồi sao !"
"Anh anh anh. . . . . . anh nói lăng nhăng gì thế. . . . . . em đáp ứng anh bao giờ?" Vân Tiểu Tiểu lên tiếng phủ nhận, mặt lại đỏ bừng.
Hạ Hải Dụ mím môi cười trộm, xem ra, chuyện tốt của Tiểu Tiểu cùng Thiệu Hành cũng sắp đến!
Đảo mắt nhìn, liền nghĩ ra một chủ ý!
"Tiểu Tiểu, bằng không cậu đáp ứng Thiệu Hành đi, như vậy hai đứa bọn mình liền có thể kết hôn cùng nhau nha!"
Bình luận facebook