Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Cô dâu kinh ngạc: “Ui da, Đậu Đậu sao không cẩn thận như vậy?”
Đáy mắt Tô Triệt tỏ rõ đau lòng, muốn đi lên lại bị cô dâu nắm lấy cánh tay, cô ta hung hăng trừng mắt, ràng buộc động tác của hắn ta.
Loan Đậu Đậu cả người ướt sũng, quần áo dính sát da thịt, đầu mùa hè, nước rất lạnh, không nhịn được khẽ rùng mình. Cô không phải người mù thấy được sự do dự của Tô Triết. Cô cắn môi,có mấy phần ức nhưng không trách người được. Ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía tổng giám đốc, giờ phút này đến phiên anh hùng cứu mỹ nhân rồi!
Thạch Thương Ly cao lớn, ánh nắng chiếu vào người hắn tỏa lên vầng sáng ấm áp.
Đôi tay đút trong túi không có ý giúp đỡ. Đối với một Đậu Đậu nhếch nhác có mắt như không.
Loan Đậu Đậu mếu máo, hắn không giúp cô! Quả nhiên là nhà tư bản đều không có tính người, là động vật máu lạnh. Uổng công cô nịnh hót. Tổng giám đốc đáng tin thì heo nái biết leo cây hết!
Cô dâu hả hê vòng tay trước ngực, cô làm ra vẻ quan tâm đi về phía trước một bước, ai ngờ trượt chân, cả người té xuống nước, mặt nước vừa lặng lại bắn tung tóe khắp nơi.
Loan Đậu Đậu vui vẻ, thì ra ông trời rất công bình! Thật là quả báo!
“Sao anh đạp váy tôi?” Áo cưới đều ướt, cô ta lại mặc ít hơn Loan Đậu Đậu càng thêm lạnh. Nổi giận nhìn chằm chằm Thạch Thương Ly, lại nhìn về phía chồng mình muốn hắn ta làm chủ cho cô.
Thạch Thương Ly mặt không thay đổi, bóng dáng lạnh lùng, đứng trên cao nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt giống như dã thú đang tranh địa bàn, ác độc, vô tình, ánh mắt lạnh băng nhìn cô dâu.
Mặc dù cô dâu không cam tâm nhưng vẫn bị ánh mắt hắn dọa cho sợ, nghiến răng kẽo kẹt, Tô Triệt không có phản ứng. Ánh mắt vẫn ưu thương nhìn Loan Đậu Đậu trong ao nước như cũ......
“Còn muốn lặn mấy vòng ở đây sao?”
Loan Đậu Đậu còn chưa phản ứng kịp đã bị xốc lên, đi thẳng khỏi chỗ này.Bên tai còn vang lên tiếng gào thét của cô dâu.
Bị ném vào buồng xe ấm áp, Loan Đậu Đậu vẫn cảm thấy tổng giám đốc có chút tình người, về sau sẽ ít lén thêm gia vị vào cà phê của hắn......!
“Tổng giám đốc đây không phải đường về nhà tôi.” Loan Đậu Đậu nhìn hướng xe chạy ngày càng không bình thường, yếu ớt mở miệng, hắt hơi một cái.
Thạch Thương Ly rời khỏi chỗ ngồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, tức giận không lên tiếng.
Loan Đậu Đậu chọc chọc bắp đùi hắn thử dò xét: “Tổng giám đốc, anh tức giận sao?”
“Dừng xe!” Thạch Thương Cách mở miệng, quả nhiên một giây sau xe dừng lại, hắn lại lạnh lùng nói hai chữ “Xuống xe.”
Loan Đậu Đậu không có phản ứng, ánh mắt mờ mịt, trong lòng nghi ngờ có phải hắn đang nói chuyện với cô không!
Thạch Thương Ly thấy cô ngồi bất động trên thảm, một tay mở cửa xe, một tay xốc cô lên bỏ xuống xe, nghênh ngang rời đi!
Loan Đậu Đậu ngồi hóa đá trên đường lớn.......Cô lại bị tổng giám đốc quăng ở ven đường!
“Trời ơi!" Một luồng gió thổi tới, lúc này Loan Đậu Đậu mới phản ứng thực sự bị tổng giám đốc bỏ lại, ngửa đầu la lớn: “Đại tư bản ác độc, không có tính người. Sớm muộn gì cũng bị sét đánh!A.......”
Vốn dĩ quay vào xe đi về nhưng lại dừng lại cách đó năm mét, sau đó nghe hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần về nhà.”
Xe lại lần nữa mất hút!
Đáy mắt Tô Triệt tỏ rõ đau lòng, muốn đi lên lại bị cô dâu nắm lấy cánh tay, cô ta hung hăng trừng mắt, ràng buộc động tác của hắn ta.
Loan Đậu Đậu cả người ướt sũng, quần áo dính sát da thịt, đầu mùa hè, nước rất lạnh, không nhịn được khẽ rùng mình. Cô không phải người mù thấy được sự do dự của Tô Triết. Cô cắn môi,có mấy phần ức nhưng không trách người được. Ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía tổng giám đốc, giờ phút này đến phiên anh hùng cứu mỹ nhân rồi!
Thạch Thương Ly cao lớn, ánh nắng chiếu vào người hắn tỏa lên vầng sáng ấm áp.
Đôi tay đút trong túi không có ý giúp đỡ. Đối với một Đậu Đậu nhếch nhác có mắt như không.
Loan Đậu Đậu mếu máo, hắn không giúp cô! Quả nhiên là nhà tư bản đều không có tính người, là động vật máu lạnh. Uổng công cô nịnh hót. Tổng giám đốc đáng tin thì heo nái biết leo cây hết!
Cô dâu hả hê vòng tay trước ngực, cô làm ra vẻ quan tâm đi về phía trước một bước, ai ngờ trượt chân, cả người té xuống nước, mặt nước vừa lặng lại bắn tung tóe khắp nơi.
Loan Đậu Đậu vui vẻ, thì ra ông trời rất công bình! Thật là quả báo!
“Sao anh đạp váy tôi?” Áo cưới đều ướt, cô ta lại mặc ít hơn Loan Đậu Đậu càng thêm lạnh. Nổi giận nhìn chằm chằm Thạch Thương Ly, lại nhìn về phía chồng mình muốn hắn ta làm chủ cho cô.
Thạch Thương Ly mặt không thay đổi, bóng dáng lạnh lùng, đứng trên cao nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt giống như dã thú đang tranh địa bàn, ác độc, vô tình, ánh mắt lạnh băng nhìn cô dâu.
Mặc dù cô dâu không cam tâm nhưng vẫn bị ánh mắt hắn dọa cho sợ, nghiến răng kẽo kẹt, Tô Triệt không có phản ứng. Ánh mắt vẫn ưu thương nhìn Loan Đậu Đậu trong ao nước như cũ......
“Còn muốn lặn mấy vòng ở đây sao?”
Loan Đậu Đậu còn chưa phản ứng kịp đã bị xốc lên, đi thẳng khỏi chỗ này.Bên tai còn vang lên tiếng gào thét của cô dâu.
Bị ném vào buồng xe ấm áp, Loan Đậu Đậu vẫn cảm thấy tổng giám đốc có chút tình người, về sau sẽ ít lén thêm gia vị vào cà phê của hắn......!
“Tổng giám đốc đây không phải đường về nhà tôi.” Loan Đậu Đậu nhìn hướng xe chạy ngày càng không bình thường, yếu ớt mở miệng, hắt hơi một cái.
Thạch Thương Ly rời khỏi chỗ ngồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, tức giận không lên tiếng.
Loan Đậu Đậu chọc chọc bắp đùi hắn thử dò xét: “Tổng giám đốc, anh tức giận sao?”
“Dừng xe!” Thạch Thương Cách mở miệng, quả nhiên một giây sau xe dừng lại, hắn lại lạnh lùng nói hai chữ “Xuống xe.”
Loan Đậu Đậu không có phản ứng, ánh mắt mờ mịt, trong lòng nghi ngờ có phải hắn đang nói chuyện với cô không!
Thạch Thương Ly thấy cô ngồi bất động trên thảm, một tay mở cửa xe, một tay xốc cô lên bỏ xuống xe, nghênh ngang rời đi!
Loan Đậu Đậu ngồi hóa đá trên đường lớn.......Cô lại bị tổng giám đốc quăng ở ven đường!
“Trời ơi!" Một luồng gió thổi tới, lúc này Loan Đậu Đậu mới phản ứng thực sự bị tổng giám đốc bỏ lại, ngửa đầu la lớn: “Đại tư bản ác độc, không có tính người. Sớm muộn gì cũng bị sét đánh!A.......”
Vốn dĩ quay vào xe đi về nhưng lại dừng lại cách đó năm mét, sau đó nghe hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần về nhà.”
Xe lại lần nữa mất hút!