Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182
"Về phần bất động sản của anh ấy, anh ấy nhượng quyền cho cơ quan từ thiện bán đấu giá, toàn bộ số tiền bán được sẽ thuộc về cô”
“Ý của anh là......” Loan Đậu Đậu suy nghĩ hồi lâu mới hiểu ý tứ của anh ta, “Thạch Lãng để lại toàn bộ tài sản cho tôi? Tôi là người thừa kế tài sản của anh ấy ư?”
“Đúng vậy.” Luật sư Dương gật đầu, khóe miệng mím lại cười nhạt: “Thạch Lãng đối với cô Loan thật tốt.”
“Anh chắc chắn là để lại cho tôi chứ?” Loan Đậu Đậu càng thêm buồn bực, nếu luật sư Dương là luật sư của Thạch Lãng thì làm sao lại không biết quan hệ của bọn họ được.
Đáng lẽ ra phải gọi cô là “Bà Thạch” mới đúng.
Luật sư Dương nhìn Loan Đậu Đậu gật đầu: “Đúng vậy, cô Loan. Đây là những tài liệu Thạch Lãng muốn tôi xử lý trước, tất cả thủ tục tôi đều đã hoàn tất, cô chỉ cần kí tên là được”
Loan Đậu Đậu tò mò cầm lấy tài liệu, hoàn toàn kinh ngạc. Bởi vì đây không phải tài liệu nào khác, mà chính là “Giấy thỏa thuận li hôn”!!!
Cô ngẩng đầu đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Thạch Thương Ly, anh cũng đang rất ngạc nhiên, không ngờ Thạch Lãng đã sớm chuẩn bị xong giấy li hôn, anh ta nói đời này nhất định sẽ không ly hôn với Đậu Đậu là nói dối, lừa gạt bọn họ?
Loan Đậu Đậu như chợt nghĩ đến điều gì, liền lật nhanh tới tờ cuối cùng, ở nơi kí tên đã có sẵn chữ kí của Thạch Lãng, một nét mực cực kì dứt khoát, không chút qua loa. Khi nhìn xuống phía dưới thì cô hoàn toàn gây dại.......
Ngày kí tên lại chính là ngày đó.... .... Cái ngày mà anh ta yêu cầu kết hôn thì cũng là ngày chuẩn bị giấy thỏa thuận li hôn này, anh ta sớm đã chuẩn bị thả tự do cho cô rồi.
Thạch lãng, tại sao? Tại sao anh phải làm như vậy? Kết hôn lại ly hôn cùng một ngày, rốt cuộc tại sao anh lại chuẩn bị những thứ này? Tại sao lại để lại tất cả cho tôi?
Luật sư Dương nhìn thấy vẻ mặt thắc mắc của Đậu Đậu, liền mở miệng: “Tôi nhớ hôm đó Thạch Lãng đến tìm tôi thì uống rất nhiều rượu. Anh ấy nói ngày đó là ngày hạnh phúc nhất nhưng cũng là ngày đau khổ nhất của anh. Chỉ cần cô muốn, anh ấy đều có thể cho, nhưng chỉ cần anh ấy cho, thì cô đều không cần. Tôi biết mình không nên nói nhiều, nhưng tôi biết Thạch Lãng đối với cô là thật lòng.”
Loan Đậu Đậu nắm chặt giấy li hôn, cô nghĩ rằng mình sẽ lại rơi nước mắt, lại không ngờ mình lại không thể khóc nữa.... ......
Rốt cuộc là yêu sâu đậm như thế nào mới có thể âm thầm đau khổ mà chuẩn bị những thứ này....
Thạch lãng, làm sao anh có thể như vậy? Làm cho tôi hận anh đến mức tận cùng rồi lại làm cho tôi thiếu anh nhiều như vậy? Còn tàn nhẫn để cho cả đời này tôi không thể nào trả lại cho anh được.
Thạch Thương Ly đau lòng ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng vỗ bả vai cô. Là một người đàn ông, nhìn thấy tình địch mình vì người mình yêu làm nhiều việc như vậy, trong lòng cũng không khỏi bội phục cùng cảm phục. Tình cảm của Thạch Lãng đối với Đậu Đậu tuyệt đối không thua kém anh chút nào.
Loan Đậu Đậu hít mũi một cái, giọng nói nghẹn ngào: “Anh ấy còn nói gì nữa không?”
Luật sư Dương liền lấy trong túi ra một xấp đĩa CD cùng với một hộp nhung màu đỏ đưa tới trước mặt cô: “CD là anh ấy muốn tôi chuyển cho cô, về phần cái hộp anh ấy nói tôi tùy ý xử lý, nhưng tôi nghĩ nên chuyển cho cô là thích hợp nhất.”
Loan Đậu Đậu đưa tay ra cầm CD với chiếc hộp mà ngón tay run rẩy, nước mắt lã chã rơi xuống, nhìn cái hộp cô có thể đoán được bên trong chứa thứ gì. Mặc dù bọn họ trên danh nghĩa kết hôn, nhưng cô lại chưa mang qua nhẫn cưới ngày nào, chưa cùng anh ta trôi qua một ngày vợ chồng đúng nghĩa.
“Cô Loan sau khi kí tên có thể cho người đem qua cho tôi, phía trên có địa chỉ. Những chuyện còn lại tôi nhất định sẽ vì cô Loan mà xử lí tốt, sẽ không quá rắc rối.”
Luật sư Dương đứng lên, cầm cặp công văn chuẩn bị đi.
Loan Đậu Đậu chợt đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng: “Chờ một chút”
“Cô Loan còn có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn đem di sản mà Thạch Lãng để lại cho tôi thành lập một quỹ trợ giúp những người không nhà, hoặc là những đứa bé không có tiền chữa bệnh, ông có thể giúp tôi không? Thạch Thương Ly, anh có đồng ý em làm như vậy không?”
Thạch Thương Ly khẽ nắm bả vai cô: “Dĩ nhiên. Mặc kệ em có quyết định như thế nào, anh đều sẽ ủng hộ em.”
Luật sư Dương yếu ớt gật đầu: “Nếu Thạch Lãng để lại cho cô thì tất nhiên cô có quyền làm như vậy. Tôi cũng chỉ có thể giúp cô như thế, chỉ là quỹ sẽ lấy tên gì đây?”
Đậu Đậu cùng Thạch Thương Ly khẽ liếc nhau, giống như là tâm đầu ý hợp, đều nói: “Quỹ Ánh Dương”
Luật sư Dương thoáng qua kinh ngạc, lại nhanh chóng hiểu được, gật đầu: “Được, tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa chuyện này. Không quấy rầy nữa, hẹn gặp lại.”
Loan Đậu Đậu cùng Thạch Thương Ly cùng tiễn luật sư Dương, nhưng trong tay vẫn nắm đĩa CD cùng chiếc hộp.
Thạch Thương Ly nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, hỏi: “Muốn xem sao?”
Loan Đậu Đậu chần chừ, không biết có nên xem hay không, đoán cũng không thể đoán ra bên trong có cái gì...... Thạch Lãng sao phải đưa chiếc đĩa CD này cho cô? Rối rắm nửa ngày cũng lấy hết dũng khí gật đầu: “Em muốn xem.”
Thạch Thương Ly ấn cô ngồi trên ghế sofa, cầm lấy CD trong tay cô nhét vào trong DVD, cầm điều khiển ti vi để bên cạnh ngồi xuống cùng cô, nhấn mấy cái, rất nhanh hình ảnh hiện ra.... ...
Sắc mặt Loan Đậu Đậu tái nhợt, trên màn hình không phải là hình ảnh của cô với Thạch Lãng trong đêm hôm đó sao......
Tại sao?
Tại sao Thạch Lãng lại để lại CD cho mình? Anh ta bị điên rồi sao?
Loan Đậu Đậu toàn thân run rẩy, ánh mắt không dám nhìn Thạch Thương Ly...
Thạch Thương Ly không hề tức giận như trong tưởng tượng của cô, dù sao Thạch Lãng cũng đã đi rồi, mọi việc cũng đều đã qua, tan thành mây khói.... Bàn tay ấm áp cầm lấy bàn tay lạnh buốt của cô, dùng hành động nói cho cô biết, không có chuyện gì rồi, tất cả đều đã qua. Loan Đậu Đậu cắn chặt môi dưới, nhìn trong màn hình thấy mình đã bị Thạch Lãng lột sạch quần áo, ngón tay của anh ta miết dọc theo vòng eo đi xuống, chen vào nơi đó, cho đến bây giờ kí ức vẫn còn mới mẻ.... ........
“Không được...... Không được nhìn....” Đậu Đậu không thể cùng Thạch Thương Ly xem tiếp nữa. Muốn lấy cái điều khiển ti vi, nhưng Thạch Thương Ly lại cầm lấy tay cô không cho lộn xộn.
“Thạch Thương Ly, không nên nhìn.... ...”
“Bảo bối, phải chấp nhận sự thật, nếu bây giờ em không dũng cảm đối mặt thì cả đời này cũng không thể quên được.” Thạch Thương Ly lạnh lùng nói.
Cô sẽ không sao, thật sự không sao....
“Ý của anh là......” Loan Đậu Đậu suy nghĩ hồi lâu mới hiểu ý tứ của anh ta, “Thạch Lãng để lại toàn bộ tài sản cho tôi? Tôi là người thừa kế tài sản của anh ấy ư?”
“Đúng vậy.” Luật sư Dương gật đầu, khóe miệng mím lại cười nhạt: “Thạch Lãng đối với cô Loan thật tốt.”
“Anh chắc chắn là để lại cho tôi chứ?” Loan Đậu Đậu càng thêm buồn bực, nếu luật sư Dương là luật sư của Thạch Lãng thì làm sao lại không biết quan hệ của bọn họ được.
Đáng lẽ ra phải gọi cô là “Bà Thạch” mới đúng.
Luật sư Dương nhìn Loan Đậu Đậu gật đầu: “Đúng vậy, cô Loan. Đây là những tài liệu Thạch Lãng muốn tôi xử lý trước, tất cả thủ tục tôi đều đã hoàn tất, cô chỉ cần kí tên là được”
Loan Đậu Đậu tò mò cầm lấy tài liệu, hoàn toàn kinh ngạc. Bởi vì đây không phải tài liệu nào khác, mà chính là “Giấy thỏa thuận li hôn”!!!
Cô ngẩng đầu đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Thạch Thương Ly, anh cũng đang rất ngạc nhiên, không ngờ Thạch Lãng đã sớm chuẩn bị xong giấy li hôn, anh ta nói đời này nhất định sẽ không ly hôn với Đậu Đậu là nói dối, lừa gạt bọn họ?
Loan Đậu Đậu như chợt nghĩ đến điều gì, liền lật nhanh tới tờ cuối cùng, ở nơi kí tên đã có sẵn chữ kí của Thạch Lãng, một nét mực cực kì dứt khoát, không chút qua loa. Khi nhìn xuống phía dưới thì cô hoàn toàn gây dại.......
Ngày kí tên lại chính là ngày đó.... .... Cái ngày mà anh ta yêu cầu kết hôn thì cũng là ngày chuẩn bị giấy thỏa thuận li hôn này, anh ta sớm đã chuẩn bị thả tự do cho cô rồi.
Thạch lãng, tại sao? Tại sao anh phải làm như vậy? Kết hôn lại ly hôn cùng một ngày, rốt cuộc tại sao anh lại chuẩn bị những thứ này? Tại sao lại để lại tất cả cho tôi?
Luật sư Dương nhìn thấy vẻ mặt thắc mắc của Đậu Đậu, liền mở miệng: “Tôi nhớ hôm đó Thạch Lãng đến tìm tôi thì uống rất nhiều rượu. Anh ấy nói ngày đó là ngày hạnh phúc nhất nhưng cũng là ngày đau khổ nhất của anh. Chỉ cần cô muốn, anh ấy đều có thể cho, nhưng chỉ cần anh ấy cho, thì cô đều không cần. Tôi biết mình không nên nói nhiều, nhưng tôi biết Thạch Lãng đối với cô là thật lòng.”
Loan Đậu Đậu nắm chặt giấy li hôn, cô nghĩ rằng mình sẽ lại rơi nước mắt, lại không ngờ mình lại không thể khóc nữa.... ......
Rốt cuộc là yêu sâu đậm như thế nào mới có thể âm thầm đau khổ mà chuẩn bị những thứ này....
Thạch lãng, làm sao anh có thể như vậy? Làm cho tôi hận anh đến mức tận cùng rồi lại làm cho tôi thiếu anh nhiều như vậy? Còn tàn nhẫn để cho cả đời này tôi không thể nào trả lại cho anh được.
Thạch Thương Ly đau lòng ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng vỗ bả vai cô. Là một người đàn ông, nhìn thấy tình địch mình vì người mình yêu làm nhiều việc như vậy, trong lòng cũng không khỏi bội phục cùng cảm phục. Tình cảm của Thạch Lãng đối với Đậu Đậu tuyệt đối không thua kém anh chút nào.
Loan Đậu Đậu hít mũi một cái, giọng nói nghẹn ngào: “Anh ấy còn nói gì nữa không?”
Luật sư Dương liền lấy trong túi ra một xấp đĩa CD cùng với một hộp nhung màu đỏ đưa tới trước mặt cô: “CD là anh ấy muốn tôi chuyển cho cô, về phần cái hộp anh ấy nói tôi tùy ý xử lý, nhưng tôi nghĩ nên chuyển cho cô là thích hợp nhất.”
Loan Đậu Đậu đưa tay ra cầm CD với chiếc hộp mà ngón tay run rẩy, nước mắt lã chã rơi xuống, nhìn cái hộp cô có thể đoán được bên trong chứa thứ gì. Mặc dù bọn họ trên danh nghĩa kết hôn, nhưng cô lại chưa mang qua nhẫn cưới ngày nào, chưa cùng anh ta trôi qua một ngày vợ chồng đúng nghĩa.
“Cô Loan sau khi kí tên có thể cho người đem qua cho tôi, phía trên có địa chỉ. Những chuyện còn lại tôi nhất định sẽ vì cô Loan mà xử lí tốt, sẽ không quá rắc rối.”
Luật sư Dương đứng lên, cầm cặp công văn chuẩn bị đi.
Loan Đậu Đậu chợt đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng: “Chờ một chút”
“Cô Loan còn có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn đem di sản mà Thạch Lãng để lại cho tôi thành lập một quỹ trợ giúp những người không nhà, hoặc là những đứa bé không có tiền chữa bệnh, ông có thể giúp tôi không? Thạch Thương Ly, anh có đồng ý em làm như vậy không?”
Thạch Thương Ly khẽ nắm bả vai cô: “Dĩ nhiên. Mặc kệ em có quyết định như thế nào, anh đều sẽ ủng hộ em.”
Luật sư Dương yếu ớt gật đầu: “Nếu Thạch Lãng để lại cho cô thì tất nhiên cô có quyền làm như vậy. Tôi cũng chỉ có thể giúp cô như thế, chỉ là quỹ sẽ lấy tên gì đây?”
Đậu Đậu cùng Thạch Thương Ly khẽ liếc nhau, giống như là tâm đầu ý hợp, đều nói: “Quỹ Ánh Dương”
Luật sư Dương thoáng qua kinh ngạc, lại nhanh chóng hiểu được, gật đầu: “Được, tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa chuyện này. Không quấy rầy nữa, hẹn gặp lại.”
Loan Đậu Đậu cùng Thạch Thương Ly cùng tiễn luật sư Dương, nhưng trong tay vẫn nắm đĩa CD cùng chiếc hộp.
Thạch Thương Ly nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, hỏi: “Muốn xem sao?”
Loan Đậu Đậu chần chừ, không biết có nên xem hay không, đoán cũng không thể đoán ra bên trong có cái gì...... Thạch Lãng sao phải đưa chiếc đĩa CD này cho cô? Rối rắm nửa ngày cũng lấy hết dũng khí gật đầu: “Em muốn xem.”
Thạch Thương Ly ấn cô ngồi trên ghế sofa, cầm lấy CD trong tay cô nhét vào trong DVD, cầm điều khiển ti vi để bên cạnh ngồi xuống cùng cô, nhấn mấy cái, rất nhanh hình ảnh hiện ra.... ...
Sắc mặt Loan Đậu Đậu tái nhợt, trên màn hình không phải là hình ảnh của cô với Thạch Lãng trong đêm hôm đó sao......
Tại sao?
Tại sao Thạch Lãng lại để lại CD cho mình? Anh ta bị điên rồi sao?
Loan Đậu Đậu toàn thân run rẩy, ánh mắt không dám nhìn Thạch Thương Ly...
Thạch Thương Ly không hề tức giận như trong tưởng tượng của cô, dù sao Thạch Lãng cũng đã đi rồi, mọi việc cũng đều đã qua, tan thành mây khói.... Bàn tay ấm áp cầm lấy bàn tay lạnh buốt của cô, dùng hành động nói cho cô biết, không có chuyện gì rồi, tất cả đều đã qua. Loan Đậu Đậu cắn chặt môi dưới, nhìn trong màn hình thấy mình đã bị Thạch Lãng lột sạch quần áo, ngón tay của anh ta miết dọc theo vòng eo đi xuống, chen vào nơi đó, cho đến bây giờ kí ức vẫn còn mới mẻ.... ........
“Không được...... Không được nhìn....” Đậu Đậu không thể cùng Thạch Thương Ly xem tiếp nữa. Muốn lấy cái điều khiển ti vi, nhưng Thạch Thương Ly lại cầm lấy tay cô không cho lộn xộn.
“Thạch Thương Ly, không nên nhìn.... ...”
“Bảo bối, phải chấp nhận sự thật, nếu bây giờ em không dũng cảm đối mặt thì cả đời này cũng không thể quên được.” Thạch Thương Ly lạnh lùng nói.
Cô sẽ không sao, thật sự không sao....
Bình luận facebook