Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176
“Đừng lượm!” Thạch Thương Ly cứng ngắc tại chỗ, lạnh lùng gằn ra từng chữ, trong giọng nói tràn đầy tức giận lẫn tâm tư phức tạp.
Loan Đậu Đậu giống như không nghe thấy, vẫn cúi đầu nhặt mảnh thủy tinh, bất chợt ngón tay bị mảnh thủy tinh cứa vào, máu tươi chảy ra, lăn xuống lòng bàn tay ướt nhẹp.
“Anh bảo em đừng lượm, không nghe thấy sao?” Thạch Thương Ly cao giọng nói, xoay người xuống nắm lấy cánh tay của cô kéo lên, lại nhìn thấy vết thương nơi tay cô máu vẫn đang chảy ra, trong ánh mắt chợt lóe lên tình yêu thương, không suy nghĩ liền cúi đầu đem ngón tay của cô vào miệng mình, mút hết máu nuốt xuống bụng.
Loan Đậu Đậu sửng sốt, nước mắt chậm rãi rơi...
Thạch Thương Ly cảm thấy tiêu pha ướt át, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy khuôn mặt cô ướt đẫm nước mắt, ngón tay dịu dàng lau đi. Giọng nói trở về bình thường, thấp giọng nói: “Anh có hỏi cái gì đâu, sao em lại khóc?”
Chính là tại anh không hỏi, cô mới khóc!
Loan Đậu Đậu nói không lên lời, nước mắt tràn ra, im lặng nhìn anh.
Thạch Thương Ly, sao anh lại đối xử với em tốt như vậy?
“Thật là ngốc!” Thạch Thương Ly không thể làm gì, cúi đầu ôm lấy cô vào trong ngực, chặt đến mức không có nổi một khe hở, chỉ hận không thể để cô vào trong người mình, như vậy không ai có thể cướp cô đi được, không ai có thể dòm ngó đến cô.
Loan Đậu Đậu bị anh siết chặt như muốn tắt thở cũng không mở miệng, chỉ hận không thể cứ như vậy bị ghìm đến chết thôi, có lẽ chết thì bọn họ sẽ không còn bị giày vò, khổ sở nữa...
Ông Thạch ở bệnh viện, mặc dù đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng thân thể vẫn còn yếu, cần phải ở lại bệnh viện quan sát một tuần lễ.
Loan Đậu Đậu chịu đựng ôm canh bổ dưỡng đi đến bệnh viện thăm ông, nhưng ông Thạch cũng không nể tình mà nhìn cô một cái, vẫn nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Loan Đậu Đậu đặt hộp giữ nhiệt ở bên cạnh, ngồi xuống, dùng khăn lông lau tay cho ông, vừa xoa bóp cánh tay và bắp chân, vừa nhàn nhạt mở miệng nói: “Ông cả đời tâm huyết không phải chỉ có công ty, còn có ba cháu trai nữa. Ba người bọn họ đều rất tốt, khỏe mạnh không có bệnh tật gì, không phải ông là người hạnh phúc nhất trên đời sao? Thạch Thương Ly có sự nghiệp riêng, anh ấy đều dễ dàng quản lý, rất vui vẻ. Thạch Lãng bây giờ mặc dù không làm gì, nhưng vẫn tốt hơn trước kia chỉ biết chọc gái, ăn chơi trác táng, cũng coi như là có tiến bộ đi. Về phần Kỳ Dạ, vốn là một người rất cao ngạo, nhưng cũng trở nên lương thiện, vì người mình yêu có thể hy sinh bất cứ thứ gì. Cậu ấy không cần ông che chở cũng có thể sống vui vẻ khỏe mạnh. Mặc dù người cậu ấy yêu là đàn ông, nhưng câu ấy cũng rất hạnh phúc sống thật với lòng mình, ông cũng coi như là có nhiều hơn một người cháu trai thôi...”
“Đúng rồi, ông cũng chưa nhìn thấy tiểu thối nha! Dù sao cũng gọi ông là cụ, lần sau tôi sẽ dẫn nó tới đây, ông nhớ phải cho bao lì xì đó! Tôi đi trước, nếu đói bụng nói y tá mang canh lại cho ông uống, lạnh có thể nói họ mang đi hâm nóng. Ngày mai tôi sẽ lại đến thăm ông.”
Loan Đậu Đậu nói xong, xoay người rời đi. Mặc dù ông Thạch rất đáng ghét, nếu như ông ấy không có tư tưởng chuyên chế từ đời trước như thế, bi kịch cũng không xảy ra. Cuộc đời Thạch Lãng cũng không lắm bi ai cùng khổ sở, Thạch Thương Ly cũng không có nhiều gánh nặng như vậy, Kỳ Dạ cũng không đến nỗi không có cha mẹ...
Nhưng chuyện đã xảy ra, thời gian cũng không quay trở lại được, không thể làm lại từ đầu. Huống chi ông ấy đã lớn tuổi như vậy, sau khi nằm viện ngoài Kỳ Dạ với Thạch Thương Ly đến thăm cũng chẳng có ai đến nữa. Một ông già một mình nằm viện, lẻ loi hiu quạnh vô cùng đáng thương!
Cô coi như là ghét người này, nhưng nhìn tiểu thối, vẫn là nên quan tâm, không thể để cho ông ấy chết!
Ông Thạch mở mắt nhìn trên bàn có hộp giữ nhiệt còn dán phim hoạt hình manga, không khỏi nhíu mày, thật đúng là một con bé tầm thường, đồ dùng cũng thật là tầm thường.
Y tá đi tới, thấy hộp giữ nhiệt, quan tâm hỏi: “Nhân lúc canh còn nóng nên uống mới phải... Có muốn tôi lấy cho ông uống không?”
“Không cần, cô đem đi!” Ông Thạch hất mặt, không nhìn tới hộp giữ nhiệt, không lạ gì đồ của cô ta mang tới.
“Ha” Y tá không hiểu tại sao ông ta không uống... Nhưng mà ông Thạch đã nói, thì dù là chuyện gì cũng phải đáp ứng. Cầm hộp giữ nhiệt lên, nói: “Vậy tôi cầm đi vứt.”
Ông Thạch rầm rì một tiếng, không trả lời. Ánh mắt nhìn tới bóng dáng y tá đi tới cửa, lại vội vàng mở miệng: “Chờ một chút!”
“Có chuyện gì thế?”
“Tôi đói bụng! Lấy cho tôi uống!” Ông Thạch không được tự nhiên nói.
Y tá khẽ cười trộm, đi tới múc canh vào trong chén đưa cho ông: “Vậy ông từ từ uống, lát nữa tôi quay lại giúp ông dọn dẹp, rửa sạch hộp giữ nhiệt.”
Ông Thạch gật đầu, thoáng nhìn bát canh không dầu mỡ, mùi vị không tệ lắm. Khẽ nhấp một hơi, không nhịn được gật đầu, tay nghề của cô ta cũng không đến nỗi nào, cũng có thể nói là ngon.
Một hớp lại một hớp, rất nhanh hộp giữ nhiệt đựng canh đã bị uống không còn giọt nào...
Ngày thứ hai Loan Đậu Đậu đúng như lời nói tới, ông Thạch vẫn như cũ nhắm mắt giả bộ ngủ, không để ý tới cô. Loan Đậu Đậu cũng không để ý, để hộp giữ nhiệt lên bàn, cũng không hỏi ông ngày hôm qua có uống hay không. Cầm khăn tay vừa lau mặt cho ông vừa nói: “Thạch Thương Ly không cho tôi đem Tiểu thối ra khỏi cửa, nói tôi chăm sóc không tốt, ngày mai chúng tôi sẽ đưa tiểu thối cùng đi.”
“Thẩm Nghịch hai ngày nay đang làm châm cứu, vì ánh mắt của anh ấy, mặc dù không thể nhìn thấy hoàn toàn, nhưng ít ra có thể nhìn được không ít. Chờ khi nào đợt trị liệu kết thúc tốt đẹp, anh ấy cùng với Kỳ Dạ sẽ đến thăm ông.”
“A! Thạch Lãng hai ngày nay không nhận điện thoại, nhưng mà anh ấy cũng nhắn tin nói mình rất tốt. Ông cũng không cần lo lắng nữa, anh ấy lớn rồi cũng biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Ông ở đây cũng không nên ăn đồ có nhiều cholesterol, phải uống nhiều nước, chờ khi nào bác sĩ cho xuất viện, chi bằng dời đến nhà Thạch Thương Ly ở, cũng không nên trở về Pháp làm gì, bên đó cũng không còn ai là thân tích, trở về cũng là một thân một mình cô đơn.”
Ông Thạch giật mình mở mắt, ánh mắt trừng trừng nhìn cô, nhưng vẫn không lên tiếng.
Loan Đậu Đậu nhìn thấy, nhưng cũng giả vờ coi như không thấy. Giọng nói lạnh lùng vẫn tiếp tục thao thao: “Ông cả đời này phấn đấu kiếm tiền thì sao? Đến già rồi cũng không thể ôm hết tiền vào quan tài! Nếu có thể mang xuống âm phủ xài thì còn có thể nói, đáng tiếc âm phủ chỉ có thể xài tiền vàng mã, vẫn là chúng tôi đốt cho ông. Cho nên tôi nói, ông cũng đã già rồi, còn có cái gì không hiểu nữa...”
“Hừ!” Ông Thạch hừ lạnh một tiếng, hất mạnh, không nói lời nào!
Loan Đậu Đậu lau nốt hai chân cho ông, đắp kín mền, kéo tay áo xuống, ôm hộp giữ nhiệt trống không nói: “Ông Thạch, tôi đi đây. Bye bye.”
Muốn cô gọi “ông nội” thật đúng là không thốt lên nổi, lão gia này không thể tự nhiên, thì không thể nghe theo ông ta, phải tức giận ông mới phải! Nếu không thì ông ấy vẫn cho là mình vẫn như lúc trước, ai cũng sẽ sợ hãi!
Lúc về đến nhà, Thạch Thương Ly đã về, đang ôm Tiểu thối chơi, thấy cô về liền đem Tiểu thối cho người giúp việc, bước lên ôm lấy hộp giữ nhiệt trong lòng cô, cau mày nói: “Ông nhất định không uống phải không?”
Loan Đậu Đậu vô tội lắc đầu một cái: “Không biết, em không có hỏi ông!”
“Anh còn không hiểu ông sao! Tuyệt đối không thể nào uống!” Thạch Thương Ly chắc chắn nói.
“Không sao cả! Mang đến cho ông cũng là trọn chữ hiếu rồi, ông uống hay không là tùy! Không uống thì người bị thiệt cũng là ông mà!”
Khóe miệng Thạch Thương Ly khẽ nâng lên nở một nụ cười: “Em nghĩ thật thông suốt, một chút cũng không tức giận?”
Loan Đậu Đậu cong miệng lên, nghiêm túc suy tư mấy giây trả lời: “Nếu ngày mai mang Tiểu thối đến mà ông không cho bao lì xì đỏ, em thật sự sẽ rất tức giận!”
Thạch Thương Ly không nhịn được cười lên, bàn tay nhẹ xoa đầu cô, thật là bị cô đánh bại rồi.
Về chuyện ngày hôm đó không có ai nhắc lại nữa, giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì! Thạch Thương Ly vẫn đối xử với cô như cũ, cho dù là ôm cô ngủ cũng không làm gì cô, nhiều lắm là hôn lên trán cô. Mỗi ngày không mặn không nhạt trải qua, không sóng không gió, giống như tất cả đều đã qua, cứ như vậy cả đời trôi qua! Loan Đậu Đậu thức đêm nấu canh cho ông Thạch, muốn ngồi canh lửa ở nhà bếp, không nhịn được ngáp một cái.
Thạch Thương Ly đi qua gõ đầu cô, “Sao em còn chưa đi ngủ?”
“Sắp được rồi, nấu xong em sẽ đi ngủ.” Vừa nói vừa ngáp một cái!
Thạch Thương Ly đau lòng ôm cô chặt trong ngực, xoa tóc của cô, không nhịn được mở miệng hỏi: “Em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”
“Nhớ chứ!” Loan Đậu Đậu ngáp liên tục, nước mắt lưng tròng, “Buổi tối đó em thật sự rất xui xẻo, tự nhiên rơi xuống dưới cống! Đúng rồi, anh còn chưa nói cho em biết, tại sao lại bị đuổi giết!”
Trong đáy mắt Thạch Thương Ly thoáng chốc xẹt qua tia kinh ngạc. Sờ sờ chóp mũi cười cười: “ Những người kia là do Thạch Lãng phái đến.”
“A?” Loan Đậu Đậu trợn tròn hai mắt, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, nếu không thì chính mình đang nằm mơ? Nếu không lại nghe Thạch Thương Ly nói Thạch Lãng cho người tới giết anh?
“Rất kì lạ sao?” Thạch Thương Ly hếch lông mày lên: “Em không nên xuất hiện lúc Thạch Lãng hận anh nhất! Sau khi em xuất hiện có chút thay đổi, ít nhất sẽ không xuất hiện tình huống như thế nữa. Chỉ là bọn anh vẫn ngầm chiến tranh với nhau, trong công ty ai cũng biết hết.”
“Có sao?” Mọi người trong công ty cũng biết? Vậy sao mình không biết?
Thạch Thương Ly nhìn ánh mắt mờ mịt của cô, bất đắc dĩ than thở: “Em thật đúng là phản ứng chậm mà! Rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì trong đầu?”
Loan Đậu Đậu le lưỡi một cái: “Là do bọn anh quá bí mật đi! Em không nhận thấy được, em còn tưởng rằng bọn anh chỉ là không ưa lẫn nhau thôi!”
“Ngu ngốc!” Thạch Thương Ly lần nữa gõ đầu cô!
Loan Đậu Đậu ôm đầu, u oán nói: “Không được gõ nữa, sẽ càng ngốc đấy.”
“Đã ngốc là không thể thay đổi! Nếu không làm sao lại có thể rơi xuống ống cống được, thật là ngàn năm khó gặp.” Ánh mắt Thạch Thương Ly thoáng qua một tia phức tạp.
Nhìn bộ dạng, cô thật là không nhớ rõ!
Loan Đậu Đậu giống như không nghe thấy, vẫn cúi đầu nhặt mảnh thủy tinh, bất chợt ngón tay bị mảnh thủy tinh cứa vào, máu tươi chảy ra, lăn xuống lòng bàn tay ướt nhẹp.
“Anh bảo em đừng lượm, không nghe thấy sao?” Thạch Thương Ly cao giọng nói, xoay người xuống nắm lấy cánh tay của cô kéo lên, lại nhìn thấy vết thương nơi tay cô máu vẫn đang chảy ra, trong ánh mắt chợt lóe lên tình yêu thương, không suy nghĩ liền cúi đầu đem ngón tay của cô vào miệng mình, mút hết máu nuốt xuống bụng.
Loan Đậu Đậu sửng sốt, nước mắt chậm rãi rơi...
Thạch Thương Ly cảm thấy tiêu pha ướt át, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy khuôn mặt cô ướt đẫm nước mắt, ngón tay dịu dàng lau đi. Giọng nói trở về bình thường, thấp giọng nói: “Anh có hỏi cái gì đâu, sao em lại khóc?”
Chính là tại anh không hỏi, cô mới khóc!
Loan Đậu Đậu nói không lên lời, nước mắt tràn ra, im lặng nhìn anh.
Thạch Thương Ly, sao anh lại đối xử với em tốt như vậy?
“Thật là ngốc!” Thạch Thương Ly không thể làm gì, cúi đầu ôm lấy cô vào trong ngực, chặt đến mức không có nổi một khe hở, chỉ hận không thể để cô vào trong người mình, như vậy không ai có thể cướp cô đi được, không ai có thể dòm ngó đến cô.
Loan Đậu Đậu bị anh siết chặt như muốn tắt thở cũng không mở miệng, chỉ hận không thể cứ như vậy bị ghìm đến chết thôi, có lẽ chết thì bọn họ sẽ không còn bị giày vò, khổ sở nữa...
Ông Thạch ở bệnh viện, mặc dù đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng thân thể vẫn còn yếu, cần phải ở lại bệnh viện quan sát một tuần lễ.
Loan Đậu Đậu chịu đựng ôm canh bổ dưỡng đi đến bệnh viện thăm ông, nhưng ông Thạch cũng không nể tình mà nhìn cô một cái, vẫn nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Loan Đậu Đậu đặt hộp giữ nhiệt ở bên cạnh, ngồi xuống, dùng khăn lông lau tay cho ông, vừa xoa bóp cánh tay và bắp chân, vừa nhàn nhạt mở miệng nói: “Ông cả đời tâm huyết không phải chỉ có công ty, còn có ba cháu trai nữa. Ba người bọn họ đều rất tốt, khỏe mạnh không có bệnh tật gì, không phải ông là người hạnh phúc nhất trên đời sao? Thạch Thương Ly có sự nghiệp riêng, anh ấy đều dễ dàng quản lý, rất vui vẻ. Thạch Lãng bây giờ mặc dù không làm gì, nhưng vẫn tốt hơn trước kia chỉ biết chọc gái, ăn chơi trác táng, cũng coi như là có tiến bộ đi. Về phần Kỳ Dạ, vốn là một người rất cao ngạo, nhưng cũng trở nên lương thiện, vì người mình yêu có thể hy sinh bất cứ thứ gì. Cậu ấy không cần ông che chở cũng có thể sống vui vẻ khỏe mạnh. Mặc dù người cậu ấy yêu là đàn ông, nhưng câu ấy cũng rất hạnh phúc sống thật với lòng mình, ông cũng coi như là có nhiều hơn một người cháu trai thôi...”
“Đúng rồi, ông cũng chưa nhìn thấy tiểu thối nha! Dù sao cũng gọi ông là cụ, lần sau tôi sẽ dẫn nó tới đây, ông nhớ phải cho bao lì xì đó! Tôi đi trước, nếu đói bụng nói y tá mang canh lại cho ông uống, lạnh có thể nói họ mang đi hâm nóng. Ngày mai tôi sẽ lại đến thăm ông.”
Loan Đậu Đậu nói xong, xoay người rời đi. Mặc dù ông Thạch rất đáng ghét, nếu như ông ấy không có tư tưởng chuyên chế từ đời trước như thế, bi kịch cũng không xảy ra. Cuộc đời Thạch Lãng cũng không lắm bi ai cùng khổ sở, Thạch Thương Ly cũng không có nhiều gánh nặng như vậy, Kỳ Dạ cũng không đến nỗi không có cha mẹ...
Nhưng chuyện đã xảy ra, thời gian cũng không quay trở lại được, không thể làm lại từ đầu. Huống chi ông ấy đã lớn tuổi như vậy, sau khi nằm viện ngoài Kỳ Dạ với Thạch Thương Ly đến thăm cũng chẳng có ai đến nữa. Một ông già một mình nằm viện, lẻ loi hiu quạnh vô cùng đáng thương!
Cô coi như là ghét người này, nhưng nhìn tiểu thối, vẫn là nên quan tâm, không thể để cho ông ấy chết!
Ông Thạch mở mắt nhìn trên bàn có hộp giữ nhiệt còn dán phim hoạt hình manga, không khỏi nhíu mày, thật đúng là một con bé tầm thường, đồ dùng cũng thật là tầm thường.
Y tá đi tới, thấy hộp giữ nhiệt, quan tâm hỏi: “Nhân lúc canh còn nóng nên uống mới phải... Có muốn tôi lấy cho ông uống không?”
“Không cần, cô đem đi!” Ông Thạch hất mặt, không nhìn tới hộp giữ nhiệt, không lạ gì đồ của cô ta mang tới.
“Ha” Y tá không hiểu tại sao ông ta không uống... Nhưng mà ông Thạch đã nói, thì dù là chuyện gì cũng phải đáp ứng. Cầm hộp giữ nhiệt lên, nói: “Vậy tôi cầm đi vứt.”
Ông Thạch rầm rì một tiếng, không trả lời. Ánh mắt nhìn tới bóng dáng y tá đi tới cửa, lại vội vàng mở miệng: “Chờ một chút!”
“Có chuyện gì thế?”
“Tôi đói bụng! Lấy cho tôi uống!” Ông Thạch không được tự nhiên nói.
Y tá khẽ cười trộm, đi tới múc canh vào trong chén đưa cho ông: “Vậy ông từ từ uống, lát nữa tôi quay lại giúp ông dọn dẹp, rửa sạch hộp giữ nhiệt.”
Ông Thạch gật đầu, thoáng nhìn bát canh không dầu mỡ, mùi vị không tệ lắm. Khẽ nhấp một hơi, không nhịn được gật đầu, tay nghề của cô ta cũng không đến nỗi nào, cũng có thể nói là ngon.
Một hớp lại một hớp, rất nhanh hộp giữ nhiệt đựng canh đã bị uống không còn giọt nào...
Ngày thứ hai Loan Đậu Đậu đúng như lời nói tới, ông Thạch vẫn như cũ nhắm mắt giả bộ ngủ, không để ý tới cô. Loan Đậu Đậu cũng không để ý, để hộp giữ nhiệt lên bàn, cũng không hỏi ông ngày hôm qua có uống hay không. Cầm khăn tay vừa lau mặt cho ông vừa nói: “Thạch Thương Ly không cho tôi đem Tiểu thối ra khỏi cửa, nói tôi chăm sóc không tốt, ngày mai chúng tôi sẽ đưa tiểu thối cùng đi.”
“Thẩm Nghịch hai ngày nay đang làm châm cứu, vì ánh mắt của anh ấy, mặc dù không thể nhìn thấy hoàn toàn, nhưng ít ra có thể nhìn được không ít. Chờ khi nào đợt trị liệu kết thúc tốt đẹp, anh ấy cùng với Kỳ Dạ sẽ đến thăm ông.”
“A! Thạch Lãng hai ngày nay không nhận điện thoại, nhưng mà anh ấy cũng nhắn tin nói mình rất tốt. Ông cũng không cần lo lắng nữa, anh ấy lớn rồi cũng biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Ông ở đây cũng không nên ăn đồ có nhiều cholesterol, phải uống nhiều nước, chờ khi nào bác sĩ cho xuất viện, chi bằng dời đến nhà Thạch Thương Ly ở, cũng không nên trở về Pháp làm gì, bên đó cũng không còn ai là thân tích, trở về cũng là một thân một mình cô đơn.”
Ông Thạch giật mình mở mắt, ánh mắt trừng trừng nhìn cô, nhưng vẫn không lên tiếng.
Loan Đậu Đậu nhìn thấy, nhưng cũng giả vờ coi như không thấy. Giọng nói lạnh lùng vẫn tiếp tục thao thao: “Ông cả đời này phấn đấu kiếm tiền thì sao? Đến già rồi cũng không thể ôm hết tiền vào quan tài! Nếu có thể mang xuống âm phủ xài thì còn có thể nói, đáng tiếc âm phủ chỉ có thể xài tiền vàng mã, vẫn là chúng tôi đốt cho ông. Cho nên tôi nói, ông cũng đã già rồi, còn có cái gì không hiểu nữa...”
“Hừ!” Ông Thạch hừ lạnh một tiếng, hất mạnh, không nói lời nào!
Loan Đậu Đậu lau nốt hai chân cho ông, đắp kín mền, kéo tay áo xuống, ôm hộp giữ nhiệt trống không nói: “Ông Thạch, tôi đi đây. Bye bye.”
Muốn cô gọi “ông nội” thật đúng là không thốt lên nổi, lão gia này không thể tự nhiên, thì không thể nghe theo ông ta, phải tức giận ông mới phải! Nếu không thì ông ấy vẫn cho là mình vẫn như lúc trước, ai cũng sẽ sợ hãi!
Lúc về đến nhà, Thạch Thương Ly đã về, đang ôm Tiểu thối chơi, thấy cô về liền đem Tiểu thối cho người giúp việc, bước lên ôm lấy hộp giữ nhiệt trong lòng cô, cau mày nói: “Ông nhất định không uống phải không?”
Loan Đậu Đậu vô tội lắc đầu một cái: “Không biết, em không có hỏi ông!”
“Anh còn không hiểu ông sao! Tuyệt đối không thể nào uống!” Thạch Thương Ly chắc chắn nói.
“Không sao cả! Mang đến cho ông cũng là trọn chữ hiếu rồi, ông uống hay không là tùy! Không uống thì người bị thiệt cũng là ông mà!”
Khóe miệng Thạch Thương Ly khẽ nâng lên nở một nụ cười: “Em nghĩ thật thông suốt, một chút cũng không tức giận?”
Loan Đậu Đậu cong miệng lên, nghiêm túc suy tư mấy giây trả lời: “Nếu ngày mai mang Tiểu thối đến mà ông không cho bao lì xì đỏ, em thật sự sẽ rất tức giận!”
Thạch Thương Ly không nhịn được cười lên, bàn tay nhẹ xoa đầu cô, thật là bị cô đánh bại rồi.
Về chuyện ngày hôm đó không có ai nhắc lại nữa, giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì! Thạch Thương Ly vẫn đối xử với cô như cũ, cho dù là ôm cô ngủ cũng không làm gì cô, nhiều lắm là hôn lên trán cô. Mỗi ngày không mặn không nhạt trải qua, không sóng không gió, giống như tất cả đều đã qua, cứ như vậy cả đời trôi qua! Loan Đậu Đậu thức đêm nấu canh cho ông Thạch, muốn ngồi canh lửa ở nhà bếp, không nhịn được ngáp một cái.
Thạch Thương Ly đi qua gõ đầu cô, “Sao em còn chưa đi ngủ?”
“Sắp được rồi, nấu xong em sẽ đi ngủ.” Vừa nói vừa ngáp một cái!
Thạch Thương Ly đau lòng ôm cô chặt trong ngực, xoa tóc của cô, không nhịn được mở miệng hỏi: “Em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”
“Nhớ chứ!” Loan Đậu Đậu ngáp liên tục, nước mắt lưng tròng, “Buổi tối đó em thật sự rất xui xẻo, tự nhiên rơi xuống dưới cống! Đúng rồi, anh còn chưa nói cho em biết, tại sao lại bị đuổi giết!”
Trong đáy mắt Thạch Thương Ly thoáng chốc xẹt qua tia kinh ngạc. Sờ sờ chóp mũi cười cười: “ Những người kia là do Thạch Lãng phái đến.”
“A?” Loan Đậu Đậu trợn tròn hai mắt, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, nếu không thì chính mình đang nằm mơ? Nếu không lại nghe Thạch Thương Ly nói Thạch Lãng cho người tới giết anh?
“Rất kì lạ sao?” Thạch Thương Ly hếch lông mày lên: “Em không nên xuất hiện lúc Thạch Lãng hận anh nhất! Sau khi em xuất hiện có chút thay đổi, ít nhất sẽ không xuất hiện tình huống như thế nữa. Chỉ là bọn anh vẫn ngầm chiến tranh với nhau, trong công ty ai cũng biết hết.”
“Có sao?” Mọi người trong công ty cũng biết? Vậy sao mình không biết?
Thạch Thương Ly nhìn ánh mắt mờ mịt của cô, bất đắc dĩ than thở: “Em thật đúng là phản ứng chậm mà! Rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì trong đầu?”
Loan Đậu Đậu le lưỡi một cái: “Là do bọn anh quá bí mật đi! Em không nhận thấy được, em còn tưởng rằng bọn anh chỉ là không ưa lẫn nhau thôi!”
“Ngu ngốc!” Thạch Thương Ly lần nữa gõ đầu cô!
Loan Đậu Đậu ôm đầu, u oán nói: “Không được gõ nữa, sẽ càng ngốc đấy.”
“Đã ngốc là không thể thay đổi! Nếu không làm sao lại có thể rơi xuống ống cống được, thật là ngàn năm khó gặp.” Ánh mắt Thạch Thương Ly thoáng qua một tia phức tạp.
Nhìn bộ dạng, cô thật là không nhớ rõ!
Bình luận facebook