Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 173
“Đi đâu?” Thẩm Nghịch hỏi.
“Hả......” Kỳ Dạ nắm tóc, biết rõ mắt anh ta không tốt không thể thấy dáng vẻ chột dạ của mình nhưng vẫn không dám nhìn thẳng anh ta, nuốt nước miếng nói: “Em có thể không nói không?”
“Có thể!” Thẩm Nghịch gật đầu!
Kỳ Dạ mừng rỡ, sao đột nhiên anh ấy lại tốt như vậy!
Thẩm Nghịch khẽ cười, đôi tay ôm lấy cậu, ngón tay ấn vào lỗ đít cậu: “Anh chỉ biết cho em một tuần không xuống giường được.”
Hả, như vậy chẳng khác gì không nói! Cũng biết anh ta không có lòng tốt như vậy!
“Anh biết hai người ở chung một chỗ sẽ ngán, em đi ra ngoài đi dạo một chút để chúng ta có không gian riêng!” Kỳ Dạ cười, chột dạ, trán cùng lòng bàn tay toát mồ hôi.......
“Em ngán anh?” Thẩm Nghịch lạnh lùng hỏi.
Ai da.......Anh nhạy cảm vậy?
“Không phải! Chỉ là thường ở cùng nhau sẽ không có cảm giác mới mẻ, em chỉ muốn cho anh cảm giác mới mẻ! Anh đừng quá nhạy cảm......Này, tay anh để ở đâu vậy?”
Kỳ Dạ tức giận.......
Thẩm Nghịch giữ chặt eo cậu, một tay vẫn hoạt động tự do, nhẹ giọng nói: “Ướt!”
“Từ khi nào thì anh trở nên không đứng đắn vậy.” Kỳ Dạ đỏ mặt!
“Anh nói lòng bàn tay em đẫm mồ hôi rồi, em nghĩ đi đâu vậy!” Thẩm Nghịch nhíu mày bàn tay sờ bàn tay cậu tất cả đều là mồ hôi, lại sờ trán cậu, nghiêm giọng: “Trán cũng toát mồ hôi.”
“Anh đi chết đi!” Kỳ Dạ cắn răng nghiến lợi!
“Không cho phép mệt mỏi!” Thẩm Nghịch chợt nói, sắc mặt không giống nhau.
“Hả?” Kỳ Dạ khó hiểu nhìn anh ta, tại sao lại có vẻ mặt nghiêm túc như vậy! Cậu cũng không nói gì!
Thẩm Nghịch đứng sát cậu, giọng nói trầm thấp chân thành tha thiết, hô hấp trở nên gấp gáp: “Anh không nhìn thấy, không biết em có biểu tình gì, không lãng mạn, sống cuộc sống bình thường, thậm chí em còn phải chăm sóc anh, suy nghĩ cho anh. Mặc dù cảm giác phụ thuộc nhưng không muốn em mệt mỏi, không được cảm thấy mệt mỏi, không cho phép mệt mỏi với anh.”
“Anh.... ...” Kỳ Dạ mở to mắt, tức giận nói không nên lời: “Ngu ngốc, anh đang nói lung tung gì vậy? Lúc nào thì em thấy mệt mỏi với anh? Em không có, thật không có. Buổi chiều tâm tình không tốt nên mới đi ra ngoài hóng mát, anh cũng biết chuyện của ông nội em......Không liên quan đến anh! Em thề! Thật sự không liên quan đến anh!”
Thẩm Nghịch nghe cậu nói, khóe miệng khẽ nở nụ cười giống như tin lời cậu. Cũng đúng, Kỳ Dạ nói sao anh ta có thể không tin.
“Yên tâm, cuộc sống sau này anh sẽ không để em phải buồn bực! Bảo bối......”
“Ừ.......”
Kỳ Dạ đỏ mặt, hai chữ “Bảo bối” không ngừng vang bên tai, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực, lòng bàn tay càng toát mồ hôi hơn không phải là chột dạ mà là kích động.......
Là động tình.......
Là nhịp tim.......
Là tình yêu.......
“Anh yêu em!” Thẩm Nghịch nhỏ giọng thổ lộ, cúi đầu hôn đôi môi đỏ của cậu, nỗ lực khắc chế tâm tình, dùng sức ôm eo cậu, hận không thể hòa cậu vào máu mình, như thế sẽ không cảm thấy mệt, sẽ không rời khỏi cậu.......
Kỳ Dạ mặt đỏ tới mang tai, tim đập rộn ràng, sớm đã lạc hướng.
“Uhm.......” Bàn tay nắm chặt ghế salon, cảm thấy sức nặng đè trên người không chỉ là thể trọng mà là......sức nặng sinh mạng.
Hô hấp, tim đập, bàn tay, còn có âm thanh của anh ta.... ...
Tại sao có thể khiến cậu si mê không dứt.......
Cứ như vậy trầm luân, trầm luân đến tối, trầm luân đến địa ngục.......Cứ bị anh ta ôm cả đời, đoạt lấy anh ta, không cần tách ra nữa.......
Một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống bị Thẩm Nghịch hôn. Thẩm Nghịch hỏi: “Anh làm em đau sao?”
“Không có.....Cứ như vậy.....Dùng sức......Ôm chặt em.....Cả đời......Đừng buông ra.” Hai tay Kỳ Dạ nắm chặt tay anh ta, cảm thấy lực tăng thêm giống như muốn lấy đi sinh mạng cậu......
Cảm giác đau......Cũng vui vẻ!
Loan Đậu Đậu đứng ở góc tường ba tiếng rồi, nước mắt lưng tròng nhìn Thạch Thương Ly, hình như người ta không để ý.......Chân đứng tê rần.......Phân Ruồi, mỗi lần đều không biết quý trọng, em hận anh.......
Thạch Thương Ly để tờ báo xuống, ánh mắt sắc bén nhìn Đậu Đậu, mím môi lạnh lùng nói: “Nói hay không?”
“Nói gì?” Loan Đậu Đậu tội nghiệp nhìn anh căn bản không hiểu nên nói gì!
“Cùng Kỳ Dạ đi đâu? Không phải em đi tìm Thạch Lãng sao?” Thạch Thương Ly cố nén cơn giận, cô gái ngốc nghếch này có chuyện gì đó giấu giếm anh.
Loan Đậu Đậu chép miệng, đáng thương nói: “Có làm gì đâu! Chỉ là đi uống rượu.... ...” Còn chưa nói hết đã nhận được ánh mắt sát thủ, lập tức như hệ thống im lặng.... .....
Thạch Thương Ly nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Có phải là ba ngày chưa bị đòn nên leo lên đầu ngồi không?”
“Tuyệt đối không phải!” Loan Đậu Đậu lắc đầu, hít mũi: “Em chỉ đi thư giãn, xúc tiến phát triển kinh tế, xây dựng chủ nghĩa xã hội hài hòa!”
“Loan Đậu Đậu.”
“... ....” Loan Đậu Đậu ngoan ngoãn ngậm miệng, ngón tay vẽ vài vòng trên sàn nhà “Anh không được dọa em sợ, em sẽ sợ, gặp ác mộng, xem như không dọa em sợ, dọa hỏng không khí, hít không khí không tốt sẽ bị bệnh có biết hay không?”
Thạch Thương Ly tối sầm mặt, thật muốn đánh cô một trận. Thở dài, đi lên trước, một tay đỡ cô lên ôm vào ngực đi tới ghế salon ngồi xuống, cuối cùng vỗ mông cô: “Em đó! Càng ngày càng nhiều chuyện!” Thật hết cách với cô!
“Hi hi......” Loan Đậu Đậu cười, đôi tay ôm cổ anh. Như con mèo ngọ ngoạy trong ngực anh: “Không phải anh thích ngang bướng sao?”
“Thích, em thế nào anh đều thích!” Thạch Thương Ly cưng chiều, lúc trước anh không thích phụ nữ như thế, cô là người đầu tiên cũng là người cuối cùng.
Cả đời này anh chỉ dịu dàng với một mình cô!
Loan Đậu Đậu làm mặt quỷ, dựa đầu vào ngực anh, trầm mặc hồi lâu nhỏ giọng nói: “Em thế nào anh cũng thích thật không?”
“Đúng! Em làm sao anh đều thích!” Thạch Thương Ly lập tức khẳng định không chút chần chừ.
Loan Đậu Đậu nở nụ cười khó coi, cúi đầu nhìn bàn tay cô, bàn tay đan chặt vào nhau giống như cả đời như vậy không rời.... ...
Không cần danh phận, không cần tiền tài, không cần quyền lợi, không cần bất kỳ điều gì chỉ cần có anh bên cạnh là được.
“Em chưa bao giờ nghe chuyện của anh trước kia, có thể nói cho em nghe không? Tại sao anh và Kỳ Dạ tình cảm lại tốt như vậy?” Loan Đậu Đậu ngẩng đầu, đôi mắt mở to nhìn anh, trong lòng vô cùng khổ sở.
Thạch Thương Ly, em phải làm sao mới có thể bảo vệ tốt người thân của chúng ta, để cậu ấy không bị tổn thương, làm thế nào mới khiến chúng ta vui vẻ, vĩnh viễn không bị tổn thương?
“Tốt!” Thạch Thương Ly xoa trán cô, ánh mắt từ từ biến hóa giống như đang đắm chìm trong chuyện cũ.
“Ba anh là con trai một, từ nhỏ được huấn luyện để trở thành người nối nghiệp, trời sinh tính ông mềm yếu sẽ không làm trái lời ông nội! Nghe theo lời ông nội tiếp quản công ty, kết hôn với người phụ nữ mà ông đã định, người kia chính là mẹ anh! Bà là hậu duệ của một nhà quý tộc của Pháp. Nhưng cuộc hôn nhân này không hài hòa, mẹ anh là một người độc quyền, ban đầu ba có thể tha thứ cho mẹ nhưng càng về sau không thể nhịn được cho đến khi ông gặp mẹ Kỳ Dạ cũng chính là em gái mẹ anh, tên tiếng Trung là Kỳ Lam, tính tình ngoan hiền hiểu lòng người, ba anh rất thích bà ấy, có thể là nhìn thấy đã yêu!”
“Hả......” Kỳ Dạ nắm tóc, biết rõ mắt anh ta không tốt không thể thấy dáng vẻ chột dạ của mình nhưng vẫn không dám nhìn thẳng anh ta, nuốt nước miếng nói: “Em có thể không nói không?”
“Có thể!” Thẩm Nghịch gật đầu!
Kỳ Dạ mừng rỡ, sao đột nhiên anh ấy lại tốt như vậy!
Thẩm Nghịch khẽ cười, đôi tay ôm lấy cậu, ngón tay ấn vào lỗ đít cậu: “Anh chỉ biết cho em một tuần không xuống giường được.”
Hả, như vậy chẳng khác gì không nói! Cũng biết anh ta không có lòng tốt như vậy!
“Anh biết hai người ở chung một chỗ sẽ ngán, em đi ra ngoài đi dạo một chút để chúng ta có không gian riêng!” Kỳ Dạ cười, chột dạ, trán cùng lòng bàn tay toát mồ hôi.......
“Em ngán anh?” Thẩm Nghịch lạnh lùng hỏi.
Ai da.......Anh nhạy cảm vậy?
“Không phải! Chỉ là thường ở cùng nhau sẽ không có cảm giác mới mẻ, em chỉ muốn cho anh cảm giác mới mẻ! Anh đừng quá nhạy cảm......Này, tay anh để ở đâu vậy?”
Kỳ Dạ tức giận.......
Thẩm Nghịch giữ chặt eo cậu, một tay vẫn hoạt động tự do, nhẹ giọng nói: “Ướt!”
“Từ khi nào thì anh trở nên không đứng đắn vậy.” Kỳ Dạ đỏ mặt!
“Anh nói lòng bàn tay em đẫm mồ hôi rồi, em nghĩ đi đâu vậy!” Thẩm Nghịch nhíu mày bàn tay sờ bàn tay cậu tất cả đều là mồ hôi, lại sờ trán cậu, nghiêm giọng: “Trán cũng toát mồ hôi.”
“Anh đi chết đi!” Kỳ Dạ cắn răng nghiến lợi!
“Không cho phép mệt mỏi!” Thẩm Nghịch chợt nói, sắc mặt không giống nhau.
“Hả?” Kỳ Dạ khó hiểu nhìn anh ta, tại sao lại có vẻ mặt nghiêm túc như vậy! Cậu cũng không nói gì!
Thẩm Nghịch đứng sát cậu, giọng nói trầm thấp chân thành tha thiết, hô hấp trở nên gấp gáp: “Anh không nhìn thấy, không biết em có biểu tình gì, không lãng mạn, sống cuộc sống bình thường, thậm chí em còn phải chăm sóc anh, suy nghĩ cho anh. Mặc dù cảm giác phụ thuộc nhưng không muốn em mệt mỏi, không được cảm thấy mệt mỏi, không cho phép mệt mỏi với anh.”
“Anh.... ...” Kỳ Dạ mở to mắt, tức giận nói không nên lời: “Ngu ngốc, anh đang nói lung tung gì vậy? Lúc nào thì em thấy mệt mỏi với anh? Em không có, thật không có. Buổi chiều tâm tình không tốt nên mới đi ra ngoài hóng mát, anh cũng biết chuyện của ông nội em......Không liên quan đến anh! Em thề! Thật sự không liên quan đến anh!”
Thẩm Nghịch nghe cậu nói, khóe miệng khẽ nở nụ cười giống như tin lời cậu. Cũng đúng, Kỳ Dạ nói sao anh ta có thể không tin.
“Yên tâm, cuộc sống sau này anh sẽ không để em phải buồn bực! Bảo bối......”
“Ừ.......”
Kỳ Dạ đỏ mặt, hai chữ “Bảo bối” không ngừng vang bên tai, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực, lòng bàn tay càng toát mồ hôi hơn không phải là chột dạ mà là kích động.......
Là động tình.......
Là nhịp tim.......
Là tình yêu.......
“Anh yêu em!” Thẩm Nghịch nhỏ giọng thổ lộ, cúi đầu hôn đôi môi đỏ của cậu, nỗ lực khắc chế tâm tình, dùng sức ôm eo cậu, hận không thể hòa cậu vào máu mình, như thế sẽ không cảm thấy mệt, sẽ không rời khỏi cậu.......
Kỳ Dạ mặt đỏ tới mang tai, tim đập rộn ràng, sớm đã lạc hướng.
“Uhm.......” Bàn tay nắm chặt ghế salon, cảm thấy sức nặng đè trên người không chỉ là thể trọng mà là......sức nặng sinh mạng.
Hô hấp, tim đập, bàn tay, còn có âm thanh của anh ta.... ...
Tại sao có thể khiến cậu si mê không dứt.......
Cứ như vậy trầm luân, trầm luân đến tối, trầm luân đến địa ngục.......Cứ bị anh ta ôm cả đời, đoạt lấy anh ta, không cần tách ra nữa.......
Một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống bị Thẩm Nghịch hôn. Thẩm Nghịch hỏi: “Anh làm em đau sao?”
“Không có.....Cứ như vậy.....Dùng sức......Ôm chặt em.....Cả đời......Đừng buông ra.” Hai tay Kỳ Dạ nắm chặt tay anh ta, cảm thấy lực tăng thêm giống như muốn lấy đi sinh mạng cậu......
Cảm giác đau......Cũng vui vẻ!
Loan Đậu Đậu đứng ở góc tường ba tiếng rồi, nước mắt lưng tròng nhìn Thạch Thương Ly, hình như người ta không để ý.......Chân đứng tê rần.......Phân Ruồi, mỗi lần đều không biết quý trọng, em hận anh.......
Thạch Thương Ly để tờ báo xuống, ánh mắt sắc bén nhìn Đậu Đậu, mím môi lạnh lùng nói: “Nói hay không?”
“Nói gì?” Loan Đậu Đậu tội nghiệp nhìn anh căn bản không hiểu nên nói gì!
“Cùng Kỳ Dạ đi đâu? Không phải em đi tìm Thạch Lãng sao?” Thạch Thương Ly cố nén cơn giận, cô gái ngốc nghếch này có chuyện gì đó giấu giếm anh.
Loan Đậu Đậu chép miệng, đáng thương nói: “Có làm gì đâu! Chỉ là đi uống rượu.... ...” Còn chưa nói hết đã nhận được ánh mắt sát thủ, lập tức như hệ thống im lặng.... .....
Thạch Thương Ly nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Có phải là ba ngày chưa bị đòn nên leo lên đầu ngồi không?”
“Tuyệt đối không phải!” Loan Đậu Đậu lắc đầu, hít mũi: “Em chỉ đi thư giãn, xúc tiến phát triển kinh tế, xây dựng chủ nghĩa xã hội hài hòa!”
“Loan Đậu Đậu.”
“... ....” Loan Đậu Đậu ngoan ngoãn ngậm miệng, ngón tay vẽ vài vòng trên sàn nhà “Anh không được dọa em sợ, em sẽ sợ, gặp ác mộng, xem như không dọa em sợ, dọa hỏng không khí, hít không khí không tốt sẽ bị bệnh có biết hay không?”
Thạch Thương Ly tối sầm mặt, thật muốn đánh cô một trận. Thở dài, đi lên trước, một tay đỡ cô lên ôm vào ngực đi tới ghế salon ngồi xuống, cuối cùng vỗ mông cô: “Em đó! Càng ngày càng nhiều chuyện!” Thật hết cách với cô!
“Hi hi......” Loan Đậu Đậu cười, đôi tay ôm cổ anh. Như con mèo ngọ ngoạy trong ngực anh: “Không phải anh thích ngang bướng sao?”
“Thích, em thế nào anh đều thích!” Thạch Thương Ly cưng chiều, lúc trước anh không thích phụ nữ như thế, cô là người đầu tiên cũng là người cuối cùng.
Cả đời này anh chỉ dịu dàng với một mình cô!
Loan Đậu Đậu làm mặt quỷ, dựa đầu vào ngực anh, trầm mặc hồi lâu nhỏ giọng nói: “Em thế nào anh cũng thích thật không?”
“Đúng! Em làm sao anh đều thích!” Thạch Thương Ly lập tức khẳng định không chút chần chừ.
Loan Đậu Đậu nở nụ cười khó coi, cúi đầu nhìn bàn tay cô, bàn tay đan chặt vào nhau giống như cả đời như vậy không rời.... ...
Không cần danh phận, không cần tiền tài, không cần quyền lợi, không cần bất kỳ điều gì chỉ cần có anh bên cạnh là được.
“Em chưa bao giờ nghe chuyện của anh trước kia, có thể nói cho em nghe không? Tại sao anh và Kỳ Dạ tình cảm lại tốt như vậy?” Loan Đậu Đậu ngẩng đầu, đôi mắt mở to nhìn anh, trong lòng vô cùng khổ sở.
Thạch Thương Ly, em phải làm sao mới có thể bảo vệ tốt người thân của chúng ta, để cậu ấy không bị tổn thương, làm thế nào mới khiến chúng ta vui vẻ, vĩnh viễn không bị tổn thương?
“Tốt!” Thạch Thương Ly xoa trán cô, ánh mắt từ từ biến hóa giống như đang đắm chìm trong chuyện cũ.
“Ba anh là con trai một, từ nhỏ được huấn luyện để trở thành người nối nghiệp, trời sinh tính ông mềm yếu sẽ không làm trái lời ông nội! Nghe theo lời ông nội tiếp quản công ty, kết hôn với người phụ nữ mà ông đã định, người kia chính là mẹ anh! Bà là hậu duệ của một nhà quý tộc của Pháp. Nhưng cuộc hôn nhân này không hài hòa, mẹ anh là một người độc quyền, ban đầu ba có thể tha thứ cho mẹ nhưng càng về sau không thể nhịn được cho đến khi ông gặp mẹ Kỳ Dạ cũng chính là em gái mẹ anh, tên tiếng Trung là Kỳ Lam, tính tình ngoan hiền hiểu lòng người, ba anh rất thích bà ấy, có thể là nhìn thấy đã yêu!”