Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 175
Loan Đậu Đậu đau xót, nước mắt ròng ròng nhìn anh, cảm động nói không ra lời!
Thạch Thương Ly véo cái mũi của cô, giọng cưng chiều nói: “Không được khóc, khóc nhìn rất xấu.”
Loan Đậu Đậu ôm chặt cổ của anh, vùi đầu vào bộ ngực rộng lớn cao ngạo của anh, nghẹn ngào nói không lên lời. Anh như vậy, làm sao em có thể buông tay? Anh như vậy, làm sao em có thể ra đi?
“Thạch Thương Ly, em không muốn kết hôn, chúng ta cứ như vậy sống cả đời, được không?”
Thạch Thương Ly thoáng chốc ngỡ ngàng, lúc sau mới vươn tay ra ôm lấy cơ thể nhỏ bé, giọng nói trầm thấp đồng ý: “Được.”
Loan Đậu Đậu hít sâu, đè nén không cho nước mắt rơi xuống.
“Thạch Lãng?” Hàn Tĩnh ra mở cửa thấy anh đứng đấy, trên mặt hiện lên vẻ bất ngờ.
Tay nhét trong túi, ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ta, Thạch Lãng nói ngay vào trọng tâm: “Không cần làm tổn thương nữa, cô ra điều kiện gì tôi cũng sẽ đồng ý.”
“A!” Hàn Tĩnh buông tiếng cười lạnh, một tay đặt trên bụng mình, một tay nắm chặt nắm cửa, thâm ý nói: “Hóa ra là vậy! Vậy anh đi tìm Loan Đậu Đậu đi. Dù sao tôi cũng ra điều kiện thứ hai cho cô ta rồi. Cô ta sẽ nói cho anh biết phải làm sao!”
“Đậu Đậu?” Thạch Lãng nhíu mày, ánh mắt xoáy sâu vào người cô ta, lạnh lẽo hỏi: “Rốt cuộc cô đã nói gì với cô ấy?”
“Tốt nhất anh nên đi hỏi cô ta, tôi không thể nói!” Hàn Tĩnh lạnh lùng trả lời, sau đó liền xoay người đóng cửa, không để cho Thạch Lãng nói thêm câu nào nữa.
Thạch Lãng đứng ở cửa cả ngưởi ngây ngẩn, cô ta rốt cuộc đã nói gì với Đậu Đậu, tại sao Đậu Đậu không nói gì với mình? Đáng chết... Không phải đã khiến Đậu Đậu làm việc gì ngu ngốc chứ? Vừa xoay người lên xe, vừa bấm số điện thoại của Đậu Đậu.
Loan Đậu Đậu ngồi trong phòng khách sạn, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng mờ mịt lo lắng, không biết nên làm thế nào mới phải!
Thạch Thương Ly không bị tổn thương, nhưng Kỳ Dạ thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự muốn đưa Kỳ Dạ đến nhà tù phía Bắc cho người ta chà đạp sao? Không thể được, cô không thể trơ mắt đứng nhìn Kỳ Dạ trải qua những chuyện đáng sợ như vậy được! So với Kỳ Dạ, cô và Thạch Lãng...
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, không phải sao?
Nếu như Thạch Thương Ly biết, anh đánh cô cũng được, chửi cô cũng được, không cần cô cũng được, dù sao cả đời này cũng không thể kết hôn, không thể mang hạnh phúc đến cho anh. Chỉ cần Thạch Thương Ly nói gì, cô cũng sẽ đồng ý.
Chỉ là lần này, cô không thể làm như vậy!
Không phải rộng lượng, không phải vô tư, chỉ là không thể đứng nhìn... Không thể đứng nhìn Kỳ Dạ bị tổn thương thêm nữa. Không có tình cảm của cha mẹ, chỉ có ông nội, tuổi thơ cô đơn, ba người bọn họ đều trải qua cuộc đời bi kịch đầy bóng tối, Thạch Thương Ly với Thạch Lãng đã bị tổn thương rồi, chẳng lẽ còn muốn Kỳ Dạ cũng bị tổn thương nữa sao?
Chuông điện thoại không ngừng vang lên. Loan Đậu Đậu thấy tên người gọi, chần chừ một lúc rồi nhấn nút nghe, bên kia truyền đến âm thanh trầm thấp quen thuộc: “Em đang ở đâu? Hàn Tĩnh đã nói gì với em? Em định làm gì?” Miệng muốn nói nhưng không thể phát ra âm thanh nào, lẳng lặng nghe hơi thở của anh ta, mấy giây sau liền tắt điện thoại, dùng điện thoại gửi một tin nhắn cho anh ta, nói rõ địa chỉ, sau đó liền tắt điện thoại.
Đứng trước gương trong phòng tắm, Đậu Đậu nhìn sắc mặt của mình đã tốt hơn nhiều, chỉ là ánh mắt còn chút trống rỗng vô hồn, cằm nhọn gầy gò, môi mấp máy, dùng nước rửa mặt để cho tinh thần tỉnh táo.
“Loan Đậu Đậu, không cần phải hối hận! Đây là cách duy nhất khiến mọi việc trôi qua tốt đẹp.”
Với tốc độ nhanh nhất, không tới nửa giờ sau Thạch Lãng đã tới khách sạn, mở cửa đi vào, thấy bộ dạng cô khỏe mạnh, liền khẽ thở phào một cái, “Hàn Tĩnh rốt cuộc nói với em những gì, điều kiện thứ 3 là cái gì?”
Loan Đậu Đậu cúi đầu, ngón tay nắm chặt vạt áo, tinh thần bất ổn, cơ thể phát run. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, giọng nói như bị chặn lại, không biết nên mở miệng thế nào.
Thạch Lãng tiến lên một bước, ánh mắt lo lắng nhìn cô, giọng quan tâm hỏi: “Em làm sao vậy? Người em đang run lên, có phải không thoải mái ở đâu không? Có muốn anh đưa đi bệnh viện không?”
Loan Đậu Đậu lắc đầu, đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng vào anh ta, gắt gao cắn môi mình, hai cánh tay nặng nề nâng lên, từng nút từng nút cởi áo ra...
Thạch Lãng ngây ngẩn cả người, đưa tay lên đè tay cô xuống, lạnh lùng nói: “Em đang làm gì vậy?”
“Đây là cách duy nhất có thể giúp Kỳ Dạ!” Loan Đậu Đậu mím môi, giọng nói run rẩy, ánh mắt bất lực nhìn về phía anh ta, nước mắt trong suốt từ khóe mắt rơi ra, chầm chậm chảy xuống, rớt xuống tay anh ta, lạnh lẽo mà nóng bỏng. “Cô ta nói chỉ cần tôi và anh quan hệ, thì sẽ không gây khó khăn cho Kỳ Dạ nữa, sẽ sinh con khỏe mạnh cho cậu ấy.”
Thạch Lãng hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cầm lấy bàn tay cứng ngắc của cô, ánh mắt hiện lên vẻ bối rối, mờ mịt...
“Thạch Lãng, tôi thật sự không thể đứng nhìn Kỳ Dạ chịu khổ nữa. Lầu bảy, cậu ấy có thể không suy nghĩ vì Thẩm Nghịch nhảy từ lầu bảy xuống, lần này cũng vì Thẩm Nghịch không để ý đến hậu quả mà phá hủy mình. Tôi không thể đứng nhìn cậu ấy tự phá hủy bản thân như thế.”
“Cho nên...” Thạch Lãng hít sâu một hơi, lấy lại giọng nói của mình: “Em phải phá hủy hạnh phúc của mình sao? Em không dễ dàng gì mới có thể bắt đầu lại với Thạch Thương Ly...”
“Tôi thật sự không có cách nào khác...” Nước mắt từ từ rơi xuống, lần nữa im lặng, ánh mắt luống cuống nhìn anh ta, trong lòng khổ sở triền miên: “Thạch Lãng, anh nói cho tôi biết còn có cách gì sao? Còn có cách nào có thể dùng sao?”
Thạch Lãng ngây ngẩn cả người, nhìn đôi mắt đẫm nước của cô, không thể nói được câu nào.
Đứa bé nằm trong bụng Hàn Tĩnh, cô ta nói gì thì chính là cái đó, bọn họ căn bản không có cách nào khác.
Loan Đậu Đậu kéo tay anh ta ra, máy móc cởi bỏ quần áo của mình, cơ thể uyển chuyển hiện lên trong đáy mắt anh ta, cơ thể sợ hãi đang run rẩy, mặc dù đã cùng Thạch Lãng trải qua lần đầu, nhưng lần đó dù sao cũng bị hôn mê, mà lần này lại không có thuốc mê, không có rượu đỏ, đầu óc tỉnh táo sẽ nhớ xảy ra chuyện gì, sắp sửa xảy ra chuyện gì...
Nhưng vì Kỳ Dạ, cô không thể có lựa chọn...
Thạch Lãng nhìn cô phơi bày thân thể, da thịt trắng nõn lại mịn màng, chỗ nào cũng cực kì hoàn mỹ, bàn tay nâng lên có chút run rẩy, nhẹ nhàng đặt lên vai cô, không có bất kì thứ gì ngăn cách trực tiếp chạm đến da thịt. Nhìn cô rơi nước mắt, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh...
Đậu Đậu không nhịn được run rẩy lùi lại, quay đầu, gắt gao cắn môi của mình, giọng nói cầu khẩn: “Không cần hôn môi.”
Có người nói, môi là cửa thông hướng tâm linh, hôn lên môi sẽ cùng hôn lên tâm linh của...
Nhưng mình cùng Thạch Lãng vốn không có tình yêu, đây chỉ như một cuộc giao dịch... Một cuộc giao dịch không liên quan đến tình yêu!
“Ừ!” Thạch Lãng đáp một tiếng, đôi tay ôm lấy cơ thể đang run rẩy của cô, ngẩng đầu hôn lên nước mắt của cô, một chút một chút, hôn lên mỗi một giọt nước mắt trên gò má cô, đều là khổ sở như vậy...
Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ mới lên, cái thành phố này ánh đèn huy hoàng nhưng cũng vô cùng thê lương. Loan Đậu Đậu cầm chai rượu đứng ở cửa phòng, thấy Thạch Thương Ly đứng đấy thì cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt thoáng giật mình, luống cuống nhìn anh, chai rượu không biết giấu đi đâu, tay chân cũng không biết nên để chỗ nào!
Thạch Thương Ly ngẩng đầu lên, đôi mắt u buồn nhìn cô, hầu kết khẽ chuyển động. Khẽ cởi áo khoác của mình khoác lên trên người cô, nhẹ nhàng ôm chặt lấy cơ thể gầy gò: “Bảo bối, chúng ta về nhà!”
Không phải tức giận, không chất vấn, không hoài nghi...
Không phải Bảo bối, chúng ta về nhà sao?
Không phải Bảo bối, chúng ta về nhà đi!
Mà là khẳng định: “Bảo bối, chúng ta về nhà!”
Loan Đậu Đậu kinh ngạc nhìn anh, thật lâu không nói nên lời, cơ thể bị anh ôm trong ngực, đi thẳng ra khỏi khách sạn. Thạch Thương Ly không nói câu nào, thậm chí cũng không nhìn gian phòng. Lên xe liền ôm lấy cô thật chặt, giống như chỉ sợ cô chạy mất.
Thạch Lãng ngồi ở bên giường, tay trái luồn vào trong mái tóc của mình, tay phải đang kẹp điếu thuốc, khói trắng lượn lờ xung quanh người, trong bóng tối chợt lóe lên ánh sáng đỏ thắm, tro thuốc lá rơi trên mặt đất...
Khóe miệng xẹt qua một nụ cười đắng chát, cuối cùng không nói gì...
Thạch Thương Ly ôm cô trở về phòng, tiểu tử thối đã được người giúp việc dỗ ngủ, anh mang Đậu Đậu nằm trên giường to mềm mại, bàn tay vuốt vuốt cái trán của cô, dịu dàng nói: “Chờ chút, anh đi pha nước cho em tắm.”
Sau đó liền xoay người, bóng lưng cô đơn đi về phía phòng tắm, không cho cô cơ hội nói chuyện.
Loan Đậu Đậu nhìn bóng lưng của anh, tim đau xót...
Tại sao không hỏi?
Tại sao không hỏi xem em làm gì ở khách sạn, đã xảy ra chuyện gì?
Thạch Thương Ly, tại sao anh không hỏi em điều gì cả!
Khóe mắt ngập nước, đôi môi không biết đã bị cắn xé bao nhiêu lần, miệng đầy mùi vị máu tươi, giống như Vampire tham luyến máu tươi tươi đẹp, nuốt vào trong bụng mình.
Chợt, trong phòng tắm truyền đến tiếng vang kịch liệt, Loan Đậu Đậu sợ hãi, nhấc chân chạy về phía phòng tắm, đứng ở cửa lại ngây ngẩn cả người...
Khuôn mặt Thạch Thương Ly đẫm nước, kể cả tóc cũng ướt, trên tường gương vỡ vụn rơi đầy sàn, bể tan tành...
Máu tươi do cú đấm của anh từng giọt từng giọt nhỏ xuống nền gạch, màu trắng tinh của nền gạch làm nổi bật lên màu đỏ tươi của máu. Trong đôi mắt chứa đầy khổ sở cùng giãy giụa. Trong lòng anh, rốt cuộc đau đớn đến nhường nào?
Loan Đậu Đậu mím môi, không nói nên lời, chỉ khom lưng ngồi xuống, đưa tay nhặt những mảnh vỡ rơi trên mặt đất, trong lòng đau đớn... Trong cổ họng có chút hơi ngứa, muốn ho khan, mùi máu trong không khí càng ngày càng nồng đậm...
Thạch Thương Ly véo cái mũi của cô, giọng cưng chiều nói: “Không được khóc, khóc nhìn rất xấu.”
Loan Đậu Đậu ôm chặt cổ của anh, vùi đầu vào bộ ngực rộng lớn cao ngạo của anh, nghẹn ngào nói không lên lời. Anh như vậy, làm sao em có thể buông tay? Anh như vậy, làm sao em có thể ra đi?
“Thạch Thương Ly, em không muốn kết hôn, chúng ta cứ như vậy sống cả đời, được không?”
Thạch Thương Ly thoáng chốc ngỡ ngàng, lúc sau mới vươn tay ra ôm lấy cơ thể nhỏ bé, giọng nói trầm thấp đồng ý: “Được.”
Loan Đậu Đậu hít sâu, đè nén không cho nước mắt rơi xuống.
“Thạch Lãng?” Hàn Tĩnh ra mở cửa thấy anh đứng đấy, trên mặt hiện lên vẻ bất ngờ.
Tay nhét trong túi, ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ta, Thạch Lãng nói ngay vào trọng tâm: “Không cần làm tổn thương nữa, cô ra điều kiện gì tôi cũng sẽ đồng ý.”
“A!” Hàn Tĩnh buông tiếng cười lạnh, một tay đặt trên bụng mình, một tay nắm chặt nắm cửa, thâm ý nói: “Hóa ra là vậy! Vậy anh đi tìm Loan Đậu Đậu đi. Dù sao tôi cũng ra điều kiện thứ hai cho cô ta rồi. Cô ta sẽ nói cho anh biết phải làm sao!”
“Đậu Đậu?” Thạch Lãng nhíu mày, ánh mắt xoáy sâu vào người cô ta, lạnh lẽo hỏi: “Rốt cuộc cô đã nói gì với cô ấy?”
“Tốt nhất anh nên đi hỏi cô ta, tôi không thể nói!” Hàn Tĩnh lạnh lùng trả lời, sau đó liền xoay người đóng cửa, không để cho Thạch Lãng nói thêm câu nào nữa.
Thạch Lãng đứng ở cửa cả ngưởi ngây ngẩn, cô ta rốt cuộc đã nói gì với Đậu Đậu, tại sao Đậu Đậu không nói gì với mình? Đáng chết... Không phải đã khiến Đậu Đậu làm việc gì ngu ngốc chứ? Vừa xoay người lên xe, vừa bấm số điện thoại của Đậu Đậu.
Loan Đậu Đậu ngồi trong phòng khách sạn, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng mờ mịt lo lắng, không biết nên làm thế nào mới phải!
Thạch Thương Ly không bị tổn thương, nhưng Kỳ Dạ thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự muốn đưa Kỳ Dạ đến nhà tù phía Bắc cho người ta chà đạp sao? Không thể được, cô không thể trơ mắt đứng nhìn Kỳ Dạ trải qua những chuyện đáng sợ như vậy được! So với Kỳ Dạ, cô và Thạch Lãng...
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, không phải sao?
Nếu như Thạch Thương Ly biết, anh đánh cô cũng được, chửi cô cũng được, không cần cô cũng được, dù sao cả đời này cũng không thể kết hôn, không thể mang hạnh phúc đến cho anh. Chỉ cần Thạch Thương Ly nói gì, cô cũng sẽ đồng ý.
Chỉ là lần này, cô không thể làm như vậy!
Không phải rộng lượng, không phải vô tư, chỉ là không thể đứng nhìn... Không thể đứng nhìn Kỳ Dạ bị tổn thương thêm nữa. Không có tình cảm của cha mẹ, chỉ có ông nội, tuổi thơ cô đơn, ba người bọn họ đều trải qua cuộc đời bi kịch đầy bóng tối, Thạch Thương Ly với Thạch Lãng đã bị tổn thương rồi, chẳng lẽ còn muốn Kỳ Dạ cũng bị tổn thương nữa sao?
Chuông điện thoại không ngừng vang lên. Loan Đậu Đậu thấy tên người gọi, chần chừ một lúc rồi nhấn nút nghe, bên kia truyền đến âm thanh trầm thấp quen thuộc: “Em đang ở đâu? Hàn Tĩnh đã nói gì với em? Em định làm gì?” Miệng muốn nói nhưng không thể phát ra âm thanh nào, lẳng lặng nghe hơi thở của anh ta, mấy giây sau liền tắt điện thoại, dùng điện thoại gửi một tin nhắn cho anh ta, nói rõ địa chỉ, sau đó liền tắt điện thoại.
Đứng trước gương trong phòng tắm, Đậu Đậu nhìn sắc mặt của mình đã tốt hơn nhiều, chỉ là ánh mắt còn chút trống rỗng vô hồn, cằm nhọn gầy gò, môi mấp máy, dùng nước rửa mặt để cho tinh thần tỉnh táo.
“Loan Đậu Đậu, không cần phải hối hận! Đây là cách duy nhất khiến mọi việc trôi qua tốt đẹp.”
Với tốc độ nhanh nhất, không tới nửa giờ sau Thạch Lãng đã tới khách sạn, mở cửa đi vào, thấy bộ dạng cô khỏe mạnh, liền khẽ thở phào một cái, “Hàn Tĩnh rốt cuộc nói với em những gì, điều kiện thứ 3 là cái gì?”
Loan Đậu Đậu cúi đầu, ngón tay nắm chặt vạt áo, tinh thần bất ổn, cơ thể phát run. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, giọng nói như bị chặn lại, không biết nên mở miệng thế nào.
Thạch Lãng tiến lên một bước, ánh mắt lo lắng nhìn cô, giọng quan tâm hỏi: “Em làm sao vậy? Người em đang run lên, có phải không thoải mái ở đâu không? Có muốn anh đưa đi bệnh viện không?”
Loan Đậu Đậu lắc đầu, đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng vào anh ta, gắt gao cắn môi mình, hai cánh tay nặng nề nâng lên, từng nút từng nút cởi áo ra...
Thạch Lãng ngây ngẩn cả người, đưa tay lên đè tay cô xuống, lạnh lùng nói: “Em đang làm gì vậy?”
“Đây là cách duy nhất có thể giúp Kỳ Dạ!” Loan Đậu Đậu mím môi, giọng nói run rẩy, ánh mắt bất lực nhìn về phía anh ta, nước mắt trong suốt từ khóe mắt rơi ra, chầm chậm chảy xuống, rớt xuống tay anh ta, lạnh lẽo mà nóng bỏng. “Cô ta nói chỉ cần tôi và anh quan hệ, thì sẽ không gây khó khăn cho Kỳ Dạ nữa, sẽ sinh con khỏe mạnh cho cậu ấy.”
Thạch Lãng hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cầm lấy bàn tay cứng ngắc của cô, ánh mắt hiện lên vẻ bối rối, mờ mịt...
“Thạch Lãng, tôi thật sự không thể đứng nhìn Kỳ Dạ chịu khổ nữa. Lầu bảy, cậu ấy có thể không suy nghĩ vì Thẩm Nghịch nhảy từ lầu bảy xuống, lần này cũng vì Thẩm Nghịch không để ý đến hậu quả mà phá hủy mình. Tôi không thể đứng nhìn cậu ấy tự phá hủy bản thân như thế.”
“Cho nên...” Thạch Lãng hít sâu một hơi, lấy lại giọng nói của mình: “Em phải phá hủy hạnh phúc của mình sao? Em không dễ dàng gì mới có thể bắt đầu lại với Thạch Thương Ly...”
“Tôi thật sự không có cách nào khác...” Nước mắt từ từ rơi xuống, lần nữa im lặng, ánh mắt luống cuống nhìn anh ta, trong lòng khổ sở triền miên: “Thạch Lãng, anh nói cho tôi biết còn có cách gì sao? Còn có cách nào có thể dùng sao?”
Thạch Lãng ngây ngẩn cả người, nhìn đôi mắt đẫm nước của cô, không thể nói được câu nào.
Đứa bé nằm trong bụng Hàn Tĩnh, cô ta nói gì thì chính là cái đó, bọn họ căn bản không có cách nào khác.
Loan Đậu Đậu kéo tay anh ta ra, máy móc cởi bỏ quần áo của mình, cơ thể uyển chuyển hiện lên trong đáy mắt anh ta, cơ thể sợ hãi đang run rẩy, mặc dù đã cùng Thạch Lãng trải qua lần đầu, nhưng lần đó dù sao cũng bị hôn mê, mà lần này lại không có thuốc mê, không có rượu đỏ, đầu óc tỉnh táo sẽ nhớ xảy ra chuyện gì, sắp sửa xảy ra chuyện gì...
Nhưng vì Kỳ Dạ, cô không thể có lựa chọn...
Thạch Lãng nhìn cô phơi bày thân thể, da thịt trắng nõn lại mịn màng, chỗ nào cũng cực kì hoàn mỹ, bàn tay nâng lên có chút run rẩy, nhẹ nhàng đặt lên vai cô, không có bất kì thứ gì ngăn cách trực tiếp chạm đến da thịt. Nhìn cô rơi nước mắt, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh...
Đậu Đậu không nhịn được run rẩy lùi lại, quay đầu, gắt gao cắn môi của mình, giọng nói cầu khẩn: “Không cần hôn môi.”
Có người nói, môi là cửa thông hướng tâm linh, hôn lên môi sẽ cùng hôn lên tâm linh của...
Nhưng mình cùng Thạch Lãng vốn không có tình yêu, đây chỉ như một cuộc giao dịch... Một cuộc giao dịch không liên quan đến tình yêu!
“Ừ!” Thạch Lãng đáp một tiếng, đôi tay ôm lấy cơ thể đang run rẩy của cô, ngẩng đầu hôn lên nước mắt của cô, một chút một chút, hôn lên mỗi một giọt nước mắt trên gò má cô, đều là khổ sở như vậy...
Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ mới lên, cái thành phố này ánh đèn huy hoàng nhưng cũng vô cùng thê lương. Loan Đậu Đậu cầm chai rượu đứng ở cửa phòng, thấy Thạch Thương Ly đứng đấy thì cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt thoáng giật mình, luống cuống nhìn anh, chai rượu không biết giấu đi đâu, tay chân cũng không biết nên để chỗ nào!
Thạch Thương Ly ngẩng đầu lên, đôi mắt u buồn nhìn cô, hầu kết khẽ chuyển động. Khẽ cởi áo khoác của mình khoác lên trên người cô, nhẹ nhàng ôm chặt lấy cơ thể gầy gò: “Bảo bối, chúng ta về nhà!”
Không phải tức giận, không chất vấn, không hoài nghi...
Không phải Bảo bối, chúng ta về nhà sao?
Không phải Bảo bối, chúng ta về nhà đi!
Mà là khẳng định: “Bảo bối, chúng ta về nhà!”
Loan Đậu Đậu kinh ngạc nhìn anh, thật lâu không nói nên lời, cơ thể bị anh ôm trong ngực, đi thẳng ra khỏi khách sạn. Thạch Thương Ly không nói câu nào, thậm chí cũng không nhìn gian phòng. Lên xe liền ôm lấy cô thật chặt, giống như chỉ sợ cô chạy mất.
Thạch Lãng ngồi ở bên giường, tay trái luồn vào trong mái tóc của mình, tay phải đang kẹp điếu thuốc, khói trắng lượn lờ xung quanh người, trong bóng tối chợt lóe lên ánh sáng đỏ thắm, tro thuốc lá rơi trên mặt đất...
Khóe miệng xẹt qua một nụ cười đắng chát, cuối cùng không nói gì...
Thạch Thương Ly ôm cô trở về phòng, tiểu tử thối đã được người giúp việc dỗ ngủ, anh mang Đậu Đậu nằm trên giường to mềm mại, bàn tay vuốt vuốt cái trán của cô, dịu dàng nói: “Chờ chút, anh đi pha nước cho em tắm.”
Sau đó liền xoay người, bóng lưng cô đơn đi về phía phòng tắm, không cho cô cơ hội nói chuyện.
Loan Đậu Đậu nhìn bóng lưng của anh, tim đau xót...
Tại sao không hỏi?
Tại sao không hỏi xem em làm gì ở khách sạn, đã xảy ra chuyện gì?
Thạch Thương Ly, tại sao anh không hỏi em điều gì cả!
Khóe mắt ngập nước, đôi môi không biết đã bị cắn xé bao nhiêu lần, miệng đầy mùi vị máu tươi, giống như Vampire tham luyến máu tươi tươi đẹp, nuốt vào trong bụng mình.
Chợt, trong phòng tắm truyền đến tiếng vang kịch liệt, Loan Đậu Đậu sợ hãi, nhấc chân chạy về phía phòng tắm, đứng ở cửa lại ngây ngẩn cả người...
Khuôn mặt Thạch Thương Ly đẫm nước, kể cả tóc cũng ướt, trên tường gương vỡ vụn rơi đầy sàn, bể tan tành...
Máu tươi do cú đấm của anh từng giọt từng giọt nhỏ xuống nền gạch, màu trắng tinh của nền gạch làm nổi bật lên màu đỏ tươi của máu. Trong đôi mắt chứa đầy khổ sở cùng giãy giụa. Trong lòng anh, rốt cuộc đau đớn đến nhường nào?
Loan Đậu Đậu mím môi, không nói nên lời, chỉ khom lưng ngồi xuống, đưa tay nhặt những mảnh vỡ rơi trên mặt đất, trong lòng đau đớn... Trong cổ họng có chút hơi ngứa, muốn ho khan, mùi máu trong không khí càng ngày càng nồng đậm...