Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 183
hạch Lãng đã không còn rồi, anh ta còn muốn làm gì nữa.... ....
“Nhưng em không muốn xem....... Anh đừng ép em......” Loan Đậu Đậu khổ sở che mặt, căn bản không biết Thạch Lãng đang làm gì!
Thạch Thương Ly nhíu mày. Muốn nói chuyện với cô, ánh mắt nhìn màn hình hoàn toàn ngây ngẩn, ngón tay gỡ tay Đậu Đậu xuống: “Bảo bối, em xem.......”
“Em không muốn nhìn..... Anh đứng nói nữa!”
“ Không phải! Bảo Bối, em phải xem!” Thạch Thương Ly trực tiếp ném điều khiển xuống, giữ lấy đầu cô, để cho cô có thể nhìn thẳng vào màn hình, không thể nào trốn tránh được.
Đậu Đậu vốn là muốn nhắm mắt lại, nhưng khi ánh mắt vừa quét qua hình ảnh thì hoàn toàn ngạc nhiên.....
Trên màn hình, Thạch Lãng không hề làm gì cả, ngược lại còn đang từ từ mặc lại đồ cho cô, sau đó lấy áo khoác của mình đắp lên người của cô....... Loan Đậu Đậu không nhịn được vội che miệng mình lại, tại sao lại như vậy?
Đêm đó.... ...
Thạch Lãng thật sự không làm gì cô sao? Là anh ta đã gạt cô.... ...
Buổi sáng hôm đó cô chỉ thấy tình cảnh như thế liền chịu không được mà tức giận, cho nên căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, vẫn cho là mình với Thạch Lãng có quan hệ.... ....
Nhưng bây giờ.... .......
Màn hình chuyển sang hình ảnh người khác, ống kính xiêu vẹo vài giây sau liền xuất hiện gương mặt đẹp trai của Thạch Lãng, ở trong màn ảnh có chút lo lắng, ngón tay đan vào nhau, mím môi gượng cười, giọng nói áy náy: “Đậu xanh nhỏ, khi em xem đến đây thì có lẽ em đã biết, giữa chúng ta không có gì cả, thật xin lỗi! Anh lừa em......”
Nghe được 3 chữ “ thật xin lỗi” thì nước mắt lại lần nữa tuôn trào, lòng như dao cắt.... ......
“Đậu xanh nhỏ, mặc kệ em có yêu Thạch Thương Ly nhiều như thế nào, mặc kệ em có tin hay không, anh đều muốn nói là anh thật lòng yêu em, dĩ nhiên anh cũng biết rõ cho tới bây giờ em vẫn không yêu anh! Cho nên ép buộc em lấy anh, trong lòng em nhất định rất khổ sở, rất hận anh! Thật xin lỗi, anh cũng không muốn em khổ sở như vậy! Nhưng khi chứng kiến em suýt chết trong bệnh viện, lúc đấy anh điên rồi, anh thật không biết nên làm gì. Ông nội gọi điện thoại hỏi tình hình của đứa bé, ông ấy nói dù em không phải là vợ của Thạch Thương Ly, nhưng trong thân thể đứa bé lại chảy dòng máu của nhà họ Thạch, ông ấy không thể để cho đứa bé lưu lạc bên ngoài được. Nhưng anh hiểu rõ dù lúc ấy tiểu tử thối có sống hay chết, thì em cũng không thể để mất đi con của mình. Vì không muốn ông ấy cướp đi tiểu tử thối, anh chỉ có thể đồng ý không để cho hai người ở chung một chỗ! Cho nên chỉ có thể nghĩ đến cách này, để em phải khổ sở như vậy, thật rất xin lỗi!”
“Thật ra thì anh cũng có nghĩ tới, có lẽ nếu chúng ta kết hôn, em sẽ từ từ yêu anh, lại thêm em mang thai, anh cho là nếu lừa đó là con chúng ta, mặc dù em không yêu anh, cũng sẽ bởi vì đứa bé mà chung sống với anh, nhưng anh đã sai rồi.... Anh không nghĩ tới em thà bỏ đi đứa bé còn hơn là ở cùng một chỗ với anh. Thật xin lỗi, anh làm hại em phải bỏ đi đứa bé của Thạch Thương Ly, là do anh mà 2 người mất đi một đứa bé! Anh nghĩ sẽ nỗ lực để đền bù cho em, nhưng em lại thủy chung yêu Thạch Thương Ly như vậy, bất luận anh cố gắng thế nào thì em cũng không yêu anh! Anh biết rõ trên đời này cái gì cũng có thể thắng được Thạch Thương Ly, duy nhất không thắng được anh ta chính là em.....”
“Đậu xanh nhỏ, anh từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng người khiến anh dao động chỉ có duy nhất em! Mặc dù cũng không đến lượt anh yêu em, anh cũng hy vọng em có thể hạnh phúc. Những tổn thương cùng đau khổ anh đã gây ra cho em, hy vọng em có thể quên đi. Anh không thể rộng lượng ở lại đây nhìn hai người hạnh phúc như vậy, nên anh sẽ rời đi, nếu có ngày anh có thể thoải mái đối mặt với hai người, anh sẽ trở về đấy!”
“Loan Đậu Đậu, giờ phút này em là người phụ nữ duy nhất mà Thạch Lãng anh yêu.”
Hình ảnh dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta, giọng nói ngưng lại, Loan Đậu Đậu sớm đã khóc không thành tiếng. Sự thật thường rất tàn nhẫn, nhưng cho tới tận bây giờ cũng không biết, có những sự thật rất đỗi tốt đẹp, lại có thể làm cho người ta đau xé tâm can.
Thì ra từ đầu tới cuối đều là bảo vệ mình, là anh ta hi sinh đi hạnh phúc của mình để bảo vệ cô.... ...
Anh ta dù có khổ sở cũng chưa bao giờ nói, mặc dù bị hiểu nhầm cũng không giải thích....... Thạch Lãng, làm sao anh có thể ngốc như vậy, sao có thể ôm những tâm sự khổ tâm vì tôi mà làm những chuyện này?
Loan Đậu Đậu khóc nước mắt nước mũi tèm nhem, lung tung dùng tay áo lau. Hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn vào hình ảnh anh tuấn trên màn hình, anh ta thật quá đáng, rất là quá đáng.... ...
Tại sao có thể vì cô mà làm nhiều việc như vậy, cũng không nói tiếng nào.... ...
Tại sao có thể?
Thạch Thương Ly cũng không nghĩ tới Thạch Lãng sao có thể làm như vậy, càng không nghĩ tới anh ta vì Đậu Đậu mà hi sinh nhiều như vậy, mà vẫn cảm thấy có lỗi. Anh là đàn ông, càng có thể hiểu được đối với người phụ nữ mà mình yêu ngay trước mắt, muốn cởi hết quần áo trên người cô xuống nhưng lại không làm, mà lại vì cô mà mặc lại quần áo là một chuyện khó khăn đến chừng nào!
Thạch Lãng, cậu đúng là em trai của tôi!
Loan Đậu Đậu siết chặt chiếc hộp vào lòng, đó là vật duy nhất Thạch Lãng để lại cho cô, không còn có thứ nào nữa.
Thạch Lãng cũng không có.... ...
Tình yêu, thì ra là chỉ biết đem mình trở thành nhỏ bé, giống như là hạt bụi bay trên mặt đất, cũng không thể nhận ra mình.
Loan Đậu Đậu vẻ mặt bình tĩnh ngồi trong phòng bệnh, nhìn dáng vẻ điên điên khùng khùng của Hàn Tĩnh, khóe môi không khỏi nâng lên cười lạnh: “Thạch Lãng chết rồi, cô cho rằng giả ngây giả dại thì có thể trốn tránh trách nhiệm luật pháp, đem tất cả trở thành tro bụi sao?”
Ánh mắt Hàn Tĩnh ngơ ngác nhìn cô, giống như không biết cô là ai.......
“Quên nói cho cô biết, tôi sẽ kết hôn với Thạch Thương Ly, Kỳ Dạ cũng sẽ cùng với Thẩm Nghịch, chúng tôi sẽ sống hạnh phúc! Đặc biệt, tôi đã chuẩn bị bệnh viện tâm thần tốt nhất cho cô rồi, nhất định sẽ khiến cho cô thoải mái, để cho cô nửa đời sau chỉ có thể đứng ở bên trong nhìn ra ngoài.”
Loan Đậu Đậu cố ý nhấn mạnh 2 chữ “thoải mái”, trong khi ai cũng có thể biết được cảnh tượng trong bệnh viện tâm thần là như thế nào.
Ánh mắt ảm đạm của Hàn Tĩnh ánh lên một tia khác thường.....
Loan Đậu Đậu đứng khoanh tay, tiếp tục nói: “Tôi lại có thai rồi, là của Thạch Thương Ly! Chúng tôi định đem đứa bé này cho Thẩm Nghịch! Dù sao trong cơ thể cũng có dòng máu của Thạch Gia, giao cho Kỳ Dạ nuôi dưỡng cũng không xem là người ngoài.... ...”
“Đó không phải là con của Thẩm Nghịch!” Hàn Tĩnh chợt mở miệng, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Trong bụng tôi mới là con của Thẩm Nghịch! Cô dám để tôi phải ngồi tù hoặc vào bệnh viện tâm thần sao?”
“Cô thấy cho đến bây giờ tôi còn quan tâm trong bụng cô là con của ai sao? Đứa bé là con của Thẩm Nghịch, không sai; nhưng cũng là con cô. Là do cô muốn có, liên quan gì đến tôi. Hơn nữa trong hoàn cảnh bây giờ, đối với cô nó cũng rất quan trọng, là cô tự tìm đến cái chết, làm sao tôi ngăn cô được.”
Loan Đậu Đậu chê cười, ánh mắt khinh thường nhìn cô ta.
“Loan Đậu Đậu!” Hàn Tĩnh phẫn nộ gào thét: “Nếu không phải do cô cùng Thạch Lãng lừa tôi, tôi sẽ không tức giận đến mức muốn tông chết Kỳ Dạ, càng sẽ không tông chết Thạch Lãng. Là do cô đã hại chết anh ta.”
Bốp.... ...
Loan Đậu Đậu đứng lên giơ tay tát một bạt tai vào mặt cô ta, cắn răng nghiến lợi nói: “Cô hết thuốc chữa rồi! Cho đến bây giờ cũng không biết hối cải! Cô hại chết Thạch Lãng còn muốn đùn đẩy trách nhiệm, cô căn bản không phải con người!”
“ Haha.... ...” Hàn Tĩnh cười phá lên: “Vậy thì làm sao? Tôi có bầu, tôi bị thần kinh, tòa án không thể xử tôi có được! Loan Đậu Đậu, cô có thể làm khó dễ tôi sao?”
Loan Đậu Đậu không tức giận cũng không cần thiết phải giận, cô ung dung lấy từ trong túi ra cây bút ấn nút xuống, toàn bộ lời nói nãy giờ đều được lặp lại.
Sắc mặt Hàn Tĩnh tái nhợt, tức giận quát: “Loan Đậu Đậu, cô dám lừa gạt tôi.”
“Vậy thì sao?” Loan Đậu Đậu cất máy ghi âm, cười một tiếng: “Là do cô không tiếp tục giả bộ nữa, tôi có thể làm gì? Tôi chính là muốn cô ngồi tù, muốn cô vĩnh viễn ở trong tù chuộc tội. Cô còn làm khó dễ tôi được không?’
“ Cô......” Hàn Tĩnh muốn lao vào đánh Loan Đậu Đậu, nhưng bởi vì đang trong bệnh viện tâm thần, tay bị còng, căn bản không có cách nào động đậy.
Loan Đậu Đậu tùy ý khoát tay, lạnh lùng nhìn cô ta: “Hàn Tĩnh, cô nên ngoan ngoãn ở trong tù sinh hạ đứa bé. Nếu như cô có biểu hiện tốt, nói không chừng trước khi chết còn có thể được thả ra đấy.”
Không đợi Hàn Tĩnh kịp phản ứng, Đậu Đậu đã xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Thạch Thương Ly đứng ở cửa đợi cô, quan tâm nói: “Em không sao chứ?”
Loan Đậu Đậu lắc đầu, lấy máy ghi âm trong túi ra đưa cho anh: “Cái này đưa cho quan tòa là có thể chứng minh cô ta giả bệnh trốn tội giết người, cũng có thể kiện cô ta!”
Thạch Thương Ly gật đầu: “Anh sẽ gặp luật sư để giải quyết.”
Loan Đậu Đậu đi theo sau anh ra phía cửa đột nhiên nắm lấy cánh tay anh: “Anh có thấy em rất ác không?”
“Không có đâu! Cái loại người không biết hối cải kia, chết trong tù cũng đáng thôi.”
“Cũng may, em đã hỏi bác sĩ, đứa bé vẫn ổn, mấy tháng nữa là có thể ra đời rồi, đến lúc đó Thẩm Nghịch có con trai, tiểu tử thối cũng có bạn!”
“Hy vọng sẽ là con gái.”
“Tại sao? Em hy vọng là con trai.... .... Có thể trở thành gay chứ sao....... Này! Không được đánh đầu em, thật là đau mà!”
“Ai cho em nguyền rủa con anh là gay?”
“Cái này căn bản là gia đình gay chứ sao! Một nam một nữ ở chung một chỗ là vì nối dõi tông đường, hai người đàn ông này ở chung với nhau mới chính là tình yêu thực sự! Á, sao anh lại đánh vào đầu em nữa?”
“Ngụy biện! Không được nói lung tung!”
“Em nói là chân lý, lời lẽ chí lý! Anh không hiểu sao!”
“ Xem ra không phải là đầu óc thiếu tỉnh táo, mà là do cái mông cần được ăn đòn đi!”
“... ......” Loan Đậu Đậu im miệng lấy tay che mông của mình, lại dùng cái này uy hiếp cô. Trước sau vẫn không thay đổi tí nào!
“Nhưng em không muốn xem....... Anh đừng ép em......” Loan Đậu Đậu khổ sở che mặt, căn bản không biết Thạch Lãng đang làm gì!
Thạch Thương Ly nhíu mày. Muốn nói chuyện với cô, ánh mắt nhìn màn hình hoàn toàn ngây ngẩn, ngón tay gỡ tay Đậu Đậu xuống: “Bảo bối, em xem.......”
“Em không muốn nhìn..... Anh đứng nói nữa!”
“ Không phải! Bảo Bối, em phải xem!” Thạch Thương Ly trực tiếp ném điều khiển xuống, giữ lấy đầu cô, để cho cô có thể nhìn thẳng vào màn hình, không thể nào trốn tránh được.
Đậu Đậu vốn là muốn nhắm mắt lại, nhưng khi ánh mắt vừa quét qua hình ảnh thì hoàn toàn ngạc nhiên.....
Trên màn hình, Thạch Lãng không hề làm gì cả, ngược lại còn đang từ từ mặc lại đồ cho cô, sau đó lấy áo khoác của mình đắp lên người của cô....... Loan Đậu Đậu không nhịn được vội che miệng mình lại, tại sao lại như vậy?
Đêm đó.... ...
Thạch Lãng thật sự không làm gì cô sao? Là anh ta đã gạt cô.... ...
Buổi sáng hôm đó cô chỉ thấy tình cảnh như thế liền chịu không được mà tức giận, cho nên căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, vẫn cho là mình với Thạch Lãng có quan hệ.... ....
Nhưng bây giờ.... .......
Màn hình chuyển sang hình ảnh người khác, ống kính xiêu vẹo vài giây sau liền xuất hiện gương mặt đẹp trai của Thạch Lãng, ở trong màn ảnh có chút lo lắng, ngón tay đan vào nhau, mím môi gượng cười, giọng nói áy náy: “Đậu xanh nhỏ, khi em xem đến đây thì có lẽ em đã biết, giữa chúng ta không có gì cả, thật xin lỗi! Anh lừa em......”
Nghe được 3 chữ “ thật xin lỗi” thì nước mắt lại lần nữa tuôn trào, lòng như dao cắt.... ......
“Đậu xanh nhỏ, mặc kệ em có yêu Thạch Thương Ly nhiều như thế nào, mặc kệ em có tin hay không, anh đều muốn nói là anh thật lòng yêu em, dĩ nhiên anh cũng biết rõ cho tới bây giờ em vẫn không yêu anh! Cho nên ép buộc em lấy anh, trong lòng em nhất định rất khổ sở, rất hận anh! Thật xin lỗi, anh cũng không muốn em khổ sở như vậy! Nhưng khi chứng kiến em suýt chết trong bệnh viện, lúc đấy anh điên rồi, anh thật không biết nên làm gì. Ông nội gọi điện thoại hỏi tình hình của đứa bé, ông ấy nói dù em không phải là vợ của Thạch Thương Ly, nhưng trong thân thể đứa bé lại chảy dòng máu của nhà họ Thạch, ông ấy không thể để cho đứa bé lưu lạc bên ngoài được. Nhưng anh hiểu rõ dù lúc ấy tiểu tử thối có sống hay chết, thì em cũng không thể để mất đi con của mình. Vì không muốn ông ấy cướp đi tiểu tử thối, anh chỉ có thể đồng ý không để cho hai người ở chung một chỗ! Cho nên chỉ có thể nghĩ đến cách này, để em phải khổ sở như vậy, thật rất xin lỗi!”
“Thật ra thì anh cũng có nghĩ tới, có lẽ nếu chúng ta kết hôn, em sẽ từ từ yêu anh, lại thêm em mang thai, anh cho là nếu lừa đó là con chúng ta, mặc dù em không yêu anh, cũng sẽ bởi vì đứa bé mà chung sống với anh, nhưng anh đã sai rồi.... Anh không nghĩ tới em thà bỏ đi đứa bé còn hơn là ở cùng một chỗ với anh. Thật xin lỗi, anh làm hại em phải bỏ đi đứa bé của Thạch Thương Ly, là do anh mà 2 người mất đi một đứa bé! Anh nghĩ sẽ nỗ lực để đền bù cho em, nhưng em lại thủy chung yêu Thạch Thương Ly như vậy, bất luận anh cố gắng thế nào thì em cũng không yêu anh! Anh biết rõ trên đời này cái gì cũng có thể thắng được Thạch Thương Ly, duy nhất không thắng được anh ta chính là em.....”
“Đậu xanh nhỏ, anh từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng người khiến anh dao động chỉ có duy nhất em! Mặc dù cũng không đến lượt anh yêu em, anh cũng hy vọng em có thể hạnh phúc. Những tổn thương cùng đau khổ anh đã gây ra cho em, hy vọng em có thể quên đi. Anh không thể rộng lượng ở lại đây nhìn hai người hạnh phúc như vậy, nên anh sẽ rời đi, nếu có ngày anh có thể thoải mái đối mặt với hai người, anh sẽ trở về đấy!”
“Loan Đậu Đậu, giờ phút này em là người phụ nữ duy nhất mà Thạch Lãng anh yêu.”
Hình ảnh dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta, giọng nói ngưng lại, Loan Đậu Đậu sớm đã khóc không thành tiếng. Sự thật thường rất tàn nhẫn, nhưng cho tới tận bây giờ cũng không biết, có những sự thật rất đỗi tốt đẹp, lại có thể làm cho người ta đau xé tâm can.
Thì ra từ đầu tới cuối đều là bảo vệ mình, là anh ta hi sinh đi hạnh phúc của mình để bảo vệ cô.... ...
Anh ta dù có khổ sở cũng chưa bao giờ nói, mặc dù bị hiểu nhầm cũng không giải thích....... Thạch Lãng, làm sao anh có thể ngốc như vậy, sao có thể ôm những tâm sự khổ tâm vì tôi mà làm những chuyện này?
Loan Đậu Đậu khóc nước mắt nước mũi tèm nhem, lung tung dùng tay áo lau. Hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn vào hình ảnh anh tuấn trên màn hình, anh ta thật quá đáng, rất là quá đáng.... ...
Tại sao có thể vì cô mà làm nhiều việc như vậy, cũng không nói tiếng nào.... ...
Tại sao có thể?
Thạch Thương Ly cũng không nghĩ tới Thạch Lãng sao có thể làm như vậy, càng không nghĩ tới anh ta vì Đậu Đậu mà hi sinh nhiều như vậy, mà vẫn cảm thấy có lỗi. Anh là đàn ông, càng có thể hiểu được đối với người phụ nữ mà mình yêu ngay trước mắt, muốn cởi hết quần áo trên người cô xuống nhưng lại không làm, mà lại vì cô mà mặc lại quần áo là một chuyện khó khăn đến chừng nào!
Thạch Lãng, cậu đúng là em trai của tôi!
Loan Đậu Đậu siết chặt chiếc hộp vào lòng, đó là vật duy nhất Thạch Lãng để lại cho cô, không còn có thứ nào nữa.
Thạch Lãng cũng không có.... ...
Tình yêu, thì ra là chỉ biết đem mình trở thành nhỏ bé, giống như là hạt bụi bay trên mặt đất, cũng không thể nhận ra mình.
Loan Đậu Đậu vẻ mặt bình tĩnh ngồi trong phòng bệnh, nhìn dáng vẻ điên điên khùng khùng của Hàn Tĩnh, khóe môi không khỏi nâng lên cười lạnh: “Thạch Lãng chết rồi, cô cho rằng giả ngây giả dại thì có thể trốn tránh trách nhiệm luật pháp, đem tất cả trở thành tro bụi sao?”
Ánh mắt Hàn Tĩnh ngơ ngác nhìn cô, giống như không biết cô là ai.......
“Quên nói cho cô biết, tôi sẽ kết hôn với Thạch Thương Ly, Kỳ Dạ cũng sẽ cùng với Thẩm Nghịch, chúng tôi sẽ sống hạnh phúc! Đặc biệt, tôi đã chuẩn bị bệnh viện tâm thần tốt nhất cho cô rồi, nhất định sẽ khiến cho cô thoải mái, để cho cô nửa đời sau chỉ có thể đứng ở bên trong nhìn ra ngoài.”
Loan Đậu Đậu cố ý nhấn mạnh 2 chữ “thoải mái”, trong khi ai cũng có thể biết được cảnh tượng trong bệnh viện tâm thần là như thế nào.
Ánh mắt ảm đạm của Hàn Tĩnh ánh lên một tia khác thường.....
Loan Đậu Đậu đứng khoanh tay, tiếp tục nói: “Tôi lại có thai rồi, là của Thạch Thương Ly! Chúng tôi định đem đứa bé này cho Thẩm Nghịch! Dù sao trong cơ thể cũng có dòng máu của Thạch Gia, giao cho Kỳ Dạ nuôi dưỡng cũng không xem là người ngoài.... ...”
“Đó không phải là con của Thẩm Nghịch!” Hàn Tĩnh chợt mở miệng, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Trong bụng tôi mới là con của Thẩm Nghịch! Cô dám để tôi phải ngồi tù hoặc vào bệnh viện tâm thần sao?”
“Cô thấy cho đến bây giờ tôi còn quan tâm trong bụng cô là con của ai sao? Đứa bé là con của Thẩm Nghịch, không sai; nhưng cũng là con cô. Là do cô muốn có, liên quan gì đến tôi. Hơn nữa trong hoàn cảnh bây giờ, đối với cô nó cũng rất quan trọng, là cô tự tìm đến cái chết, làm sao tôi ngăn cô được.”
Loan Đậu Đậu chê cười, ánh mắt khinh thường nhìn cô ta.
“Loan Đậu Đậu!” Hàn Tĩnh phẫn nộ gào thét: “Nếu không phải do cô cùng Thạch Lãng lừa tôi, tôi sẽ không tức giận đến mức muốn tông chết Kỳ Dạ, càng sẽ không tông chết Thạch Lãng. Là do cô đã hại chết anh ta.”
Bốp.... ...
Loan Đậu Đậu đứng lên giơ tay tát một bạt tai vào mặt cô ta, cắn răng nghiến lợi nói: “Cô hết thuốc chữa rồi! Cho đến bây giờ cũng không biết hối cải! Cô hại chết Thạch Lãng còn muốn đùn đẩy trách nhiệm, cô căn bản không phải con người!”
“ Haha.... ...” Hàn Tĩnh cười phá lên: “Vậy thì làm sao? Tôi có bầu, tôi bị thần kinh, tòa án không thể xử tôi có được! Loan Đậu Đậu, cô có thể làm khó dễ tôi sao?”
Loan Đậu Đậu không tức giận cũng không cần thiết phải giận, cô ung dung lấy từ trong túi ra cây bút ấn nút xuống, toàn bộ lời nói nãy giờ đều được lặp lại.
Sắc mặt Hàn Tĩnh tái nhợt, tức giận quát: “Loan Đậu Đậu, cô dám lừa gạt tôi.”
“Vậy thì sao?” Loan Đậu Đậu cất máy ghi âm, cười một tiếng: “Là do cô không tiếp tục giả bộ nữa, tôi có thể làm gì? Tôi chính là muốn cô ngồi tù, muốn cô vĩnh viễn ở trong tù chuộc tội. Cô còn làm khó dễ tôi được không?’
“ Cô......” Hàn Tĩnh muốn lao vào đánh Loan Đậu Đậu, nhưng bởi vì đang trong bệnh viện tâm thần, tay bị còng, căn bản không có cách nào động đậy.
Loan Đậu Đậu tùy ý khoát tay, lạnh lùng nhìn cô ta: “Hàn Tĩnh, cô nên ngoan ngoãn ở trong tù sinh hạ đứa bé. Nếu như cô có biểu hiện tốt, nói không chừng trước khi chết còn có thể được thả ra đấy.”
Không đợi Hàn Tĩnh kịp phản ứng, Đậu Đậu đã xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Thạch Thương Ly đứng ở cửa đợi cô, quan tâm nói: “Em không sao chứ?”
Loan Đậu Đậu lắc đầu, lấy máy ghi âm trong túi ra đưa cho anh: “Cái này đưa cho quan tòa là có thể chứng minh cô ta giả bệnh trốn tội giết người, cũng có thể kiện cô ta!”
Thạch Thương Ly gật đầu: “Anh sẽ gặp luật sư để giải quyết.”
Loan Đậu Đậu đi theo sau anh ra phía cửa đột nhiên nắm lấy cánh tay anh: “Anh có thấy em rất ác không?”
“Không có đâu! Cái loại người không biết hối cải kia, chết trong tù cũng đáng thôi.”
“Cũng may, em đã hỏi bác sĩ, đứa bé vẫn ổn, mấy tháng nữa là có thể ra đời rồi, đến lúc đó Thẩm Nghịch có con trai, tiểu tử thối cũng có bạn!”
“Hy vọng sẽ là con gái.”
“Tại sao? Em hy vọng là con trai.... .... Có thể trở thành gay chứ sao....... Này! Không được đánh đầu em, thật là đau mà!”
“Ai cho em nguyền rủa con anh là gay?”
“Cái này căn bản là gia đình gay chứ sao! Một nam một nữ ở chung một chỗ là vì nối dõi tông đường, hai người đàn ông này ở chung với nhau mới chính là tình yêu thực sự! Á, sao anh lại đánh vào đầu em nữa?”
“Ngụy biện! Không được nói lung tung!”
“Em nói là chân lý, lời lẽ chí lý! Anh không hiểu sao!”
“ Xem ra không phải là đầu óc thiếu tỉnh táo, mà là do cái mông cần được ăn đòn đi!”
“... ......” Loan Đậu Đậu im miệng lấy tay che mông của mình, lại dùng cái này uy hiếp cô. Trước sau vẫn không thay đổi tí nào!