Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 184
Một năm sau.
Loan Đậu Đậu tổ chức tiệc sinh nhật náo nhiệt, Thẩm Nghịch cùng Kỳ Dạ đưa theo con trai của anh ta tới dự. Hàn Tĩnh cuối cùng cũng không thoát khỏi trách nhiệm trước pháp luật, bởi vì máy ghi âm do Đậu Đậu ghi lại được không những làm cho cô ta không tránh được ngồi tù mà còn bị xử thêm vài năm nữa. Có lẽ là ông trời cũng thương cảm cho số phận của con người đáng hận này, nên lúc đứa bé ra đời vì khó sinh nên cô ta cũng qua đời... Trước khi chết cô ta cũng không có lời trăn trối nào cả, vì cô ta biết Đậu Đậu với Kỳ Dạ sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé.
Thẩm Nghịch cũng không thích đứa bé là mấy, dù sao đứa bé cũng nhắc nhở anh ta đã từng phạm sai lầm, gây tổn thương cho Kỳ Dạ, quan trọng hơn là Kỳ Dạ bây giờ còn thích đứa bé hơn anh ta, điều này thật khiến cho người ta buồn bực. Cuộc sống đang êm đẹp của hai người đã bị đứa bé này cướp mất. Huống chi hai mắt của anh cũng không nhìn thấy, không thể đi đâu một mình được, Kỳ Dạ lại phải chăm sóc anh với đứa bé, Thẩm Nghịch thấy cậu khổ cực như vậy cũng rất đau lòng.
Thẩm Nghịch muốn đứa bé theo họ Kỳ, gọi là Kỳ Thiên Ân. Thiên Ân, hai chữ này là do Kỳ Dạ đặt, mong muốn trời cao phù hộ cho đứa bé khỏe mạnh lớn lên, không đau ốm.
Loan Đậu Đậu rất thích Thiên Ân, so với tiểu tử thối còn thích hơn. Bởi vì Thiên Ân lại có dáng dấp giống Kỳ Dạ, gương mặt thanh tú, nhất là đôi mắt to ngập nước giống y chang Kỳ Dạ. Nhưng tại sao lại không giống Thẩm Nghịch với Hàn Tĩnh, điều này cũng thật kì lạ.
Tiểu tử thối rõ ràng không thích Thiên Ân, bởi vì Thiên Ân bé nhất, nếu cậu gây sự với Thiên Ân thì mẹ sẽ không ôm cậu nữa. Phải chia sẻ tình cảm cho người khác, thật là đáng ghét! Kỳ Thiên Ân cũng sẽ không đi bộ, sẽ không nói chuyện, chỉ cười một cái khi có người, nụ cười ngọt lịm.
Tiểu Tử thối đã chập chững bước đi rồi, cũng có thể nói mấy câu đơn giản, nhưng những câu khó hơn thì không tài nào nói được. Vì vậy khi mọi người trong nhà đang bận nấu nướng thì cậu lảo đảo đi tới em bé trước mặt, đánh một cái vào người Kỳ Thiên Ân.
Có thể là bởi vì động tác của tiểu tử thối quá nhẹ, cho nên Thiên Ân không những không khóc mà tỉnh dậy cười khanh khách.
Loan Đậu Đậu lập tức đi tới, nhìn hai đứa bé, hưng phấn hét chói tai: “Oa! Người đầu tiên Thiên Ân gọi lại là Tiểu Tử Thối nha! Nói hai đứa không phải một đôi, tôi thật không tin.”
Thạch Thương Ly bình thản vỗ đầu cô: “Thiên Ân chỉ đang cười thôi, sao lại có thể nói chuyện được chứ!”
Kỳ Dạ đứng một bên cũng không vui nói: “Đúng đấy! Câu đầu tiên Thiên Ân nói cũng phải là ba chứ.”
Tiểu Tử Thối thấy Thiên Ân không khóc lại cười thì càng khó chịu, chân mày nhíu lại giống Thạch Thương Ly như đúc, hung dữ muốn nói, nếu còn dám cười nữa cậu sẽ cho chết thảm thương. Nhưng cậu tức giận thế nào cũng chỉ có thể gầm gừ không ra tiếng.
Bởi vì giọng nói còn nhỏ, lại thêm chưa rõ ràng, nên khi Loan Đậu nghe lại thành “thụ”! Cô hưng phấn vỗ lồng ngực Thạch Thương Ly nói: “Đấy! Anh có nghe không? Con mình gọi tiểu thụ! Quả nhiên dạy con phải dạy từ thửa còn thơ.”
Thạch Thương Ly cũng đã nghe thấy, chân mày khẽ nhíu lại, xoa thái dương khổ sở! Ngàn vạn lần vẫn là không bảo vệ tốt, khiến cho tiểu tử thối bị Đậu Đậu làm cho hư rồi. Tương lai thật đúng là phiền toái.
Kỳ Dạ lại càng không vui lòng: “Tại sao lại vậy? Tại sao con trai tôi là tiểu thụ, cũng không được có quan hệ với con anh! Bọn nó là anh em, như thế là loạn luân!”
Đậu Đậu khinh thường trợn mắt nói: “Cũng không phải là anh em ruột, càng không có quan hệ máu mủ, loạn luân cái đầu cậu! Cái này trong truyện tranh rất là được ưa thích nha, tình yêu thanh mai trúc mã bị phản đối, người anh tàn ác lạnh lùng, người em tuấn tú yếu đuối.... Chỉ nghĩ thôi đã thấy cảm động lòng người rồi.”
Bốp.... ...... Thạch Thương Ly lại cốc vào đầu cô, tức giận nói: “Em muốn nhà họ Thạch đoạn tử tuyệt tông sao?” Ánh mắt lại quét về phía Kỳ Dạ, cậu và Thẩm Nghịch ở với nhau như thế anh cũng không thể trông cậy cậu có thể có người nối dõi được!
Loan Đậu Đậu sờ đầu, méo miệng nói: “Làm sao có thể? Ở trong bụng em cũng có một sinh linh, mặc kệ là nam hay nữ cũng là họ Thạch mà!”
“ Em nói gì.....Đợi chút.... ...” Thạch Thương Ly ngây người hồi lâu mới phản ứng được, vội nắm lấy cánh tay cô kích động nói: “Em vừa nói gì?”
“Nói gì?” Loan Đậu Đậu mắt trợn lên, ngang bướng nói: “Anh lại làm ba rồi. Đồ ngốc!”
“Bảo bối....... Em có? Em lại mang thai sao? Em mang thai đứa con của chúng ta sao?”
Thạch Thương Ly không tự chủ được, hai cánh tay liền nhấc bổng cô lên! Ánh mắt kích động nhìn cô, cơ hồ muốn khóc.... .....
Ban đầu lúc có Tiểu tử thối anh không có ở đây, cô sinh anh cũng không biết, nhưng hôm nay cô lại có thai..... Việc này sao lại không làm anh kích động được cơ chứ.
Loan Đậu Đậu bị anh nắm lấy rất đau, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ như vậy, khóe miệng cũng không tự chủ mà nhoẻn nụ cười. Cô lại có thai lần nữa, lần này đứa bé tuyệt đối sẽ ra đời khỏe mạnh, không ai có thể gây khó khăn cho cô được.
“Thẩm Nghịch, anh có nghe không? Tôi lại có con, tôi được làm ba nữa rồi.”
Thạch Thương Ly quay đầu lại thì trong đôi mắt đã chứa đầy nước, cuối cùng đứa bé lại có thể thuộc về bọn họ rồi.......
Thẩm Nghịch đứng bên cạnh Kỳ Dạ, khóe miệng mím lại nụ cười nhàn nhạt: “Tôi nghe thấy rồi! Chúc mừng anh ... ...”
“Bảo bối, em ngồi xuống, không được lộn xộn, không cho phép em vào nhà bếp! Còn nữa, anh sẽ tìm thêm mấy người giúp việc chăm sóc cho em.”
Loan Đậu Đậu ngây ngốc nhìn một người tràn trề sức lực, khóe miệng nâng lên nụ cười thật to, lòng tràn đầy cảm động. Cuộc đời này, có thể như thế yêu người đàn ông của mình, còn gì hạnh phúc hơn nữa.
Ông Thạch đi ra, ánh mắt liếc nhìn bụng Đậu Đậu một cái, ho nhẹ nói: “Nếu đã có thai thì khi nào mấy đứa tính chuyện kết hôn?”
Kể từ sau khi Thạch Lãng chết, ông Thạch cũng thay đổi rất nhiều, không quá quan tâm mà xét nét bọn họ làm gì, mọi nhà cửa đất đai bên Pháp đều bán hết rồi chuyển qua ở cùng hai người. Mỗi ngày chỉ chỉ chỏ chỏ kén cá chọn canh với Đậu Đậu, cái này không tốt, cái kia không đúng. Nhưng Đậu Đậu mặt dày cũng không tức giận, chỉ là cười ha hả lấp liếm cho qua, thậm chí thỉnh thoảng khiến ông tức đỏ mặt tía tai.
Loan Đậu Đậu mờ mịt sờ mũi, liếc về phía Thạch Thương Ly, nghiêm trang nói: “Ah! Chúng con không có ý định kết hôn!”
Ông Thạch gõ mạnh cây gậy xuống nền, tức giận nói: “Hàn Thước cũng lớn rồi, bây giờ lại có thai, hai người không kết hôn, chẳng lẽ muốn cháu đích tôn của ta làm con riêng à?”
“Uhm!” Loan Đậu Đậu gật đầu, “Con riêng cũng không tồi! Dù sao chúng con cũng không có ý định kết hôn, nếu muốn thì ông kết hôn với anh ấy đi.”
Loan Đậu Đậu tổ chức tiệc sinh nhật náo nhiệt, Thẩm Nghịch cùng Kỳ Dạ đưa theo con trai của anh ta tới dự. Hàn Tĩnh cuối cùng cũng không thoát khỏi trách nhiệm trước pháp luật, bởi vì máy ghi âm do Đậu Đậu ghi lại được không những làm cho cô ta không tránh được ngồi tù mà còn bị xử thêm vài năm nữa. Có lẽ là ông trời cũng thương cảm cho số phận của con người đáng hận này, nên lúc đứa bé ra đời vì khó sinh nên cô ta cũng qua đời... Trước khi chết cô ta cũng không có lời trăn trối nào cả, vì cô ta biết Đậu Đậu với Kỳ Dạ sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé.
Thẩm Nghịch cũng không thích đứa bé là mấy, dù sao đứa bé cũng nhắc nhở anh ta đã từng phạm sai lầm, gây tổn thương cho Kỳ Dạ, quan trọng hơn là Kỳ Dạ bây giờ còn thích đứa bé hơn anh ta, điều này thật khiến cho người ta buồn bực. Cuộc sống đang êm đẹp của hai người đã bị đứa bé này cướp mất. Huống chi hai mắt của anh cũng không nhìn thấy, không thể đi đâu một mình được, Kỳ Dạ lại phải chăm sóc anh với đứa bé, Thẩm Nghịch thấy cậu khổ cực như vậy cũng rất đau lòng.
Thẩm Nghịch muốn đứa bé theo họ Kỳ, gọi là Kỳ Thiên Ân. Thiên Ân, hai chữ này là do Kỳ Dạ đặt, mong muốn trời cao phù hộ cho đứa bé khỏe mạnh lớn lên, không đau ốm.
Loan Đậu Đậu rất thích Thiên Ân, so với tiểu tử thối còn thích hơn. Bởi vì Thiên Ân lại có dáng dấp giống Kỳ Dạ, gương mặt thanh tú, nhất là đôi mắt to ngập nước giống y chang Kỳ Dạ. Nhưng tại sao lại không giống Thẩm Nghịch với Hàn Tĩnh, điều này cũng thật kì lạ.
Tiểu tử thối rõ ràng không thích Thiên Ân, bởi vì Thiên Ân bé nhất, nếu cậu gây sự với Thiên Ân thì mẹ sẽ không ôm cậu nữa. Phải chia sẻ tình cảm cho người khác, thật là đáng ghét! Kỳ Thiên Ân cũng sẽ không đi bộ, sẽ không nói chuyện, chỉ cười một cái khi có người, nụ cười ngọt lịm.
Tiểu Tử thối đã chập chững bước đi rồi, cũng có thể nói mấy câu đơn giản, nhưng những câu khó hơn thì không tài nào nói được. Vì vậy khi mọi người trong nhà đang bận nấu nướng thì cậu lảo đảo đi tới em bé trước mặt, đánh một cái vào người Kỳ Thiên Ân.
Có thể là bởi vì động tác của tiểu tử thối quá nhẹ, cho nên Thiên Ân không những không khóc mà tỉnh dậy cười khanh khách.
Loan Đậu Đậu lập tức đi tới, nhìn hai đứa bé, hưng phấn hét chói tai: “Oa! Người đầu tiên Thiên Ân gọi lại là Tiểu Tử Thối nha! Nói hai đứa không phải một đôi, tôi thật không tin.”
Thạch Thương Ly bình thản vỗ đầu cô: “Thiên Ân chỉ đang cười thôi, sao lại có thể nói chuyện được chứ!”
Kỳ Dạ đứng một bên cũng không vui nói: “Đúng đấy! Câu đầu tiên Thiên Ân nói cũng phải là ba chứ.”
Tiểu Tử Thối thấy Thiên Ân không khóc lại cười thì càng khó chịu, chân mày nhíu lại giống Thạch Thương Ly như đúc, hung dữ muốn nói, nếu còn dám cười nữa cậu sẽ cho chết thảm thương. Nhưng cậu tức giận thế nào cũng chỉ có thể gầm gừ không ra tiếng.
Bởi vì giọng nói còn nhỏ, lại thêm chưa rõ ràng, nên khi Loan Đậu nghe lại thành “thụ”! Cô hưng phấn vỗ lồng ngực Thạch Thương Ly nói: “Đấy! Anh có nghe không? Con mình gọi tiểu thụ! Quả nhiên dạy con phải dạy từ thửa còn thơ.”
Thạch Thương Ly cũng đã nghe thấy, chân mày khẽ nhíu lại, xoa thái dương khổ sở! Ngàn vạn lần vẫn là không bảo vệ tốt, khiến cho tiểu tử thối bị Đậu Đậu làm cho hư rồi. Tương lai thật đúng là phiền toái.
Kỳ Dạ lại càng không vui lòng: “Tại sao lại vậy? Tại sao con trai tôi là tiểu thụ, cũng không được có quan hệ với con anh! Bọn nó là anh em, như thế là loạn luân!”
Đậu Đậu khinh thường trợn mắt nói: “Cũng không phải là anh em ruột, càng không có quan hệ máu mủ, loạn luân cái đầu cậu! Cái này trong truyện tranh rất là được ưa thích nha, tình yêu thanh mai trúc mã bị phản đối, người anh tàn ác lạnh lùng, người em tuấn tú yếu đuối.... Chỉ nghĩ thôi đã thấy cảm động lòng người rồi.”
Bốp.... ...... Thạch Thương Ly lại cốc vào đầu cô, tức giận nói: “Em muốn nhà họ Thạch đoạn tử tuyệt tông sao?” Ánh mắt lại quét về phía Kỳ Dạ, cậu và Thẩm Nghịch ở với nhau như thế anh cũng không thể trông cậy cậu có thể có người nối dõi được!
Loan Đậu Đậu sờ đầu, méo miệng nói: “Làm sao có thể? Ở trong bụng em cũng có một sinh linh, mặc kệ là nam hay nữ cũng là họ Thạch mà!”
“ Em nói gì.....Đợi chút.... ...” Thạch Thương Ly ngây người hồi lâu mới phản ứng được, vội nắm lấy cánh tay cô kích động nói: “Em vừa nói gì?”
“Nói gì?” Loan Đậu Đậu mắt trợn lên, ngang bướng nói: “Anh lại làm ba rồi. Đồ ngốc!”
“Bảo bối....... Em có? Em lại mang thai sao? Em mang thai đứa con của chúng ta sao?”
Thạch Thương Ly không tự chủ được, hai cánh tay liền nhấc bổng cô lên! Ánh mắt kích động nhìn cô, cơ hồ muốn khóc.... .....
Ban đầu lúc có Tiểu tử thối anh không có ở đây, cô sinh anh cũng không biết, nhưng hôm nay cô lại có thai..... Việc này sao lại không làm anh kích động được cơ chứ.
Loan Đậu Đậu bị anh nắm lấy rất đau, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ như vậy, khóe miệng cũng không tự chủ mà nhoẻn nụ cười. Cô lại có thai lần nữa, lần này đứa bé tuyệt đối sẽ ra đời khỏe mạnh, không ai có thể gây khó khăn cho cô được.
“Thẩm Nghịch, anh có nghe không? Tôi lại có con, tôi được làm ba nữa rồi.”
Thạch Thương Ly quay đầu lại thì trong đôi mắt đã chứa đầy nước, cuối cùng đứa bé lại có thể thuộc về bọn họ rồi.......
Thẩm Nghịch đứng bên cạnh Kỳ Dạ, khóe miệng mím lại nụ cười nhàn nhạt: “Tôi nghe thấy rồi! Chúc mừng anh ... ...”
“Bảo bối, em ngồi xuống, không được lộn xộn, không cho phép em vào nhà bếp! Còn nữa, anh sẽ tìm thêm mấy người giúp việc chăm sóc cho em.”
Loan Đậu Đậu ngây ngốc nhìn một người tràn trề sức lực, khóe miệng nâng lên nụ cười thật to, lòng tràn đầy cảm động. Cuộc đời này, có thể như thế yêu người đàn ông của mình, còn gì hạnh phúc hơn nữa.
Ông Thạch đi ra, ánh mắt liếc nhìn bụng Đậu Đậu một cái, ho nhẹ nói: “Nếu đã có thai thì khi nào mấy đứa tính chuyện kết hôn?”
Kể từ sau khi Thạch Lãng chết, ông Thạch cũng thay đổi rất nhiều, không quá quan tâm mà xét nét bọn họ làm gì, mọi nhà cửa đất đai bên Pháp đều bán hết rồi chuyển qua ở cùng hai người. Mỗi ngày chỉ chỉ chỏ chỏ kén cá chọn canh với Đậu Đậu, cái này không tốt, cái kia không đúng. Nhưng Đậu Đậu mặt dày cũng không tức giận, chỉ là cười ha hả lấp liếm cho qua, thậm chí thỉnh thoảng khiến ông tức đỏ mặt tía tai.
Loan Đậu Đậu mờ mịt sờ mũi, liếc về phía Thạch Thương Ly, nghiêm trang nói: “Ah! Chúng con không có ý định kết hôn!”
Ông Thạch gõ mạnh cây gậy xuống nền, tức giận nói: “Hàn Thước cũng lớn rồi, bây giờ lại có thai, hai người không kết hôn, chẳng lẽ muốn cháu đích tôn của ta làm con riêng à?”
“Uhm!” Loan Đậu Đậu gật đầu, “Con riêng cũng không tồi! Dù sao chúng con cũng không có ý định kết hôn, nếu muốn thì ông kết hôn với anh ấy đi.”