Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Đối với một người đàn ông trước giờ chưa từng yêu đương thì khi yêu một người con gái nào đó chắc chắn sẽ dùng cả trái tim, mọi khả năng có thể để bảo vệ họ.
Kể cả chuyện ân ái cũng vậy, cũng chỉ có một người duy nhất.
Không phải là lần đầu tiên nhưng Việt cảm thấy cực kỳ căng thẳng, căng thẳng hơn nữa khi tay Linh nắm chặt lấy vạt áo anh.
Chẳng hiểu sao lúc này đến cả cởi nút áo trên người thôi cũng khiến cho anh ta cảm thấy cực kỳ vất vả. Chắc có lẽ do cảm xúc trong người lúc này quá sục sôi nên khiến cho Việt có chút mất kiểm soát.
Lớp áo quần trên người cuối cùng cũng được cởi bỏ. Việt hôn nhẹ lên trán Linh rồi xuống má, xuống cằm, xuống cần cổ, chính là muốn tất cả mọi nơi trên người cô đều có lưu giữ dấu vết của mình.
Chìm ngập trong hơi men nên Linh cũng nhiệt tình đáp trả, họ quấn chặt lấy nhau, hơi thở hòa quyện vào nhau, cả hai người họ chưa từng trải qua nụ hôn mãnh liệt đến như vậy.
Thời khắc ấy chính là mọi rào cản, mọi lễ nghĩa đều bị gạt bỏ qua một bên. Cả người Linh nóng rực, dường như cả Linh và Việt đều có chung một loại cảm giác, đó chính là muốn chiếm lấy đối phương, muốn cùng nhau dây dưa không dứt.
Việt cúi xuống thì thầm vào tai Linh, mặc dù bản thân gần như đã mất đi khống chế nhưng Việt cũng không dám làm bừa, vẫn có cảm giác sợ người con gái trong lòng mình phải chịu ấm ức.
- Em thấy thế nào rồi? có chỗ nào không thoải mái không?
Thay vì trả lời thì Linh kéo đầu Việt xuống trao cho anh ta một nụ hôn, cô chủ động dùng đầu lưỡi của mình thăm dò khắp xung quanh khoang miệng, cảm nhận hơi thở ấm nóng.
Nhận thấy Linh đã chuẩn bị sẵn sàng nên Việt cũng không do dự, tay bắt đầu di chuyển tìm những nơi mẫn cảm, vấn đề này chính là nằm ở bản năng chứ không phải kỹ thuật, nên cho dù mới là lần thứ hai chải qua thì Việt cũng vẫn có khả năng khiến cho Linh cảm thấy thoải mái.
Từng chút từng chút một Việt nhẹ nhàng xâm chiếm cơ thể Linh, hai tay Linh ôm chặt lấy cổ Việt, cảm nhận rõ ràng từng cử động thân thể của người đàn ông bên trên mình.
Trong cơn say chẳng có những ngại ngùng cũng chẳng e ấp, từ khuôn miệng nhỏ nhắn xinh đẹp kia phát ra những âm thanh vô cùng ái muội. Những âm thanh này khiến trong lòng Việt cảm thấy vô cùng khó chịu, chính là kiểu kích thích đến phát cuồng.
Tốc độ cũng bắt đầu thay đổi, lúc đầu nhẹ nhàng uyển chuyển bao nhiêu thì càng về sau càng trở nên mãnh liệt bấy nhiêu. Có những khoảnh khắc Linh còn cảm tưởng giống như vật to lớn kia sắp xuyên thủng cô vậy. Tay không khống chế được mà bấu chặt vào vai Việt, lại thêm một lần nữa ở chỗ ấy để lại những dấu tay hằn đỏ.
Nhưng dường như hành động ấy không khiến cho sự kích thích trong lòng Việt thuyên giảm, trái lại nó còn tăng lên rất nhiều lần.
Đàn ông cũng giống như yêu một con sói hoang dại, khống chế nó thì nó lại càng trở nên cuồng bạo, còn nếu như phối hợp với nó thì chắc chắn sẽ có một kết quả mỹ mãn.
Hai người họ dường như sinh ra đã là một cặp đôi trời sinh. Việt là một người đàn ông thông minh nhưng tính cách lại trầm ổn. Linh là một cô gái cá tính nhanh nhẹn mặc dù đầu óc có chút đơn thuần nhưng vô cùng lương thiện. Cái mà người này không có thì người bên cạnh sẽ lập tức bù đắp, đó mới chính là tình yêu.
Sáng hôm sau.
Đồng hồ báo thức đánh thức Linh dậy, bắt gặp khuôn mặt ưu tú kia còn đang say ngủ, chẳng vì bất cứ một lý do gì cũng khiến cho Linh mỉm cười, cô đưa tay xoa nhẹ mái tóc Việt.
" Anh có cần đẹp trai đến cỡ này không? Thật khiến cho người ta không còn muốn kiềm chế mà"
Linh tiến tới gần, định đặt một nụ hôn trộm nên môi Việt giống như trong bộ phim ngôn tình mà trước đây cô đã từng xem, cũng muốn biết cảm giác ấy nó lãng mạn đến mức nào.
Lúc môi gần chạm môi rồi thì Việt thức giấc, giống như đi ăn trộm mà bị bắt quả tang, khiến Linh hơi giật mình.
Linh cười gượng.
- chào buổi sáng..
Việt nghiêng người chống tay lên đầu nhìn về phía Linh.
- muốn lợi dụng anh sao?
- Ai mà thèm.
Việt kéo Linh lại gần rồi thơm nhẹ lên má cô.
- em có mệt không? Có đau đầu không? Hay hôm nay em nghỉ một ngày ở nhà nghỉ ngơi đi.
- không được, em còn chưa quen với công việc. Hơn nữa cũng không mệt.
- để anh dậy chuẩn bị bữa sáng cho em.
Linh đi theo Việt xuống bếp, Việt đi một bước Linh theo một bước, bám lấy không rời.
- em ngồi yên một chỗ đi, cứ chạy qua chạy lại như thế sẽ mệt lắm.
- không muốn.
- lại bướng bỉnh rồi.
- như vậy thì làm sao?
- Không sao cả, được chưa? Bây giờ thì ngồi xuống ghế đi, mấy phút nữa là có đồ ăn rồi.
Mặc dù Việt nói như thế nhưng Linh không chịu nghe lời. Lúc anh thái rau củ thì Linh đến ôm vào cánh tay. Lúc Việt chiên trứng thì Linh ôm anh từ phía sau.
Dù có hơi vướng víu một chút nhưng Việt không hề cảm thấy khó chịu, trái lại nhìn bất cứ thứ gì xung quanh cũng đều cảm thấy ngọt ngào.
- xong rồi, em ra ghế ngồi trước đi.
- em không đi được.
- ( lo lắng) em đau ở đâu sao?
- chỗ nào cũng đau, anh bế em đi.
Linh nắm lấy cánh tay Việt lắc qua lắc lại, mắt mở to tròn hai má phụng phịu.
- anh ôm em ra ghế đi.
- thực sự không đi được?
- ( lắc đầu, lắc đầu)
- được rồi.
Việt đặt Linh xuống ghế, cẩn thận cắt nhỏ đồ ăn cho cô, còn lấy từng chút cho vào miệng.
- có ngon không?
- ( gật lia liạ)
- em ở nhà đi, trưa anh sẽ về thăm em.
- em không muốn.
- em xem mệt đến mức còn đi không được. Ngoan.
Linh cười, chính là hạnh phúc, là mãn nguyện.
- muốn làm nũng anh một chút thôi. Anh ăn đi, lát còn đi làm.
Linh đã từng đọc trong một cuốn tiểu thuyết có câu" người đàn ông thực sự yêu bạn là một người khi bạn nói gì anh ấy cũng sẽ tin, là người cho dù bạn làm bất cứ điều gì cũng sẽ vô cùng kiên nhẫn với bạn. Có thể là một người không giỏi ăn nói, nhưng bù lại chắc chắn sẽ dùng hành động để chứng minh tình cảm của mình"
Câu nói ấy Linh vẫn luôn nhớ và cũng muốn biết người đàn ông bên cạnh yêu thương mình đến mức nào. Kết quả nhận lại thực sự khiến cho người ta cảm thấy thỏa mãn.
Trước khi đi làm Hải vẫn giữ thói quen nhìn qua nhà Linh. Cánh cổng từ hôm qua lúc nào cũng khóa, ban đêm cũng không có ánh đèn, đã mấy hôm rồi Linh cũng không về nhà.
- Anh sao vậy?
Nguyệt để ý từ hôm trở về Hải vô cùng thất thường, có khi vui vẻ khi lại thất thần có lúc còn bực bội.
- Anh muốn gặp Linh.
- Mấy hôm nay em cũng không có gặp cô ấy. Dạo này nhiều việc nên em cũng không liên lạc.
- ai yêu rồi cũng trở nên bận rộn, đúng không?
- Anh gặp nó có chuyện gì không? Nếu đến công ty gặp nó em sẽ bảo nó.
- anh sẽ gửi địa chỉ cho em. Nhưng em đừng nói với cô ấy là tới gặp anh, cứ nói em hẹn gặp. Anh muốn tạo bất ngờ cho cô ấy.
- hẹn gặp thôi mà, trước đây chúng ta đã từng thân thiết như thế nào chứ?
Nguyệt tới công ty, vì muốn gặp được Linh nên cô đứng ở ngoài đại sảnh chờ. Chờ gần nửa tiếng thì Linh tới. Vừa nhìn thấy Nguyệt Linh quay sang nói với Việt.
- anh đi lên phòng làm việc trước đi, em gặp bạn một lát.
- em đi đi.
Linh chạy về phía Nguyệt, nhìn thái độ nghiêm túc của Nguyệt tự nhiên cảm thấy lo lắng.
- sao thế? Sao mày lại đứng ở đây?
- mày còn nhớ tao cơ à?
- Có chuyện gì vậy?
- đã mấy ngày rồi không thèm liên lạc cũng không thèm gặp. Mày chuyển phòng làm việc cũng không nói gì với tao. Bây giờ mày còn hỏi tao làm sao à?
- Chiều gặp tao sẽ nói chuyện với mày, bây giờ vào làm đã không muộn giờ?
- chiều mày gặp tao được thật à? Tốt nhất mày đừng có lừa tao.
- con điên này, mày làm gì mà nghiêm trọng thế, có phải mấy năm không gặp đâu.
- Lát nữa sẽ nhắn địa chỉ cho mày.
- ừ, vậy tao đi trước nha.
Linh lên đến phòng làm vịêc thì thấy Việt đang ói truyện với trợ lý, cô im lặng đi tới bàn làm việc, im lặng vẫn là thượng sách.
Sau hơn 1 tiếng cuối cùng công việc của Việt cũng xong, Linh cũng tự mình đọc hết ba quyển tài liệu mấy trăm trang, quả nhiên khi tập trung, người ta có khả năng làm mọi việc một cách vượt trội.
- có lịch công tác rồi, là ngày mai.
Việt đi tới chỗ Linh, kéo cô vào lòng ôm chặt.
- lần này đi đâu vậy ạ?
- Sài gòn, anh sẽ sắp xếp đưa em đi vài nơi.
- à phải rồi, tối em có hẹn với bạn, sẽ không đi ăn cơm cùng anh được.
- tối à, anh đang muốn em cùng anh đi gặp khách hàng. Mà thôi, em cứ đi gặp bạn đi. Anh sẽ đi cùng trợ lý.
- vâng.
- anh đưa em đi.
- không cần đâu, em tự bắt taxi cũng được. Mấy đứa con gái nói chuyện lâu lắm.
- về sớm một chút.
Linh dựa đầu vào vai Việt.
- tài liệu em đọc xong rồi, cũng đã nắm bắt được công việc của mình, anh tìm việc gì đó cho em làm đi.
- em đem tài liệu đi photo đi, sau đó trợ lý sẽ chỉ em cách sắp xếp các cuộc hẹn, tổ chức cuộc họp. Hôm nay sẽ để em thực hành.
- em cảm ơn anh.
- phải đi làm mà vui vậy à?
- em sinh ra là để lao động mà.
- trưa nay anh phải đi gặp khách hàng, không thể ăn cơm cùng em được. Chiều có cuộc họp cho dự án mới, chắc đến tối mới gặp nhau.
Bận như vậy, Linh thấy rất đau lòng.
- anh ăn uống đầy đủ nha, cẩn thận lại đau bao tử.
- anh biết rồi, lại đây.
Linh ngồi gần Việt hơn một chút, mùi hương trên cơ thể người đàn ông này luôn khiến cho não bộ của cô hoạt động chậm lại.
Việt ôm Linh, anh ta luôn có cảm giác Linh cần được bảo vệ.
- em đi tìm trợ lý đi, cậu ấy đang ở ngoài.
- vâng.
Linh ra khỏi phòng cũng là lúc Việt vùi đầu vào công việc. Trước đây Lịch trình của anh ta rất khoa học, ăn đúng giờ, nghỉ ngơi cũng theo giờ, công việc 100% theo lịch. Nhưng từ khi gặp Linh mọi thứ bắt đầu trở nên lộn xộn, đến cả làm việc nhiều khi cũng không thể sắp xếp được.
Có đôi khi công việc chưa xong nhưng lại không tự chủ mà ngước lên nhìn về phía Linh, tâm trạng vui vẻ hơn trước, chỉ cần thấy Linh là có thể cười như một đứa trẻ.
Tình yêu dường như khiến người ta trở nên tốt hơn, cũng khiến người ta hạnh phúc hơn.
Cả ngày quay cuồng với công việc cuối cùng cũng đến giờ tan ca, Linh lấy điện thoại gọi cho Việt nhưng điện thoại tắt máy, có lẽ anh đang rất bận.
Theo địa chỉ Nguyệt gửi Linh đi tới một nhà hàng, không gian ở đó theo lối cổ xưa nhìn rất ấm áp. Nhưng người Linh thấy không phải Nguyệt mà là Hải.
- sao anh lại ở đây?
- em ngồi xuống đi, từ khi anh về chưa gặp em lần nào tử tế.
- em xin lỗi, tại em bận quá. Em...
- đừng nói gì hết, im lặng nào.
Hải thắp nến, còn có cả bánh kem, nến được xếp theo hình trái tim nhìn rất đẹp.
- hôm nay là ngày gì vậy anh? Còn cất công chuẩn bị mấy thứ này.
- hôm nay tròn 3 năm anh yêu đơn phương một cô hái.
Linh nghe xong kinh ngạc lắm.
- anh yêu ai sao em không biết. Cô ấy ở đâu?
- đang ở rất gần anh.
- anh đã nói với cô ấy chưa?
- anh chưa?
- anh mau nói với người ta đi.
- anh sợ cô ấy từ chối anh, anh sợ cô ấy sẽ khó sử, anh cũng sợ mọi thứ không thể quay lại như lúc đầu.
- từ bao giờ anh lại do dự như vậy, anh không nói ra sao người ta thấy được tâm ý của anh. Lỡ đâu người ta cũng thích anh thì sao?
- thực sự có thể nói sao?
- ( gật đầu)
Hải đứng dậy đi về phía Linh, trên tay còn cầm một bó hoa.
- cô gái mà anh nói, chính là em.
Lúc đầu là ngạc nhiên, sau chính là bối rối,là không biết làm gì.
- em bảo anh nói anh cũng nói rồi, em có đồng ý trở thành bạn gái anh không?
- em...em...
Hải cố gượng cười, xoa xoa đầu Linh.
- anh đã sớm biết trước kết quả rồi, không sao.
- em xin lỗi, thực ra em có người yêu rồi.
- không cần nói nữa, anh đều hiểu. Có thể cho anh ôm một cái được không? Chúng ta đã xa nhau cũng quá lâu rồi, sau này anh vẫn sẽ là anh trai của em, được không?
Linh cũng không suy nghĩ nhiều, tình cảm giữa họ trước giờ luôn rất tốt, chẳng hiểu sao khi Hải nói đơn phương thích cô mấy năm lại khiến cô đau lòng tới vậy.
Hải kéo Linh vào lòng, thứ khó từ bỏ nhất trên đời này chính là tình cảm, Hải không muốn từ bỏ nhưng lại không muốn làm Linh tổn thương, điều duy nhất có thể làm là chờ đợi.
Ở một phía không xa, Việt đứng đó hai tay nắm chặt vào nhau, nhưng rồi vẫn cố gắng bình tĩnh lấy điện thoại nhắn tin cho Linh.
- em đang ở đâu.
Nghe thấy chuông tin nhắn Linh cũng rời khỏi vòng tay Hải, cô ngồi lại xuống ghế. Cũng không biết trả lời như thế nào, nếu Việt biết Linh được người ta tỏ tình chắc chắn sẽ không vui.
Hải ân cần gắp đồ ăn cho Linh, trước đây cũng đều như vậy.
Linh suy nghĩ rồi trả lời tin nhắn, dẫu sao cô cũng không nhận lời, có thể không nói với Việt cũng được.
" em đang ăn cơm với bạn"
" bạn gái à?"
" vâng "
Việt nhận được tin nhắn ấy ngay lập tức bỏ về, cảm giác giống như mọi niềm tin trên đời này đều xụp đổ. Điện thoại ngay sau đó bị khoá nguồn. Đối với anh ta thứ tệ hại nhất trên đời này chính là bị người quan trọng nhất lừa dối.
Kể cả chuyện ân ái cũng vậy, cũng chỉ có một người duy nhất.
Không phải là lần đầu tiên nhưng Việt cảm thấy cực kỳ căng thẳng, căng thẳng hơn nữa khi tay Linh nắm chặt lấy vạt áo anh.
Chẳng hiểu sao lúc này đến cả cởi nút áo trên người thôi cũng khiến cho anh ta cảm thấy cực kỳ vất vả. Chắc có lẽ do cảm xúc trong người lúc này quá sục sôi nên khiến cho Việt có chút mất kiểm soát.
Lớp áo quần trên người cuối cùng cũng được cởi bỏ. Việt hôn nhẹ lên trán Linh rồi xuống má, xuống cằm, xuống cần cổ, chính là muốn tất cả mọi nơi trên người cô đều có lưu giữ dấu vết của mình.
Chìm ngập trong hơi men nên Linh cũng nhiệt tình đáp trả, họ quấn chặt lấy nhau, hơi thở hòa quyện vào nhau, cả hai người họ chưa từng trải qua nụ hôn mãnh liệt đến như vậy.
Thời khắc ấy chính là mọi rào cản, mọi lễ nghĩa đều bị gạt bỏ qua một bên. Cả người Linh nóng rực, dường như cả Linh và Việt đều có chung một loại cảm giác, đó chính là muốn chiếm lấy đối phương, muốn cùng nhau dây dưa không dứt.
Việt cúi xuống thì thầm vào tai Linh, mặc dù bản thân gần như đã mất đi khống chế nhưng Việt cũng không dám làm bừa, vẫn có cảm giác sợ người con gái trong lòng mình phải chịu ấm ức.
- Em thấy thế nào rồi? có chỗ nào không thoải mái không?
Thay vì trả lời thì Linh kéo đầu Việt xuống trao cho anh ta một nụ hôn, cô chủ động dùng đầu lưỡi của mình thăm dò khắp xung quanh khoang miệng, cảm nhận hơi thở ấm nóng.
Nhận thấy Linh đã chuẩn bị sẵn sàng nên Việt cũng không do dự, tay bắt đầu di chuyển tìm những nơi mẫn cảm, vấn đề này chính là nằm ở bản năng chứ không phải kỹ thuật, nên cho dù mới là lần thứ hai chải qua thì Việt cũng vẫn có khả năng khiến cho Linh cảm thấy thoải mái.
Từng chút từng chút một Việt nhẹ nhàng xâm chiếm cơ thể Linh, hai tay Linh ôm chặt lấy cổ Việt, cảm nhận rõ ràng từng cử động thân thể của người đàn ông bên trên mình.
Trong cơn say chẳng có những ngại ngùng cũng chẳng e ấp, từ khuôn miệng nhỏ nhắn xinh đẹp kia phát ra những âm thanh vô cùng ái muội. Những âm thanh này khiến trong lòng Việt cảm thấy vô cùng khó chịu, chính là kiểu kích thích đến phát cuồng.
Tốc độ cũng bắt đầu thay đổi, lúc đầu nhẹ nhàng uyển chuyển bao nhiêu thì càng về sau càng trở nên mãnh liệt bấy nhiêu. Có những khoảnh khắc Linh còn cảm tưởng giống như vật to lớn kia sắp xuyên thủng cô vậy. Tay không khống chế được mà bấu chặt vào vai Việt, lại thêm một lần nữa ở chỗ ấy để lại những dấu tay hằn đỏ.
Nhưng dường như hành động ấy không khiến cho sự kích thích trong lòng Việt thuyên giảm, trái lại nó còn tăng lên rất nhiều lần.
Đàn ông cũng giống như yêu một con sói hoang dại, khống chế nó thì nó lại càng trở nên cuồng bạo, còn nếu như phối hợp với nó thì chắc chắn sẽ có một kết quả mỹ mãn.
Hai người họ dường như sinh ra đã là một cặp đôi trời sinh. Việt là một người đàn ông thông minh nhưng tính cách lại trầm ổn. Linh là một cô gái cá tính nhanh nhẹn mặc dù đầu óc có chút đơn thuần nhưng vô cùng lương thiện. Cái mà người này không có thì người bên cạnh sẽ lập tức bù đắp, đó mới chính là tình yêu.
Sáng hôm sau.
Đồng hồ báo thức đánh thức Linh dậy, bắt gặp khuôn mặt ưu tú kia còn đang say ngủ, chẳng vì bất cứ một lý do gì cũng khiến cho Linh mỉm cười, cô đưa tay xoa nhẹ mái tóc Việt.
" Anh có cần đẹp trai đến cỡ này không? Thật khiến cho người ta không còn muốn kiềm chế mà"
Linh tiến tới gần, định đặt một nụ hôn trộm nên môi Việt giống như trong bộ phim ngôn tình mà trước đây cô đã từng xem, cũng muốn biết cảm giác ấy nó lãng mạn đến mức nào.
Lúc môi gần chạm môi rồi thì Việt thức giấc, giống như đi ăn trộm mà bị bắt quả tang, khiến Linh hơi giật mình.
Linh cười gượng.
- chào buổi sáng..
Việt nghiêng người chống tay lên đầu nhìn về phía Linh.
- muốn lợi dụng anh sao?
- Ai mà thèm.
Việt kéo Linh lại gần rồi thơm nhẹ lên má cô.
- em có mệt không? Có đau đầu không? Hay hôm nay em nghỉ một ngày ở nhà nghỉ ngơi đi.
- không được, em còn chưa quen với công việc. Hơn nữa cũng không mệt.
- để anh dậy chuẩn bị bữa sáng cho em.
Linh đi theo Việt xuống bếp, Việt đi một bước Linh theo một bước, bám lấy không rời.
- em ngồi yên một chỗ đi, cứ chạy qua chạy lại như thế sẽ mệt lắm.
- không muốn.
- lại bướng bỉnh rồi.
- như vậy thì làm sao?
- Không sao cả, được chưa? Bây giờ thì ngồi xuống ghế đi, mấy phút nữa là có đồ ăn rồi.
Mặc dù Việt nói như thế nhưng Linh không chịu nghe lời. Lúc anh thái rau củ thì Linh đến ôm vào cánh tay. Lúc Việt chiên trứng thì Linh ôm anh từ phía sau.
Dù có hơi vướng víu một chút nhưng Việt không hề cảm thấy khó chịu, trái lại nhìn bất cứ thứ gì xung quanh cũng đều cảm thấy ngọt ngào.
- xong rồi, em ra ghế ngồi trước đi.
- em không đi được.
- ( lo lắng) em đau ở đâu sao?
- chỗ nào cũng đau, anh bế em đi.
Linh nắm lấy cánh tay Việt lắc qua lắc lại, mắt mở to tròn hai má phụng phịu.
- anh ôm em ra ghế đi.
- thực sự không đi được?
- ( lắc đầu, lắc đầu)
- được rồi.
Việt đặt Linh xuống ghế, cẩn thận cắt nhỏ đồ ăn cho cô, còn lấy từng chút cho vào miệng.
- có ngon không?
- ( gật lia liạ)
- em ở nhà đi, trưa anh sẽ về thăm em.
- em không muốn.
- em xem mệt đến mức còn đi không được. Ngoan.
Linh cười, chính là hạnh phúc, là mãn nguyện.
- muốn làm nũng anh một chút thôi. Anh ăn đi, lát còn đi làm.
Linh đã từng đọc trong một cuốn tiểu thuyết có câu" người đàn ông thực sự yêu bạn là một người khi bạn nói gì anh ấy cũng sẽ tin, là người cho dù bạn làm bất cứ điều gì cũng sẽ vô cùng kiên nhẫn với bạn. Có thể là một người không giỏi ăn nói, nhưng bù lại chắc chắn sẽ dùng hành động để chứng minh tình cảm của mình"
Câu nói ấy Linh vẫn luôn nhớ và cũng muốn biết người đàn ông bên cạnh yêu thương mình đến mức nào. Kết quả nhận lại thực sự khiến cho người ta cảm thấy thỏa mãn.
Trước khi đi làm Hải vẫn giữ thói quen nhìn qua nhà Linh. Cánh cổng từ hôm qua lúc nào cũng khóa, ban đêm cũng không có ánh đèn, đã mấy hôm rồi Linh cũng không về nhà.
- Anh sao vậy?
Nguyệt để ý từ hôm trở về Hải vô cùng thất thường, có khi vui vẻ khi lại thất thần có lúc còn bực bội.
- Anh muốn gặp Linh.
- Mấy hôm nay em cũng không có gặp cô ấy. Dạo này nhiều việc nên em cũng không liên lạc.
- ai yêu rồi cũng trở nên bận rộn, đúng không?
- Anh gặp nó có chuyện gì không? Nếu đến công ty gặp nó em sẽ bảo nó.
- anh sẽ gửi địa chỉ cho em. Nhưng em đừng nói với cô ấy là tới gặp anh, cứ nói em hẹn gặp. Anh muốn tạo bất ngờ cho cô ấy.
- hẹn gặp thôi mà, trước đây chúng ta đã từng thân thiết như thế nào chứ?
Nguyệt tới công ty, vì muốn gặp được Linh nên cô đứng ở ngoài đại sảnh chờ. Chờ gần nửa tiếng thì Linh tới. Vừa nhìn thấy Nguyệt Linh quay sang nói với Việt.
- anh đi lên phòng làm việc trước đi, em gặp bạn một lát.
- em đi đi.
Linh chạy về phía Nguyệt, nhìn thái độ nghiêm túc của Nguyệt tự nhiên cảm thấy lo lắng.
- sao thế? Sao mày lại đứng ở đây?
- mày còn nhớ tao cơ à?
- Có chuyện gì vậy?
- đã mấy ngày rồi không thèm liên lạc cũng không thèm gặp. Mày chuyển phòng làm việc cũng không nói gì với tao. Bây giờ mày còn hỏi tao làm sao à?
- Chiều gặp tao sẽ nói chuyện với mày, bây giờ vào làm đã không muộn giờ?
- chiều mày gặp tao được thật à? Tốt nhất mày đừng có lừa tao.
- con điên này, mày làm gì mà nghiêm trọng thế, có phải mấy năm không gặp đâu.
- Lát nữa sẽ nhắn địa chỉ cho mày.
- ừ, vậy tao đi trước nha.
Linh lên đến phòng làm vịêc thì thấy Việt đang ói truyện với trợ lý, cô im lặng đi tới bàn làm việc, im lặng vẫn là thượng sách.
Sau hơn 1 tiếng cuối cùng công việc của Việt cũng xong, Linh cũng tự mình đọc hết ba quyển tài liệu mấy trăm trang, quả nhiên khi tập trung, người ta có khả năng làm mọi việc một cách vượt trội.
- có lịch công tác rồi, là ngày mai.
Việt đi tới chỗ Linh, kéo cô vào lòng ôm chặt.
- lần này đi đâu vậy ạ?
- Sài gòn, anh sẽ sắp xếp đưa em đi vài nơi.
- à phải rồi, tối em có hẹn với bạn, sẽ không đi ăn cơm cùng anh được.
- tối à, anh đang muốn em cùng anh đi gặp khách hàng. Mà thôi, em cứ đi gặp bạn đi. Anh sẽ đi cùng trợ lý.
- vâng.
- anh đưa em đi.
- không cần đâu, em tự bắt taxi cũng được. Mấy đứa con gái nói chuyện lâu lắm.
- về sớm một chút.
Linh dựa đầu vào vai Việt.
- tài liệu em đọc xong rồi, cũng đã nắm bắt được công việc của mình, anh tìm việc gì đó cho em làm đi.
- em đem tài liệu đi photo đi, sau đó trợ lý sẽ chỉ em cách sắp xếp các cuộc hẹn, tổ chức cuộc họp. Hôm nay sẽ để em thực hành.
- em cảm ơn anh.
- phải đi làm mà vui vậy à?
- em sinh ra là để lao động mà.
- trưa nay anh phải đi gặp khách hàng, không thể ăn cơm cùng em được. Chiều có cuộc họp cho dự án mới, chắc đến tối mới gặp nhau.
Bận như vậy, Linh thấy rất đau lòng.
- anh ăn uống đầy đủ nha, cẩn thận lại đau bao tử.
- anh biết rồi, lại đây.
Linh ngồi gần Việt hơn một chút, mùi hương trên cơ thể người đàn ông này luôn khiến cho não bộ của cô hoạt động chậm lại.
Việt ôm Linh, anh ta luôn có cảm giác Linh cần được bảo vệ.
- em đi tìm trợ lý đi, cậu ấy đang ở ngoài.
- vâng.
Linh ra khỏi phòng cũng là lúc Việt vùi đầu vào công việc. Trước đây Lịch trình của anh ta rất khoa học, ăn đúng giờ, nghỉ ngơi cũng theo giờ, công việc 100% theo lịch. Nhưng từ khi gặp Linh mọi thứ bắt đầu trở nên lộn xộn, đến cả làm việc nhiều khi cũng không thể sắp xếp được.
Có đôi khi công việc chưa xong nhưng lại không tự chủ mà ngước lên nhìn về phía Linh, tâm trạng vui vẻ hơn trước, chỉ cần thấy Linh là có thể cười như một đứa trẻ.
Tình yêu dường như khiến người ta trở nên tốt hơn, cũng khiến người ta hạnh phúc hơn.
Cả ngày quay cuồng với công việc cuối cùng cũng đến giờ tan ca, Linh lấy điện thoại gọi cho Việt nhưng điện thoại tắt máy, có lẽ anh đang rất bận.
Theo địa chỉ Nguyệt gửi Linh đi tới một nhà hàng, không gian ở đó theo lối cổ xưa nhìn rất ấm áp. Nhưng người Linh thấy không phải Nguyệt mà là Hải.
- sao anh lại ở đây?
- em ngồi xuống đi, từ khi anh về chưa gặp em lần nào tử tế.
- em xin lỗi, tại em bận quá. Em...
- đừng nói gì hết, im lặng nào.
Hải thắp nến, còn có cả bánh kem, nến được xếp theo hình trái tim nhìn rất đẹp.
- hôm nay là ngày gì vậy anh? Còn cất công chuẩn bị mấy thứ này.
- hôm nay tròn 3 năm anh yêu đơn phương một cô hái.
Linh nghe xong kinh ngạc lắm.
- anh yêu ai sao em không biết. Cô ấy ở đâu?
- đang ở rất gần anh.
- anh đã nói với cô ấy chưa?
- anh chưa?
- anh mau nói với người ta đi.
- anh sợ cô ấy từ chối anh, anh sợ cô ấy sẽ khó sử, anh cũng sợ mọi thứ không thể quay lại như lúc đầu.
- từ bao giờ anh lại do dự như vậy, anh không nói ra sao người ta thấy được tâm ý của anh. Lỡ đâu người ta cũng thích anh thì sao?
- thực sự có thể nói sao?
- ( gật đầu)
Hải đứng dậy đi về phía Linh, trên tay còn cầm một bó hoa.
- cô gái mà anh nói, chính là em.
Lúc đầu là ngạc nhiên, sau chính là bối rối,là không biết làm gì.
- em bảo anh nói anh cũng nói rồi, em có đồng ý trở thành bạn gái anh không?
- em...em...
Hải cố gượng cười, xoa xoa đầu Linh.
- anh đã sớm biết trước kết quả rồi, không sao.
- em xin lỗi, thực ra em có người yêu rồi.
- không cần nói nữa, anh đều hiểu. Có thể cho anh ôm một cái được không? Chúng ta đã xa nhau cũng quá lâu rồi, sau này anh vẫn sẽ là anh trai của em, được không?
Linh cũng không suy nghĩ nhiều, tình cảm giữa họ trước giờ luôn rất tốt, chẳng hiểu sao khi Hải nói đơn phương thích cô mấy năm lại khiến cô đau lòng tới vậy.
Hải kéo Linh vào lòng, thứ khó từ bỏ nhất trên đời này chính là tình cảm, Hải không muốn từ bỏ nhưng lại không muốn làm Linh tổn thương, điều duy nhất có thể làm là chờ đợi.
Ở một phía không xa, Việt đứng đó hai tay nắm chặt vào nhau, nhưng rồi vẫn cố gắng bình tĩnh lấy điện thoại nhắn tin cho Linh.
- em đang ở đâu.
Nghe thấy chuông tin nhắn Linh cũng rời khỏi vòng tay Hải, cô ngồi lại xuống ghế. Cũng không biết trả lời như thế nào, nếu Việt biết Linh được người ta tỏ tình chắc chắn sẽ không vui.
Hải ân cần gắp đồ ăn cho Linh, trước đây cũng đều như vậy.
Linh suy nghĩ rồi trả lời tin nhắn, dẫu sao cô cũng không nhận lời, có thể không nói với Việt cũng được.
" em đang ăn cơm với bạn"
" bạn gái à?"
" vâng "
Việt nhận được tin nhắn ấy ngay lập tức bỏ về, cảm giác giống như mọi niềm tin trên đời này đều xụp đổ. Điện thoại ngay sau đó bị khoá nguồn. Đối với anh ta thứ tệ hại nhất trên đời này chính là bị người quan trọng nhất lừa dối.
Bình luận facebook