Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Chiếc xe lao vun vút trong màn đêm tĩnh mịch, người ngồi trong xe tâm trạng bất ổn, hai tay nắm chặt lấy vô lăng. Thường thì khi những người bình thường họ gặp vấn đề gì đó thì họ sẽ tìm cách trút giận hoặc hét thật lớn, nhưng với Việt thì khác, tất cả đều im lặng và im lặng.́
Nó đáng sợ hơn những biểu cảm khác rất nhiều, vì chẳng ai có thể hiểu được anh ta đang nghĩ gì, sẽ làm gì.
Trong đầu anh ta luôn nghĩ đến cảnh Linh cùng người đàn ông khác đứng một chỗ còn ôm nhau nữa, nó liên tục ám ảnh, liên tục khơi dậy những suy nghĩ khiến cho trái tim của anh ta cảm thấy rất nhói.
Khó khăn lắm mới có thể tìm được tình yêu chẳng lẽ nó lại kết thúc một cách nhạt nhẽo tới vậy. Nếu như sớm đã có tình cảm với người đàn ông đó vậy tại sao không đến với nhau mà lại lựa chọn một người khác.
Việt tự hỏi mình là nếu như hôm nay anh không cùng vị khách hàng kia tới nhà hàng ấy ăn cơm thì liệu có thể nhìn thấy cảnh tượng ấy không? Liệu đây là lần nói dối đầu tiên hai cô gái mà anh đã hết lòng yêu thương chưa bao giờ nói thật?
Chiếc xe dừng lại ở trước cửa một quán bar, sau đó Việt lấy điện thoại gọi cho trợ lý. Bình thường ở công ty chính là cấp trên cấp dưới, nhưng sau giờ làm việc đó chính là một người bạn.
Linh sau khi nói rõ ràng tất cả mọi thứ với Hải thì trở về nhà, cả ngày rồi không được nói chuyện với Việt, không được nhìn ngắm anh, không được nghe giọng nói ấm áp cũng không được làm nũng, thực sự là thấy rất nhớ rồi.
Nhưng khi Linh về nhà thì không thấy ai hết, cô cứ nghĩ là Việt đi gặp khách hàng chưa về. Linh lấy điện thoại gọi điện cho Việt nhưng không liên lạc được, gửi tin nhắn cũng không thấy anh ta trả lời. Đến 10 giờ đêm bắt đầu cảm thấy lo lắng, cô cứ liên tục nhắn tin cho Việt, mỗi giây mỗi phút trôi qua là thêm một chút hốt hoảng sợ hãi.
" Rốt cuộc Anh đã đi đâu rồi? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?"
Linh lấy điện thoại gọi cho trợ lý của Việt, nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị số của Linh anh trợ lý quay sang nói với Việt.
- cô Linh gọi.
- Nghe máy đi, đừng nhắc gì đến tôi.
- Tôi biết rồi.
Ngay sau khi có tín hiệu trả lời Linh vội vã nói qua điện thoại.
- anh có liên lạc được với tổng giám đốc không? Tôi không thể gọi được cho anh ấy. Anh có biết anh ấy đi đâu không?
- Xin lỗi cô, tôi thực sự không biết.
- anh gọi cho anh ấy đi, anh cho tôi địa chỉ nhà hàng anh ấy đến ăn cơm với khách hàng được không? Tôi muốn đi tìm anh ấy.
- Tối nay tổng giám đốc dùng cơm với khách hàng ở nhà hàng " làng xưa ". Nhưng bây giờ cũng muộn rồi, con gái không nên đi ra ngoài.
Linh nghe thấy tên nhà hàng mà tay chân cô run rẩy, cô nghĩ đến những điều xấu nhất có thể xảy ra, đó chính là Việt đã nhìn thấy chuyện gì đó.
Không có cơ hội giải thích, không thể liên lạc được, cũng không biết phải tìm ở đâu, Linh sợ hãi sẽ mất đi người đàn ông ấy, sợ đến bật khóc.
Cô vội vã chạy ra ngoài, nếu cứ ngồi yên một chỗ chắc chắn sẽ điên lên mất. Nhất định phải tìm được, nhất định phải giải thích. Nếu như không làm, nếu như cứ yên lặng, thì mọi thứ sẽ tan biến hết.
Ở quán bar.
Việt đưa ly rượu lên uống cạn rồi hỏi trợ lý.
- Cô ấy nói gì?
- Tôi không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng cô ấy đã rất lo lắng. Anh mau về nhà đi.
- Nếu cậu muốn về thì cứ về trước, không cần phải ở lại đây với tôi nữa.
- vậy tôi về đây, cậu cũng nên trở về nhà sớm. Phụ nữ ở một mình không an toàn.
Mặc dù trong lòng đang rất giận, rất khó chịu, nhưng Việt lại không thể nào ngừng lo lắng cho Linh được. Đã mấy lần rồi chứng kiến Linh sợ hãi trong bóng tối, không thể ngủ một mình ở một nơi xa lạ, lần này có lẽ cũng thế, có lẽ đang hốt hoảng tìm kiếm anh chăng?
" Cô ấy có người khác rồi, nếu sợ hãi chắc chắn sẽ đi tìm người ta, mày có là gì? "
Có suy nghĩ ấy chứng tỏ trong lòng Việt đang rất đau khổ. Càng uống rượu càng cảm thấy tâm trạng nặng nề, càng lo lắng.
Sợ Linh có chuyện gì đó xảy ra nên Việt về nhà, trong giây phút nóng giận vẫn không thể ngừng lo lắng.
Linh quay lại nhà hàng ấy đi khắp xung quanh cũng không thấy Việt. Cô hi vọng là Việt đã trở về nhà nên sau đó cũng đi về nhà.
Cánh cửa mở ra, bên trong vẫn là bóng tối, không hề thấy dáng người quen thuộc, cũng không có vòng tay ấm áp nào.
Nỗi sợ hãi Bóng Đêm dường như biến mất, thay vào đó là sợ cô độc, sợ mất đi người đàn ông mà mình yêu thương nhất.
Linh ngồi một góc, nước mắt cứ thế rơi xuống, nỗi đau hiện tại trong lòng không có cách nào kìm nén.
" anh đang ở đâu? Anh có biết lúc này em cảm thấy sợ hãi lắm không? Có biết em nhớ anh nhiều lắm không? "
Có tiếng cánh cửa mở ra, còn có ánh đèn, Linh ngước mắt lên nhìn thì thấy Việt, cô vội chạy tới ôm lấy anh ta.
- anh đã đi đâu vậy, em đã đi tìm anh rất lâu rồi.
Việt gỡ tay Linh ra, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên nhạt nhẽo, phải rồi, lần đầu tiên nếm chải cảm giác ghen tuông, nó thực sự không dễ chịu.
- em đi ngủ đi, tối nay anh có việc, anh sẽ ở phòng khách.
Việt quay người bước đi, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra ấy nó khiến cho Linh cảm thấy rất sợ.
Cô chạy tới ôm Việt từ phía sau, nước mắt không ngừng rơi xuống thấm cảm vào anh.
- nghe em giải thích, anh em giải thích đi có được không?
- em có gì cần giải thích? Anh mệt rồi, anh còn phải làm việc.
Linh vòng về đằng trứớc, lại ôm chặt lấy Việt.
- đừng không tin tưởng em? Có được không?
- Em muốn anh phải nghĩ gì? Em muốn anh phải làm sao thì em mới cảm thấy vừa lòng đây. Nếu như không có chuyện gì thì tại sao em lại nói dối. Em muốn anh phải tin, tin bằng cách nào?
- em và anh ấy thực sự không có chuyện gì hết. Đúng là hôm nay anh ấy đã tỏ tình với em, nhưng em đã không nhận lời.
Việt đẩy Linh ra, ánh mắt chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt ấy còn có một chút không kiên nhẫn.
- còn cái ôm ấy thì sao? Em muốn giải thích đúng không? Được, vậy thì anh sẽ nghe.
Lúc này có cơ hội giải thích nhưng Linh lại không biết phải nói như thế nào. Sợ Việt sẽ không tin, sợ càng nói mọi thứ lại càng tồi tệ. Cô không biết phải làm gì chỉ biết khóc, những giọt nước mắt ấy khiến tâm trạng Việt trở nên rối bời.
Người đàn ông khi thật lòng yêu một cô gái thì cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng sẽ không để cô ấy khóc. Việt lau nước mắt cho Linh, lại kéo cô vào lòng.
- Không Được Khóc Nữa.
Nhận được sự quan tâm quen thuộc, cảm giác như mình đã được tin tưởng trở lại, nước mắt rơi thậm trí còn nhiều hơn lúc trước.
- ngoan, không khóc.
- Em xin lỗi, lẽ ra em không nên nói dối anh. Nhưng em thực sự không cố ý, lần gặp mặt này cũng không phải do em quyết định.
- không cần nói nữa, anh sẽ không để ý nữa.
Linh gạt nước mắt, cô muôn mọi hiểu lầm ngay lập tức được hoá giải.
- không được, em nhất định phải nói. Người hẹn gặp em tối nay là em gái của anh ấy, em cũng không biết tại sao anh ấy lại ở đó. Em với anh ấy lớn lên cùng nhau, nhưng trước giờ em chỉ xem anh ấy là anh trai. Hôm nay anh ấy tỏ tình với em, em cũng đã từ chối. Cái ôm ấy thực sự không có ý nghĩa gì hết. Em không...
Lời nói ấy ngay lập tức bị chặn lại bởi một cái hôn, nó mạnh mẽ giống như chất chứa bao nhiêu sợ hãi.
Là Việt cảm thấy sợ, sợ rằng nếu như ngày hôm nay niềm tin không đủ, sợ rằng nếu như vì một chút không khống chế mà bỏ đi không về. Thì liệu sau khi bình tĩnh lại có còn có thể cứu vãn được? Còn có cơ hội được ở cạnh người con gái này hay không?
Việt lại một lần nữa ôm chặt lấy Linh.
- anh xin lỗi, đã để em phải lo lắng rồi.
- em sẽ không bao giờ nói dối nữa. Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ nói cho anh nghe. Em không muốn mất anh, không muốn xa anh, em đã rất sợ.
Yêu chính là thấu hiểu, là tin tưởng. Nếu như chỉ vì một chút hiểu lầm mà tạo khoảng cách với đối phương thì tình yêu không có cách nào bền chặt được, sau sự việc lần này Việt đã hiểu ra được điều ấy.
Sáng hôm sau...
Việt đã sớm thức dậy nhưng không muốn rời khỏi giường, nói chính xác là không muốn động đậy để Linh phải thức giấc, dư âm nỗi sợ hãi của đêm qua thực sự vẫn còn.
Anh chạm nhẹ vào bờ môi kia, nâng niu từng sợi tóc, từng cảm giác chân thực chứng tỏ Linh vẫn còn ở bên cạnh.
- Sao anh không ngủ thêm chút nữa?
- anh ngủ đủ rồi, hơn nữa muốn dậy sớm một chút để nhìn thấy em sớm hơn.
- ngày nào cũng sẽ gặp mà.
- vẫn không đủ.
Linh cười, nụ cười của cô thực sự rất trong sáng, nhìn thế nào cũng vô cùng đáng yêu, thấy nó rồi tất cả mọi mệt mỏi trên đời này đều có thể tan biến.
- Em Yêu Anh.
- Sau này chỉ cần là em nói thì dù bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ tin. Vậy nên nếu như giữa chúng ta có xảy ra hiểu lầm, em đừng im lặng. Như vậy có được không?
- em hứa mà, sau này dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ cùng anh nói rõ ràng.
- móc tay đi.
Có phải không vậy? Tổng giám đốc từ khi nào trẻ con đến đáng yêu như thế?
- được, chúng ta cùng hứa nha...
Cái nhìn ấm áp ấy, gương mặt hạnh phúc ấy chứng tỏ điều gì? Đó chính là dù xảy ra bao nhiêu chuyện đi chăng nữa, có bao nhiêu hiểu lầm đi chăng nữa, thì chỉ cần nắm tay nhau cùng ngồi lại, chắc chắn sau cơn mưa trời sẽ lại tỏa nắng.
- chúng ta sẽ đi chuyến bay lúc mấy giờ vậy? Hôm qua em có hỏi trợ lý nhưng anh ấy nói anh chưa quyết định.
- chuyến bay lúc 9 sáng, nếu em muốn ngủ thì có thể ngủ thêm một lát nữa.
- không ngủ nữa, anh ôm em đi đánh răng đi.
- Còn quần áo thì sao? Có cần anh giúp em thay không?
- ( cươì gượng) cái này thì không cần. Em có thể tự làm được.
- anh cõng em đi.
Mỗi người một cái bàn chải, một người hưởng thụ còn một người vô cùng vất vả, làm cái gì cũng thấy vướng.
Đánh răng xong bữa sáng vẫn do Việt chuẩn bị.
- Em muốn ăn mấy quả trứng?
- hai quả.
- có muốn ăn thêm xúc xích hay gì không?
Nhắc tới xúc xích Linh lại thấy đỏ mặt, tạm thời gục đầu vào vai Việt vì sợ bị phát hiện.
- Có chuyện gì vậy? Em có chỗ nào không khỏe sao?
- không sao, em không sao.
Một cái bánh mì với hai quả trứng, thêm một cốc sữa nữa, chẳng mấy chốc Linh sẽ béo tròn quay mất.
- aa..
Linh ngồi đối diện với Việt há miệng ra chờ đợi.
Việt lắc đầu nhưng rồi vẫn lấy đồ ăn cho Linh.
- ăn nhiều một chút.
- anh...
- em nói đi.
- anh có thấy em phiền không? Có thấy em rắc rối không?
- không, rất đáng yêu. Mau ăn đi, sắp tới giờ rồi.
Đến quá trưa một chút thì họ tới được nơi cần tới, khách sạn cũng được đặt từ trước.
Lần này chỉ đặt có một phòng, cho dù có mối quan hệ yêu đương hay không thì Linh cũng không thể ở một mình, không nên lãng phí tài nguyên của công ty.
Việt đặc biệt dẫn theo Linh tới không phải chỉ nằm ở trong vấn đề công tác, mà còn muốn tạo cho Linh một bất ngờ. Mặc dù hai người chưa hẹn hò được bao lâu, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc không có Linh ở bên cạnh là ngay lập tức trái tim Việt cảm thấy nhức nhối.
Vậy nên Việt đã quyết định nhân cơ hội lần này sẽ cầu hôn với Linh, để mãi mãi sau này có thể cùng cô sống chung một nhà, cùng hạnh phúc.
Nó đáng sợ hơn những biểu cảm khác rất nhiều, vì chẳng ai có thể hiểu được anh ta đang nghĩ gì, sẽ làm gì.
Trong đầu anh ta luôn nghĩ đến cảnh Linh cùng người đàn ông khác đứng một chỗ còn ôm nhau nữa, nó liên tục ám ảnh, liên tục khơi dậy những suy nghĩ khiến cho trái tim của anh ta cảm thấy rất nhói.
Khó khăn lắm mới có thể tìm được tình yêu chẳng lẽ nó lại kết thúc một cách nhạt nhẽo tới vậy. Nếu như sớm đã có tình cảm với người đàn ông đó vậy tại sao không đến với nhau mà lại lựa chọn một người khác.
Việt tự hỏi mình là nếu như hôm nay anh không cùng vị khách hàng kia tới nhà hàng ấy ăn cơm thì liệu có thể nhìn thấy cảnh tượng ấy không? Liệu đây là lần nói dối đầu tiên hai cô gái mà anh đã hết lòng yêu thương chưa bao giờ nói thật?
Chiếc xe dừng lại ở trước cửa một quán bar, sau đó Việt lấy điện thoại gọi cho trợ lý. Bình thường ở công ty chính là cấp trên cấp dưới, nhưng sau giờ làm việc đó chính là một người bạn.
Linh sau khi nói rõ ràng tất cả mọi thứ với Hải thì trở về nhà, cả ngày rồi không được nói chuyện với Việt, không được nhìn ngắm anh, không được nghe giọng nói ấm áp cũng không được làm nũng, thực sự là thấy rất nhớ rồi.
Nhưng khi Linh về nhà thì không thấy ai hết, cô cứ nghĩ là Việt đi gặp khách hàng chưa về. Linh lấy điện thoại gọi điện cho Việt nhưng không liên lạc được, gửi tin nhắn cũng không thấy anh ta trả lời. Đến 10 giờ đêm bắt đầu cảm thấy lo lắng, cô cứ liên tục nhắn tin cho Việt, mỗi giây mỗi phút trôi qua là thêm một chút hốt hoảng sợ hãi.
" Rốt cuộc Anh đã đi đâu rồi? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?"
Linh lấy điện thoại gọi cho trợ lý của Việt, nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị số của Linh anh trợ lý quay sang nói với Việt.
- cô Linh gọi.
- Nghe máy đi, đừng nhắc gì đến tôi.
- Tôi biết rồi.
Ngay sau khi có tín hiệu trả lời Linh vội vã nói qua điện thoại.
- anh có liên lạc được với tổng giám đốc không? Tôi không thể gọi được cho anh ấy. Anh có biết anh ấy đi đâu không?
- Xin lỗi cô, tôi thực sự không biết.
- anh gọi cho anh ấy đi, anh cho tôi địa chỉ nhà hàng anh ấy đến ăn cơm với khách hàng được không? Tôi muốn đi tìm anh ấy.
- Tối nay tổng giám đốc dùng cơm với khách hàng ở nhà hàng " làng xưa ". Nhưng bây giờ cũng muộn rồi, con gái không nên đi ra ngoài.
Linh nghe thấy tên nhà hàng mà tay chân cô run rẩy, cô nghĩ đến những điều xấu nhất có thể xảy ra, đó chính là Việt đã nhìn thấy chuyện gì đó.
Không có cơ hội giải thích, không thể liên lạc được, cũng không biết phải tìm ở đâu, Linh sợ hãi sẽ mất đi người đàn ông ấy, sợ đến bật khóc.
Cô vội vã chạy ra ngoài, nếu cứ ngồi yên một chỗ chắc chắn sẽ điên lên mất. Nhất định phải tìm được, nhất định phải giải thích. Nếu như không làm, nếu như cứ yên lặng, thì mọi thứ sẽ tan biến hết.
Ở quán bar.
Việt đưa ly rượu lên uống cạn rồi hỏi trợ lý.
- Cô ấy nói gì?
- Tôi không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng cô ấy đã rất lo lắng. Anh mau về nhà đi.
- Nếu cậu muốn về thì cứ về trước, không cần phải ở lại đây với tôi nữa.
- vậy tôi về đây, cậu cũng nên trở về nhà sớm. Phụ nữ ở một mình không an toàn.
Mặc dù trong lòng đang rất giận, rất khó chịu, nhưng Việt lại không thể nào ngừng lo lắng cho Linh được. Đã mấy lần rồi chứng kiến Linh sợ hãi trong bóng tối, không thể ngủ một mình ở một nơi xa lạ, lần này có lẽ cũng thế, có lẽ đang hốt hoảng tìm kiếm anh chăng?
" Cô ấy có người khác rồi, nếu sợ hãi chắc chắn sẽ đi tìm người ta, mày có là gì? "
Có suy nghĩ ấy chứng tỏ trong lòng Việt đang rất đau khổ. Càng uống rượu càng cảm thấy tâm trạng nặng nề, càng lo lắng.
Sợ Linh có chuyện gì đó xảy ra nên Việt về nhà, trong giây phút nóng giận vẫn không thể ngừng lo lắng.
Linh quay lại nhà hàng ấy đi khắp xung quanh cũng không thấy Việt. Cô hi vọng là Việt đã trở về nhà nên sau đó cũng đi về nhà.
Cánh cửa mở ra, bên trong vẫn là bóng tối, không hề thấy dáng người quen thuộc, cũng không có vòng tay ấm áp nào.
Nỗi sợ hãi Bóng Đêm dường như biến mất, thay vào đó là sợ cô độc, sợ mất đi người đàn ông mà mình yêu thương nhất.
Linh ngồi một góc, nước mắt cứ thế rơi xuống, nỗi đau hiện tại trong lòng không có cách nào kìm nén.
" anh đang ở đâu? Anh có biết lúc này em cảm thấy sợ hãi lắm không? Có biết em nhớ anh nhiều lắm không? "
Có tiếng cánh cửa mở ra, còn có ánh đèn, Linh ngước mắt lên nhìn thì thấy Việt, cô vội chạy tới ôm lấy anh ta.
- anh đã đi đâu vậy, em đã đi tìm anh rất lâu rồi.
Việt gỡ tay Linh ra, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên nhạt nhẽo, phải rồi, lần đầu tiên nếm chải cảm giác ghen tuông, nó thực sự không dễ chịu.
- em đi ngủ đi, tối nay anh có việc, anh sẽ ở phòng khách.
Việt quay người bước đi, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra ấy nó khiến cho Linh cảm thấy rất sợ.
Cô chạy tới ôm Việt từ phía sau, nước mắt không ngừng rơi xuống thấm cảm vào anh.
- nghe em giải thích, anh em giải thích đi có được không?
- em có gì cần giải thích? Anh mệt rồi, anh còn phải làm việc.
Linh vòng về đằng trứớc, lại ôm chặt lấy Việt.
- đừng không tin tưởng em? Có được không?
- Em muốn anh phải nghĩ gì? Em muốn anh phải làm sao thì em mới cảm thấy vừa lòng đây. Nếu như không có chuyện gì thì tại sao em lại nói dối. Em muốn anh phải tin, tin bằng cách nào?
- em và anh ấy thực sự không có chuyện gì hết. Đúng là hôm nay anh ấy đã tỏ tình với em, nhưng em đã không nhận lời.
Việt đẩy Linh ra, ánh mắt chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt ấy còn có một chút không kiên nhẫn.
- còn cái ôm ấy thì sao? Em muốn giải thích đúng không? Được, vậy thì anh sẽ nghe.
Lúc này có cơ hội giải thích nhưng Linh lại không biết phải nói như thế nào. Sợ Việt sẽ không tin, sợ càng nói mọi thứ lại càng tồi tệ. Cô không biết phải làm gì chỉ biết khóc, những giọt nước mắt ấy khiến tâm trạng Việt trở nên rối bời.
Người đàn ông khi thật lòng yêu một cô gái thì cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng sẽ không để cô ấy khóc. Việt lau nước mắt cho Linh, lại kéo cô vào lòng.
- Không Được Khóc Nữa.
Nhận được sự quan tâm quen thuộc, cảm giác như mình đã được tin tưởng trở lại, nước mắt rơi thậm trí còn nhiều hơn lúc trước.
- ngoan, không khóc.
- Em xin lỗi, lẽ ra em không nên nói dối anh. Nhưng em thực sự không cố ý, lần gặp mặt này cũng không phải do em quyết định.
- không cần nói nữa, anh sẽ không để ý nữa.
Linh gạt nước mắt, cô muôn mọi hiểu lầm ngay lập tức được hoá giải.
- không được, em nhất định phải nói. Người hẹn gặp em tối nay là em gái của anh ấy, em cũng không biết tại sao anh ấy lại ở đó. Em với anh ấy lớn lên cùng nhau, nhưng trước giờ em chỉ xem anh ấy là anh trai. Hôm nay anh ấy tỏ tình với em, em cũng đã từ chối. Cái ôm ấy thực sự không có ý nghĩa gì hết. Em không...
Lời nói ấy ngay lập tức bị chặn lại bởi một cái hôn, nó mạnh mẽ giống như chất chứa bao nhiêu sợ hãi.
Là Việt cảm thấy sợ, sợ rằng nếu như ngày hôm nay niềm tin không đủ, sợ rằng nếu như vì một chút không khống chế mà bỏ đi không về. Thì liệu sau khi bình tĩnh lại có còn có thể cứu vãn được? Còn có cơ hội được ở cạnh người con gái này hay không?
Việt lại một lần nữa ôm chặt lấy Linh.
- anh xin lỗi, đã để em phải lo lắng rồi.
- em sẽ không bao giờ nói dối nữa. Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ nói cho anh nghe. Em không muốn mất anh, không muốn xa anh, em đã rất sợ.
Yêu chính là thấu hiểu, là tin tưởng. Nếu như chỉ vì một chút hiểu lầm mà tạo khoảng cách với đối phương thì tình yêu không có cách nào bền chặt được, sau sự việc lần này Việt đã hiểu ra được điều ấy.
Sáng hôm sau...
Việt đã sớm thức dậy nhưng không muốn rời khỏi giường, nói chính xác là không muốn động đậy để Linh phải thức giấc, dư âm nỗi sợ hãi của đêm qua thực sự vẫn còn.
Anh chạm nhẹ vào bờ môi kia, nâng niu từng sợi tóc, từng cảm giác chân thực chứng tỏ Linh vẫn còn ở bên cạnh.
- Sao anh không ngủ thêm chút nữa?
- anh ngủ đủ rồi, hơn nữa muốn dậy sớm một chút để nhìn thấy em sớm hơn.
- ngày nào cũng sẽ gặp mà.
- vẫn không đủ.
Linh cười, nụ cười của cô thực sự rất trong sáng, nhìn thế nào cũng vô cùng đáng yêu, thấy nó rồi tất cả mọi mệt mỏi trên đời này đều có thể tan biến.
- Em Yêu Anh.
- Sau này chỉ cần là em nói thì dù bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ tin. Vậy nên nếu như giữa chúng ta có xảy ra hiểu lầm, em đừng im lặng. Như vậy có được không?
- em hứa mà, sau này dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ cùng anh nói rõ ràng.
- móc tay đi.
Có phải không vậy? Tổng giám đốc từ khi nào trẻ con đến đáng yêu như thế?
- được, chúng ta cùng hứa nha...
Cái nhìn ấm áp ấy, gương mặt hạnh phúc ấy chứng tỏ điều gì? Đó chính là dù xảy ra bao nhiêu chuyện đi chăng nữa, có bao nhiêu hiểu lầm đi chăng nữa, thì chỉ cần nắm tay nhau cùng ngồi lại, chắc chắn sau cơn mưa trời sẽ lại tỏa nắng.
- chúng ta sẽ đi chuyến bay lúc mấy giờ vậy? Hôm qua em có hỏi trợ lý nhưng anh ấy nói anh chưa quyết định.
- chuyến bay lúc 9 sáng, nếu em muốn ngủ thì có thể ngủ thêm một lát nữa.
- không ngủ nữa, anh ôm em đi đánh răng đi.
- Còn quần áo thì sao? Có cần anh giúp em thay không?
- ( cươì gượng) cái này thì không cần. Em có thể tự làm được.
- anh cõng em đi.
Mỗi người một cái bàn chải, một người hưởng thụ còn một người vô cùng vất vả, làm cái gì cũng thấy vướng.
Đánh răng xong bữa sáng vẫn do Việt chuẩn bị.
- Em muốn ăn mấy quả trứng?
- hai quả.
- có muốn ăn thêm xúc xích hay gì không?
Nhắc tới xúc xích Linh lại thấy đỏ mặt, tạm thời gục đầu vào vai Việt vì sợ bị phát hiện.
- Có chuyện gì vậy? Em có chỗ nào không khỏe sao?
- không sao, em không sao.
Một cái bánh mì với hai quả trứng, thêm một cốc sữa nữa, chẳng mấy chốc Linh sẽ béo tròn quay mất.
- aa..
Linh ngồi đối diện với Việt há miệng ra chờ đợi.
Việt lắc đầu nhưng rồi vẫn lấy đồ ăn cho Linh.
- ăn nhiều một chút.
- anh...
- em nói đi.
- anh có thấy em phiền không? Có thấy em rắc rối không?
- không, rất đáng yêu. Mau ăn đi, sắp tới giờ rồi.
Đến quá trưa một chút thì họ tới được nơi cần tới, khách sạn cũng được đặt từ trước.
Lần này chỉ đặt có một phòng, cho dù có mối quan hệ yêu đương hay không thì Linh cũng không thể ở một mình, không nên lãng phí tài nguyên của công ty.
Việt đặc biệt dẫn theo Linh tới không phải chỉ nằm ở trong vấn đề công tác, mà còn muốn tạo cho Linh một bất ngờ. Mặc dù hai người chưa hẹn hò được bao lâu, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc không có Linh ở bên cạnh là ngay lập tức trái tim Việt cảm thấy nhức nhối.
Vậy nên Việt đã quyết định nhân cơ hội lần này sẽ cầu hôn với Linh, để mãi mãi sau này có thể cùng cô sống chung một nhà, cùng hạnh phúc.
Bình luận facebook