Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng-129
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút - Chương 129: Đóa hoa đào nở (2)
“ Đừng nói nữa”
A Vượng đột nhiên lớn tiếng cắt đắt cô…, khuôn mặt đầy thống khổ
“ Dù sao cũng là em ghét bỏ tôi không xứng với em đúng không? Tốt, em yên tâm, về sau tôi sẽ cách em thật xa,, sẽ không quấy nhiễu em,”
Anh nói xong, xoay người bỏ chạy
"A Vượng!" Văn Hinh gọi từ phía sau bóng lưng anh, nhưng mà A Vượng cũng không quay đầu lại Nhìn ngõ hẻm không một bóng người, đột nhiên cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đúng lúc cô chuẩn bị rời đi, đột nhiên phát hiện ra bên cạnh cây cột điện trong ngõ hẻm, một bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng đó, trong lòng bỗng dưng thấy kinh ngạc
"Tần Vũ?"
Cô kêu lên, nhìn bóng dáng cô ấy đang núp trong bóng tối, mặc dù không nhìn thấy rõ mặt mũi, nhưng cô vẫn có thể khẳng định đó là cô ấy, Tần Vũ
Quả nhiên, người kia từ từ đi tới trước mặt Văn Hinh, đúng là Tần Vũ
Văn Hinh thấy trên mặt Tần Vũ còn vương hai hàng nước mắt, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia áy náy, vì vậy mới xin lỗi:
“ Thật xin lỗi”
Rõ ràng cô không làm sai cái gì, căn bản không có lỗi, nhưng mà cô vẫn cảm thấy đây là lỗi của mình
Tần Vũ không nói gì, chỉ nhìn cô thật sâu, rồi xoay người rời đi
Văn hinh đưa mắt nhìn Tần Vũ rời đi, cho đến khi bóng dáng cô ấy biến mất ở đầu đường, cô mới nở nụ cười bất đắc dĩ
Xem ra, nơi này cô cũng không thể ở lại nữa!
Ngày hôm sau đã tới giờ làm việc, A Vượng vẫn chưa tới, tần Vũ cũng chưa tới, nghe Cao Lâm nói, hai người bọn họ đều nói có chuyện nên xin nghỉ, Văn Hinh biết, chỉ nhàn nhạt cười
Đến xế chiều lúc thưa khách, cô tìm Cao Lâm,
“ Cao đại ca, hết tháng này tôi muốn xin nghỉ làm”
Cao Lâm đang tính toán sổ sách, ngẩng đầu nhìn Văn Hinh, gương mặt khó hiểu, hỏi:
“ sao thế? Có phải công việc quá vất vả?”
"Không phải!" Văn Hinh lập tức lắc đầu, ngay sau đó cô cười ngượng nghịu,
“ Tôi thấy tôi không thích hợp với chỗ này ạ”
Cô không thể để bởi vì mình, mà làm cho cả 3 người không an tâm làm việc được/
Cao Lâm thấy vẻ mặt khổ sở trên gương mặt Văn Hinh, lập tức hiểu rõ, sau đó hắn thở dài, nói:
“ Thậ ra thì cô căn bản không cần thiết phải nghỉ việc, cô không ở đây, rời đi cô còn có thể tới nơi nào?”
Cô tới đây làm việc cũng gần được một tháng rồi, trong thời gian này, hắn phát hiện cô chưa bao giờ nhắc tới quá khứ của mình, bình thường cô cũng không nói nhiều, người khác nói chuyện phiếm đùa giỡn cô cũng chỉ ngồi một bên cười, cũng không tham dự vào Lúc đó hắn dường như đoán được, nhất định là cô đang nghĩ tới chuyện xưa
Hơn nữa bình thường cô làm việc rất nghiêm túc, rất chăm chỉ, không hề lười biếng, điểm này khiến cho hắn rất thưởng thức cô, ban đầu hắn giữ cô ở lại , cũng chỉ ôm một chút hi vọng, do lúc đó căn bản không có ai tới nộp đơn xin việc, mà vừa vặn tiệm đang thiếu người, cho nên hắn mới đồng ý để cô ở lại
Mong các bạn ghé thăm nhà để có có chương mới hơn
“ Đừng nói nữa”
A Vượng đột nhiên lớn tiếng cắt đắt cô…, khuôn mặt đầy thống khổ
“ Dù sao cũng là em ghét bỏ tôi không xứng với em đúng không? Tốt, em yên tâm, về sau tôi sẽ cách em thật xa,, sẽ không quấy nhiễu em,”
Anh nói xong, xoay người bỏ chạy
"A Vượng!" Văn Hinh gọi từ phía sau bóng lưng anh, nhưng mà A Vượng cũng không quay đầu lại Nhìn ngõ hẻm không một bóng người, đột nhiên cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đúng lúc cô chuẩn bị rời đi, đột nhiên phát hiện ra bên cạnh cây cột điện trong ngõ hẻm, một bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng đó, trong lòng bỗng dưng thấy kinh ngạc
"Tần Vũ?"
Cô kêu lên, nhìn bóng dáng cô ấy đang núp trong bóng tối, mặc dù không nhìn thấy rõ mặt mũi, nhưng cô vẫn có thể khẳng định đó là cô ấy, Tần Vũ
Quả nhiên, người kia từ từ đi tới trước mặt Văn Hinh, đúng là Tần Vũ
Văn Hinh thấy trên mặt Tần Vũ còn vương hai hàng nước mắt, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia áy náy, vì vậy mới xin lỗi:
“ Thật xin lỗi”
Rõ ràng cô không làm sai cái gì, căn bản không có lỗi, nhưng mà cô vẫn cảm thấy đây là lỗi của mình
Tần Vũ không nói gì, chỉ nhìn cô thật sâu, rồi xoay người rời đi
Văn hinh đưa mắt nhìn Tần Vũ rời đi, cho đến khi bóng dáng cô ấy biến mất ở đầu đường, cô mới nở nụ cười bất đắc dĩ
Xem ra, nơi này cô cũng không thể ở lại nữa!
Ngày hôm sau đã tới giờ làm việc, A Vượng vẫn chưa tới, tần Vũ cũng chưa tới, nghe Cao Lâm nói, hai người bọn họ đều nói có chuyện nên xin nghỉ, Văn Hinh biết, chỉ nhàn nhạt cười
Đến xế chiều lúc thưa khách, cô tìm Cao Lâm,
“ Cao đại ca, hết tháng này tôi muốn xin nghỉ làm”
Cao Lâm đang tính toán sổ sách, ngẩng đầu nhìn Văn Hinh, gương mặt khó hiểu, hỏi:
“ sao thế? Có phải công việc quá vất vả?”
"Không phải!" Văn Hinh lập tức lắc đầu, ngay sau đó cô cười ngượng nghịu,
“ Tôi thấy tôi không thích hợp với chỗ này ạ”
Cô không thể để bởi vì mình, mà làm cho cả 3 người không an tâm làm việc được/
Cao Lâm thấy vẻ mặt khổ sở trên gương mặt Văn Hinh, lập tức hiểu rõ, sau đó hắn thở dài, nói:
“ Thậ ra thì cô căn bản không cần thiết phải nghỉ việc, cô không ở đây, rời đi cô còn có thể tới nơi nào?”
Cô tới đây làm việc cũng gần được một tháng rồi, trong thời gian này, hắn phát hiện cô chưa bao giờ nhắc tới quá khứ của mình, bình thường cô cũng không nói nhiều, người khác nói chuyện phiếm đùa giỡn cô cũng chỉ ngồi một bên cười, cũng không tham dự vào Lúc đó hắn dường như đoán được, nhất định là cô đang nghĩ tới chuyện xưa
Hơn nữa bình thường cô làm việc rất nghiêm túc, rất chăm chỉ, không hề lười biếng, điểm này khiến cho hắn rất thưởng thức cô, ban đầu hắn giữ cô ở lại , cũng chỉ ôm một chút hi vọng, do lúc đó căn bản không có ai tới nộp đơn xin việc, mà vừa vặn tiệm đang thiếu người, cho nên hắn mới đồng ý để cô ở lại
Mong các bạn ghé thăm nhà để có có chương mới hơn
Bình luận facebook