Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149: Hạnh phúc khi được yêu
Rạp chiếu phim rộng lớn nhất thời bị khỏa lấp bởi hơi thở mờ ám của đôi trai gái. Nhiệt độ cũng dần nhanh chóng tăng cao...
Ánh đèn mờ ảo càng làm nổi bật đáy mắt sâu hút nhuốm màu dục vọng của người đàn ông, đôi gò má cô gái thì thẹn thùng ửng hồng...
Giữa màn đêm diễm lệ như vậy, giữa bầu không khí lãng mạn như thế, hai người quấn chặt nhau như không còn biết chung quanh….
Mồ hôi tuôn đầm đìa như tắm thấm ướt cơ thể cả hai. Hơi thở dồn dập gấp gáp hòa quyện cùng nhau. Cả hai dán sát không chừa một khe hở, lưu luyến triền miên trên chiếc ghế dài rộng.
Trên mặt đất...vương vãi đầy quần áo cả nam lẫn nữ...
Bàn tay người đàn ông như ngọn đuốc dao động trên từng tấc da thịt mịn màng nõn nà.
Đôi chân thon thả của Thiên Tình quấn lên vòng eo rắn chắn, mặc cho anh mạnh mẽ dùng sức chen chúc vào bên trong cơ thể cô.
Người đàn ông bắt đầu buông thả dục vọng của mình, đánh chiếm địa phương thần bí hết lần này sang lần khác.
Nương theo mỗi động tác của anh là tiếng rên rỉ đê mê của người con gái…
Màn đên trôi qua giữa bầu không khí vô cùng lãng mạn tuyệt diệu...
***
Sáng ngày hôm sau.
Lúc Thi Nam Sênh mơ màng tỉnh lại, cảm thấy giữa khuỷu tay trống trải kỳ lạ. Tuy chưa tỉnh hẳn, nhưng tay vẫn vô thức sờ soạng sang bên cạnh.
Bên đó...Không có sự tồn tại của cô mà chỉ còn hơi thở thoang thoảng mà Thiên Tình để lại. Trong lòng bỗng cảm thấy hụt hẫng trống vắng, cơn buồn ngủ cũng lập tức tan biến.
Vội vàng bò xuống giường, sốt ruột bước nhanh ra mở cửa phòng. Nghe thấy dưới lầu có tiếng động, nỗi trống trải mất mát mới tức thì bị quét sạch không còn dấu vết...
Trong phòng bếp văng vẳng tiếng xả nước. Tuy chưa xuống lầu, nhưng vẫn có thể mường tượng ra được dáng vẻ bận rộn của cô khi ở phòng bếp. Không vội vã đi xuống mà chỉ lười biếng tựa vào thành lan can bằng gỗ để thưởng thức lắng nghe tiếng động ở dưới lầu.
Trong lòng bỗng cảm thấy, cái được gọi là hạnh phúc chỉ đơn giản là thế này đây…
Trước đây anh luôn theo đuổi mải miết tím kiềm nhưng cuối cùng không có được, có lẽ, chính là vì...người con gái có thể mang đến hạnh phúc thật sự cho anh, mãi đến hôm nay mới xuất hiện…
... ... ...
Thả hồn đi hoang cho tới khi điện thoại reo, Thi Nam Sênh mới giật mình đi trở về phòng của mình. Sau khi nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình anh mới nhận nghe.
Đầu bên kia vọng đến tiếng của bà Thi, “Con dậy chưa?”
"Dạ. Vừa dậy ạ." Giọng nói của anh tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết. Với tay lấy từ trong tủ ra một món đồ, vừa nói chuyện với mẹ vừa vừa đi xuống lầu.
"Hôm nọ mẹ có xem tin tức, nghe nói người ký hợp đồng làm người đại diện cho công ty là Thiên Tình? Chuyện đó có thật không?" Trong giọng nói của bà Thi dường như có chút vui mừng khi biết được chuyện này.
Thi Nam Sênh biết xưa nay mẹ rất yêu mến Thiên Tình. Vì thế nên khi thấy công ty hợp tác với cô, bà không khỏi có phần vui vẻ.
"Thật. Sao vậy mẹ? Đây là lần đầu tiên mẹ điện thoại cho con hỏi thăm về chuyện của công ty."
"Đương nhiên nguyên nhân chính là vì con bé Thiên Tình kia rồi. Tụi con đã gặp nhau chưa? Nó có chịu tha thứ cho con không?"
"Gặp rồi. Về phần tha thứ ấy thì..." Thi Nam Sênh đi xuống lầu, đứng ngoài phòng khách nhìn tới bóng dáng đang trong bếp.
Lúc này cô cũng nghe được tiếng động, từ trong bếp nhìn về phía anh, nở nụ cười vô cùng ngọt ngào rạng rỡ.
Anh cũng khẽ cười theo, "Dạ. Có lẽ đã chịu tha thứ cho con rồi."
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Vậy con hỏi thử nó xem hiện tại nó có bạn trai chưa? Nếu chưa có thì con vẫn còn cơ hội. Còn nếu đã có rồi, dù đáng tiếc nhưng cũng đành chịu vậy..."
Bạn trai? Thi Nam Sênh nhếch môi, "Mẹ, cô ấy đã có bạn trai rồi."
Nghe được con trai mình nói thế, bà Thi thở dài rồi cằn nhằn: "Mẹ nói rồi mà con không chịu nghe, một cô gái tốt như thế mà con chẳng biết quý trọng. Bây giờ con bé có bạn trai rồi biết phải làm sao đây? Đừng tưởng rằng mẹ không biết bụng dạ con nghĩ gì. Mấy tháng qua, tình cảm của con dành cho nó ra sao, đều viết hết cả lên mặt con rồi.”
Thi Nam Sênh không giải thích ngay, vừa ngoắc tay bảo Thiên Tình sang đây vừa nghe mẹ già lãi nhãi cằn nhằn.
Thiên Tình tắt lò nướng, thấy Thi Nam Sênh ngoắc mình, cô nghi ngờ đi qua.
Thi Nam Sênh lập tức ôm cô vào lòng, nghe mẹ bên kia vẫn đang không ngừng lằn nhằn, anh cười nói, "Mẹ, cô ấy đã có bạn trai rồi. Có điều, con không hề cảm thấy tiếc nuối gì cả."
"Con..." Bà Thi đang tính quở mắng con trai một phen, ngay sau đó, vì lời nói kế tiếp của con trai mà những lời muốn nói ra đều ngậm lại ở bên môi.
"Bởi vì..." Thi Nam Sênh ngập ngừng một chút, cắn nhẹ viền tai mềm mại của Thiên Tình một cái, "Bạn trai của cô ấy chính là con trai của mẹ đấy!"
Thiên Tình ghé mặt áp lên vòm ngực anh, thế mới biết anh đang nói điện thoại với bà Thi. Cũng tò mò vểnh tai lên nghe ngóng, nghe giọng nói của bà Thi ở bên kia có phần hơi xúc động.
"Thật sao? Con không gạt mẹ chứ?"
"Nếu mẹ không tin, vậy thì trực tiếp hỏi cô ấy đi." Thi Nam Sênh dứt khoát đem điện thoại áp vào tai Thiên Tình, cười nói với cô: "Nói cho mẹ anh biết, em hiện đang là bạn gái của anh."
Mặt Thiên Tình bỗng chốc đỏ lựng. Mấy chuyện này không phải thường phái nam nói sao, sao anh lại bắt cô nói chứ?
"Thiên Tình, là con sao?"
"Bác Thi." Thiên Tình nhanh chóng đáp lại. Từ lâu đã muốn đến thăm bà, nhưng cứ trì hoàn mãi tới nay vẫn chưa có cơ hội.
“Nghe A Sênh nói, con là bạn gái của nó, nó không dọa bác chứ?” Bà Thi vui sướng đến không còn lời nào để diễn tả, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề.
Thiên Tình liếc nhìn Thi Nam Sênh, Thi Nam Sênh vòng tay ôm cô từ phía sau, chạm môi lên cổ cô, "Ngoan, nói cho mẹ biết đi. Nếu không, mẹ còn cho rằng anh đang gạt mẹ ấy."
Thiên Tình vô cùng khó xử, hơi thở của anh cứ quanh quẩn bao trùm toàn bộ các cơ quan cảm giác của cô. Nắm chặt điện thoại, cố gắng nhịn xuống nhịp tim rối loạn, Thiên Tình hơi nghiêng mặt để né tránh sự quấy rầy của anh.
Nhưng môi lưỡi anh vẫn không chịu tha cho cô, còn thì thầm bên tai những lời tinh quái: "Sao không nói chuyện? Mẹ anh đang đợi sốt ruột lên rồi kìa..."
Thiên Tình biết anh cố tình quấy nhiễu mình, cộng thêm nghe được bà Thi ở đầu bên kia giục liên tục, tránh không được nên cô đành miễn cưỡng lên tiếng: "Dạ... Hiện con đang ở cùng anh ấy ạ."
"Thật sự đang ở cùng nhau hả?" Bà Thi nghe tin cười rất vui vẻ.
Thiên Tình cũng cười theo, "Dạ. Từ lúc về đến nay con cũng định tìm cơ hội sang thăm bác."
“Muốn thăm bác thì có gì đâu khó chứ. Mấy hôm nữa bảo A Sênh đưa con về đây. Cũng lâu rồi không có gặp con, bác xem ti vi thấy con dạo này ốm đi nhiều. Có phải ăn uống không điều độ hay không?”
“Dạ không có. Chỉ là sắp tới có buổi trình diễn, công ty yêu cầu giảm cân để giữ dáng ạ.”
“Con gầy vậy chưa đủ hay sao? Nếu còn để ốm nữa, e là gió thổi nhẹ cũng bay luôn đó.” Bà Thi đau lòng nói.
Sau đó điện thoại bị Thi Nam Sênh vươn tay giành lại, "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ nuôi cô ấy béo lên lại."
Bà Thi cười trêu con trai, "Nghe giọng điệu này của con, quả thật khác xa với ngày trước. Có bạn gái rồi nên cũng biết cách quan tâm người khác."
"Đây không phải là điều mà mẹ luôn mong muốn sao?" Thi Nam Sênh hờ hững nói, cằm tựa lên vai Thiên Tình.
"Ừ. Nếu tụi con đã quyết định sống cùng nhau, sau này mặc kệ có như thế nào, con cũng phải đối với Thiên Tình cho thật tốt đấy. Không được ức hiếp con bé thêm nữa. Nếu không, mẹ sẽ không tha thứ cho con đâu!" Bà Thi cảnh cáo.
Thi Nam Sênh liếc nhìn sang Thiên Tình, nhíu mày cười cười, "Mẹ, con mới là con trai của mẹ kia mà."
"Còn Thiên Tình tương lai sẽ trở thành con dâu của mẹ!"
"Con dâu?" Thi Nam Sênh cố ý nhấn mạnh lại hai chữ này, đáy mắt sáng rực cúi nhìn người trong lòng. Tay vân vê mái tóc dài mượt mà của cô.
Thiên Tình nghe hai người họ bàn sang vấn đề này, cô không khỏi giật mình. Còn bắt gặp ánh mắt đó của anh, nhịp tim càng tăng tốc lợi hại hơn. Chưa bao giờ nghĩ tới, giữa họ sẽ có ngày hôm nay...
"Con trai của mẹ hiện vẫn chưa đủ tiêu chuẩn để cưới cô ấy về nhà." Trong giọng nói của Thi Nam Sênh có phần trách giận.
Thiên Tình mở to mắt nhìn anh. Sao anh có thể nói như vậy với bà Thi? Sự thật không phải như lời anh nói.
"Chẳng lẽ Thiên Tình vẫn còn giận con?"
"Cũng gần như vậy. Con vừa cầu hôn với cô ấy tối hôm qua, kết quả lại bị từ chối lần nữa." Thi Nam Sênh như trẻ con bị bắt chẹt chạy tìm phụ huynh cáo trạng.
Thiên Tình giận dỗi véo bàn tay đang nghịch tóc cô một cái, hất tay và rời khỏi ngực anh, xoay người đi vào phòng bếp. Quyết định không thèm đếm xỉa tới anh nữa.
Thi Nam Sênh nheo mắt cười nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh. Cô gái nhỏ này, đúng thật là càng ngày càng có tính cách.
"Đó là vì con chưa đủ chân thành." Bà Thi hiến kế cho con trai, "Là con gái ai cũng thích lãng mạn mơ mộng, lần sau nếu con cầu hôn, nhất định phải chân thành và lãng mạn hơn một chút. Vậy mới khiến cho đối phương không thể từ chối được."
Lãng mạn, chân thành? Thi Nam Sênh ngẫm nghĩ về bốn chữ này. Chân thành thì anh có. Nhưng còn lãng mạn thì...Đã cầu hôn những hai lần, hoàn toàn không hề có chút xíu nào liên quan đến hai chữ này. Chẳng trách cô ấy cự tuyệt mình cũng phải...
... ... ...
Sau khi cúp điện thoại, Thi Nam Sênh đi vào phòng bếp.
Thiên Tình đã lấy bánh mì nướng ra, phủ lên một lớp sốt cà chua.
Thi Nam Sênh nhìn cô do dự một lúc, sau đó đi lên phía trước rồi dừng chân ngay sau lưng cô.
Thiên Tình đang bận rộn lo múc súp ra nên không quay đầu lại mà chỉ nói với anh, "Anh mau ra phòng ăn ngồi đợi em chút, em làm cũng gần xong rồi. Em dọn ra ngay thôi, nếu không sẽ trễ giờ anh đi làm đó."
Chốc nữa cô còn phải đến công ty để gặp nhà biên kịch trao đổi về kịch bản mới.
Thi Nam Sênh như không nghe lời cô nói, ngược lại lấy từ trong túi ra món đồ mà trước khi xuống anh đã mang theo. Vươn tay vòng qua cần cổ trắng ngần của cổ.
Thấy trên ngực chợt lạnh, Thiên Tình cúi đầu nhìn thì thấy món đồ quen thuộc đang nằm trên cổ mình, "Đôi Cánh Thiên Sứ?" Cô kinh ngạc không thôi. Đưa tay sờ lên viên kim cương mát lạnh, nghiêng mắt qua nhìn anh.
Hóa ra anh vẫn còn giữ nó...Cô còn tưởng, anh đã vứt nó đi từ lâu rồi...Hoặc có lẽ, đã tặng cho người khác rồi cũng nên...
"Anh vẫn luôn giữ nó." Thi Nam Sênh nhìn cô. Viên kim cương lấp lánh càng khiến cho da thịt mịn màng trắng trẻo của cô bừng sáng như bạch ngọc.
"Em cho rằng... Nó mãi mãi không thuộc về em." Thiên Tình bồi hồi xúc động.
Thi Nam Sênh nhếch môi, "Nói thật, anh cũng từng cho rằng, nó sẽ không thuộc về em."
Thiên Tình ngẩng đầu lên nhìn anh.
h
Thi Nam Sênh vươn tay véo nhẹ chóp mũi thon thon của cô một cái thật mạnh coi như trừng phạt, "Lúc em không nói một lời nào mà bỏ đi, trong lúc tức giận anh đã vứt nó đi."
Thiên Tình bụm chóp mũi bị anh véo đau đỏ lừ, trợn to mắt nói, "Lãng phí quá!"
Thi Nam Sênh nhìn dáng vẻ tiếc của của cô mà phì cười, "Thế nên, không phải đã kiếm trở về rồi sao? Có điều..." Anh ngập ngừng một chút, "Lần sau nếu em còn hành động như thế nữa, anh sẽ vứt đi thật đấy."
Thiên Tình cười tủm tỉm. Mi mắt cong cong sáng ngời như trăng rằm, "Em sẽ không bỏ đi vậy nữa đâu mà." Vuốt ve ‘Đôi Cánh Thiên Sứ’ trên ngực, cô nghiêm túc cam đoan.
Đây là lần đầu tiên anh ấy tặng quà cho mình, cũng là món quà có ý nghĩ đặc biệt nhất.
Mặc dù...Khi đó anh đưa cô đi dự tiệc, tặng quà cho cô, nhưng hoàn toàn không phải xuất phất từ tình cảm thật lòng.
Nhưng tất cả những điều đó, đều không ảnh hưởng đến sự quý trọng của cô đối với món quà này.
... ... …
Buổi sáng cả hai cùng ăn điểm tâm sáng do chính tay cô làm. Niềm hạnh phúc ấy, đương nhiên không cần nói cũng biết.
"Anh đưa em đến công ty trước." Thi Nam Sênh mở cửa xe, Thiên Tình ngoan ngoãn ngồi vào.
"Chúng ta không tiện đường, có làm trễ việc của anh không?" Thiên Tình lo ngại hỏi.
Thi Nam Sênh cài dây an toàn cho cô xong mới nói, “Anh là ông chủ, thỉnh thoảng đến muộn cũng không ai dám nói gì. Huống chi, hôm nay không có cuộc họp nào, nên cũng thoải mái được chút.”
Thiên Tình nghe vậy mới nhẹ lòng.
... ... ...
Hai người mải lo đắm chìm trong niềm vui ngọt ngào hạnh phúc, vì thế nên không ai phát hiện ánh đèn lóe sáng chớp lên ở phía sau.
Cameras chụp lại được cận cảnh từ lúc hai người tay trong tay bước ra từ căn biệt thự, sau đó lên xe...Còn có nụ hôn tạm biệt nồng nàn kìa...
... ... ...
Buổi họp báo của 'Daisy Story' chính thức bắt đầu.
Thiên Tình chậm rãi xuất hiện giữa muôn ánh đèn rực rỡ. Lần đầu tiên đứng trước vô số ống kính quay thế này, tuy trong lòng cũng thấy hơi lo lắng, nhưng Thiên Tình không biểu hiện nó ra ngoài. Chỉ mỉm cười dịu dàng giao lưu với giới truyền thông.
"Cảnh Thiên Tình, cô chỉ là người mới vào nghề, vì sao cô được chọn những hai lần làm người mẫu đại diện cho buổi trình diễn long trọng sắp tới của Thi thị? Là do cô có bí quyết gì sao?"
"Hay sự thật đúng như bên ngoài đang đồn đãi, thật ra cô chỉ dựa vào mối quan hệ với Thi tổng nên mới được chọn?"
"Theo điều tra, trước kia cô có con riêng với Thi tổng, cũng nghe nói cô còn từng bán thân làm tình nhân cho Thi tổng nữa, không biết những chuyện đó có thật không?"
Ánh đèn mờ ảo càng làm nổi bật đáy mắt sâu hút nhuốm màu dục vọng của người đàn ông, đôi gò má cô gái thì thẹn thùng ửng hồng...
Giữa màn đêm diễm lệ như vậy, giữa bầu không khí lãng mạn như thế, hai người quấn chặt nhau như không còn biết chung quanh….
Mồ hôi tuôn đầm đìa như tắm thấm ướt cơ thể cả hai. Hơi thở dồn dập gấp gáp hòa quyện cùng nhau. Cả hai dán sát không chừa một khe hở, lưu luyến triền miên trên chiếc ghế dài rộng.
Trên mặt đất...vương vãi đầy quần áo cả nam lẫn nữ...
Bàn tay người đàn ông như ngọn đuốc dao động trên từng tấc da thịt mịn màng nõn nà.
Đôi chân thon thả của Thiên Tình quấn lên vòng eo rắn chắn, mặc cho anh mạnh mẽ dùng sức chen chúc vào bên trong cơ thể cô.
Người đàn ông bắt đầu buông thả dục vọng của mình, đánh chiếm địa phương thần bí hết lần này sang lần khác.
Nương theo mỗi động tác của anh là tiếng rên rỉ đê mê của người con gái…
Màn đên trôi qua giữa bầu không khí vô cùng lãng mạn tuyệt diệu...
***
Sáng ngày hôm sau.
Lúc Thi Nam Sênh mơ màng tỉnh lại, cảm thấy giữa khuỷu tay trống trải kỳ lạ. Tuy chưa tỉnh hẳn, nhưng tay vẫn vô thức sờ soạng sang bên cạnh.
Bên đó...Không có sự tồn tại của cô mà chỉ còn hơi thở thoang thoảng mà Thiên Tình để lại. Trong lòng bỗng cảm thấy hụt hẫng trống vắng, cơn buồn ngủ cũng lập tức tan biến.
Vội vàng bò xuống giường, sốt ruột bước nhanh ra mở cửa phòng. Nghe thấy dưới lầu có tiếng động, nỗi trống trải mất mát mới tức thì bị quét sạch không còn dấu vết...
Trong phòng bếp văng vẳng tiếng xả nước. Tuy chưa xuống lầu, nhưng vẫn có thể mường tượng ra được dáng vẻ bận rộn của cô khi ở phòng bếp. Không vội vã đi xuống mà chỉ lười biếng tựa vào thành lan can bằng gỗ để thưởng thức lắng nghe tiếng động ở dưới lầu.
Trong lòng bỗng cảm thấy, cái được gọi là hạnh phúc chỉ đơn giản là thế này đây…
Trước đây anh luôn theo đuổi mải miết tím kiềm nhưng cuối cùng không có được, có lẽ, chính là vì...người con gái có thể mang đến hạnh phúc thật sự cho anh, mãi đến hôm nay mới xuất hiện…
... ... ...
Thả hồn đi hoang cho tới khi điện thoại reo, Thi Nam Sênh mới giật mình đi trở về phòng của mình. Sau khi nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình anh mới nhận nghe.
Đầu bên kia vọng đến tiếng của bà Thi, “Con dậy chưa?”
"Dạ. Vừa dậy ạ." Giọng nói của anh tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết. Với tay lấy từ trong tủ ra một món đồ, vừa nói chuyện với mẹ vừa vừa đi xuống lầu.
"Hôm nọ mẹ có xem tin tức, nghe nói người ký hợp đồng làm người đại diện cho công ty là Thiên Tình? Chuyện đó có thật không?" Trong giọng nói của bà Thi dường như có chút vui mừng khi biết được chuyện này.
Thi Nam Sênh biết xưa nay mẹ rất yêu mến Thiên Tình. Vì thế nên khi thấy công ty hợp tác với cô, bà không khỏi có phần vui vẻ.
"Thật. Sao vậy mẹ? Đây là lần đầu tiên mẹ điện thoại cho con hỏi thăm về chuyện của công ty."
"Đương nhiên nguyên nhân chính là vì con bé Thiên Tình kia rồi. Tụi con đã gặp nhau chưa? Nó có chịu tha thứ cho con không?"
"Gặp rồi. Về phần tha thứ ấy thì..." Thi Nam Sênh đi xuống lầu, đứng ngoài phòng khách nhìn tới bóng dáng đang trong bếp.
Lúc này cô cũng nghe được tiếng động, từ trong bếp nhìn về phía anh, nở nụ cười vô cùng ngọt ngào rạng rỡ.
Anh cũng khẽ cười theo, "Dạ. Có lẽ đã chịu tha thứ cho con rồi."
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Vậy con hỏi thử nó xem hiện tại nó có bạn trai chưa? Nếu chưa có thì con vẫn còn cơ hội. Còn nếu đã có rồi, dù đáng tiếc nhưng cũng đành chịu vậy..."
Bạn trai? Thi Nam Sênh nhếch môi, "Mẹ, cô ấy đã có bạn trai rồi."
Nghe được con trai mình nói thế, bà Thi thở dài rồi cằn nhằn: "Mẹ nói rồi mà con không chịu nghe, một cô gái tốt như thế mà con chẳng biết quý trọng. Bây giờ con bé có bạn trai rồi biết phải làm sao đây? Đừng tưởng rằng mẹ không biết bụng dạ con nghĩ gì. Mấy tháng qua, tình cảm của con dành cho nó ra sao, đều viết hết cả lên mặt con rồi.”
Thi Nam Sênh không giải thích ngay, vừa ngoắc tay bảo Thiên Tình sang đây vừa nghe mẹ già lãi nhãi cằn nhằn.
Thiên Tình tắt lò nướng, thấy Thi Nam Sênh ngoắc mình, cô nghi ngờ đi qua.
Thi Nam Sênh lập tức ôm cô vào lòng, nghe mẹ bên kia vẫn đang không ngừng lằn nhằn, anh cười nói, "Mẹ, cô ấy đã có bạn trai rồi. Có điều, con không hề cảm thấy tiếc nuối gì cả."
"Con..." Bà Thi đang tính quở mắng con trai một phen, ngay sau đó, vì lời nói kế tiếp của con trai mà những lời muốn nói ra đều ngậm lại ở bên môi.
"Bởi vì..." Thi Nam Sênh ngập ngừng một chút, cắn nhẹ viền tai mềm mại của Thiên Tình một cái, "Bạn trai của cô ấy chính là con trai của mẹ đấy!"
Thiên Tình ghé mặt áp lên vòm ngực anh, thế mới biết anh đang nói điện thoại với bà Thi. Cũng tò mò vểnh tai lên nghe ngóng, nghe giọng nói của bà Thi ở bên kia có phần hơi xúc động.
"Thật sao? Con không gạt mẹ chứ?"
"Nếu mẹ không tin, vậy thì trực tiếp hỏi cô ấy đi." Thi Nam Sênh dứt khoát đem điện thoại áp vào tai Thiên Tình, cười nói với cô: "Nói cho mẹ anh biết, em hiện đang là bạn gái của anh."
Mặt Thiên Tình bỗng chốc đỏ lựng. Mấy chuyện này không phải thường phái nam nói sao, sao anh lại bắt cô nói chứ?
"Thiên Tình, là con sao?"
"Bác Thi." Thiên Tình nhanh chóng đáp lại. Từ lâu đã muốn đến thăm bà, nhưng cứ trì hoàn mãi tới nay vẫn chưa có cơ hội.
“Nghe A Sênh nói, con là bạn gái của nó, nó không dọa bác chứ?” Bà Thi vui sướng đến không còn lời nào để diễn tả, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề.
Thiên Tình liếc nhìn Thi Nam Sênh, Thi Nam Sênh vòng tay ôm cô từ phía sau, chạm môi lên cổ cô, "Ngoan, nói cho mẹ biết đi. Nếu không, mẹ còn cho rằng anh đang gạt mẹ ấy."
Thiên Tình vô cùng khó xử, hơi thở của anh cứ quanh quẩn bao trùm toàn bộ các cơ quan cảm giác của cô. Nắm chặt điện thoại, cố gắng nhịn xuống nhịp tim rối loạn, Thiên Tình hơi nghiêng mặt để né tránh sự quấy rầy của anh.
Nhưng môi lưỡi anh vẫn không chịu tha cho cô, còn thì thầm bên tai những lời tinh quái: "Sao không nói chuyện? Mẹ anh đang đợi sốt ruột lên rồi kìa..."
Thiên Tình biết anh cố tình quấy nhiễu mình, cộng thêm nghe được bà Thi ở đầu bên kia giục liên tục, tránh không được nên cô đành miễn cưỡng lên tiếng: "Dạ... Hiện con đang ở cùng anh ấy ạ."
"Thật sự đang ở cùng nhau hả?" Bà Thi nghe tin cười rất vui vẻ.
Thiên Tình cũng cười theo, "Dạ. Từ lúc về đến nay con cũng định tìm cơ hội sang thăm bác."
“Muốn thăm bác thì có gì đâu khó chứ. Mấy hôm nữa bảo A Sênh đưa con về đây. Cũng lâu rồi không có gặp con, bác xem ti vi thấy con dạo này ốm đi nhiều. Có phải ăn uống không điều độ hay không?”
“Dạ không có. Chỉ là sắp tới có buổi trình diễn, công ty yêu cầu giảm cân để giữ dáng ạ.”
“Con gầy vậy chưa đủ hay sao? Nếu còn để ốm nữa, e là gió thổi nhẹ cũng bay luôn đó.” Bà Thi đau lòng nói.
Sau đó điện thoại bị Thi Nam Sênh vươn tay giành lại, "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ nuôi cô ấy béo lên lại."
Bà Thi cười trêu con trai, "Nghe giọng điệu này của con, quả thật khác xa với ngày trước. Có bạn gái rồi nên cũng biết cách quan tâm người khác."
"Đây không phải là điều mà mẹ luôn mong muốn sao?" Thi Nam Sênh hờ hững nói, cằm tựa lên vai Thiên Tình.
"Ừ. Nếu tụi con đã quyết định sống cùng nhau, sau này mặc kệ có như thế nào, con cũng phải đối với Thiên Tình cho thật tốt đấy. Không được ức hiếp con bé thêm nữa. Nếu không, mẹ sẽ không tha thứ cho con đâu!" Bà Thi cảnh cáo.
Thi Nam Sênh liếc nhìn sang Thiên Tình, nhíu mày cười cười, "Mẹ, con mới là con trai của mẹ kia mà."
"Còn Thiên Tình tương lai sẽ trở thành con dâu của mẹ!"
"Con dâu?" Thi Nam Sênh cố ý nhấn mạnh lại hai chữ này, đáy mắt sáng rực cúi nhìn người trong lòng. Tay vân vê mái tóc dài mượt mà của cô.
Thiên Tình nghe hai người họ bàn sang vấn đề này, cô không khỏi giật mình. Còn bắt gặp ánh mắt đó của anh, nhịp tim càng tăng tốc lợi hại hơn. Chưa bao giờ nghĩ tới, giữa họ sẽ có ngày hôm nay...
"Con trai của mẹ hiện vẫn chưa đủ tiêu chuẩn để cưới cô ấy về nhà." Trong giọng nói của Thi Nam Sênh có phần trách giận.
Thiên Tình mở to mắt nhìn anh. Sao anh có thể nói như vậy với bà Thi? Sự thật không phải như lời anh nói.
"Chẳng lẽ Thiên Tình vẫn còn giận con?"
"Cũng gần như vậy. Con vừa cầu hôn với cô ấy tối hôm qua, kết quả lại bị từ chối lần nữa." Thi Nam Sênh như trẻ con bị bắt chẹt chạy tìm phụ huynh cáo trạng.
Thiên Tình giận dỗi véo bàn tay đang nghịch tóc cô một cái, hất tay và rời khỏi ngực anh, xoay người đi vào phòng bếp. Quyết định không thèm đếm xỉa tới anh nữa.
Thi Nam Sênh nheo mắt cười nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh. Cô gái nhỏ này, đúng thật là càng ngày càng có tính cách.
"Đó là vì con chưa đủ chân thành." Bà Thi hiến kế cho con trai, "Là con gái ai cũng thích lãng mạn mơ mộng, lần sau nếu con cầu hôn, nhất định phải chân thành và lãng mạn hơn một chút. Vậy mới khiến cho đối phương không thể từ chối được."
Lãng mạn, chân thành? Thi Nam Sênh ngẫm nghĩ về bốn chữ này. Chân thành thì anh có. Nhưng còn lãng mạn thì...Đã cầu hôn những hai lần, hoàn toàn không hề có chút xíu nào liên quan đến hai chữ này. Chẳng trách cô ấy cự tuyệt mình cũng phải...
... ... ...
Sau khi cúp điện thoại, Thi Nam Sênh đi vào phòng bếp.
Thiên Tình đã lấy bánh mì nướng ra, phủ lên một lớp sốt cà chua.
Thi Nam Sênh nhìn cô do dự một lúc, sau đó đi lên phía trước rồi dừng chân ngay sau lưng cô.
Thiên Tình đang bận rộn lo múc súp ra nên không quay đầu lại mà chỉ nói với anh, "Anh mau ra phòng ăn ngồi đợi em chút, em làm cũng gần xong rồi. Em dọn ra ngay thôi, nếu không sẽ trễ giờ anh đi làm đó."
Chốc nữa cô còn phải đến công ty để gặp nhà biên kịch trao đổi về kịch bản mới.
Thi Nam Sênh như không nghe lời cô nói, ngược lại lấy từ trong túi ra món đồ mà trước khi xuống anh đã mang theo. Vươn tay vòng qua cần cổ trắng ngần của cổ.
Thấy trên ngực chợt lạnh, Thiên Tình cúi đầu nhìn thì thấy món đồ quen thuộc đang nằm trên cổ mình, "Đôi Cánh Thiên Sứ?" Cô kinh ngạc không thôi. Đưa tay sờ lên viên kim cương mát lạnh, nghiêng mắt qua nhìn anh.
Hóa ra anh vẫn còn giữ nó...Cô còn tưởng, anh đã vứt nó đi từ lâu rồi...Hoặc có lẽ, đã tặng cho người khác rồi cũng nên...
"Anh vẫn luôn giữ nó." Thi Nam Sênh nhìn cô. Viên kim cương lấp lánh càng khiến cho da thịt mịn màng trắng trẻo của cô bừng sáng như bạch ngọc.
"Em cho rằng... Nó mãi mãi không thuộc về em." Thiên Tình bồi hồi xúc động.
Thi Nam Sênh nhếch môi, "Nói thật, anh cũng từng cho rằng, nó sẽ không thuộc về em."
Thiên Tình ngẩng đầu lên nhìn anh.
h
Thi Nam Sênh vươn tay véo nhẹ chóp mũi thon thon của cô một cái thật mạnh coi như trừng phạt, "Lúc em không nói một lời nào mà bỏ đi, trong lúc tức giận anh đã vứt nó đi."
Thiên Tình bụm chóp mũi bị anh véo đau đỏ lừ, trợn to mắt nói, "Lãng phí quá!"
Thi Nam Sênh nhìn dáng vẻ tiếc của của cô mà phì cười, "Thế nên, không phải đã kiếm trở về rồi sao? Có điều..." Anh ngập ngừng một chút, "Lần sau nếu em còn hành động như thế nữa, anh sẽ vứt đi thật đấy."
Thiên Tình cười tủm tỉm. Mi mắt cong cong sáng ngời như trăng rằm, "Em sẽ không bỏ đi vậy nữa đâu mà." Vuốt ve ‘Đôi Cánh Thiên Sứ’ trên ngực, cô nghiêm túc cam đoan.
Đây là lần đầu tiên anh ấy tặng quà cho mình, cũng là món quà có ý nghĩ đặc biệt nhất.
Mặc dù...Khi đó anh đưa cô đi dự tiệc, tặng quà cho cô, nhưng hoàn toàn không phải xuất phất từ tình cảm thật lòng.
Nhưng tất cả những điều đó, đều không ảnh hưởng đến sự quý trọng của cô đối với món quà này.
... ... …
Buổi sáng cả hai cùng ăn điểm tâm sáng do chính tay cô làm. Niềm hạnh phúc ấy, đương nhiên không cần nói cũng biết.
"Anh đưa em đến công ty trước." Thi Nam Sênh mở cửa xe, Thiên Tình ngoan ngoãn ngồi vào.
"Chúng ta không tiện đường, có làm trễ việc của anh không?" Thiên Tình lo ngại hỏi.
Thi Nam Sênh cài dây an toàn cho cô xong mới nói, “Anh là ông chủ, thỉnh thoảng đến muộn cũng không ai dám nói gì. Huống chi, hôm nay không có cuộc họp nào, nên cũng thoải mái được chút.”
Thiên Tình nghe vậy mới nhẹ lòng.
... ... ...
Hai người mải lo đắm chìm trong niềm vui ngọt ngào hạnh phúc, vì thế nên không ai phát hiện ánh đèn lóe sáng chớp lên ở phía sau.
Cameras chụp lại được cận cảnh từ lúc hai người tay trong tay bước ra từ căn biệt thự, sau đó lên xe...Còn có nụ hôn tạm biệt nồng nàn kìa...
... ... ...
Buổi họp báo của 'Daisy Story' chính thức bắt đầu.
Thiên Tình chậm rãi xuất hiện giữa muôn ánh đèn rực rỡ. Lần đầu tiên đứng trước vô số ống kính quay thế này, tuy trong lòng cũng thấy hơi lo lắng, nhưng Thiên Tình không biểu hiện nó ra ngoài. Chỉ mỉm cười dịu dàng giao lưu với giới truyền thông.
"Cảnh Thiên Tình, cô chỉ là người mới vào nghề, vì sao cô được chọn những hai lần làm người mẫu đại diện cho buổi trình diễn long trọng sắp tới của Thi thị? Là do cô có bí quyết gì sao?"
"Hay sự thật đúng như bên ngoài đang đồn đãi, thật ra cô chỉ dựa vào mối quan hệ với Thi tổng nên mới được chọn?"
"Theo điều tra, trước kia cô có con riêng với Thi tổng, cũng nghe nói cô còn từng bán thân làm tình nhân cho Thi tổng nữa, không biết những chuyện đó có thật không?"
Bình luận facebook