Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210
Mạc Tử Phàm đi tới đối diện Mạc Tử Hiên chậm rãi ngồi xuống, tự rót cho mình ly trà, nửa đùa , "Một người uống trà rất không có ý nghĩa nha."
Mạc Tử Hiên khơi lên tròng mắt nhìn Mạc Tử Phàm, "Sau này kết hôn rồi, anh còn có thời gian uống trà à?"
Mạc Tử Phàm không khỏi cười một tiếng, nâng chung trà lên nước, nhẹ nhàng hôn một hớp, "Mọi chuyện của bọn anh bà nội làm xong hết rồi, anh tự nhiên có thời gian uống trà thôi." Hắn khơi lên tròng mắt nhìn Mạc Tử Hiên một cái, "A, đúng rồi, lần này, em có thể tham gia hôn lễ của anh được không?"
Mạc Tử Hiên khẽ cười nhạt, "Đương nhiên có thể rồi, đây là lần cuối anh kết hôn mà."
Mạc Tử Phàm lại uống một hớp nước trà, dùng cái này che giấu nụ cười thản nhiên nơi khóe miệng mình.
Hai người lại hàn huyên một lát, Mạc Tử Phàm rời đi.
Mạc Tử Hiên từ trên ghế đứng lên, đi tới biệt thự, hắn còn có rất nhiều công việc phải làm nữa.
Hắn mới vừa lên lầu hai, Tề Mỹ Linh liền từ phòng ngủ đi ra, trên mặt lộ tức giận nồng đậm, ngăn ở trước người của hắn.
Mạc Tử Hiên chỉ là lạnh lùng nhìn Tề Mỹ Linh một cái, liền lướt qua Tề Mỹ Linh đi tới thư phòng.
Tức giận trong lòng Tề Mỹ Linh càng thêm nồng đậm, mới vừa rồi Mạc Tử Hiên cùng Mạc Tử Phàm ở chung với nhau bên khóe miệng còn treo nụ cười thản nhiên, nhưng mà khi thấy cô ta, trên mặt hắn chẳng những không có nụ cười, mà một đôi mắt mê người còn bắn ra tia chán ghét không dễ dàng phát hiện, điều này làm sao cô ta có thể chấp nhận được đây? Đôi tay cô ả không khỏi tức giận nắm chặt, bộ mặt tức giận nhìn bóng lưng Mạc Tử Hiên, lạnh giọng gọi hắn lại, "Mạc Tử Hiên, anh đứng lại đó cho tôi!"
Mạc Tử Hiên căn bản không để ý tới Tề Mỹ Linh, đi về phía trước.
Tề Mỹ Linh tức giận, mấy bước tiến lên níu lại cánh tay Mạc Tử Hiên, nhưng, lại bị Mạc Tử Hiên phản xạ có điều kiện dùng sức hất ra, Mạc Tử Hiên quay đầu, chán ghét nhìn Tề Mỹ Linh, lạnh lùng nói, "Đừng chạm vào tôi."
Nơi bả vai Tề Mỹ Linh đụng vào vách tường, đau đớn nơi bả vai của cô ta, trong nháy mắt truyền khắp toàn thân của cô ả, nhưng, đau trên thân thể lại không bằng đau đớn trong lòng cô ta .
4 năm rồi!
Đừng nói cùng Mạc Tử Hiên lên giường, mà khi cô hơi chạm phải Mạc Tử Hiên, cũng sẽ làm hắn chán ghét, mọi thứ trên người của hắn, đều là mình chuẩn bị, thậm chí ngay cả cơm, cũng không ăn đồ cô nấu, tóm lại, phàm là có mùi gì đó của cô, Mạc Tử Hiên nhất định không đụng đến.
Ước chừng 4 năm rồi, nhìn người đàn ông mình yêu đang ở trước mắt, cô lại không có cách nào chạm vào hắn, chứ nói chi là khiến Mạc Tử Hiên yêu cô ta, cô chịu đủ rồi, thật sự chịu đủ rồi! Hai mắt cô ta hàm chứa nước mắt tức giận nhìn Mạc Tử Hiên, "Mạc Tử Hiên, tại sao? Tại sao anh không phải yêu em? Rốt cuộc em thua Đồng Vũ Vi chỗ nào hả?"
Một tay Mạc Tử Hiên đã cầm tay nắm cửa thư phòng thân hình thon dài của hắn hơi cứng lại, xoay người bên khóe miệng treo nụ cười thản nhiên nhìn Tề Mỹ Linh, "Cô cái gì cũng tốt hơn so với Đồng Vũ Vi, nhưng, làm thế nào đây? Tôi lại không yêu cô."
"Mạc Tử Hiên!" Tề Mỹ Linh tức giận, cô ta biết Mạc Tử Hiên là cố ý nói như vậy, cố ý kích thích cô ta, nhưng, vẫn là nhịn không được liền nổi giận, trong hai tròng mắt của cô nàng hàm chứa nước mắt uất ức, "Tại sao? Tại sao tàn nhẫn như vậy đối với em, em toàn tâm toàn ý yêu anh, nhưng mà anh thì sao? 4 năm rồi, anh đều không âm ta hạ xuống, anh có biết hay không, đối với em như vậy có bao nhiêu tàn nhẫn không?"
"Yêu tôi?" Mạc Tử Hiên không khỏi buồn cười nhìn Tề Mỹ Linh, "Cô căn bản không yêu tôi, nếu như cô yêu tôi mà nói..., cũng sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ mạnh mẽ tách tôi và Vũ Vi ra." Nói xong hắn mấy bước đi tới trước người của Tề Mỹ Linh, "Cô yêu, là bản thân cô, là tiền của Mạc gia tôi thôi."
Mạc Tử Hiên khơi lên tròng mắt nhìn Mạc Tử Phàm, "Sau này kết hôn rồi, anh còn có thời gian uống trà à?"
Mạc Tử Phàm không khỏi cười một tiếng, nâng chung trà lên nước, nhẹ nhàng hôn một hớp, "Mọi chuyện của bọn anh bà nội làm xong hết rồi, anh tự nhiên có thời gian uống trà thôi." Hắn khơi lên tròng mắt nhìn Mạc Tử Hiên một cái, "A, đúng rồi, lần này, em có thể tham gia hôn lễ của anh được không?"
Mạc Tử Hiên khẽ cười nhạt, "Đương nhiên có thể rồi, đây là lần cuối anh kết hôn mà."
Mạc Tử Phàm lại uống một hớp nước trà, dùng cái này che giấu nụ cười thản nhiên nơi khóe miệng mình.
Hai người lại hàn huyên một lát, Mạc Tử Phàm rời đi.
Mạc Tử Hiên từ trên ghế đứng lên, đi tới biệt thự, hắn còn có rất nhiều công việc phải làm nữa.
Hắn mới vừa lên lầu hai, Tề Mỹ Linh liền từ phòng ngủ đi ra, trên mặt lộ tức giận nồng đậm, ngăn ở trước người của hắn.
Mạc Tử Hiên chỉ là lạnh lùng nhìn Tề Mỹ Linh một cái, liền lướt qua Tề Mỹ Linh đi tới thư phòng.
Tức giận trong lòng Tề Mỹ Linh càng thêm nồng đậm, mới vừa rồi Mạc Tử Hiên cùng Mạc Tử Phàm ở chung với nhau bên khóe miệng còn treo nụ cười thản nhiên, nhưng mà khi thấy cô ta, trên mặt hắn chẳng những không có nụ cười, mà một đôi mắt mê người còn bắn ra tia chán ghét không dễ dàng phát hiện, điều này làm sao cô ta có thể chấp nhận được đây? Đôi tay cô ả không khỏi tức giận nắm chặt, bộ mặt tức giận nhìn bóng lưng Mạc Tử Hiên, lạnh giọng gọi hắn lại, "Mạc Tử Hiên, anh đứng lại đó cho tôi!"
Mạc Tử Hiên căn bản không để ý tới Tề Mỹ Linh, đi về phía trước.
Tề Mỹ Linh tức giận, mấy bước tiến lên níu lại cánh tay Mạc Tử Hiên, nhưng, lại bị Mạc Tử Hiên phản xạ có điều kiện dùng sức hất ra, Mạc Tử Hiên quay đầu, chán ghét nhìn Tề Mỹ Linh, lạnh lùng nói, "Đừng chạm vào tôi."
Nơi bả vai Tề Mỹ Linh đụng vào vách tường, đau đớn nơi bả vai của cô ta, trong nháy mắt truyền khắp toàn thân của cô ả, nhưng, đau trên thân thể lại không bằng đau đớn trong lòng cô ta .
4 năm rồi!
Đừng nói cùng Mạc Tử Hiên lên giường, mà khi cô hơi chạm phải Mạc Tử Hiên, cũng sẽ làm hắn chán ghét, mọi thứ trên người của hắn, đều là mình chuẩn bị, thậm chí ngay cả cơm, cũng không ăn đồ cô nấu, tóm lại, phàm là có mùi gì đó của cô, Mạc Tử Hiên nhất định không đụng đến.
Ước chừng 4 năm rồi, nhìn người đàn ông mình yêu đang ở trước mắt, cô lại không có cách nào chạm vào hắn, chứ nói chi là khiến Mạc Tử Hiên yêu cô ta, cô chịu đủ rồi, thật sự chịu đủ rồi! Hai mắt cô ta hàm chứa nước mắt tức giận nhìn Mạc Tử Hiên, "Mạc Tử Hiên, tại sao? Tại sao anh không phải yêu em? Rốt cuộc em thua Đồng Vũ Vi chỗ nào hả?"
Một tay Mạc Tử Hiên đã cầm tay nắm cửa thư phòng thân hình thon dài của hắn hơi cứng lại, xoay người bên khóe miệng treo nụ cười thản nhiên nhìn Tề Mỹ Linh, "Cô cái gì cũng tốt hơn so với Đồng Vũ Vi, nhưng, làm thế nào đây? Tôi lại không yêu cô."
"Mạc Tử Hiên!" Tề Mỹ Linh tức giận, cô ta biết Mạc Tử Hiên là cố ý nói như vậy, cố ý kích thích cô ta, nhưng, vẫn là nhịn không được liền nổi giận, trong hai tròng mắt của cô nàng hàm chứa nước mắt uất ức, "Tại sao? Tại sao tàn nhẫn như vậy đối với em, em toàn tâm toàn ý yêu anh, nhưng mà anh thì sao? 4 năm rồi, anh đều không âm ta hạ xuống, anh có biết hay không, đối với em như vậy có bao nhiêu tàn nhẫn không?"
"Yêu tôi?" Mạc Tử Hiên không khỏi buồn cười nhìn Tề Mỹ Linh, "Cô căn bản không yêu tôi, nếu như cô yêu tôi mà nói..., cũng sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ mạnh mẽ tách tôi và Vũ Vi ra." Nói xong hắn mấy bước đi tới trước người của Tề Mỹ Linh, "Cô yêu, là bản thân cô, là tiền của Mạc gia tôi thôi."
Bình luận facebook