• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán (3 Viewers)

  • Chương 255

Nhưng mà, cô gái này bởi vì ngược đãi Đậu Đậu phải vào trại giam, ngồi tù.



Lòng của tôi, trầm xuống.



Tôi dựa vào chỗ ngồi, kinh ngạc nhìn phía trước, ngẩn người, tôi khẳng định, cô bé bên cạnh Mạc Tử Hiên, là con của tôi.



Tôi thở dài thật sâu, không biết kế tiếp nên làm cái gì mới phải, người phụ nữ này là cô gái mà tôi vẫn muốn tìm, là mẹ của con tôi, nhưng, cô gái này lại phải ngồi tù, cô gái làm tổn thương Vũ Vi sâu nhất, lại còn làm thương tổn Đậu Đậu mà Vũ Vi thương nhất, tôi nên làm sao đây?



Vũ Vi đối với cô gái này hận thấu xương, tôi….



Cuối cùng, tôi quyết định tới trước đồn cảnh sát gặp Tề Mỹ Linh một lần.



Đến trại tạm giam, tôi gặp được Tề Mỹ Linh, mặc dù cô mặc đồ thường, trên mặt còn vết thương do Vũ Vi lưu lại, nhưng mà cô vẫn rất đẹp như trước kia, so bốn năm trước chỉ có hơn, vóc người cô ấy đầy đặn, a trắng nõn, nhưng nhìn lên một cái, tôi liền quyết định, đời này, chỉ cần cô ấy!



Tề Mỹ Linh nhìn thấy tôi rất kinh ngạc, trợn to cặp mắt nhìn tôi, “Tiên sinh anh tìm lộn người phải không?”



Một khắc kia, trong lòng của tôi cực kỳ khổ sở, cực kỳ khổ sở, tôi tân tân khổ khổ (cực khổ/cực nhọc) tìm người phụ nữ này bốn năm, tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, nhưng cô ấy lại nói với tôi, anh tìm lộn người phải không?



Tôi che giấu khổ sở ở trên mặt, cười một tiếng với cô ấy, nhìn gương mặt cô ấy thật sâu, chậm rãi mở miệng nói, “Bốn năm trước, cách quán bar không xa, trong ghế xe cao cấp….”



Sắc mặt của Tề Mỹ Linh chỉ một thoáng thay đổi, cô chớp chớp cặp mắt, sau đó lập tức từ trên ghế đứng lên,”Thật xin lỗi, anh tìm lộn người rồi.”



Tôi biết rõ, Tề Mỹ Linh đã nhận ra tôi.



Tôi bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên, níu lại cánh tay của Tề Mỹ Linh, “Tôi biết rõ em đã nhận ra tôi.”



“Tôi căn bản không biết anh, buông tay!” Tề Mỹ Linh lạnh giọng quát lớn với tôi, “Nếu không buông tay, tôi gọi người!” Cô ấy còn uy hiếp tôi.



Nhưng mà, tôi là cái loại người sợ uy hiếp đó sao?



Tôi sống chết lôi cổ tay Tề Mỹ Linh, nhàn nhạt khạc ra hai chữ, “Mỹ Mỹ.”



Thân hình Tề Mỹ Linh trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ, mặt nhìn chằm chằm đôi mắt của tôi, cũng tối sầm xuống.



Giờ khắc này tôi càng chắc chắn, Mỹ Mỹ là con của tôi, tôi buông cổ tay Tề Mỹ Linh ra, ngồi lại trên ghế, hai chân tréo nguẩy, liếc nhìn Tề Mỹ Linh, “Tôi đã làm DNA, xác định Mỹ Mỹ đúng là con tôi.”



Tề Mỹ Linh ngơ ngác ngồi trở lại đến trên ghế dựa, ngược lại nhìn tôi, “Anh thích Mỹ Mỹ không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom