Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-26
CHƯƠNG 26: CON TRAI LÀ CỦA TÔI
CHƯƠNG 26: CON TRAI LÀ CỦA TÔI
“Vậy ba thì sao ạ? Ba cũng sẽ về với chúng ta chứ?” Cậu bé mấp máy đôi môi, non nớt hỏi, gương mặt vô cùng đáng thương.
Trịnh Liên Nga oán giận nhìn người đàn ông đẹp trai nghiêm nghị kia, nhưng trước mặt con trai, cô không muốn thể hiện dáng vẻ chua ngoa của mình. Cô mím môi cười, dỗ dành cậu: “Ba rất bận, ba còn phải quản lí một công ty lớn như vậy, không có thời gian về nhà với chúng ta.”
“Mẹ yên tâm đi, con đã điều tra rồi, ba là người giàu có nhất thế giới, chuyên trừng trị người xấu, sau này sẽ không có ai dám bắt nạt mẹ nữa.” Cậu bé cười nói.
Trịnh Liên Nga: “…”
“Con trai, con ra ngoài tìm cô Dương chơi một lúc nhé, ba có chuyện muốn nói với mẹ của con.” Trần Diên Khang dịu dàng nói, muốn để cậu bé ra ngoài.
Dù sao, chuyện anh sắp nói, không thích hợp để cho cậu bé nghe.
Cậu bé cũng rất hiểu chuyện, xem ra, ba và mẹ phải nói chuyện tình yêu rồi, vì vậy, cậu không nên làm kỳ đà cản mũi, phải mau chóng rời đi thôi!
“Được, ba, mẹ, hai người đừng cãi nhau nhé! Phải tương thân tương ái có biết hay không?” Cậu nhóc tuột xuống khỏi lòng ba, rồi ngẩng đầu lên khuyên bảo.
Gương mặt của hai người lớn nhất thời ngơ ra, cậu bé chạy ra ngoài. Ở cửa phòng, Thiên Dương nhìn thấy cậu đi ra, liền biết tổng giám đốc có chuyện cần phải xử lí, liền mau chóng dắt cậu bé đến phòng làm việc của cô, lấy đồ chơi cho cậu.
Cậu bé vừa đi, không khí lập tức trở nên vô cùng căng thẳng, trầm mặc, thậm chí là nguy hiểm, bức bách.
Bàn tay của Trịnh Liên Nga nắm chặt lại theo bản năng, cô ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông khí thế trước mặt, cô cũng ép mình phải mạnh mẽ, nói: “Anh muốn nói gì với tôi?”
Trần Diên Khang ngược lại rất thoải mái, anh khoanh tay, dáng vẻ như một vương giả nhìn cô: “Đương nhiên là nói chuyện về con trai chúng ta.”
“Tiểu Bình không phải con trai của anh, thằng bé là con tôi, một mình tôi.” Trịnh Liên Nga lập tức phản bác lại, bốn năm trước, tên khốn nạn này ngủ với cô, cô không nói thì thôi, bây giờ còn dám đến để cướp con trai của cô, đừng hòng.
Trần Diên Khang cười lạnh một tiếng: “Vậy cô nói cho tôi biết, một mình cô làm sao có thể sinh con? Bốn năm trước, nếu như không phải tôi gieo giống cho cô, cô lấy đâu ra con trai?”
Trịnh Liên Nga sắp điên rồi, gương mặt đỏ ửng như máu, tức giận đến mức muốn giết anh, cô giống như một con sư tử mẹ bị chọc tức, phẫn nộ nói: “Anh vẫn còn dám nói đến chuyện bốn năm trước với tôi, tên khốn nạn này, anh đúng là cầm thú đội lốt người…”
Trần Diên Khang lập tức sa sầm mặt, nhìn chằm chằm vào cô: “Này cô, nói chuyện khách sáo một chút, chuyện bốn năm trước, tôi vẫn chưa quên đâu, cô tưởng rằng người chủ động là tôi? Rõ ràng cô cũng vô cùng chủ động phối hợp, nếu như không phải tôi bị người khác tính kế, cô tưởng rằng loại người như cô mà tôi nuốt trôi sao?”
Trịnh Liên Nga nhất thời trở nên ngơ ngác, người đàn ông này đã được hời rồi mà còn ngang ngược, ăn một cách sạch sẽ rồi còn tỏ ra ghét bỏ? Trên thế giới vẫn còn loại người khốn nạn như vậy sao?
“Không nuốt trôi thì không phải anh cũng nuốt rồi hay sao?” Trịnh Liên Nga tức giận, nghiến răng phản bác.
Trần Diên Khang mặt mũi tái xanh, lạnh lùng nói: “Chuyện bốn năm trước, tôi không muốn truy cứu, nhưng mà, sau này con trai nhất định phải theo tôi.”
Trịnh Liên Nga lại muốn bùng nổ một lần nữa, cô không cần nghĩ ngợi mà đã hét lên: “Anh đừng mơ, con trai là do tôi sinh ra, là tôi nuôi lớn, thằng bé là của tôi, anh đừng hòng cướp thằng bé đi.”
“Cô tưởng rằng con cháu nhà họ Trần tôi sẽ để cho một người mẹ như cô dạy dỗ sao?” Trần Diên Khang xem như đã được lĩnh giáo, bản tính hoang dã của người phụ nữ này khó dạy dỗ, hơn nữa toàn nói những lời khó nghe, đặc biệt là do ảnh hưởng từ chuyện bốn năm trước, càng tệ hơn. Tùy tiện qua đêm với đàn ông, loại phụ nữ này, không xứng đáng có được con trai của anh.
“Tôi có như thế nào cũng không liên quan đến anh, còn nữa, con trai mang họ Trịnh, tên là Trịnh Vũ Bình, không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Trần của anh cả.” Trịnh Liên Nga không chịu yếu thế.
CHƯƠNG 26: CON TRAI LÀ CỦA TÔI
“Vậy ba thì sao ạ? Ba cũng sẽ về với chúng ta chứ?” Cậu bé mấp máy đôi môi, non nớt hỏi, gương mặt vô cùng đáng thương.
Trịnh Liên Nga oán giận nhìn người đàn ông đẹp trai nghiêm nghị kia, nhưng trước mặt con trai, cô không muốn thể hiện dáng vẻ chua ngoa của mình. Cô mím môi cười, dỗ dành cậu: “Ba rất bận, ba còn phải quản lí một công ty lớn như vậy, không có thời gian về nhà với chúng ta.”
“Mẹ yên tâm đi, con đã điều tra rồi, ba là người giàu có nhất thế giới, chuyên trừng trị người xấu, sau này sẽ không có ai dám bắt nạt mẹ nữa.” Cậu bé cười nói.
Trịnh Liên Nga: “…”
“Con trai, con ra ngoài tìm cô Dương chơi một lúc nhé, ba có chuyện muốn nói với mẹ của con.” Trần Diên Khang dịu dàng nói, muốn để cậu bé ra ngoài.
Dù sao, chuyện anh sắp nói, không thích hợp để cho cậu bé nghe.
Cậu bé cũng rất hiểu chuyện, xem ra, ba và mẹ phải nói chuyện tình yêu rồi, vì vậy, cậu không nên làm kỳ đà cản mũi, phải mau chóng rời đi thôi!
“Được, ba, mẹ, hai người đừng cãi nhau nhé! Phải tương thân tương ái có biết hay không?” Cậu nhóc tuột xuống khỏi lòng ba, rồi ngẩng đầu lên khuyên bảo.
Gương mặt của hai người lớn nhất thời ngơ ra, cậu bé chạy ra ngoài. Ở cửa phòng, Thiên Dương nhìn thấy cậu đi ra, liền biết tổng giám đốc có chuyện cần phải xử lí, liền mau chóng dắt cậu bé đến phòng làm việc của cô, lấy đồ chơi cho cậu.
Cậu bé vừa đi, không khí lập tức trở nên vô cùng căng thẳng, trầm mặc, thậm chí là nguy hiểm, bức bách.
Bàn tay của Trịnh Liên Nga nắm chặt lại theo bản năng, cô ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông khí thế trước mặt, cô cũng ép mình phải mạnh mẽ, nói: “Anh muốn nói gì với tôi?”
Trần Diên Khang ngược lại rất thoải mái, anh khoanh tay, dáng vẻ như một vương giả nhìn cô: “Đương nhiên là nói chuyện về con trai chúng ta.”
“Tiểu Bình không phải con trai của anh, thằng bé là con tôi, một mình tôi.” Trịnh Liên Nga lập tức phản bác lại, bốn năm trước, tên khốn nạn này ngủ với cô, cô không nói thì thôi, bây giờ còn dám đến để cướp con trai của cô, đừng hòng.
Trần Diên Khang cười lạnh một tiếng: “Vậy cô nói cho tôi biết, một mình cô làm sao có thể sinh con? Bốn năm trước, nếu như không phải tôi gieo giống cho cô, cô lấy đâu ra con trai?”
Trịnh Liên Nga sắp điên rồi, gương mặt đỏ ửng như máu, tức giận đến mức muốn giết anh, cô giống như một con sư tử mẹ bị chọc tức, phẫn nộ nói: “Anh vẫn còn dám nói đến chuyện bốn năm trước với tôi, tên khốn nạn này, anh đúng là cầm thú đội lốt người…”
Trần Diên Khang lập tức sa sầm mặt, nhìn chằm chằm vào cô: “Này cô, nói chuyện khách sáo một chút, chuyện bốn năm trước, tôi vẫn chưa quên đâu, cô tưởng rằng người chủ động là tôi? Rõ ràng cô cũng vô cùng chủ động phối hợp, nếu như không phải tôi bị người khác tính kế, cô tưởng rằng loại người như cô mà tôi nuốt trôi sao?”
Trịnh Liên Nga nhất thời trở nên ngơ ngác, người đàn ông này đã được hời rồi mà còn ngang ngược, ăn một cách sạch sẽ rồi còn tỏ ra ghét bỏ? Trên thế giới vẫn còn loại người khốn nạn như vậy sao?
“Không nuốt trôi thì không phải anh cũng nuốt rồi hay sao?” Trịnh Liên Nga tức giận, nghiến răng phản bác.
Trần Diên Khang mặt mũi tái xanh, lạnh lùng nói: “Chuyện bốn năm trước, tôi không muốn truy cứu, nhưng mà, sau này con trai nhất định phải theo tôi.”
Trịnh Liên Nga lại muốn bùng nổ một lần nữa, cô không cần nghĩ ngợi mà đã hét lên: “Anh đừng mơ, con trai là do tôi sinh ra, là tôi nuôi lớn, thằng bé là của tôi, anh đừng hòng cướp thằng bé đi.”
“Cô tưởng rằng con cháu nhà họ Trần tôi sẽ để cho một người mẹ như cô dạy dỗ sao?” Trần Diên Khang xem như đã được lĩnh giáo, bản tính hoang dã của người phụ nữ này khó dạy dỗ, hơn nữa toàn nói những lời khó nghe, đặc biệt là do ảnh hưởng từ chuyện bốn năm trước, càng tệ hơn. Tùy tiện qua đêm với đàn ông, loại phụ nữ này, không xứng đáng có được con trai của anh.
“Tôi có như thế nào cũng không liên quan đến anh, còn nữa, con trai mang họ Trịnh, tên là Trịnh Vũ Bình, không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Trần của anh cả.” Trịnh Liên Nga không chịu yếu thế.
Bình luận facebook