Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-27
CHƯƠNG 27: VỀ NHÀ VỚI ANH
CHƯƠNG 27: VỀ NHÀ VỚI ANH
Trần Diên Khang cắn môi mỏng gợi cảm, lạnh lùng nhìn cô, gương mặt hòa hoãn nói: “Vậy cô muốn thế nào? Cần bao nhiêu tiền, cô cứ nói ra một con số, tôi có thể thỏa mãn cô.”
Tiền? Khốn khiếp, tên đàn ông này nghĩ rằng dùng tiền có thể làm nhục người khác sao?
“Trừ con trai tôi ra, tôi không cần bất cứ thứ gì, anh tốt nhất là cút xa con trai tôi ra.” Trịnh Liên Nga cảnh cáo nói.
Trần Diên Khang híp mắt lại, ánh mắt có tia nguy hiểm lướt qua, người phụ nữ này đúng là không phải ngang ngược một cách bình thường, anh khẽ hừ một tiếng: “Nếu như cần thiết, chúng ta sẽ gặp mặt trên tòa, tôi tin rằng đoàn luật sư sẽ khiến cho cô biết được, ai mới có tư cách nuôi dưỡng thằng bé.”
Đây là uy hiếp luôn rồi.
Hơn nữa, không phải chỉ đơn giản là uy hiếp một cách bình thường.
Trịnh Liên Nga trừng mắt, những năm nay, cô ở công ty cũng không phải kẻ ngốc, người có thân phận như anh, đi kiện cáo chắc chắn sẽ không thể thua, vì vậy, anh muốn dùng tiền để chèn ép cô.
“Lên tòa thì lên tòa, tôi không sợ anh.” Trịnh Liên Nga không muốn yếu thế, cô không muốn thể hiện ra là mình sợ hãi.
“Được, là cô nói đấy, vậy thì đợi tòa án gửi đơn kiện đến đi! Còn nữa, tối nay tôi sẽ đưa con trai về nhà ngủ.” Vẻ mặt Trần Diên Khang vô cùng thoải mái.
Trịnh Liên Nga cắn môi, tức giận đến mức muốn tát cho anh một phát, một đêm bốn năm trước khiến cô mất đi tất cả, bây giờ, anh ta còn muốn cướp đi con trai của cô?
“Không thể nào, ngoài tôi ra thằng bé sẽ không ở với bất cứ ai đâu.” Hốc mắt Trịnh Liên Nga đỏ ửng, đôi mắt hạnh xinh đẹp tràn đầy sự oán hận.
Trần Diên Khang cảm thấy phiền phức nhìn cô, anh ghét nhất là nước mắt của phụ nữ.
Cậu bé đang chơi ở phòng làm việc của Thiên Dương, nhưng tâm trí vẫn nghĩ về ba mẹ mình, cậu nghĩ, bốn năm nay đây là lần đầu họ gặp mặt, không biết có cãi nhau hay không, vì vậy, cậu muốn đi xem xem.
Nhân lúc Thiên Dương đi rửa hoa quả cho cậu, cậu lập tức lén chạy đến cửa phòng làm việc của Trần Diên Khang, cũng không thèm nghĩ ngợi gì mà mở hé nửa cửa ra.
Trần Diên Khang đang đứng đối diện với cánh cửa, vì vậy, khi anh nghe thấy tiếng mở cửa liền lập tức biết là cậu bé đang bước vào, lại nhìn sang phía người phụ nữ đang tức giận, nước mắt giàn dụa. Trần Diên Khang làm một động tác theo bản năng, anh đưa tay ra, kéo lấy người phụ nữ đang khóc lóc vào lòng mình.
Trịnh Liên Nga bị dọa ngừng khóc, ngước đôi mắt ngấn nước lên, vẫn chưa kịp phản ứng lại liền nghe thấy một giọng nói kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Oa! Ba với mẹ đang ôm nhau à!”
Trần Diên Khang thấp giọng cười: “Đúng vậy, mẹ của con đang rất kích động, khóc luôn rồi.”
Trịnh Liên Nga tức giận ngẩng đầu lên trừng anh, người đàn ông này đang bịa đặt mà, rõ ràng là anh ta khiến cô cảm thấy tức giận, lại còn dám nói như vậy.
“Mẹ, nhìn thấy ba, mẹ nhất định rất vui có đúng không? Đừng khóc, đừng khóc, phải giống như Tiểu Bình vậy, là một đứa trẻ kiên cường và dũng cảm.” Cậu bé dùng những lời mà mẹ thường dạy mình để khuyên cô.
Trịnh Liên Nga cảm thấy sụp đổ, cô giãy dụa tránh khỏi vòng ôm của Trần Diên Khang, gương mặt hiện lên sự chán ghét, người đàn ông này đến để cướp đi con trai của cô, bất kì tiếp xúc nào của anh đều khiến cô muốn kháng cự.
“Được rồi, nếu đã như vậy, tối nay chúng ta đã quyết định là đến nhà tôi ăn cơm rồi đấy.” Trần Diên Khang đột nhiên thấp giọng tuyên bố.
Trịnh Liên Nga tức giận ngẩng đầu lên trừng anh, dùng ánh mắt để kháng nghị.
Mà lúc này, cậu bé lại vui mừng nhảy cẫng lên: “Thật sao? Mẹ, chúng ta thật sự có thể đến nhà ba ăn cơm sao? Oa! Cuối cùng con cũng có ba rồi! Sau này tên mập kia sẽ không thể nói con là đứa trẻ không có ba nữa.”
Trịnh Liên Nga đang định nói không đi, nhưng nghe con trai nói như vậy, còn có cả giọng nói vui mừng của thằng bé, cô không nhẫn tâm. Khi con trai cô ở nước ngoài, vẫn luôn bị những đứa trẻ khác bắt nạt vì không có ba, trong lòng thằng bé ít nhiều cũng bị ảnh hưởng tâm lý.
Đây là chuyện khiến cô cảm thấy ảy náy nhất, mà lúc này, sao cô có thể nhẫn tâm phá hoại giấc mơ đẹp của thằng bé được?
CHƯƠNG 27: VỀ NHÀ VỚI ANH
Trần Diên Khang cắn môi mỏng gợi cảm, lạnh lùng nhìn cô, gương mặt hòa hoãn nói: “Vậy cô muốn thế nào? Cần bao nhiêu tiền, cô cứ nói ra một con số, tôi có thể thỏa mãn cô.”
Tiền? Khốn khiếp, tên đàn ông này nghĩ rằng dùng tiền có thể làm nhục người khác sao?
“Trừ con trai tôi ra, tôi không cần bất cứ thứ gì, anh tốt nhất là cút xa con trai tôi ra.” Trịnh Liên Nga cảnh cáo nói.
Trần Diên Khang híp mắt lại, ánh mắt có tia nguy hiểm lướt qua, người phụ nữ này đúng là không phải ngang ngược một cách bình thường, anh khẽ hừ một tiếng: “Nếu như cần thiết, chúng ta sẽ gặp mặt trên tòa, tôi tin rằng đoàn luật sư sẽ khiến cho cô biết được, ai mới có tư cách nuôi dưỡng thằng bé.”
Đây là uy hiếp luôn rồi.
Hơn nữa, không phải chỉ đơn giản là uy hiếp một cách bình thường.
Trịnh Liên Nga trừng mắt, những năm nay, cô ở công ty cũng không phải kẻ ngốc, người có thân phận như anh, đi kiện cáo chắc chắn sẽ không thể thua, vì vậy, anh muốn dùng tiền để chèn ép cô.
“Lên tòa thì lên tòa, tôi không sợ anh.” Trịnh Liên Nga không muốn yếu thế, cô không muốn thể hiện ra là mình sợ hãi.
“Được, là cô nói đấy, vậy thì đợi tòa án gửi đơn kiện đến đi! Còn nữa, tối nay tôi sẽ đưa con trai về nhà ngủ.” Vẻ mặt Trần Diên Khang vô cùng thoải mái.
Trịnh Liên Nga cắn môi, tức giận đến mức muốn tát cho anh một phát, một đêm bốn năm trước khiến cô mất đi tất cả, bây giờ, anh ta còn muốn cướp đi con trai của cô?
“Không thể nào, ngoài tôi ra thằng bé sẽ không ở với bất cứ ai đâu.” Hốc mắt Trịnh Liên Nga đỏ ửng, đôi mắt hạnh xinh đẹp tràn đầy sự oán hận.
Trần Diên Khang cảm thấy phiền phức nhìn cô, anh ghét nhất là nước mắt của phụ nữ.
Cậu bé đang chơi ở phòng làm việc của Thiên Dương, nhưng tâm trí vẫn nghĩ về ba mẹ mình, cậu nghĩ, bốn năm nay đây là lần đầu họ gặp mặt, không biết có cãi nhau hay không, vì vậy, cậu muốn đi xem xem.
Nhân lúc Thiên Dương đi rửa hoa quả cho cậu, cậu lập tức lén chạy đến cửa phòng làm việc của Trần Diên Khang, cũng không thèm nghĩ ngợi gì mà mở hé nửa cửa ra.
Trần Diên Khang đang đứng đối diện với cánh cửa, vì vậy, khi anh nghe thấy tiếng mở cửa liền lập tức biết là cậu bé đang bước vào, lại nhìn sang phía người phụ nữ đang tức giận, nước mắt giàn dụa. Trần Diên Khang làm một động tác theo bản năng, anh đưa tay ra, kéo lấy người phụ nữ đang khóc lóc vào lòng mình.
Trịnh Liên Nga bị dọa ngừng khóc, ngước đôi mắt ngấn nước lên, vẫn chưa kịp phản ứng lại liền nghe thấy một giọng nói kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Oa! Ba với mẹ đang ôm nhau à!”
Trần Diên Khang thấp giọng cười: “Đúng vậy, mẹ của con đang rất kích động, khóc luôn rồi.”
Trịnh Liên Nga tức giận ngẩng đầu lên trừng anh, người đàn ông này đang bịa đặt mà, rõ ràng là anh ta khiến cô cảm thấy tức giận, lại còn dám nói như vậy.
“Mẹ, nhìn thấy ba, mẹ nhất định rất vui có đúng không? Đừng khóc, đừng khóc, phải giống như Tiểu Bình vậy, là một đứa trẻ kiên cường và dũng cảm.” Cậu bé dùng những lời mà mẹ thường dạy mình để khuyên cô.
Trịnh Liên Nga cảm thấy sụp đổ, cô giãy dụa tránh khỏi vòng ôm của Trần Diên Khang, gương mặt hiện lên sự chán ghét, người đàn ông này đến để cướp đi con trai của cô, bất kì tiếp xúc nào của anh đều khiến cô muốn kháng cự.
“Được rồi, nếu đã như vậy, tối nay chúng ta đã quyết định là đến nhà tôi ăn cơm rồi đấy.” Trần Diên Khang đột nhiên thấp giọng tuyên bố.
Trịnh Liên Nga tức giận ngẩng đầu lên trừng anh, dùng ánh mắt để kháng nghị.
Mà lúc này, cậu bé lại vui mừng nhảy cẫng lên: “Thật sao? Mẹ, chúng ta thật sự có thể đến nhà ba ăn cơm sao? Oa! Cuối cùng con cũng có ba rồi! Sau này tên mập kia sẽ không thể nói con là đứa trẻ không có ba nữa.”
Trịnh Liên Nga đang định nói không đi, nhưng nghe con trai nói như vậy, còn có cả giọng nói vui mừng của thằng bé, cô không nhẫn tâm. Khi con trai cô ở nước ngoài, vẫn luôn bị những đứa trẻ khác bắt nạt vì không có ba, trong lòng thằng bé ít nhiều cũng bị ảnh hưởng tâm lý.
Đây là chuyện khiến cô cảm thấy ảy náy nhất, mà lúc này, sao cô có thể nhẫn tâm phá hoại giấc mơ đẹp của thằng bé được?
Bình luận facebook