Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-34
CHƯƠNG 34: BA MẸ ĐI NGỦ
CHƯƠNG 34: BA MẸ ĐI NGỦ
Trịnh Liên Nga vắt khăn mặt lên rồi ra ngoài, trong lòng cảm thấy bực dọc không thôi, sao cô lại tới đây chứ? Không đến thì đã không xảy ra chuyện vừa rồi.
Nhà ăn dưới tầng được trang hoàng tráng lệ, phong cách gần với khách sạn 7 sao khiến người ta có cảm giác bản thân như một thượng khách.
Cậu nhóc thì vô cùng thích thú, nhà của ba vừa to, vừa đẹp!
Trên chiếc bàn ăn được trải khăn màu vàng kim có đặt tám món ăn đủ loại, dinh dưỡng kết hợp hợp lý, hương thơm nức mũi, làm người khác thèm ăn.
Trần Diên Khang bế cậu con trai cùng ngồi vào ghế đầu, Trịnh Liên Nga vì để chăm sóc con trai ăn cơm, không thể không ngồi bên cạnh.
“Tiểu Bình, muốn ăn gì, ba gắp cho con.” Trần Diên Khang một tay ôm con, một tay chuẩn bị gắp thức ăn cho nhóc.
“Để nó tự ăn, đừng chiều hư nó.” Trịnh Liên Nga nói.
Trần Diên Khang hơi dừng động tác, cậu bé trong lòng anh lập tức ngoan ngoãn trèo xuống: “Ba, để con tự ăn.”
Trịnh Liên Nga đổi chỗ ngồi, để đứa trẻ ngồi ở giữa, cô đặt bát cơm người giúp việc đã xới trước mặt thằng bé. Trần Diên Khang muốn chiều con, nào ngờ lại không có cơ hội.
Chiếc thìa đặt bên cạnh cậu nhóc, mà bàn tay mũm mĩm nhỏ bé của cậu lúc này đang cầm đũa, Trịnh Liên Nga gắp cho nó mấy món ăn nó thích, cậu nhóc nhanh nhảu ăn ngay.
“Mẹ, nhà ba to thật!”
Tối nay chúng ta ngủ cùng ba được không!”
Cậu bé ngẩng mặt lên, nhìn mẹ với ánh mắt đầy hy vọng.
Trịnh Liên Nga không muốn ăn lắm, đang uống canh, thình lình, lời nói của con trai làm cô sặc: “Khụ…khụ…”
Cô vội vàng che miệng lại, bị nghẹn đến ho liên tiếp vài cái.
“Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ không thoải mái ở đâu à?” Cậu nhóc lập tức lo lắng mà vỗ lưng cô.
Trịnh Liên Nga rút một tờ giấy lau miệng, nhất thời không nói được lời nào.
Người đàn ông ngồi ở ghế đầu, gương mặt điển trai lạnh lẽo hơi trầm xuống.
Trịnh Liên Nga cuối cùng cũng thở được, cô ừ một tiếng: “Con trai, ăn nhanh lên, ăn no rồi thì cúng ta về nhà.”
“Không đâu! Hôm nay chúng ta ngủ cùng ba được không! Nhóc mập luôn được ngủ cùng ba và mẹ.” Cậu nhóc không chịu, nó cũng muốn được trải nghiệm cảm giác được ngủ cùng ba và mẹ.
Gò má Trịnh Liên Nga hơi đỏ lên, cô liếc mắt nhìn người kia, chỉ thấy anh đang tao nhã ăn đồ ăn trên đĩa, hình như còn bình tĩnh cả cô.
Thằng nhóc sử dụng bản lĩnh làm nũng, hay tay chắp lại, miệng chu lên: “Mẹ, xin mẹ đó!”
Trịnh Liên Nga đang trong thế không biết làm sao cho phải, thì bỗng nhiên, một giọng đàn ông nam tính chen vào: “Cứ đồng ý với nó đi!”
Trịnh Liên Nga kinh ngạc mà ngẩng ngay đầu lên, trợn mắt nhìn anh ta: “Không được.”
Con trai muốn gì cô cũng chấp nhận được, nhưng ngủ với người đàn ông này, cô có chết cũng không làm.
Tưởng thằng nhóc không biết gì hết sao? Nó đã nhìn ra được, ba mẹ nó hình như không tìm cảm như nó tưởng, nên mới nỗ lực tạo cơ hội cho hai người gần gũi nhau.
“Oa…” Cậu nhóc không ăn cơm nữa, hai tay tủi thân mà ôm lên gối, nước mắt nói rơi là rơi ngay, khóc đến đau lòng.
Trịnh Liên Nga kinh ngạc, con trai hôm nay làm sao vậy? Sao lại trở nên không nghe lời thế này? Lại còn khóc rồi, cô còn không nhớ nổi lần gần đây nhất cậu bé khóc đến đau lòng như thế là lúc nào?
“Con muốn ngủ cùng mẹ và ba, con muốn ngủ cùng mẹ và ba cơ!” Cậu bé dốc sức diễn một màn khóc hết nước mắt.
“Trịnh Vũ Bình, ăn cơm cho tử tế, con khóc gì vậy?” Trịnh Liên Nga nghiêm mặt dạy bảo cậu bé.
“Nếu mẹ không đồng ý ngủ cùng con và ba, thì con không ăn cơm nữa.” Cậu nhóc bĩu môi phản bác.
Trần Diên Khang nheo mắt, ánh mắt sắc bén của anh đã nhìn ra được chân tướng, cậu nhóc diễn cũng không tệ, vì để kéo anh và mẹ nhóc ngủ cùng nhau, cậu cũng coi như cố hết sức rồi.
CHƯƠNG 34: BA MẸ ĐI NGỦ
Trịnh Liên Nga vắt khăn mặt lên rồi ra ngoài, trong lòng cảm thấy bực dọc không thôi, sao cô lại tới đây chứ? Không đến thì đã không xảy ra chuyện vừa rồi.
Nhà ăn dưới tầng được trang hoàng tráng lệ, phong cách gần với khách sạn 7 sao khiến người ta có cảm giác bản thân như một thượng khách.
Cậu nhóc thì vô cùng thích thú, nhà của ba vừa to, vừa đẹp!
Trên chiếc bàn ăn được trải khăn màu vàng kim có đặt tám món ăn đủ loại, dinh dưỡng kết hợp hợp lý, hương thơm nức mũi, làm người khác thèm ăn.
Trần Diên Khang bế cậu con trai cùng ngồi vào ghế đầu, Trịnh Liên Nga vì để chăm sóc con trai ăn cơm, không thể không ngồi bên cạnh.
“Tiểu Bình, muốn ăn gì, ba gắp cho con.” Trần Diên Khang một tay ôm con, một tay chuẩn bị gắp thức ăn cho nhóc.
“Để nó tự ăn, đừng chiều hư nó.” Trịnh Liên Nga nói.
Trần Diên Khang hơi dừng động tác, cậu bé trong lòng anh lập tức ngoan ngoãn trèo xuống: “Ba, để con tự ăn.”
Trịnh Liên Nga đổi chỗ ngồi, để đứa trẻ ngồi ở giữa, cô đặt bát cơm người giúp việc đã xới trước mặt thằng bé. Trần Diên Khang muốn chiều con, nào ngờ lại không có cơ hội.
Chiếc thìa đặt bên cạnh cậu nhóc, mà bàn tay mũm mĩm nhỏ bé của cậu lúc này đang cầm đũa, Trịnh Liên Nga gắp cho nó mấy món ăn nó thích, cậu nhóc nhanh nhảu ăn ngay.
“Mẹ, nhà ba to thật!”
Tối nay chúng ta ngủ cùng ba được không!”
Cậu bé ngẩng mặt lên, nhìn mẹ với ánh mắt đầy hy vọng.
Trịnh Liên Nga không muốn ăn lắm, đang uống canh, thình lình, lời nói của con trai làm cô sặc: “Khụ…khụ…”
Cô vội vàng che miệng lại, bị nghẹn đến ho liên tiếp vài cái.
“Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ không thoải mái ở đâu à?” Cậu nhóc lập tức lo lắng mà vỗ lưng cô.
Trịnh Liên Nga rút một tờ giấy lau miệng, nhất thời không nói được lời nào.
Người đàn ông ngồi ở ghế đầu, gương mặt điển trai lạnh lẽo hơi trầm xuống.
Trịnh Liên Nga cuối cùng cũng thở được, cô ừ một tiếng: “Con trai, ăn nhanh lên, ăn no rồi thì cúng ta về nhà.”
“Không đâu! Hôm nay chúng ta ngủ cùng ba được không! Nhóc mập luôn được ngủ cùng ba và mẹ.” Cậu nhóc không chịu, nó cũng muốn được trải nghiệm cảm giác được ngủ cùng ba và mẹ.
Gò má Trịnh Liên Nga hơi đỏ lên, cô liếc mắt nhìn người kia, chỉ thấy anh đang tao nhã ăn đồ ăn trên đĩa, hình như còn bình tĩnh cả cô.
Thằng nhóc sử dụng bản lĩnh làm nũng, hay tay chắp lại, miệng chu lên: “Mẹ, xin mẹ đó!”
Trịnh Liên Nga đang trong thế không biết làm sao cho phải, thì bỗng nhiên, một giọng đàn ông nam tính chen vào: “Cứ đồng ý với nó đi!”
Trịnh Liên Nga kinh ngạc mà ngẩng ngay đầu lên, trợn mắt nhìn anh ta: “Không được.”
Con trai muốn gì cô cũng chấp nhận được, nhưng ngủ với người đàn ông này, cô có chết cũng không làm.
Tưởng thằng nhóc không biết gì hết sao? Nó đã nhìn ra được, ba mẹ nó hình như không tìm cảm như nó tưởng, nên mới nỗ lực tạo cơ hội cho hai người gần gũi nhau.
“Oa…” Cậu nhóc không ăn cơm nữa, hai tay tủi thân mà ôm lên gối, nước mắt nói rơi là rơi ngay, khóc đến đau lòng.
Trịnh Liên Nga kinh ngạc, con trai hôm nay làm sao vậy? Sao lại trở nên không nghe lời thế này? Lại còn khóc rồi, cô còn không nhớ nổi lần gần đây nhất cậu bé khóc đến đau lòng như thế là lúc nào?
“Con muốn ngủ cùng mẹ và ba, con muốn ngủ cùng mẹ và ba cơ!” Cậu bé dốc sức diễn một màn khóc hết nước mắt.
“Trịnh Vũ Bình, ăn cơm cho tử tế, con khóc gì vậy?” Trịnh Liên Nga nghiêm mặt dạy bảo cậu bé.
“Nếu mẹ không đồng ý ngủ cùng con và ba, thì con không ăn cơm nữa.” Cậu nhóc bĩu môi phản bác.
Trần Diên Khang nheo mắt, ánh mắt sắc bén của anh đã nhìn ra được chân tướng, cậu nhóc diễn cũng không tệ, vì để kéo anh và mẹ nhóc ngủ cùng nhau, cậu cũng coi như cố hết sức rồi.