Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 394
CHƯƠNG 394: ĐỐI TƯỢNG TÌNH NGHI
Dương Thu Dung nhìn thấy cô, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn, nhưng sau đó lập tức mỉm cười với cô: “Cháu đến đây làm gì?”
Trong lòng Đường Nhật Khanh có chút nghi ngờ, đánh giá bà ta: “Cháu… Cháu đến xem thuốc sắc xong chưa?”
Khóe môi nứt nẻ của Dương Thu Dung mang theo ý cười nói: “Xong ngay đây, cháu ra ngoài kia đợi đi. Mùi của thuốc này nặng lắm, sẽ ám lên người.”
“Được…” Mặc dù trong lòng Đường Nhật Khanh vẫn khá nghi ngờ, nhưng nếu Dương Thu Dung đã nói như vậy rồi, cô cũng chỉ còn cách xoay người rời đi thôi.
Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, trong lòng vẫn thấy khúc mắc.
Lát sau đã trở lại phòng khách, Dương Thu Dung bưng một bát thuốc nóng vào, bà ta đặt bát thuốc xuống trước mặt ông Bùi, nhẹ giọng nhắc nhở: “Tranh thủ lúc còn nóng thì uống đi.”
Ông Bùi gật đầu, ngón tay có chút run rẩy đón lấy bát thuốc.
Nhìn thấy một ông Bùi khỏe mạnh, phong độ ngày xưa cũng không tránh khỏi sự tác động của thời gian, trong lòng Đường Nhật Khanh có chút chua xót.
Đúng lúc này, Bùi Danh Chính đi đến, nhìn thấy ông Bùi đang uống thuốc, anh nhịn không được cau mày.
Đợi ông Bùi sắp uống hết, Bùi Danh Chính mởi đi lên phía trước nói: “Ba, nếu đã uống thuốc xong rồi, vậy thì sớm đi nghỉ ngơi, con và Nhật Khanh cũng nên đi rồi.”
Ông Bùi gật đầu, nhìn về phía Đường Nhật Khanh, nhẹ giọng nói: “Nha đầu Đường à, có thời gian thì đến thăm bác nhiều hơn nhé, cơ thể này của bác ấy mà…”
Giọng nói kéo dài ra, sau đó ông ta lắc đầu, không tiếp tục nói nữa.
Trong lòng Đường Nhật Khanh khẽ run rẩy, vội vàng gật đầu đồng ý với ông Bùi: “Sẽ đến mà, bác trai, cơ thể của bác rồi sẽ từ từ khỏe trở lại thôi, bác đừng lo lắng.”
Sau khi nói xong mấy lời này, Đường Nhật Khanh đi theo Bùi Danh Chính ra khỏi biệt thự, cùng nhau lên xe.
Trên đường trở về, hai người im lặng, không nói gì. Đường Nhật Khanh chầm chậm siết chặt nắm đấm, hít một hơi thật sâu, nhìn sang người đàn ông ngồi bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Bác trai bị như vậy bao lâu rồi?”
Bùi Danh Chính âm trầm nói: “Hơn nửa năm rồi.”
Đường Nhật Khanh nhẹ nhàng đưa ra lời khuyên: “Em cảm thấy anh nên tìm bác sĩ khám lại cho bác, đổi một bác sỹ Đông y, đổi thuốc khác cho ông ấy.”
“Ừm, anh đã liên lạc rồi.”
Một người hỏi, một người trả lời, hai người không nói nữa, bầu không khí trong xe lại im lặng.
Trong chốc lát, Đường Nhật Khanh cảm thấy có chút không yên tâm. Ngay lúc này, cô ở bên cạnh Bùi Danh Chính, cô có thể cảm nhận được sự khó khăn của anh, cô càng không nhẫn tâm từ chối, làm tổn thương anh.
Đột nhiên, điện thoại của Bùi Danh Chính vang lên, anh với tay nhận điện thoại: “Có chuyện gì?”
Phía bên kia không biết nói gì, anh ngừng lại một lát, sau đó nhẹ giọng nói: “Ừm, tối nay tôi sẽ gửi kế hoạch cuối cùng cho anh.”
Sau khi dặn dò đơn giản, anh cúp điện thoại, trầm giọng dặn tài xế: “Thường Hiện, lát nữa đỗ xe ở ven đường, đưa cô ấy về trước.”
Đường Nhật Khanh không nhịn được hỏi: “Còn anh thì sao?”
Nói xong, Đường Nhật Khanh cảm thấy có chút không đúng, nhưng chuyện đã đến nước này, cũng đã muộn rồi. Cô vội nhìn người đàn ông bên cạnh, đúng lúc ánh mắt thâm sâu của anh cũng đang nhìn cô.
Bùi Danh Chính nhàn nhạt mở miệng: “Anh trở lại công ty lấy tài liệu, em trở về trước.”
Nếu để Thường Hiện đưa cô, vậy không phải là anh sẽ bắt một chiếc xe khác để đến công ty ư?
Đường Nhật Khanh không do dự đề nghị: “Em đi với anh, lấy xong tài liệu, chúng ta cùng về.”
Nhìn thấy ánh mắt phát sáng trong khoang xe tối om của người phụ nữ, trong lòng Bùi Danh Chính khẽ run rẩy, anh hơi xoay người, dặn dò Thường Hiện: “Đi thẳng đến công ty.”
Trên đường đi, Đường Nhật Khanh nhịn không được hỏi: “Em vẫn luôn muốn hỏi anh chuyện liên quan đến quyền nắm giữ cổ phần của công ty, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”
Ngừng một lát, Bùi Danh Chính nhẹ giọng nói: “Khoảng thời gian trước có một cuộc họp đối tác nước ngoài, anh phải đi khoảng mười ngày. Trong thời gian đó, ba anh đột nhiên bị ngã, đưa vào viện. Anh khi đó không thể về kịp, cho nên chỉ có Bùi Duy và Dương Thu Dung ở bên chăm sóc ông ấy. Đợi sau khi anh về nước chưa đến vài ngày, ba anh đã giao một nửa số cổ phần nắm trong tay cho Bùi Duy.”
Nghe vậy, tâm trạng Đường Nhật Khanh có chút phức tạp.
Trong khoảng thời gian ông Bùi bị bệnh, Bùi Duy vẫn luôn ở bên chăm sóc, cộng thêm việc Bùi Danh Chính ở nước ngoài không về, ông ta nhất định cảm thấy Bùi Duy hiếu thảo hơn, tình huống như vậy, ông ta giao số cổ phần cho Bùi Duy cũng là điều bình thường.
Nhưng như vậy, số cổ phần của Bùi Danh Chính và Bùi Duy coi như đã ngang nhau, áp lực tranh giành giữa hai người sẽ càng lớn hơn, nếu làm không tốt, đến cuối cùng sẽ trở nên hỗn loạn.
Trong lúc đó, đột nhiên Đường Nhật Khanh nghĩ đến những lời thím Trương nói, cô hít sâu một hơi, đột nhiên có chút đau lòng cho Bùi Danh Chính.
Ban đầu cô còn nghĩ một tháng qua không hợp với Bùi Danh Chính, nhưng hôm nay nghĩ lại, cuộc sống của anh đã phức tạp, rườm rà hơn những gì cô nghĩ. Cô không muốn gây thêm phiền phức cho anh nữa.
Xe đã đến công ty, Đường Nhật Khanh ngẩng đầu nhìn ngắm tòa nhà của Bùi thị phía bên ngoài cửa xe, trong lòng vô cùng xúc động.
Đây từng là chiến trường cô và Bùi Danh Chính cùng nhau chiến đấu, chứa đựng biết bao kỷ niệm…
Bùi Danh Chính đẩy cửa xe, đột nhiên nghĩ gì đó, động tác ngừng lại, nhìn sang Đường Nhật Khanh hỏi: “Có muốn đi cùng anh không?”
Do dự nửa giây, Đường Nhật Khanh gật đầu: “Được.”
Đã lâu lắm rồi cô chưa vào Bùi thị, chi bằng nhân cơ hội này, quay trở lại chốn cũ một chút vậy.
Đẩy cửa bước xuống xe, Đường Nhật Khanh đi theo sau Bùi Danh Chính, còn chưa đi được vài bước, đột nhiên trước mắt tối đen, người đàn ông phía trước đột nhên xoay người lại ôm chặt vào lòng. Cô sợ hãi hét lên, bỗng nhiên người đàn ông nhấn vai cô xuống, ôm chặt cô trốn phía sau chiếc xe bên cạnh.
Cô ngẩng mặt lên, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông đang nhìn về phía cửa chính của Bùi thị. Cô cũng nhìn theo tầm mắt của anh, nhìn thấy một nam, một nữ đang dựa sát vào nhau, cười cười nói nói đi về phía bên này.
Nhìn thật kỹ, Đường Nhật Khanh cũng đã nhìn rõ mặt người phụ nữ, cũng nhận ra cô ta, là Hồ Nguyệt Như!
Sáu năm không gặp, cô ta cũng đã có không ít thay đổi. Trình độ trang điểm, ăn mặc cao hơn rất nhiều, hơn nữa thứ khiến cô khó tin nhất chính là, người đàn ông bên cạnh cô ta lại là Tiêu Nhạc Phi!
Thấy hai người họ thân mật bước lên xe, Đường Nhật Khanh vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc!
Hồ Nguyệt Như và Tiêu Nhạc Phi rõ ràng không có chút liên quan nào với nhau, làm sao lại đột nhiên thân mật với nhau như vậy được chứ?
Đến tận khi xe họ rời đi, Bùi Danh Chính mới buông cánh tay giữ chặt eo Đường Nhật Khanh ra.
Đường Nhật Khanh kinh ngạc nhìn về phía Bùi Danh Chính: “Hai người họ…”
Vẻ mặt của người đàn ông càng thêm bình tĩnh và trầm tư, sau khi ngừng vài giây, anh mới ung dung mở miệng: “Hóa ra là như vậy.”
“Sao cơ?”
Ánh mắt Bùi Danh Chính âm trầm đi vài phần: “Những năm qua, kinh doanh của công ty vẫn luôn xuất hiện những sơ suất kỳ lạ, thông tin tư mật đều bị lộ hết ra ngoài. Anh nghi ngờ là người trong nội bộ công ty làm, cho nên sai Trương Phó đi điều tra. Bọn anh đã để mắt đến vài công ty khác, nhưng vẫn chưa có tiến triển thực chất nào. Hôm nay xem ra, dường như đã có đối tượng tình nghi rồi.”
“Nghi ngờ một vòng, cuối cùng lại không hoài nghi chính người bên cạnh cô ta, xem ra là sự chủ quan của anh!”
Nghe Bùi Danh Chính nói như vậy, Đường Nhật Khanh đột nhiên nghĩ đến gì đó.
Sáu năm trước, khi cô còn làm việc cho Tổng Giám đốc, quả thật cũng đã có mấy lần xảy ra những chuyện ngoài ý muốn. Kế hoạch công ty bị lộ ra ngoài, tài liệu bị sửa đổi, bây giờ nghĩ kỹ lại, nếu những chuyện đó đều do Hồ Nguyệt Như lén lút làm, vậy thì khi đó không thể tra ra được manh mối gì cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng, chẳng lẽ sáu năm trước, Hồ Nguyệt Như đã ở cùng với Tiêu Nhạc Phi rồi hay sao?
Dương Thu Dung nhìn thấy cô, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn, nhưng sau đó lập tức mỉm cười với cô: “Cháu đến đây làm gì?”
Trong lòng Đường Nhật Khanh có chút nghi ngờ, đánh giá bà ta: “Cháu… Cháu đến xem thuốc sắc xong chưa?”
Khóe môi nứt nẻ của Dương Thu Dung mang theo ý cười nói: “Xong ngay đây, cháu ra ngoài kia đợi đi. Mùi của thuốc này nặng lắm, sẽ ám lên người.”
“Được…” Mặc dù trong lòng Đường Nhật Khanh vẫn khá nghi ngờ, nhưng nếu Dương Thu Dung đã nói như vậy rồi, cô cũng chỉ còn cách xoay người rời đi thôi.
Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, trong lòng vẫn thấy khúc mắc.
Lát sau đã trở lại phòng khách, Dương Thu Dung bưng một bát thuốc nóng vào, bà ta đặt bát thuốc xuống trước mặt ông Bùi, nhẹ giọng nhắc nhở: “Tranh thủ lúc còn nóng thì uống đi.”
Ông Bùi gật đầu, ngón tay có chút run rẩy đón lấy bát thuốc.
Nhìn thấy một ông Bùi khỏe mạnh, phong độ ngày xưa cũng không tránh khỏi sự tác động của thời gian, trong lòng Đường Nhật Khanh có chút chua xót.
Đúng lúc này, Bùi Danh Chính đi đến, nhìn thấy ông Bùi đang uống thuốc, anh nhịn không được cau mày.
Đợi ông Bùi sắp uống hết, Bùi Danh Chính mởi đi lên phía trước nói: “Ba, nếu đã uống thuốc xong rồi, vậy thì sớm đi nghỉ ngơi, con và Nhật Khanh cũng nên đi rồi.”
Ông Bùi gật đầu, nhìn về phía Đường Nhật Khanh, nhẹ giọng nói: “Nha đầu Đường à, có thời gian thì đến thăm bác nhiều hơn nhé, cơ thể này của bác ấy mà…”
Giọng nói kéo dài ra, sau đó ông ta lắc đầu, không tiếp tục nói nữa.
Trong lòng Đường Nhật Khanh khẽ run rẩy, vội vàng gật đầu đồng ý với ông Bùi: “Sẽ đến mà, bác trai, cơ thể của bác rồi sẽ từ từ khỏe trở lại thôi, bác đừng lo lắng.”
Sau khi nói xong mấy lời này, Đường Nhật Khanh đi theo Bùi Danh Chính ra khỏi biệt thự, cùng nhau lên xe.
Trên đường trở về, hai người im lặng, không nói gì. Đường Nhật Khanh chầm chậm siết chặt nắm đấm, hít một hơi thật sâu, nhìn sang người đàn ông ngồi bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Bác trai bị như vậy bao lâu rồi?”
Bùi Danh Chính âm trầm nói: “Hơn nửa năm rồi.”
Đường Nhật Khanh nhẹ nhàng đưa ra lời khuyên: “Em cảm thấy anh nên tìm bác sĩ khám lại cho bác, đổi một bác sỹ Đông y, đổi thuốc khác cho ông ấy.”
“Ừm, anh đã liên lạc rồi.”
Một người hỏi, một người trả lời, hai người không nói nữa, bầu không khí trong xe lại im lặng.
Trong chốc lát, Đường Nhật Khanh cảm thấy có chút không yên tâm. Ngay lúc này, cô ở bên cạnh Bùi Danh Chính, cô có thể cảm nhận được sự khó khăn của anh, cô càng không nhẫn tâm từ chối, làm tổn thương anh.
Đột nhiên, điện thoại của Bùi Danh Chính vang lên, anh với tay nhận điện thoại: “Có chuyện gì?”
Phía bên kia không biết nói gì, anh ngừng lại một lát, sau đó nhẹ giọng nói: “Ừm, tối nay tôi sẽ gửi kế hoạch cuối cùng cho anh.”
Sau khi dặn dò đơn giản, anh cúp điện thoại, trầm giọng dặn tài xế: “Thường Hiện, lát nữa đỗ xe ở ven đường, đưa cô ấy về trước.”
Đường Nhật Khanh không nhịn được hỏi: “Còn anh thì sao?”
Nói xong, Đường Nhật Khanh cảm thấy có chút không đúng, nhưng chuyện đã đến nước này, cũng đã muộn rồi. Cô vội nhìn người đàn ông bên cạnh, đúng lúc ánh mắt thâm sâu của anh cũng đang nhìn cô.
Bùi Danh Chính nhàn nhạt mở miệng: “Anh trở lại công ty lấy tài liệu, em trở về trước.”
Nếu để Thường Hiện đưa cô, vậy không phải là anh sẽ bắt một chiếc xe khác để đến công ty ư?
Đường Nhật Khanh không do dự đề nghị: “Em đi với anh, lấy xong tài liệu, chúng ta cùng về.”
Nhìn thấy ánh mắt phát sáng trong khoang xe tối om của người phụ nữ, trong lòng Bùi Danh Chính khẽ run rẩy, anh hơi xoay người, dặn dò Thường Hiện: “Đi thẳng đến công ty.”
Trên đường đi, Đường Nhật Khanh nhịn không được hỏi: “Em vẫn luôn muốn hỏi anh chuyện liên quan đến quyền nắm giữ cổ phần của công ty, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”
Ngừng một lát, Bùi Danh Chính nhẹ giọng nói: “Khoảng thời gian trước có một cuộc họp đối tác nước ngoài, anh phải đi khoảng mười ngày. Trong thời gian đó, ba anh đột nhiên bị ngã, đưa vào viện. Anh khi đó không thể về kịp, cho nên chỉ có Bùi Duy và Dương Thu Dung ở bên chăm sóc ông ấy. Đợi sau khi anh về nước chưa đến vài ngày, ba anh đã giao một nửa số cổ phần nắm trong tay cho Bùi Duy.”
Nghe vậy, tâm trạng Đường Nhật Khanh có chút phức tạp.
Trong khoảng thời gian ông Bùi bị bệnh, Bùi Duy vẫn luôn ở bên chăm sóc, cộng thêm việc Bùi Danh Chính ở nước ngoài không về, ông ta nhất định cảm thấy Bùi Duy hiếu thảo hơn, tình huống như vậy, ông ta giao số cổ phần cho Bùi Duy cũng là điều bình thường.
Nhưng như vậy, số cổ phần của Bùi Danh Chính và Bùi Duy coi như đã ngang nhau, áp lực tranh giành giữa hai người sẽ càng lớn hơn, nếu làm không tốt, đến cuối cùng sẽ trở nên hỗn loạn.
Trong lúc đó, đột nhiên Đường Nhật Khanh nghĩ đến những lời thím Trương nói, cô hít sâu một hơi, đột nhiên có chút đau lòng cho Bùi Danh Chính.
Ban đầu cô còn nghĩ một tháng qua không hợp với Bùi Danh Chính, nhưng hôm nay nghĩ lại, cuộc sống của anh đã phức tạp, rườm rà hơn những gì cô nghĩ. Cô không muốn gây thêm phiền phức cho anh nữa.
Xe đã đến công ty, Đường Nhật Khanh ngẩng đầu nhìn ngắm tòa nhà của Bùi thị phía bên ngoài cửa xe, trong lòng vô cùng xúc động.
Đây từng là chiến trường cô và Bùi Danh Chính cùng nhau chiến đấu, chứa đựng biết bao kỷ niệm…
Bùi Danh Chính đẩy cửa xe, đột nhiên nghĩ gì đó, động tác ngừng lại, nhìn sang Đường Nhật Khanh hỏi: “Có muốn đi cùng anh không?”
Do dự nửa giây, Đường Nhật Khanh gật đầu: “Được.”
Đã lâu lắm rồi cô chưa vào Bùi thị, chi bằng nhân cơ hội này, quay trở lại chốn cũ một chút vậy.
Đẩy cửa bước xuống xe, Đường Nhật Khanh đi theo sau Bùi Danh Chính, còn chưa đi được vài bước, đột nhiên trước mắt tối đen, người đàn ông phía trước đột nhên xoay người lại ôm chặt vào lòng. Cô sợ hãi hét lên, bỗng nhiên người đàn ông nhấn vai cô xuống, ôm chặt cô trốn phía sau chiếc xe bên cạnh.
Cô ngẩng mặt lên, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông đang nhìn về phía cửa chính của Bùi thị. Cô cũng nhìn theo tầm mắt của anh, nhìn thấy một nam, một nữ đang dựa sát vào nhau, cười cười nói nói đi về phía bên này.
Nhìn thật kỹ, Đường Nhật Khanh cũng đã nhìn rõ mặt người phụ nữ, cũng nhận ra cô ta, là Hồ Nguyệt Như!
Sáu năm không gặp, cô ta cũng đã có không ít thay đổi. Trình độ trang điểm, ăn mặc cao hơn rất nhiều, hơn nữa thứ khiến cô khó tin nhất chính là, người đàn ông bên cạnh cô ta lại là Tiêu Nhạc Phi!
Thấy hai người họ thân mật bước lên xe, Đường Nhật Khanh vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc!
Hồ Nguyệt Như và Tiêu Nhạc Phi rõ ràng không có chút liên quan nào với nhau, làm sao lại đột nhiên thân mật với nhau như vậy được chứ?
Đến tận khi xe họ rời đi, Bùi Danh Chính mới buông cánh tay giữ chặt eo Đường Nhật Khanh ra.
Đường Nhật Khanh kinh ngạc nhìn về phía Bùi Danh Chính: “Hai người họ…”
Vẻ mặt của người đàn ông càng thêm bình tĩnh và trầm tư, sau khi ngừng vài giây, anh mới ung dung mở miệng: “Hóa ra là như vậy.”
“Sao cơ?”
Ánh mắt Bùi Danh Chính âm trầm đi vài phần: “Những năm qua, kinh doanh của công ty vẫn luôn xuất hiện những sơ suất kỳ lạ, thông tin tư mật đều bị lộ hết ra ngoài. Anh nghi ngờ là người trong nội bộ công ty làm, cho nên sai Trương Phó đi điều tra. Bọn anh đã để mắt đến vài công ty khác, nhưng vẫn chưa có tiến triển thực chất nào. Hôm nay xem ra, dường như đã có đối tượng tình nghi rồi.”
“Nghi ngờ một vòng, cuối cùng lại không hoài nghi chính người bên cạnh cô ta, xem ra là sự chủ quan của anh!”
Nghe Bùi Danh Chính nói như vậy, Đường Nhật Khanh đột nhiên nghĩ đến gì đó.
Sáu năm trước, khi cô còn làm việc cho Tổng Giám đốc, quả thật cũng đã có mấy lần xảy ra những chuyện ngoài ý muốn. Kế hoạch công ty bị lộ ra ngoài, tài liệu bị sửa đổi, bây giờ nghĩ kỹ lại, nếu những chuyện đó đều do Hồ Nguyệt Như lén lút làm, vậy thì khi đó không thể tra ra được manh mối gì cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng, chẳng lẽ sáu năm trước, Hồ Nguyệt Như đã ở cùng với Tiêu Nhạc Phi rồi hay sao?
Bình luận facebook