• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chương 395

CHƯƠNG 395: CÓ THỂ CÓ LIÊN QUAN ĐẾN CÔ TA KHÔNG?


Suy nghĩ đáng sợ này chợt lóe lên trong đầu Đường Nhật Khanh, cô cẩn thận nhìn về phía Bùi Danh Chính, chần chừ không dám nói.


Nếu suy nghĩ của cô là thật, vậy sẽ đáng sợ đến mức nào chứ…


Bùi Danh Chính nhìn ra cô muốn nói lại thôi, nhíu mày hỏi: “Sao thế?”


Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, từ từ nói: “Em nghĩ, sáu năm trước, lúc em còn ở công ty, có khi nào những chuyện kỳ lạ kia có liên quan với cô ta không?”


Bùi Danh Chính nghe vậy, vẻ mặt cũng khó coi hơn mấy phần, một lát sau, anh nặng nề nói: “Anh sẽ bảo Trương Phó đi điều tra, em đừng nghĩ nhiều.”


Nói xong, anh sải bước đi ra cổng lớn của công ty.


Đường Nhật Khanh phản ứng lại, vội vàng bước nhanh đuổi theo, người đàn ông sải bước vừa rộng đi vừa nhanh, cô gần như phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp.


Nhìn thấy bóng lưng rộng lớn đó, nghĩ đến tình cảnh của anh bây giờ, trong lòng Đường Nhật Khanh vô thức thấy chua xót.


Loạn trong giặc ngoài, đi lại khó khăn, không phải là đang nói anh sao?


Đường Nhật Khanh thầm thở dai, đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, một tháng này, cô sẽ cố hết sức giúp đỡ Bùi Danh Chính, có thể giúp bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu, mà một tháng sau, bọn họ sẽ hoàn toàn là người lạ.


Trở lại phòng làm việc của công ty lấy tài liệu, sau đó trở về biệt thự nhỏ suối Palm, thời gian đã không còn sớm nữa.


Vừa bước vào cửa, thím Trương đã tiến lên nghênh đón, nhìn hai người bọn họ, nhẹ giọng lên tiếng: “Tiểu Trạch đã ngủ rồi.”


Đường Nhật Khanh nghe vậy thì gật đầu, cất bước đi về phía phòng trẻ em.


Từ từ đẩy cửa ra, nhìn thấy Tiểu Hạo Trạch ngủ say trên giường, Đường Nhật Khanh mới thở phào, nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng, quay lại phòng của mình, sửa sang một chút thì định đi ngủ.


Nhưng cô lăn qua lộn lại trên giường vẫn không hề buồn ngủ chút nào, lúc này bụng còn cứ kêu lên ùng ục,nên dứt khoát rời giường, định đến phòng bếp tìm đồ ăn.


Nhưng ai ngờ cô vừa đi tới cửa phòng bếp, nâng mắt lên đã nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, trong lòng căng thẳng, cô lập tức xoay người muốn rời đi.


Vừa sải bước, phía sau đã vang lên tiếng nói trầm thấp của người đàn ông: “Đường Nhật Khanh.”


Cô hít một hơi thật sâu,từ từ xoay người, cố nở một nụ cười, mặt không đỏ tim không đập nói dối: “Em tìm chút nước uống.”


Bùi Danh Chính chau mày, như hoàn toàn hiểu rõ cô vậy, đáy mắt mang theo ý cười, không nhanh không chậm nói: “Máy nước uống ở bên ngoài.”


“Ồ.” Đường Nhật Khanh xoay người muốn rời đi.


“Đợi đã.” Bùi Danh Chính lại gọi cô: “Có muốn ăn một bát mì không?”


Đường Nhật Khanh đưa lưng về phía anh, trộm nuốt nước miếng.


Bùi Danh Chính như cố ý nhấn mạnh: “Mì xương sườn.”


Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, ra vẻ bình tĩnh: “Không cần, em không đói.”


Cô vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đến gần, giây tiếp theo đã bị người kéo xoay người lại.


Đáy mắt Bùi Danh Chính chứa ý cười, hơi cúi người hỏi: “Em thật sự không đói sao? Tối hôm nay ở nhà cổ em cũng không ăn bao nhiêu.”


Đường Nhật Khanh rõ ràng bị chột dạ rồi, nhưng chỉ không muốn thừa nhận trước mặt anh: “Gần đây em giảm cân, không đói bụng.”


Ngay sau đó, bụng chợt ùng ục kêu lên hai tiếng, như cố ý làm trái lại cô vậy.


Bầu không khí nháy mắt trở nên xấu hổ, Đường Nhật Khanh đỏ mặt, gần như theo bản năng muốn chạy trốn, chỉ là Bùi Danh Chính đột nhiên ngăn trước người cô.


“Đi đâu?” Anh khẽ nhíu mày, trong giọng nói mang theo mấy phần ra lệnh: “Ăn mì xong rồi đi.”


Đường Nhật Khanh quay đầu nhìn thoáng qua mì xương sườn nóng hôi hổi trên bàn, chần chừ hai giây, xoay người cầm lấy bát.


Mười phút sau, cô ăn sạch hết bát mì, vào lúc buông đũa xuống, đúng lúc nhìn thấy trong mắt người đàn ông ở đối diện chứa ý cười nhìn chằm chằm cô.


Đường Nhật Khanh hít sâu, nhíu mày nói: “Không ngờ anh nấu mì ngon như vậy.”


Bùi Danh Chính cười như không cười trả lời: “Kỹ năng không ai biết của anh còn rất nhiều, có muốn khai thác một chút không.”


Đường Nhật Khanh nhìn thấy ý cười không đứng đắn trên khóe miệng người đàn ông, lỗ tai nóng lên, vội vàng đất dậy vờ như không nghe thấy gì cả, bưng bát đi vào bếp.


Bùi Danh Chính cười cười, đứng dậy đi theo vào phòng bếp, nhìn thấy người phụ nữ đứng trước bồn rửa mở vòi nước muốn rửa chén, anh đi đến phía sau cô, cánh tay lướt qua người cô mở nước nóng: “Dùng cái này.”


Đường Nhật Khanh quay đầu, mới phát hiện anh đang đứng ở phía sau, khoảng cách giữa hai người rất gần.


Bùi Danh Chính vốn chỉ vô thức làm thế thôi, đột nhiên nhìn thấy lỗ tai đỏ ửng của người phụ nữ, trong lòng mới chợt xuất hiện một suy nghĩ.


Anh nâng tay vòng lấy eo người phụ nữ, ôm lấy cô từ phía sau, hơi cúi đầu, môi cố ý vô tình cọ nhẹ bên tai cô.


Đường Nhật Khanh hoảng hốt, chỉ thiếu nước nhảy dựng lên: “Anh! Bùi Danh Chính, anh buông tay ra!”


Giọng nói của cô không nhỏ, cũng rất đủ khí thế, nhưng Bùi Danh Chính không sợ cô, chẳng những anh không buông tay, ngược lại tay đang ôm eo cô còn tiến thêm một bước.


Bùi Danh Chính kề sát bên tai cô, khẽ cười nói: “Đây không phải cử chỉ rất bình thường của cặp đôi yêu nhau sao? Hay em lại muốn đổi ý?”


Đường Nhật Khanh vừa được anh nhắc nhở, lại nghĩ đến hợp đồng ba mươi ngày vô cùng độc ác kia, không thể phản kháng, không thể hối hận, vào lúc này cô chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói nên lời.


Bùi Danh Chính hôn nhẹ lên sườn mặt của Đường Nhật Khanh, nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của người phụ nữ, động tác chợt sững lại.


Giống như khẽ thở dài một tiếng, anh nhỏ giọng nói bên tai cô: “Yên tâm, em không muốn, anh sẽ không chạm vào em.”


Nói xong, anh buông cô ra, xoay người tránh đi.


Đường Nhật Khanh hơi hoảng hốt, khi quay đầu lại lần nữa, quả nhiên nhìn thấy Bùi Danh Chính đã muốn rời khỏi, không biết vì sao, nhịp tim vô thức đập nhanh hơn.


Đường Nhật Khanh suy nghĩ lung tung rửa bát xong, khi cô trở lại phóng khách, đã không nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông đâu nữa.


Cô về phòng, màn hình điện thoại để trên bàn đang chớp tắt, Đường Nhật Khanh đi tới xem thử, là Giang Vãn Vãn gọi đến.


Cô cầm lên nghe máy: “A lô?”


“Nhật Khanh…” Giang Vãn Vãn muốn nói lại thôi: “Tớ nghe nói bây giờ cậu ở Hải Thành?”


Đường Nhật Khanh ngẩn người, trả lời: “Đúng, sao cậu lại biết?”


“Hôm nay Lục Nghiêu gọi điện thoại cho mình, nói bây giờ cậu ở Hải Thành, bảo mình có rảnh thì gặp mặt cậu.”


Đường Nhật Khanh hơi mệt mỏi, uể oải nói: “Vậy hôm nào gặp mặt, mình lại nói lý do với cậu.”


“Được.” Giang Vãn Vãn im lặng một lát, lại không nhịn được cất lời: “Nhưng có một chuyện, tớ vẫn muốn nói với cậu, nếu cậu không ở Hải Thành thì thôi, nhưng bây giờ…”


Nghe ra giọng điệu của Giang Vãn Vãn hơi kỳ lạ, Đường Nhật Khanh chau mày hỏi: “Sao thế? Là chuyện gì?”


“… Là chuyện của mẹ cậu, hôm nay tớ nghe nói mẹ cậu đi tìm vợ bé của ông Phùng ở bên ngoài, ầm ĩ cực kỳ, nhưng tớ cũng chỉ nghe nói thôi…”


Nghe vậy, trong đầu Đường Nhật Khanh ầm một tiếng, đột nhiên trở nên trống rỗng.


Lần trước mẹ đột nhiên chơi trò mất tích, ngày hôm sau mới nhận được điện thoại của dì Dung, ở trên xe tận tình khuyên bảo dặn dò bà như vậy, đưa bà trở về nhà, không ngờ chưa được bao lâu bà lại bắt đầu làm ầm ĩ.


Vốn cho rằng bây giờ mẹ có thể sống cuộc sống mình muốn, có thể sống yên ổn, nhưng bây giờ…


Một lúc lâu không nghe thấy tiếng trả lời, Giang Vãn Vãn vội hỏi: “Nhật Khanh? Cậu còn ở đó chứ?”


Đường Nhật Khanh lấy lại tinh thần, cắn chặt răng, nhẹ giọng nói: “Tớ còn ở đây, Vãn Vãn, cụ thể chuyện này là thế nào?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom