Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 426
CHƯƠNG 426: NGƯỜI MÀ ANH TIN TƯỞNG CŨNG CHỈ CÓ EM
Bị anh hỏi như vậy, Đường Nhật Khanh đột nhiên lại khẩn trương, ánh mắt cô mơ màng, nói chuyện không có khí lực: “Không có gì, có chuyện gì thì anh cứ trực tiếp nói đi, em hơi mệt rồi.”
Nói xong, cô đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương, cúi đầu che giấu gương mặt nhỏ đang xấu hổ của mình.
“Anh có thứ muốn cho em xem.” Giọng nói của Bùi Danh Chính đột nhiên đàng hoàng lại: “Chuyện này cần em giúp anh.”
Đường Nhật Khanh nâng mắt lên nhìn thẳng vào con ngươi đen của người đàn ông, cũng không tự chủ được mà nghiêm túc theo: “Chuyện gì?”
“Em đi theo anh.” Nói xong, Bùi Danh Chính nhấc chân bước lên lầu.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, cắn cắn môi vội vàng đi theo anh lên.
Đến lầu hai, đi được vài bước là đến cửa thư phòng, Bùi Danh Chính đưa tay đẩy cửa bước vào trong.
Đường Nhật Khanh đi theo anh đứng trước bàn nhìn, thấy Bùi Danh Chính lấy túi hồ sơ trên bàn đưa cho cô: “Em xem cái này đi.”
Đường Nhật Khanh đưa tay nhận lấy nhìn một số ảnh chụp ở bên trong, đầu tiên là cô ngẩn người, ngay sau đó đó cô xem từng tấm từng tấm ảnh chụp.
Người đàn ông trên tấm ảnh có mấy phần quen mắt, đang đi dạo với một cô gái trẻ tuổi trong một gian hàng xa xỉ phẩm.
Đường Nhật Khanh híp mắt cố gắng suy nghĩ lại, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cô giương mắt nhìn về phía Bùi Danh Chính: “Đây là bác sĩ gia đình của nhà họ Bùi, bác sĩ An?”
“Đúng, chính là ông ta.” Bùi Danh Chính lo lắng nói: “Chú Phùng nói với anh gần đây bác sĩ An rất thân thiết với Dương Thu Dung, anh liền cho người âm thầm điều tra, sau đó phát hiện gần đây ông ta đang bao nuôi một sinh viên nữ ở bên ngoài, còn thường xuyên ra vào những nơi tiêu phí xa xỉ cao cấp. Lấy thu nhập của ông ta, cuộc sống cũng không quá đến mức túng quẩn, nhưng ông ta có một người vợ cường thế trông coi tiền, nếu như bình thường thì ông ta không thể nào có nhiều tiền để chơi đùa như vậy được.”
Đường Nhật Khanh nghe anh nói như vậy, nghĩ đến phản ứng hôm nay của Dương Thu Dung trong phòng bệnh, không khỏi nhíu mày…
Rõ rành rành Dương Thu Dung có địch ý với cô, mà Giang Vãn Vãn còn nhìn thấy bà ta dựa vào cửa lén nghe cô và ông cụ nói chuyện với nhau…
Nhớ lại chuyện lúc trước khi Đường Nhật Khanh nhìn thấy Dương Thu Dung tự mình nấu thuốc cho ông cụ lúc còn ở nhà cũ của nhà họ Bùi, xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại với nhau… dường như cũng có thể ngầm hiểu được một chuyện gì đó.
Cô hít một hơi thật dài, giương mắt nhìn về phía Bùi Danh Chính, nhẹ giọng hỏi: “Là anh cảm thấy Dương Thu Dung âm thầm mua chuộc bác sĩ An?”
“Bây giờ anh chỉ hoài nghi mà thôi.” Bùi Danh Chính như có điều suy nghĩ trầm giọng nói: “Nhưng hiện tại công ty bởi vì dư luận truyền thông ở bên ngoài mà bận túi bụi, anh tạm thời cũng không có thời gian điều tra. Hơn nữa một khi anh phái người đi điều tra sẽ kinh động đến Dương Thu Dung, chỉ sợ tình hình sẽ càng trở nên phức tạp hơn.”
Nghe anh nói như vậy, Đường Nhật Khanh lập tức hiểu được: “Anh đây là muốn để em đi dò xét xử?”
Bùi Danh Chính nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ giọng hỏi: “Em có đồng ý không?”
Nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết của người đàn ông, nghĩ đến tình cảnh hiện tại, căn bản ngay cả lời từ chối Đường Nhật Khanh cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Cô hít một người thật dài, nhẹ giọng nói: “Em sẽ thử xem sao, mấy ngày nay em đều đến bệnh viện thăm bác trai, có gì khác lạ em sẽ lưu ý.”
Cô vừa dứt lời, một giây sau, Bùi Danh Chính liền bước lên mấy bước, một tay ôm cô vào trong ngực mình.
Đường Nhật Khanh sững sờ nghe tiếng hít thở của người đàn ông vang lên bên tai, bất tri bất giác tim đập rộn lên…
Ttong phòng yên tĩnh, phảng phất chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người bọn họ, ngay sau đó có âm thanh vang lên bên tai cô: “Hiện tại, người mà anh tin tưởng cũng chỉ có em.”
Trong lòng Đường Nhật Khanh run lên, không hiểu sao lại có chút chua xót, cô đưa tay chậm rãi vòng lấy eo của anh, nói khẽ: “Em sẽ giúp anh.”
Nhưng cũng chỉ trong giới hạn ba mươi ngày, cắn răng, Đường Nhật Khanh tránh thoát khỏi ngực của anh, lui lại một bước cười với anh: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, em về nghỉ ngơi đây.”
Nói xong cô lập tức quay người bước nhanh đi ra khỏi thư phòng.
Vội vội vàng vàng đi từ lầu hai xuống đến lầu một, thân thể Đường Nhật Khanh căng cứng lúc này mới được buông lỏng.
Đưa tay vỗ vỗ gương mặt của mình, cô ép buộc mình phải tỉnh táo một chút.
Trong vòng ba mươi ngày này, cô sẽ tận tâm tận lực mà giúp anh, nhưng một khi kỳ hạn đã kết thúc, cô nhất định phải hạ quyết tâm không thể không quả quyết như vậy được.
Giữa trưa ngày hôm sau, Đường Nhật Khanh nhờ thím Trương làm mấy món rau xào thanh đạm, bỏ vào mấy tầng cơm hộp sắp xếp gọn gàng, cô lập tức chạy tới bệnh viện.
Đến bệnh viện, cô vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Dương Thu Dung cầm hộp cơm đang muốn ra ngoài mua cơm.
Nhìn thấy Đường Nhật Khanh đứng ở cửa, Dương Thu Dung sững người, rất nhanh liền không dấu vết mà cau lông mày.
“Con nhóc Đường, sao hôm nay con lại tới đây?”
Ông cụ đang nửa nằm nửa ngồi trên giường đọc báo, vừa nhìn thấy Đường Nhật Khanh, trên mặt lập tức tươi cười.
Đường Nhật Khanh giơ tay lên ra hiệu hộp cơm trong tay, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Bác trai, con mang cơm tới cho bác rồi đây. Hôm qua Thím Trương nghe nói bác thích uống canh của thím ấy nấu, cho nên hôm nay lại cố ý làm mấy món để con mang đến đây.”
“Vậy hả.” Ông cụ mỉm cười đặt tờ báo trong tay qua một bên.
Đường Nhật Khanh bước nhanh về phía trước để hộp cơm lên trên mặt bàn cạnh giường bệnh, mở hộp đồ ăn ra.
Làm xong hết tất cả, cô nhìn về phía Dương Thu Dung đang đứng ở đằng kia, cười nói với bà ta: “Biết dì Dung chăm sóc cho bác rất vất vả, con cố ý mang theo hai phần ăn.”
Nghe cô nói như vậy, Dương Thu Dung câu môi cười cười, nhưng đáy mắt đều là sự lạnh lẽo.
Một đoạn thời gian trước đó Dương Thu Dung là người giúp việc ở nhà họ Đường, lúc đó Đường Nhật Khanh liền gọi bà ta là dì Dung, bây giờ nghe cô vẫn gọi mình như vậy, Dương Thu Dung đương nhiên không vui.
Ông cụ mỉm cười nhìn Đường Nhật Khanh đưa đũa qua, không khỏi cảm thán nói: “Vẫn là cô nhóc Đường hiểu chuyện.”
Sau khi cho ông cụ ăn cơm xong, Đường Nhật Khanh thỉnh thoảng nói chuyện phiếm vài câu với ông cụ, đồng thời cũng không quên âm thầm quan sát biểu cảm của Dương Thu Dung.
Quả nhiên Dương Thu Dung buồn bực bắt đầu ăn cơm, sắc mặt căn bản cũng chưa từng dễ chịu.
Trước khi chuẩn bị đi khỏi, Đường Nhật Khanh dọn dẹp hộp cơm gọn gàng lại, vừa vui vẻ nói chuyện với ông cụ: “Con nhóc này, sau này con đừng có ngày nào cũng chạy tới chạy lui như vậy, quá cực khổ rồi. Nếu như vậy thì thật sự ông già này đau lòng lắm, lần sau con đến đây cũng hãy dẫn Hạo Trạch theo, bác đây cũng sẽ rất vui vẻ.”
Nghe giọng nói của ông cụ nói đến chuyện trọng tâm, trong lòng Đường Nhật Khanh nói không rõ có chút hổ thẹn, dù sao ông ấy cũng là ông nội của Hạo Trạch.
Đường Nhật Khanh nhẹ gật đầu, mở miệng nói: “Bác, con đã biết rồi, ngày mai con sẽ dẫn Hạo Trạch sang đây thăm bác.”
Ông cụ nghe như vậy thì nghiêm túc gật đầu, sau đó vẫy vẫy tay với cô: “Con về đi, trên đường cẩn thận.”
“Vâng.”
Sau khi ra khỏi bệnh viện, trong lòng Đường Nhật Khanh lại hiện lên cảm giác chua xót không rõ ràng, cho dù giữa cô và Bùi Danh Chính có cách để giải quyết ân oán hay không, nhưng Hạo Trạch và ông cụ Bùi đều là những người vô tội, cô cũng không lý do gì ép hai người bọn họ tách ra.
Cô vừa mới đi ra khỏi cửa bệnh viện, còn chưa đi được mấy bước, con đường ở phía trước đột nhiên bị chặn lại, cô ngẩng đầu nhìn liền nhìn thấy một gương mặt đang mỉm cười.
Ôn Thanh Triều mặc một bộ đồ tây màu xám đậm, dáng người thon dài cao lớn, đôi mắt ôn hòa dường như mang theo sức lực vô hình giống như có thể nhìn thấu người khác.
“Cô Đường, đã lâu không gặp.”
Đường Nhật Khanh bỗng nhiên lấy lại tinh thần, không kịp ngẫm nghĩ sao anh ta lại xuất hiện ở đây, cô câu môi mỉm cười với anh ta: “Chào anh Ôn, vài ngày trước vừa mới gặp, cũng không lâu như vậy đâu.”
“Tôi đây thật ra cảm thấy rất lâu đó.” Ôn Thanh Triều mỉm cười: “Một ngày không gặp như cách ba thu.”
Bị anh hỏi như vậy, Đường Nhật Khanh đột nhiên lại khẩn trương, ánh mắt cô mơ màng, nói chuyện không có khí lực: “Không có gì, có chuyện gì thì anh cứ trực tiếp nói đi, em hơi mệt rồi.”
Nói xong, cô đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương, cúi đầu che giấu gương mặt nhỏ đang xấu hổ của mình.
“Anh có thứ muốn cho em xem.” Giọng nói của Bùi Danh Chính đột nhiên đàng hoàng lại: “Chuyện này cần em giúp anh.”
Đường Nhật Khanh nâng mắt lên nhìn thẳng vào con ngươi đen của người đàn ông, cũng không tự chủ được mà nghiêm túc theo: “Chuyện gì?”
“Em đi theo anh.” Nói xong, Bùi Danh Chính nhấc chân bước lên lầu.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, cắn cắn môi vội vàng đi theo anh lên.
Đến lầu hai, đi được vài bước là đến cửa thư phòng, Bùi Danh Chính đưa tay đẩy cửa bước vào trong.
Đường Nhật Khanh đi theo anh đứng trước bàn nhìn, thấy Bùi Danh Chính lấy túi hồ sơ trên bàn đưa cho cô: “Em xem cái này đi.”
Đường Nhật Khanh đưa tay nhận lấy nhìn một số ảnh chụp ở bên trong, đầu tiên là cô ngẩn người, ngay sau đó đó cô xem từng tấm từng tấm ảnh chụp.
Người đàn ông trên tấm ảnh có mấy phần quen mắt, đang đi dạo với một cô gái trẻ tuổi trong một gian hàng xa xỉ phẩm.
Đường Nhật Khanh híp mắt cố gắng suy nghĩ lại, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cô giương mắt nhìn về phía Bùi Danh Chính: “Đây là bác sĩ gia đình của nhà họ Bùi, bác sĩ An?”
“Đúng, chính là ông ta.” Bùi Danh Chính lo lắng nói: “Chú Phùng nói với anh gần đây bác sĩ An rất thân thiết với Dương Thu Dung, anh liền cho người âm thầm điều tra, sau đó phát hiện gần đây ông ta đang bao nuôi một sinh viên nữ ở bên ngoài, còn thường xuyên ra vào những nơi tiêu phí xa xỉ cao cấp. Lấy thu nhập của ông ta, cuộc sống cũng không quá đến mức túng quẩn, nhưng ông ta có một người vợ cường thế trông coi tiền, nếu như bình thường thì ông ta không thể nào có nhiều tiền để chơi đùa như vậy được.”
Đường Nhật Khanh nghe anh nói như vậy, nghĩ đến phản ứng hôm nay của Dương Thu Dung trong phòng bệnh, không khỏi nhíu mày…
Rõ rành rành Dương Thu Dung có địch ý với cô, mà Giang Vãn Vãn còn nhìn thấy bà ta dựa vào cửa lén nghe cô và ông cụ nói chuyện với nhau…
Nhớ lại chuyện lúc trước khi Đường Nhật Khanh nhìn thấy Dương Thu Dung tự mình nấu thuốc cho ông cụ lúc còn ở nhà cũ của nhà họ Bùi, xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại với nhau… dường như cũng có thể ngầm hiểu được một chuyện gì đó.
Cô hít một hơi thật dài, giương mắt nhìn về phía Bùi Danh Chính, nhẹ giọng hỏi: “Là anh cảm thấy Dương Thu Dung âm thầm mua chuộc bác sĩ An?”
“Bây giờ anh chỉ hoài nghi mà thôi.” Bùi Danh Chính như có điều suy nghĩ trầm giọng nói: “Nhưng hiện tại công ty bởi vì dư luận truyền thông ở bên ngoài mà bận túi bụi, anh tạm thời cũng không có thời gian điều tra. Hơn nữa một khi anh phái người đi điều tra sẽ kinh động đến Dương Thu Dung, chỉ sợ tình hình sẽ càng trở nên phức tạp hơn.”
Nghe anh nói như vậy, Đường Nhật Khanh lập tức hiểu được: “Anh đây là muốn để em đi dò xét xử?”
Bùi Danh Chính nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ giọng hỏi: “Em có đồng ý không?”
Nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết của người đàn ông, nghĩ đến tình cảnh hiện tại, căn bản ngay cả lời từ chối Đường Nhật Khanh cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Cô hít một người thật dài, nhẹ giọng nói: “Em sẽ thử xem sao, mấy ngày nay em đều đến bệnh viện thăm bác trai, có gì khác lạ em sẽ lưu ý.”
Cô vừa dứt lời, một giây sau, Bùi Danh Chính liền bước lên mấy bước, một tay ôm cô vào trong ngực mình.
Đường Nhật Khanh sững sờ nghe tiếng hít thở của người đàn ông vang lên bên tai, bất tri bất giác tim đập rộn lên…
Ttong phòng yên tĩnh, phảng phất chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người bọn họ, ngay sau đó có âm thanh vang lên bên tai cô: “Hiện tại, người mà anh tin tưởng cũng chỉ có em.”
Trong lòng Đường Nhật Khanh run lên, không hiểu sao lại có chút chua xót, cô đưa tay chậm rãi vòng lấy eo của anh, nói khẽ: “Em sẽ giúp anh.”
Nhưng cũng chỉ trong giới hạn ba mươi ngày, cắn răng, Đường Nhật Khanh tránh thoát khỏi ngực của anh, lui lại một bước cười với anh: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, em về nghỉ ngơi đây.”
Nói xong cô lập tức quay người bước nhanh đi ra khỏi thư phòng.
Vội vội vàng vàng đi từ lầu hai xuống đến lầu một, thân thể Đường Nhật Khanh căng cứng lúc này mới được buông lỏng.
Đưa tay vỗ vỗ gương mặt của mình, cô ép buộc mình phải tỉnh táo một chút.
Trong vòng ba mươi ngày này, cô sẽ tận tâm tận lực mà giúp anh, nhưng một khi kỳ hạn đã kết thúc, cô nhất định phải hạ quyết tâm không thể không quả quyết như vậy được.
Giữa trưa ngày hôm sau, Đường Nhật Khanh nhờ thím Trương làm mấy món rau xào thanh đạm, bỏ vào mấy tầng cơm hộp sắp xếp gọn gàng, cô lập tức chạy tới bệnh viện.
Đến bệnh viện, cô vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Dương Thu Dung cầm hộp cơm đang muốn ra ngoài mua cơm.
Nhìn thấy Đường Nhật Khanh đứng ở cửa, Dương Thu Dung sững người, rất nhanh liền không dấu vết mà cau lông mày.
“Con nhóc Đường, sao hôm nay con lại tới đây?”
Ông cụ đang nửa nằm nửa ngồi trên giường đọc báo, vừa nhìn thấy Đường Nhật Khanh, trên mặt lập tức tươi cười.
Đường Nhật Khanh giơ tay lên ra hiệu hộp cơm trong tay, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Bác trai, con mang cơm tới cho bác rồi đây. Hôm qua Thím Trương nghe nói bác thích uống canh của thím ấy nấu, cho nên hôm nay lại cố ý làm mấy món để con mang đến đây.”
“Vậy hả.” Ông cụ mỉm cười đặt tờ báo trong tay qua một bên.
Đường Nhật Khanh bước nhanh về phía trước để hộp cơm lên trên mặt bàn cạnh giường bệnh, mở hộp đồ ăn ra.
Làm xong hết tất cả, cô nhìn về phía Dương Thu Dung đang đứng ở đằng kia, cười nói với bà ta: “Biết dì Dung chăm sóc cho bác rất vất vả, con cố ý mang theo hai phần ăn.”
Nghe cô nói như vậy, Dương Thu Dung câu môi cười cười, nhưng đáy mắt đều là sự lạnh lẽo.
Một đoạn thời gian trước đó Dương Thu Dung là người giúp việc ở nhà họ Đường, lúc đó Đường Nhật Khanh liền gọi bà ta là dì Dung, bây giờ nghe cô vẫn gọi mình như vậy, Dương Thu Dung đương nhiên không vui.
Ông cụ mỉm cười nhìn Đường Nhật Khanh đưa đũa qua, không khỏi cảm thán nói: “Vẫn là cô nhóc Đường hiểu chuyện.”
Sau khi cho ông cụ ăn cơm xong, Đường Nhật Khanh thỉnh thoảng nói chuyện phiếm vài câu với ông cụ, đồng thời cũng không quên âm thầm quan sát biểu cảm của Dương Thu Dung.
Quả nhiên Dương Thu Dung buồn bực bắt đầu ăn cơm, sắc mặt căn bản cũng chưa từng dễ chịu.
Trước khi chuẩn bị đi khỏi, Đường Nhật Khanh dọn dẹp hộp cơm gọn gàng lại, vừa vui vẻ nói chuyện với ông cụ: “Con nhóc này, sau này con đừng có ngày nào cũng chạy tới chạy lui như vậy, quá cực khổ rồi. Nếu như vậy thì thật sự ông già này đau lòng lắm, lần sau con đến đây cũng hãy dẫn Hạo Trạch theo, bác đây cũng sẽ rất vui vẻ.”
Nghe giọng nói của ông cụ nói đến chuyện trọng tâm, trong lòng Đường Nhật Khanh nói không rõ có chút hổ thẹn, dù sao ông ấy cũng là ông nội của Hạo Trạch.
Đường Nhật Khanh nhẹ gật đầu, mở miệng nói: “Bác, con đã biết rồi, ngày mai con sẽ dẫn Hạo Trạch sang đây thăm bác.”
Ông cụ nghe như vậy thì nghiêm túc gật đầu, sau đó vẫy vẫy tay với cô: “Con về đi, trên đường cẩn thận.”
“Vâng.”
Sau khi ra khỏi bệnh viện, trong lòng Đường Nhật Khanh lại hiện lên cảm giác chua xót không rõ ràng, cho dù giữa cô và Bùi Danh Chính có cách để giải quyết ân oán hay không, nhưng Hạo Trạch và ông cụ Bùi đều là những người vô tội, cô cũng không lý do gì ép hai người bọn họ tách ra.
Cô vừa mới đi ra khỏi cửa bệnh viện, còn chưa đi được mấy bước, con đường ở phía trước đột nhiên bị chặn lại, cô ngẩng đầu nhìn liền nhìn thấy một gương mặt đang mỉm cười.
Ôn Thanh Triều mặc một bộ đồ tây màu xám đậm, dáng người thon dài cao lớn, đôi mắt ôn hòa dường như mang theo sức lực vô hình giống như có thể nhìn thấu người khác.
“Cô Đường, đã lâu không gặp.”
Đường Nhật Khanh bỗng nhiên lấy lại tinh thần, không kịp ngẫm nghĩ sao anh ta lại xuất hiện ở đây, cô câu môi mỉm cười với anh ta: “Chào anh Ôn, vài ngày trước vừa mới gặp, cũng không lâu như vậy đâu.”
“Tôi đây thật ra cảm thấy rất lâu đó.” Ôn Thanh Triều mỉm cười: “Một ngày không gặp như cách ba thu.”
Bình luận facebook