• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chương 428

CHƯƠNG 428: CỨ XEM NÓ NHƯ KẺ THÙ CỦA CÔ


Không khí đột nhiên rơi vào trầm lặng, Ôn Thanh Triều nhìn người phụ nữ trước mặt, im lặng máy giây. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc lại mang theo mấy phần quật cường của cô, không hiểu sao lại cảm thấy thú vị.


“Được, cô đã muốn giải quyết đơn giản, vậy thì cứ theo ý của cô, có điều…”


Anh ta đột nhiên kéo dài âm thanh, đáy mắt nổi lên mấy phần ý cười: “Tôi giúp cô nhiều như vậy, cô cũng phải đáp ứng một yêu cầu của tôi.”


Đường Nhật Khanh nghe vậy nhíu mày, nhớ đến những lời mà anh ta vừa mới nói với mình ở trong xe, mở miệng liền muốn từ chối.


Ai ngờ Ôn Thanh Triều cười cười ra hiệu cho cô nhìn về phía đài quyền anh ở bên cạnh: “Đánh với tôi một trận.”


Đường Nhật Khanh ngẩn người, trả lời ngay lập tức: “Tôi không biết…”


“Tôi dạy cho cô.” Ôn Thanh Triều trực tiếp đánh gãy lời cô, nhìn về phía nhân viên ở bên cạnh mở miệng nói: “Dẫn cô ấy đi thay quần áo khác.”


Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, trong lòng rất rõ ràng, cho đến bây giờ cô muốn cứng rắn mà đi khỏi thì khẳng định là đi không nổi rồi, đành phải đi theo nhân viên nữ kia đến phòng thay quần áo ở bên cạnh.


Nhân viên đưa một bộ đồng phục mới cho cô, sau đó liền đi khỏi.


Đường Nhật Khanh vừa thay quần áo vừa thất thần, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui những lời nói mà Ôn Thanh Triều nói với cô lúc ngồi trên xe.


Anh ta muốn thuyết phục cô đến làm việc cho anh ta, chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy, nếu như cô không đoán sai thì anh ta hẳn là muốn mượn cô để đối phó với Bùi Danh Chính, chỉ cần có thể đá Bùi Danh Chính xuống, như vậy kế hoạch của anh ta ở thành phố Hải thành có thể thực hiện suôn sẻ rồi.


Cho nên anh ta hao tổn sức lực lần lượt thăm dò, cũng bởi vì anh ta biết Bùi Danh Chính quan tâm tới mình.


Cắn cắn môi, Đường Nhật Khanh không khỏi bắt đầu lo lắng cho Bùi Danh Chính. Nếu như hiệp nghị ba mươi ngày của bọn họ đến thời hạn, cô sẽ dẫn theo Hạo Trạch đi khỏi Hải Thành, một mình Bùi Danh Chính có thể đối phó với mấy chuyện lừa gạt này hay không, anh có thể bị thương hay không?


Nhà họ Bùi, Bùi thị lại thêm một người là Ôn Thanh Triều, những người này đều tiềm ẩn nguy hiểm, bọn họ giống như bom hẹn giờ luôn mai phục ở bên cạnh anh, lúc nào cũng muốn mạng sống của anh.”


Nghĩ đến đây, trái tim của Đường Nhật Khanh đều dán ở cuống họng, bối rối thay quần áo xong, cô đi đến trước đài quyền anh.


Nhìn thấy Ôn Thanh Triều đã đổi một bộ quần áo thể thao màu trắng, đang đứng điều chỉnh găng tay…


Thấy cô đi tới, Ôn Thanh Triều cười cười cầm một đôi găng tay quyền anh đi lên phía trước, mở miệng nói: “Đưa tay đây.”


Đường Nhật Khanh cau mày: “Để tôi tự đeo.”


“Để cô tự đeo thì cô cũng không biết đeo, hơn nữa đeo không tốt cho dễ dàng bị thương.” Ôn Thanh Triều nghiêm túc nói, không giống như là đang nói láo.


Do dự trong chớp mắt, cô đành phải vươn tay ra để anh ta đeo găng tay vào cho mình.


Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Đường Nhật Khanh đi theo Ôn Thanh Triều bước đến bao cát ở bên cạnh.


Người đàn ông đấm đấm bao cát: “Đến đây làm nóng người trước.”


Đường Nhật Khanh do dự nâng tay đánh vào bao cát, bịch một tiếng, bao cát cũng không có phản ứng gì quá lớn, Đường Nhật Khanh lại cảm thấy tay mình chấn động. Cô nhíu mày, còn chưa kịp lên tiếng đã nhìn thấy Ôn Thanh Triều ở bên cạnh đã bày xong tư thế, nắm đấm chuẩn xác mà có lực đánh về phía bao cát.


Nắm đấm như mưa rơi từng cú từng cú đánh vào trên bao cát, bao cát treo nặng nề bắt đầu không ngừng lắc lư, biên độ càng lúc càng lớn.


Sau khi làm mẫu một trận, Ôn Thanh Triều mới dừng lại dùng tay để ổn định bao cát, giương mắt nhìn về phía Đường Nhật Khanh: “Đã thấy rõ chưa?”


Đường Nhật Khanh như có điều suy nghĩ mà gật đầu, đang do dự có nên đưa tay ra hay không, tiếp theo lại nghe được anh ta nói.


“Cứ xem bao cát như kẻ thù của cô, xem nó như là Trình Bằng, nếu như gặp phải người muốn làm bị thương mình, cô phải dùng hết sức lực của mình, vì chính mình mà xuất ra hết tất cả sức lực.”


Đột nhiên người đàn ông nói một hơi khiến Đường Nhật Khanh sửng sờ, mà tâm trạng cũng phức tạp, anh ta nói không sai. Lần trước ở buổi tiệc xảy ra chuyện kia mà cô trốn thoát được, đó cũng chỉ đơn thuần là do cô may mắn, nếu như lúc đó cô không nghĩ nhiều liền uống ly rượu bị hạ độc kia, hoặc là điện mở chậm một chút, cũng có thể có một kết cục khác rồi.


Cô không thể đem tất cả hi vọng của mình đều đặt vào may mắn, mà chuyện cô có thể làm là cố gắng mạnh mẽ lên, cố gắng mạnh mẽ để có thể bảo vệ mình.


Lời nói tùy ý của Ôn Thanh Triều đã dấy lên ý chí chiến đấu và quyết tâm, Đường Nhật Khanh nhớ đến động tác và tư thế lúc nãy của người đàn ông, dùng sức ra tay đánh bao cát.


Một lần, hai lần… nội tâm hung hãn đột nhiên bị thức tỉnh, động tác của Đường Nhật Khanh càng ngày càng chuẩn xác, càng ngày càng mạnh mẽ.


“Rất tốt!” Ôn Thanh Triều nhìn Đường Nhật Khanh, đáy mắt hiện ra mấy phần vui mừng: “Tôi dạy cô mấy chiêu, cô nhìn tôi…”


Bất tri bất giác đã qua hơn một tiếng đồng hồ, Ôn Thanh Triều nghìn người phụ nữ đang ngồi uống nước nghỉ ngơi ở bên cạnh, đột nhiên cong môi hỏi: “Có muốn so chiêu với tôi một chút không?”


Đường Nhật Khanh uống một hớp nước, dừng lại một chút, đột nhiên ánh mắt lóe lên: “Được thôi.”


Nói xong cô trực tiếp đứng lên, động tác nhanh nhẹn mang găng tay vào, sau đó bước lên đài quyền anh.


So với lúc bắt đầu, ánh mắt của Đường Nhật Khanh đã sắc bén không ít, cô đợi Ôn Thanh Triều bước lên đài, sau khi hai người đã chuẩn bị liền chính thức bắt đầu.


Đường Nhật Khanh đánh đòn phủ đầu, ra tay trực tiếp ra quyền tấn công, Ôn Thanh Triều thành thạo điêu luyện vừa lui lại vừa phòng ngự. Đợi Đường Nhật Khanh đánh xong một trận, anh ta đột nhiên thay đổi chiến lược, bước chân hướng về phía trước bắt đầu tấn công.


Đường Nhật Khanh khó mà phòng bị được, lại thêm việc cô vốn chính là người mới, lại là phụ nữ, đương nhiên không phải là đối thủ của anh ta. Lúc cô gấp gáp không kịp chuẩn bị, cô buộc phải rút lui liên tiếp. Đột nhiên mắt nhìn thấy cô đã sắp thối lui đến chỗ biên giới của đài quyền anh, Ôn Thanh Triều đột nhiên nhíu mày kéo cô lại: “Cẩn thận.”


Dưới chân Đường Nhật Khanh đột nhiên trống rỗng, không kịp phản ứng lại bị người khác níu lại, bỗng nhiên bị kéo vào trong ngực.


Ôn Thanh Triều ôm cô thật chặt lùi về phía sau mấy bước, lúc này mới đứng vững, anh ta cúi đầu nhìn hai gò má ửng đỏ của người phụ nữ cùng với cái trán đã có một lớp mồ hôi mỏng, trong lúc nhất thời vậy mà không muốn nới lỏng tay ra.


Từ trước đến nay anh ta không thích đụng chạm với người khác, vậy mà bây giờ đối với Đường Nhật Khanh lại không hề có chút cảm giác phản cảm nào.


Đột nhiên anh ta cảm nhận được chút khác thường, vô thức ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy sắc mặt Bùi Danh Chính âm trầm đứng ở lối ra vào của quyền anh quán, không tự chủ được mà cong khóe môi lên.


Anh ta buông Đường Nhật Khanh ra lui lại nửa bước, cố ý giống như cười với cô: “Cô không sao chứ?”


Đường Nhật Khanh lắc đầu, không vui lắm mà nói: “Không đánh nữa.”


Cô nói xong liền quay người bước xuống đài quyền anh, đang muốn tháo găng tay ở trên tay ra, đột nhiên thấy được một thân ảnh quen thuộc. Một khắc này, thân thể của cô cứng đờ theo bản năng.


Bùi Danh Chính, sao anh ấy lại đến đây?


Ngay cả găng tay mà Đường Nhật Khanh cũng không kịp lấy xuống, bối rối cất bước đi về phía anh, nhưng ai biết sắc mặt của người đàn ông lại cực kỳ âm trầm, ánh mắt dừng lại trên người cô trong một cái chớp mắt rồi xoay người đi khỏi.


Đường Nhật Khanh cảm thấy hoảng hốt, không quan tâm mà bước một bước lớn chạy chậm đuổi theo, rốt cuộc đến cửa của quyền anh quán mới đuổi kịp anh: “Bùi Danh Chính…”


Giang hai cánh tay ngăn anh lại, Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu: “Bùi Danh Chính, anh đừng đi…”


Cô không biết mình đây là thế nào, lại không biết giải thích ra làm sao, nhưng cũng không muốn để cho anh đi.


Lông mày Bùi Danh Chính cau chặt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Sao anh lại không biết em quen thân với anh ta như vậy?”


“Không phải, anh ta nói đã tóm được người lần trước rồi, hắn ta cũng đã thừa nhận, gọi em tới, em…”


Đường Nhật Khanh cắn cắn môi cũng không biết nên nói như thế nào, một giây sau, cánh tay đột nhiên bị người ta giữ chặt.


Bùi Danh Chính cau mày giúp cô lấy găng tay quyền anh lúc nãy còn chưa kịp tháo xuống, chuyển tay đưa cho cấp dưới ở bên cạnh: “Đi trả lại đi.”


Nói xong, anh nắm lấy bàn tay nhỏ đổ mồ hôi của Đường Nhật Khanh lôi kéo cô đi đến chiếc xe hơi đang đậu ở bên đường.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom