Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-62
CHƯƠNG 62: AI CHO CÔ LÁ GAN ẤY?
CHƯƠNG 62: AI CHO CÔ LÁ GAN ẤY?
Lục Bình Xuyên nhìn ra Bùi Danh Chính hơi trầm mặc, ông ta để ly xuống, thong thả mở miệng: "Tổng giám đốc Bùi, chuyện mảnh đất đó cậu cứ yên tâm."
Đường Nhật Khanh ở bên cạnh, thấy bọn họ nói qua nói lại, trong lòng cũng có cân nhắc.
Cô thấy Bùi Danh Chính không nói gì, cũng thuận thế mở miệng: "Phó thị trưởng, thật ra chỉ cần một câu nói của ngài thì chuyện này có thể giải quyết thuận lợi, cũng không cần ngài phải liên lạc lại với cục quản lý đất đai bên kia nữa."
"Cô nói vậy là có ý gì?" Lục Bình Xuyên nghe vậy thì ngước mắt nhìn cô.
Đường Nhật Khanh mở miệng cười nhẹ: "Là như vậy, hôm nay tổng giám đốc Bùi cũng đã hẹn với cục trưởng Nguyễn của cục quản lý đất đai, bởi vì lần trước đã làm quen trong tiệc rượu, cảm thấy rất hợp nhau, hạng mục này công ty thúc giục gấp cho nên thời gian có hạn, trước khi đi đã hẹn cục trưởng Nguyễn đi ăn cùng, cũng hẹn ở đây, nhưng thời gian hẹn là tám giờ, theo lý thì lúc này hẳn cục trưởng Nguyễn đã đang ở khách sạn rồi."
Bùi Danh Chính nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Đường Nhật Khanh bên cạnh, hơi biến sắc.
Sao anh lại không biết cô đã hẹn Nguyễn Hùng Mạnh? Anh chưa hề nghe cô nói về chuyện này.
Đường Nhật Khanh lại từ từ mở miệng: "Nếu như Phó thị trưởng không ngại, tôi có thể mời cục trưởng Nguyễn qua đây, mọi người cùng uống, nhân tiện ngài cũng có thể nói chuyện về mảnh đất kia với ông ấy, như vậy thì ngài cũng có thể bớt được phiền hà không phải sao?"
Lục Bình Xuyên hơi kinh ngạc, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm, gật đầu: "Như vậy cũng được, vậy cô đi mời cậu ta qua đây đi."
"Được."
Đường Nhật Khanh nhìn Lục Bình Xuyên nở nụ cười, liếc nhìn Bùi Danh Chính, rồi đứng dậy cất bước đi ra ngoài.
Sắc mặt Bùi Danh Chính vẫn như thường nhưng đáy lòng thì lại đang kiềm chế tâm trạng.
Trước khi tới thành phố Nam Hải, anh đã đưa ra quy ước với cô, đã nói rõ là cô không được tự tiện hành động, tự mình làm chủ nhưng cô lại không tuân thủ như vậy!
Sau khi Đường Nhật Khanh rời khỏi, Lục Bình Xuyên nhìn sang anh, như cười như không: "Tổng giám đốc Bùi, thư ký này của anh đúng là cơ trí."
Ông ta nói như vậy nhưng trong giọng nói rõ ràng còn có ý khác, Bùi Danh Chính nghe vậy thì chỉ cười cười, không nói gì.
Không lâu sau, Đường Nhật Khanh đã đưa Nguyễn Hùng Mạnh tới, rõ ràng ông ta đã quen biết Lục Bình Xuyên từ lâu, hai người vừa thấy mặt thì đã lên tiếng chào hỏi.
Lục Bình Xuyên cười cười, đứng dậy: "Hôm nay đúng là trùng hợp, nào cục trưởng Nguyễn, chúng ta cùng cụng ly với tổng giám đốc Bùi."
Nguyễn Hùng Mạnh đáp ứng: "Được! Cùng uống một ly."
Sau khi uống, khó tránh nhắc tới chính sự, bây giờ đương sự đều ở đây, cho dù Lục Bình Xuyên muốn từ chối thì cũng không được.
Ông ta nhìn Bùi Danh Chính, rồi lại nhìn Nguyễn Hùng Mạnh, hỏi: "Cục trưởng Nguyễn, thư ký của tổng giám đốc Bùi mời ông qua đây, hẳn ông cũng biết là vì chuyện gì chứ?"
Nguyễn Hùng Mạnh do dự trong giây lát, nhìn lướt qua Đường Nhật Khanh rồi nở nụ cười: "Tôi biết, tổng giám đốc Bùi vì muốn mở rộng hạng mục nên đã đi lại không ít lần, sao tôi lại không biết."
Lục Bình Xuyên gật đầu, cuối cùng cũng không tìm được cái cớ nào khác, đành phải mở lời: "Là như vậy, tổng giám đốc Bùi cũng đã gặp tôi hai lần rồi, tôi cũng biết về hạng mục kia, cảm thấy rất được, về phần cậu ấy muốn mảnh đất kia thì tôi cũng không có vấn đề gì, nếu tổng giám đốc Bùi đưa ra giá cả thích hợp thì cứ nhượng lại cho cậu ta đi."
Đường Nhật Khanh nghe Lục Bình Xuyên nói như vậy thì âm thầm thở dài nhẹ nhõm, nâng ly trà lên uống một ngụm, rồi nhìn qua Bùi Danh Chính.
Anh dường như không hề vui như trong tưởng tượng của cô, sắc mặt ngược lại còn hơi lạnh lẽo âm trầm.
Trong lòng Đường Nhật Khanh căng thẳng, có chút chần chờ, buông ly xuống, tiếp tục vai diễn người vô hình.
Nguyễn Hùng Mạnh nghe thấy Lục Bình Xuyên đã mở lời thì cười hai tiếng, sau đó nhìn Bùi Danh Chính, nửa đùa nửa thật nói: "Nếu Phó thị trưởng đã lên tiếng, tôi còn dám nói không sao?"
Lục Bình Xuyên và Nguyễn Hùng Mạnh đều cười cười, ngay sau đó Bùi Danh Chính nâng ly lên, mời rượu: "Làm phiền Phó thị trưởng Lục và cục trưởng Nguyễn rồi, Bùi thị chúng tôi có thể đoạt được mảnh đất này là nhờ có hai vị, tôi mời các ngài một ly."
Bùi Danh Chính nói xong, uống một hơi cạn sạch, bầu không khí từ từ hòa hoãn hơn, bọn họ bắt đầu trò chuyện, uống thêm rượu.
Lúc kết thúc bữa ăn, hình như Lục Bình Xuyên đã hơi say, Bùi Danh Chính cũng uống không ít, Nguyễn Hùng Mạnh vì còn có chuyện khác nên đã đi trước, cuối cùng, trợ lý của Lục Bình Xuyên đến khuyên vài câu, Lục Bình Xuyên cũng thuận thế đề nghị kết thúc: "Tổng giám đốc Bùi, hôm nay uống rất sảng khoái, nếu như ngày khác còn cơ hội, chúng ta nhất định không say không về."
"Được, Phó thị trưởng, lần sau chúng ta nhất định không say không về."
Sau khi cáo biệt Lục Bình Xuyên, Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh cũng rời khỏi.
Mấy tiếng qua, Bùi Danh Chính đã uống không ít, trong lòng Đường Nhật Khanh hơi lo lắng, sau khi ra khỏi ghế lô, đi qua hành lang, cô lập tức hỏi anh: "Tổng giám đốc Bùi, anh thấy thế nào?"
Cô biết tửu lượng của anh rất tốt, nhưng tối nay bọn họ uống rượu như uống nước, cô khó tránh khỏi lo lắng.
Bước đi của Bùi Danh Chính cũng khá ổn định, cũng còn thanh tỉnh, nhưng anh lại như hoàn toàn không nghe được lời nói của cô, đi tới cửa thang máy, lập tức nhấn núi xuống lầu.
Đường Nhật Khanh không dám hỏi tiếp, rất nhanh cửa thang máy đã từ từ mở ra, Bùi Danh Chính cất bước đi vào, cô đi theo sau.
Cô đứng phía sau anh, có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người anh, lúc cửa thang máy khép lại, bỗng nhiên Bùi Danh Chính xoay người, nhìn Đường Nhật Khanh.
Cô sửng sốt, ngước mắt thấy đôi mắt thâm thúy của anh, bất giác luống cuống hoảng sợ, chưa kịp phản ứng thì anh đã bước lên, không quan tâm đang trong thang máy, bỗng dưng nghiêng người giữ cô trong góc.
Bùi Danh Chính nhìn cô không chớp mắt, dường như ánh mắt sắc bén như chim ưng, lộ ra vẻ ẩn nhẫn, anh hạ giọng: "Đường Nhật Khanh, lá gan của cô không nhỏ."
Từng câu từng chữ giống như là được anh nặn ra từ trong kẽ răng, lạnh lẽo tột cùng, thân thể cô run lên, lập tức hiểu được anh đang nói gì.
Chuyện liên hệ với Nguyễn Hùng Mạnh đúng là do cô tự ý làm chủ, bởi vì lần trước lúc gặp mặt Lục Bình Xuyên, cô cũng cảm giác được ông ta muốn từ chối, mặc dù ngoài miệng đồng ý sẽ nhượng mảnh đất kia cho Bùi thị, tuy nhiên lại không thật sự làm vậy.
Sở dĩ ông ta giao con gái của mình cho Bùi Danh Chính chẳng qua là thủ đoạn kéo dài thời gian mà thôi, bởi vì Lục Thanh Trì đánh cuộc thua, ông ta thân là Phó thị trưởng, không thể vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, chỉ có thể thể hiện là đồng ý trước nhưng sau lưng lại không chịu buông tay, cứ như vậy, Bùi thị bọn họ không lấy được đất, cũng không có cách nào khác.
Quả nhiên, lần này bọn họ gặp mặt, lúc nhắc tới mảnh đất kia, Lục Bình Xuyên chỉ nói hôm khác sẽ bảo với bên cục quản lý đất đai nhưng lại không hề có chút thành ý nào, rõ ràng vì trong lòng ông ta còn có tính toán khác.
Bởi vì cô đã sớm nghĩ tới điểm này cho nên sau khi xác định thời gian gặp mặt Lục Bình Xuyên, còn hẹn Nguyễn Hùng Mạnh trong cùng khách sạn, chỉ cần mấy người bọn họ vừa gặp thì Lục Bình Xuyên không lảng tránh được nữa, phải chấp nhận đề nghị của Bùi thị trước mặt Nguyễn Hùng Mạnh.
Cứ như vậy, bọn họ mới có thể đoạt được mảnh đất này.
Tất cả mọi chuyện cô bày ra đều nằm trong dự liệu, chỉ là cô quên chưa nói chuyện này cho Bùi Danh Chính trước thôi.
Bùi Danh Chính nhận ra Đường Nhật Khanh đang ngẩn người, anh càng nhíu mày chặt hơn, áp sát cô, gần như đã chạm vào chóp mũi cô: "Đường Nhật Khanh, cô nói đi, ai đã cho cô lá gan ấy?"
CHƯƠNG 62: AI CHO CÔ LÁ GAN ẤY?
Lục Bình Xuyên nhìn ra Bùi Danh Chính hơi trầm mặc, ông ta để ly xuống, thong thả mở miệng: "Tổng giám đốc Bùi, chuyện mảnh đất đó cậu cứ yên tâm."
Đường Nhật Khanh ở bên cạnh, thấy bọn họ nói qua nói lại, trong lòng cũng có cân nhắc.
Cô thấy Bùi Danh Chính không nói gì, cũng thuận thế mở miệng: "Phó thị trưởng, thật ra chỉ cần một câu nói của ngài thì chuyện này có thể giải quyết thuận lợi, cũng không cần ngài phải liên lạc lại với cục quản lý đất đai bên kia nữa."
"Cô nói vậy là có ý gì?" Lục Bình Xuyên nghe vậy thì ngước mắt nhìn cô.
Đường Nhật Khanh mở miệng cười nhẹ: "Là như vậy, hôm nay tổng giám đốc Bùi cũng đã hẹn với cục trưởng Nguyễn của cục quản lý đất đai, bởi vì lần trước đã làm quen trong tiệc rượu, cảm thấy rất hợp nhau, hạng mục này công ty thúc giục gấp cho nên thời gian có hạn, trước khi đi đã hẹn cục trưởng Nguyễn đi ăn cùng, cũng hẹn ở đây, nhưng thời gian hẹn là tám giờ, theo lý thì lúc này hẳn cục trưởng Nguyễn đã đang ở khách sạn rồi."
Bùi Danh Chính nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Đường Nhật Khanh bên cạnh, hơi biến sắc.
Sao anh lại không biết cô đã hẹn Nguyễn Hùng Mạnh? Anh chưa hề nghe cô nói về chuyện này.
Đường Nhật Khanh lại từ từ mở miệng: "Nếu như Phó thị trưởng không ngại, tôi có thể mời cục trưởng Nguyễn qua đây, mọi người cùng uống, nhân tiện ngài cũng có thể nói chuyện về mảnh đất kia với ông ấy, như vậy thì ngài cũng có thể bớt được phiền hà không phải sao?"
Lục Bình Xuyên hơi kinh ngạc, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm, gật đầu: "Như vậy cũng được, vậy cô đi mời cậu ta qua đây đi."
"Được."
Đường Nhật Khanh nhìn Lục Bình Xuyên nở nụ cười, liếc nhìn Bùi Danh Chính, rồi đứng dậy cất bước đi ra ngoài.
Sắc mặt Bùi Danh Chính vẫn như thường nhưng đáy lòng thì lại đang kiềm chế tâm trạng.
Trước khi tới thành phố Nam Hải, anh đã đưa ra quy ước với cô, đã nói rõ là cô không được tự tiện hành động, tự mình làm chủ nhưng cô lại không tuân thủ như vậy!
Sau khi Đường Nhật Khanh rời khỏi, Lục Bình Xuyên nhìn sang anh, như cười như không: "Tổng giám đốc Bùi, thư ký này của anh đúng là cơ trí."
Ông ta nói như vậy nhưng trong giọng nói rõ ràng còn có ý khác, Bùi Danh Chính nghe vậy thì chỉ cười cười, không nói gì.
Không lâu sau, Đường Nhật Khanh đã đưa Nguyễn Hùng Mạnh tới, rõ ràng ông ta đã quen biết Lục Bình Xuyên từ lâu, hai người vừa thấy mặt thì đã lên tiếng chào hỏi.
Lục Bình Xuyên cười cười, đứng dậy: "Hôm nay đúng là trùng hợp, nào cục trưởng Nguyễn, chúng ta cùng cụng ly với tổng giám đốc Bùi."
Nguyễn Hùng Mạnh đáp ứng: "Được! Cùng uống một ly."
Sau khi uống, khó tránh nhắc tới chính sự, bây giờ đương sự đều ở đây, cho dù Lục Bình Xuyên muốn từ chối thì cũng không được.
Ông ta nhìn Bùi Danh Chính, rồi lại nhìn Nguyễn Hùng Mạnh, hỏi: "Cục trưởng Nguyễn, thư ký của tổng giám đốc Bùi mời ông qua đây, hẳn ông cũng biết là vì chuyện gì chứ?"
Nguyễn Hùng Mạnh do dự trong giây lát, nhìn lướt qua Đường Nhật Khanh rồi nở nụ cười: "Tôi biết, tổng giám đốc Bùi vì muốn mở rộng hạng mục nên đã đi lại không ít lần, sao tôi lại không biết."
Lục Bình Xuyên gật đầu, cuối cùng cũng không tìm được cái cớ nào khác, đành phải mở lời: "Là như vậy, tổng giám đốc Bùi cũng đã gặp tôi hai lần rồi, tôi cũng biết về hạng mục kia, cảm thấy rất được, về phần cậu ấy muốn mảnh đất kia thì tôi cũng không có vấn đề gì, nếu tổng giám đốc Bùi đưa ra giá cả thích hợp thì cứ nhượng lại cho cậu ta đi."
Đường Nhật Khanh nghe Lục Bình Xuyên nói như vậy thì âm thầm thở dài nhẹ nhõm, nâng ly trà lên uống một ngụm, rồi nhìn qua Bùi Danh Chính.
Anh dường như không hề vui như trong tưởng tượng của cô, sắc mặt ngược lại còn hơi lạnh lẽo âm trầm.
Trong lòng Đường Nhật Khanh căng thẳng, có chút chần chờ, buông ly xuống, tiếp tục vai diễn người vô hình.
Nguyễn Hùng Mạnh nghe thấy Lục Bình Xuyên đã mở lời thì cười hai tiếng, sau đó nhìn Bùi Danh Chính, nửa đùa nửa thật nói: "Nếu Phó thị trưởng đã lên tiếng, tôi còn dám nói không sao?"
Lục Bình Xuyên và Nguyễn Hùng Mạnh đều cười cười, ngay sau đó Bùi Danh Chính nâng ly lên, mời rượu: "Làm phiền Phó thị trưởng Lục và cục trưởng Nguyễn rồi, Bùi thị chúng tôi có thể đoạt được mảnh đất này là nhờ có hai vị, tôi mời các ngài một ly."
Bùi Danh Chính nói xong, uống một hơi cạn sạch, bầu không khí từ từ hòa hoãn hơn, bọn họ bắt đầu trò chuyện, uống thêm rượu.
Lúc kết thúc bữa ăn, hình như Lục Bình Xuyên đã hơi say, Bùi Danh Chính cũng uống không ít, Nguyễn Hùng Mạnh vì còn có chuyện khác nên đã đi trước, cuối cùng, trợ lý của Lục Bình Xuyên đến khuyên vài câu, Lục Bình Xuyên cũng thuận thế đề nghị kết thúc: "Tổng giám đốc Bùi, hôm nay uống rất sảng khoái, nếu như ngày khác còn cơ hội, chúng ta nhất định không say không về."
"Được, Phó thị trưởng, lần sau chúng ta nhất định không say không về."
Sau khi cáo biệt Lục Bình Xuyên, Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh cũng rời khỏi.
Mấy tiếng qua, Bùi Danh Chính đã uống không ít, trong lòng Đường Nhật Khanh hơi lo lắng, sau khi ra khỏi ghế lô, đi qua hành lang, cô lập tức hỏi anh: "Tổng giám đốc Bùi, anh thấy thế nào?"
Cô biết tửu lượng của anh rất tốt, nhưng tối nay bọn họ uống rượu như uống nước, cô khó tránh khỏi lo lắng.
Bước đi của Bùi Danh Chính cũng khá ổn định, cũng còn thanh tỉnh, nhưng anh lại như hoàn toàn không nghe được lời nói của cô, đi tới cửa thang máy, lập tức nhấn núi xuống lầu.
Đường Nhật Khanh không dám hỏi tiếp, rất nhanh cửa thang máy đã từ từ mở ra, Bùi Danh Chính cất bước đi vào, cô đi theo sau.
Cô đứng phía sau anh, có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người anh, lúc cửa thang máy khép lại, bỗng nhiên Bùi Danh Chính xoay người, nhìn Đường Nhật Khanh.
Cô sửng sốt, ngước mắt thấy đôi mắt thâm thúy của anh, bất giác luống cuống hoảng sợ, chưa kịp phản ứng thì anh đã bước lên, không quan tâm đang trong thang máy, bỗng dưng nghiêng người giữ cô trong góc.
Bùi Danh Chính nhìn cô không chớp mắt, dường như ánh mắt sắc bén như chim ưng, lộ ra vẻ ẩn nhẫn, anh hạ giọng: "Đường Nhật Khanh, lá gan của cô không nhỏ."
Từng câu từng chữ giống như là được anh nặn ra từ trong kẽ răng, lạnh lẽo tột cùng, thân thể cô run lên, lập tức hiểu được anh đang nói gì.
Chuyện liên hệ với Nguyễn Hùng Mạnh đúng là do cô tự ý làm chủ, bởi vì lần trước lúc gặp mặt Lục Bình Xuyên, cô cũng cảm giác được ông ta muốn từ chối, mặc dù ngoài miệng đồng ý sẽ nhượng mảnh đất kia cho Bùi thị, tuy nhiên lại không thật sự làm vậy.
Sở dĩ ông ta giao con gái của mình cho Bùi Danh Chính chẳng qua là thủ đoạn kéo dài thời gian mà thôi, bởi vì Lục Thanh Trì đánh cuộc thua, ông ta thân là Phó thị trưởng, không thể vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, chỉ có thể thể hiện là đồng ý trước nhưng sau lưng lại không chịu buông tay, cứ như vậy, Bùi thị bọn họ không lấy được đất, cũng không có cách nào khác.
Quả nhiên, lần này bọn họ gặp mặt, lúc nhắc tới mảnh đất kia, Lục Bình Xuyên chỉ nói hôm khác sẽ bảo với bên cục quản lý đất đai nhưng lại không hề có chút thành ý nào, rõ ràng vì trong lòng ông ta còn có tính toán khác.
Bởi vì cô đã sớm nghĩ tới điểm này cho nên sau khi xác định thời gian gặp mặt Lục Bình Xuyên, còn hẹn Nguyễn Hùng Mạnh trong cùng khách sạn, chỉ cần mấy người bọn họ vừa gặp thì Lục Bình Xuyên không lảng tránh được nữa, phải chấp nhận đề nghị của Bùi thị trước mặt Nguyễn Hùng Mạnh.
Cứ như vậy, bọn họ mới có thể đoạt được mảnh đất này.
Tất cả mọi chuyện cô bày ra đều nằm trong dự liệu, chỉ là cô quên chưa nói chuyện này cho Bùi Danh Chính trước thôi.
Bùi Danh Chính nhận ra Đường Nhật Khanh đang ngẩn người, anh càng nhíu mày chặt hơn, áp sát cô, gần như đã chạm vào chóp mũi cô: "Đường Nhật Khanh, cô nói đi, ai đã cho cô lá gan ấy?"
Bình luận facebook