Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-64
CHƯƠNG 64: TAY NÀO ĐÃ ĐỤNG VÀO CÔ ẤY?
CHƯƠNG 64: TAY NÀO ĐÃ ĐỤNG VÀO CÔ ẤY?
Xe chậm rãi chạy được nửa đoạn đường, hai bên đường vẫn vắng vẻ, Bùi Danh Chính ngồi trong xe nghe tiếng mưa lộp bộp.
Cuối cùng thì chiếc xe cũng chạy đến con đường nơi có khách sạn tọa lạc, con đường đó có vẻ còn vắng hơn, ven đường có vài cửa tiệm nhỏ như vừa mới mở cửa.
Bùi Danh Chính nhíu mày, anh dò tìm trên đường và cả trong những cửa hàng đó, đột nhiên anh nhìn thấy một người đứng trước cửa hàng tạp hóa, bất giác anh cảm thấy hồi hộp, ngay sau đó anh bảo tài xế đi chậm lại.
Đường Nhật Khanh đứng dưới hiên trước cửa hàng, quần áo cô ướt đẫm, mái tóc dài của cô cũng ướt bết lại, cô vòng tay ôm lấy vai mình, rồi xoa xoa cho bớt cảm giác lạnh đang xâm chiếm người cô.
Ông chủ cửa hàng là người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, ông đứng trong tiệm nhìn thấy Đường Nhật Khanh đứng ngoài cửa đã được lúc lâu, nhất thời cảm thấy tò mò nên nhìn kỹ cô hơn, cô gái này thân hình mảnh khảnh, gương mặt dễ nhìn, ngoại trừ có chút mệt mỏi thì nhìn cô cũng khá bắt mắt.
Vào thời điểm này mà cô gái xinh đẹp như vậy đứng ngay trước cửa tiệm của ông ta, xung quanh lại vắng vẻ không bóng người, hỏi sao mà ông ta không có chút xiêu lòng được?
Ý nghĩ xấu chợt hiện lên, ông chủ cửa tiệm cầm lấy khăn giấy, rồi rót ly nước nóng, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.
“Cô ơi, cô đây là...”
Đường Nhật Khanh nghe tiếng nói theo phản xạ quay đầu lại, cô nhìn thấy người đàn ông từ trong cửa tiệm đi ra, tay cầm ly nước.
Đường Nhật Khanh do dự lúc rồi tỏ ý ngại ngùng cười nói: “Ông chủ, tôi đứng trú mưa chút rồi sẽ đi ngay ạ.”
Ông chủ vừa nhìn thấy rõ gương mặt của Đường Nhật Khanh thì có chút bất ngờ vì vẻ xinh đẹp của cô, ông liền đưa ly nước cho cô mà trong lòng đang mừng thầm: “Không sao, cô uống cốc nước ấm đi, trời lạnh lắm.”
Đường Nhật Khanh đưa tay đón lấy ly nước, đồng thời tỏ ý cảm ơn ông.
Ông chủ thấy vậy liền vội vàng lên tiếng đề nghị: “Hay là cô vào trong trú mưa cũng được, bên ngoài mưa to gió lạnh lắm.”
Đường Nhật Khanh nhìn lại mình, thấy cả quần áo và giày đều đã ướt đẫm, cô do dự chút rồi lắc đầu: “Dạ, không sao, tôi đứng ngoài đây cũng được, tôi không muốn gây thêm phiền phức cho ông, cám ơn ông chủ.”
Vì đồ của cô và giày cũng đã ướt rồi, nên nếu vào trong sẽ làm ướt sàn nhà của ông chủ, cô cảm thấy ngại, ông chủ đồng ý cho cô đứng nhờ ngoài này trú mưa là cô đã biết ơn lắm rồi.
“Không sao! Không phiền! Đi nào, vào trong đi!”
Ông chủ vội vàng xua tay, đồng thời đưa tay nắm lấy cổ tay của Đường Nhật Khanh.
Bất chợt Đường Nhật Khanh giật mình, xém chút nữa là cô làm đổ ly nước trên tay mình, cô liền lui người về phía sau, cố ý muốn thoát khỏi tay của ông chủ.
Cô cũng không ngờ rằng ông ta nói vậy mà còn đụng tay đụng chân.
Đường Nhật Khanh ngẩng mặt lên liền bắt gặp ánh mắt thiếu thiện cảm của ông chủ, cô khẽ rùng mình, rồi liền nhanh chóng đặt ly nước lên bàn bên cạnh, dùng hết sức lực để rút tay mình về.
Ông chủ vẫn không chịu buông tay, nhất mực lôi kéo Đường Nhật Khanh đi vào trong cửa tiệm: “Không sao mà! Vào bên trong trú mưa cho đỡ lạnh, tôi có ăn thịt cô đâu mà lo!”
Đường Nhật Khanh cắn chặt răng, thấy mình sắp bị ông ta kéo vào trong cửa tiệm, cô vừa lo sợ, vừa sốt ruột không biết phải làm sao, đột nhiên xuất hiện một người dáng cao lớn đưa tay ra nhanh chóng giữ lấy cổ tay của ông chủ lại.
“Buông tay!” Giọng nói của người đàn ông vang lên, xung quanh bất chợt yên tĩnh hẳn.
Ông chủ bị tóm cổ tay đau nhăn mặt, lớn tiếng la lên, đồng thời nhanh chóng buông tay Đường Nhật Khanh ra, rồi lùi về sau vài bước.
Đường Nhật Khanh vẫn chưa hết bàng hoàng, cô chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì đã thấy Bùi Danh Chính bước lên trước ép sát ông chủ cửa tiệm, ông chủ cửa tiệm sợ đến mặt biến sắc, liền nhanh chân quay đầu chạy vào trong tiệm.
Bùi Danh Chính quay đầu lại nhìn Đường Nhật Khanh, sắc mặt anh trầm xuống có chút đáng sợ, khi Đường Nhật Khanh nhìn thẳng vào anh, đột nhiên cô cảm thấy có chút chột dạ.
Cô muốn lên tiếng giải thích, nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì Bùi Danh Chính đã nhanh chóng xoay người đi thẳng vào trong cửa tiệm.
Đường Nhật Khanh nhìn thấy bóng dáng giận dữ của anh đi vào trong, bất chợt cô sực tỉnh, liền chạy theo với mục đích ngăn cản anh.
Ngày thường Bùi Danh Chính đã rất lạnh lùng chứ nói gì trong lúc này, anh uống nhiều rượu như vậy, lỡ như nhất thời không kiềm chế được rồi đánh người thì rắc rối to!
Nhưng mà khi cô đuổi theo kịp thì cũng đã muộn rồi, Bùi Danh Chính đã túm lấy áo của ông chủ cửa tiệm, anh vốn cao to, nên với thân hình có chiều cao tầm trung bình như ông chủ thì việc anh nhấc ông lên là việc rất dễ dàng.
Sắc mặt của Bùi Danh Chính rất đáng sợ, ánh mắt như rực lửa lên tiếng nói: “Tay nào đụng cô ấy?”
Giọng của anh như sấm sét ngang tai, ông chủ bị anh làm sợ đến mức tay chân run rẩy giọng nói lắp ba lắp bắp, lúc lâu sau mới nói ra thành câu: “Tôi… tôi không phải cố ý, tôi chỉ định cho cô ta vào trú mưa thôi…”
“Trú mưa?” Bùi Danh Chính tức giận giật mạnh tay, ông chủ cửa tiệm lại bị anh kéo sát đến người anh hơn.
Giọng nói của ông chủ có chút run, ông không dám biện minh nữa: “Xin lỗi, xin lỗi… tôi nhất thời suy nghĩ bậy bạ! Tôi không dám nữa đâu…”
Ánh mắt sắc như dao của Bùi Danh Chính trừng to nhìn ông, rồi đột nhiên tay còn lại của anh nắm lấy tay phải của ông, dùng sức bóp mạnh, một tiếng ‘rắc’ vang lên, Đường Nhật Khanh nghe thấy sắc mặt liền thay đổi.
Cô vội vàng bước lên muốn khuyên ngăn vài câu, nhưng Bùi Danh Chính đã buông tay ra, ông chủ ngồi bệt trên sàn, tay còn lại cầm lấy cánh tay vừa bị anh bẻ gãy, đau đến miệng lầm bầm rên rỉ.
Ánh mắt của Bùi Danh Chính xoay qua và dừng lại trên người cô, rồi sau đó anh quay người bước ra ngoài, lúc này Trịnh Hoàng vừa che dù, tay còn lại cầm cây dù khác đứng đợi sẵn bên ngoài cửa, nhìn thấy Bùi Danh Chính bước ra liền lập tức đưa dù cho anh.
Bùi Danh Chính đi tới cửa, dáng vẻ như không có ý muốn dừng lại mà đi thẳng hướng chỗ xe dừng.
Vừa rồi lúc ở trên xe, khó khăn lắm anh mới tìm được Đường Nhật Khanh, nhưng thực chất chỉ mới qua ngã rẽ thì đã nhìn thấy người đàn ông trung niên đó đang giằng co với Đường Nhật Khanh, động tay động chân với cô, nhìn thấy cảnh đó bất chợt cơn giận nổi lên, anh mặc kệ trời đang mưa liền phóng thẳng đến chỗ cô mà không hề mang theo dù.
Nếu người đã ướt rồi thì không cần thiết phải che dù nữa.
Trịnh Hoàng liền chạy theo Bùi Danh Chính, sẵn tiện đưa cây dù còn lại cho Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh cũng đi theo sát phía sau hai người họ, nhưng trong lòng cô cảm thấy có chút bất an.
Cô vốn tưởng rằng Bùi Danh Chính thật sự bỏ lại cô không quan tâm, nhưng nào ngờ anh lại quay trở lại tìm cô.
Bất chợt cái thứ tình cảm không lời len lỏi vào tìm cô, nhìn thấy bóng dáng cao to đang đi phía trước, Đường Nhật Khanh nắm chặt dù trong tay nhanh bước đuổi theo.
Lúc nãy trước khi rời đi, anh nói là cô nên tự kiểm điểm lại mình, nhưng cho đến bây giờ cô vẫn không nghĩ mình sai chỗ nào…
Sau khi lên xe, Bùi Danh Chính im lặng không nói gì, Trịnh Hoàng cũng âm thầm lái xe, ngoại trừ tiếng nước rơi tí tách từ trên quần áo bị mưa làm ướt ra thì hình như cũng không có tiếng gì nữa.
Đường Nhật Khanh ngồi ở góc của hàng ghế sau, cô thu gọn thân mình lại và cũng im lặng, đến nỗi ngay cả thở cũng không dám lớn tiếng.
Chiếc xe chạy được vài con đường rồi mà bên trong xe vẫn im lặng không ai lên tiếng, ngay cả đến Trịnh Hoàng cũng cảm nhận bầu không khí căng thẳng trên xe, anh ta nhỏ giọng lên tiếng: “Cậu chủ, anh muốn nghe đài không?”
Anh nói xong liền thuận tay mở radio, Bùi Danh Chính mặt không biểu cảm lên tiếng mệnh lệnh: “Tắt đi.”
Trịnh Hoàng liền đưa tay tắt đi, không gian trong xe lại im lặng.
Đường Nhật Khanh cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên có giọng nói vang lên: “Cô đã biết mình sai chỗ nào chưa?”
Giọng nói cứng rắn đến mức Đường Nhật Khanh nghe mà cảm giác như mắc nghẹn nơi lồng ngực.
Cô hít hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi từng câu từng chữ chậm rãi nói: “Tôi sai vì đã tự ý quyết định, trước khi quyết định nên hỏi ý kiến của anh trước.”
Bùi Danh Chính nghe xong, mặt vẫn thản nhiên không gì thay đổi: “Còn gì nữa?”
CHƯƠNG 64: TAY NÀO ĐÃ ĐỤNG VÀO CÔ ẤY?
Xe chậm rãi chạy được nửa đoạn đường, hai bên đường vẫn vắng vẻ, Bùi Danh Chính ngồi trong xe nghe tiếng mưa lộp bộp.
Cuối cùng thì chiếc xe cũng chạy đến con đường nơi có khách sạn tọa lạc, con đường đó có vẻ còn vắng hơn, ven đường có vài cửa tiệm nhỏ như vừa mới mở cửa.
Bùi Danh Chính nhíu mày, anh dò tìm trên đường và cả trong những cửa hàng đó, đột nhiên anh nhìn thấy một người đứng trước cửa hàng tạp hóa, bất giác anh cảm thấy hồi hộp, ngay sau đó anh bảo tài xế đi chậm lại.
Đường Nhật Khanh đứng dưới hiên trước cửa hàng, quần áo cô ướt đẫm, mái tóc dài của cô cũng ướt bết lại, cô vòng tay ôm lấy vai mình, rồi xoa xoa cho bớt cảm giác lạnh đang xâm chiếm người cô.
Ông chủ cửa hàng là người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, ông đứng trong tiệm nhìn thấy Đường Nhật Khanh đứng ngoài cửa đã được lúc lâu, nhất thời cảm thấy tò mò nên nhìn kỹ cô hơn, cô gái này thân hình mảnh khảnh, gương mặt dễ nhìn, ngoại trừ có chút mệt mỏi thì nhìn cô cũng khá bắt mắt.
Vào thời điểm này mà cô gái xinh đẹp như vậy đứng ngay trước cửa tiệm của ông ta, xung quanh lại vắng vẻ không bóng người, hỏi sao mà ông ta không có chút xiêu lòng được?
Ý nghĩ xấu chợt hiện lên, ông chủ cửa tiệm cầm lấy khăn giấy, rồi rót ly nước nóng, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.
“Cô ơi, cô đây là...”
Đường Nhật Khanh nghe tiếng nói theo phản xạ quay đầu lại, cô nhìn thấy người đàn ông từ trong cửa tiệm đi ra, tay cầm ly nước.
Đường Nhật Khanh do dự lúc rồi tỏ ý ngại ngùng cười nói: “Ông chủ, tôi đứng trú mưa chút rồi sẽ đi ngay ạ.”
Ông chủ vừa nhìn thấy rõ gương mặt của Đường Nhật Khanh thì có chút bất ngờ vì vẻ xinh đẹp của cô, ông liền đưa ly nước cho cô mà trong lòng đang mừng thầm: “Không sao, cô uống cốc nước ấm đi, trời lạnh lắm.”
Đường Nhật Khanh đưa tay đón lấy ly nước, đồng thời tỏ ý cảm ơn ông.
Ông chủ thấy vậy liền vội vàng lên tiếng đề nghị: “Hay là cô vào trong trú mưa cũng được, bên ngoài mưa to gió lạnh lắm.”
Đường Nhật Khanh nhìn lại mình, thấy cả quần áo và giày đều đã ướt đẫm, cô do dự chút rồi lắc đầu: “Dạ, không sao, tôi đứng ngoài đây cũng được, tôi không muốn gây thêm phiền phức cho ông, cám ơn ông chủ.”
Vì đồ của cô và giày cũng đã ướt rồi, nên nếu vào trong sẽ làm ướt sàn nhà của ông chủ, cô cảm thấy ngại, ông chủ đồng ý cho cô đứng nhờ ngoài này trú mưa là cô đã biết ơn lắm rồi.
“Không sao! Không phiền! Đi nào, vào trong đi!”
Ông chủ vội vàng xua tay, đồng thời đưa tay nắm lấy cổ tay của Đường Nhật Khanh.
Bất chợt Đường Nhật Khanh giật mình, xém chút nữa là cô làm đổ ly nước trên tay mình, cô liền lui người về phía sau, cố ý muốn thoát khỏi tay của ông chủ.
Cô cũng không ngờ rằng ông ta nói vậy mà còn đụng tay đụng chân.
Đường Nhật Khanh ngẩng mặt lên liền bắt gặp ánh mắt thiếu thiện cảm của ông chủ, cô khẽ rùng mình, rồi liền nhanh chóng đặt ly nước lên bàn bên cạnh, dùng hết sức lực để rút tay mình về.
Ông chủ vẫn không chịu buông tay, nhất mực lôi kéo Đường Nhật Khanh đi vào trong cửa tiệm: “Không sao mà! Vào bên trong trú mưa cho đỡ lạnh, tôi có ăn thịt cô đâu mà lo!”
Đường Nhật Khanh cắn chặt răng, thấy mình sắp bị ông ta kéo vào trong cửa tiệm, cô vừa lo sợ, vừa sốt ruột không biết phải làm sao, đột nhiên xuất hiện một người dáng cao lớn đưa tay ra nhanh chóng giữ lấy cổ tay của ông chủ lại.
“Buông tay!” Giọng nói của người đàn ông vang lên, xung quanh bất chợt yên tĩnh hẳn.
Ông chủ bị tóm cổ tay đau nhăn mặt, lớn tiếng la lên, đồng thời nhanh chóng buông tay Đường Nhật Khanh ra, rồi lùi về sau vài bước.
Đường Nhật Khanh vẫn chưa hết bàng hoàng, cô chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì đã thấy Bùi Danh Chính bước lên trước ép sát ông chủ cửa tiệm, ông chủ cửa tiệm sợ đến mặt biến sắc, liền nhanh chân quay đầu chạy vào trong tiệm.
Bùi Danh Chính quay đầu lại nhìn Đường Nhật Khanh, sắc mặt anh trầm xuống có chút đáng sợ, khi Đường Nhật Khanh nhìn thẳng vào anh, đột nhiên cô cảm thấy có chút chột dạ.
Cô muốn lên tiếng giải thích, nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì Bùi Danh Chính đã nhanh chóng xoay người đi thẳng vào trong cửa tiệm.
Đường Nhật Khanh nhìn thấy bóng dáng giận dữ của anh đi vào trong, bất chợt cô sực tỉnh, liền chạy theo với mục đích ngăn cản anh.
Ngày thường Bùi Danh Chính đã rất lạnh lùng chứ nói gì trong lúc này, anh uống nhiều rượu như vậy, lỡ như nhất thời không kiềm chế được rồi đánh người thì rắc rối to!
Nhưng mà khi cô đuổi theo kịp thì cũng đã muộn rồi, Bùi Danh Chính đã túm lấy áo của ông chủ cửa tiệm, anh vốn cao to, nên với thân hình có chiều cao tầm trung bình như ông chủ thì việc anh nhấc ông lên là việc rất dễ dàng.
Sắc mặt của Bùi Danh Chính rất đáng sợ, ánh mắt như rực lửa lên tiếng nói: “Tay nào đụng cô ấy?”
Giọng của anh như sấm sét ngang tai, ông chủ bị anh làm sợ đến mức tay chân run rẩy giọng nói lắp ba lắp bắp, lúc lâu sau mới nói ra thành câu: “Tôi… tôi không phải cố ý, tôi chỉ định cho cô ta vào trú mưa thôi…”
“Trú mưa?” Bùi Danh Chính tức giận giật mạnh tay, ông chủ cửa tiệm lại bị anh kéo sát đến người anh hơn.
Giọng nói của ông chủ có chút run, ông không dám biện minh nữa: “Xin lỗi, xin lỗi… tôi nhất thời suy nghĩ bậy bạ! Tôi không dám nữa đâu…”
Ánh mắt sắc như dao của Bùi Danh Chính trừng to nhìn ông, rồi đột nhiên tay còn lại của anh nắm lấy tay phải của ông, dùng sức bóp mạnh, một tiếng ‘rắc’ vang lên, Đường Nhật Khanh nghe thấy sắc mặt liền thay đổi.
Cô vội vàng bước lên muốn khuyên ngăn vài câu, nhưng Bùi Danh Chính đã buông tay ra, ông chủ ngồi bệt trên sàn, tay còn lại cầm lấy cánh tay vừa bị anh bẻ gãy, đau đến miệng lầm bầm rên rỉ.
Ánh mắt của Bùi Danh Chính xoay qua và dừng lại trên người cô, rồi sau đó anh quay người bước ra ngoài, lúc này Trịnh Hoàng vừa che dù, tay còn lại cầm cây dù khác đứng đợi sẵn bên ngoài cửa, nhìn thấy Bùi Danh Chính bước ra liền lập tức đưa dù cho anh.
Bùi Danh Chính đi tới cửa, dáng vẻ như không có ý muốn dừng lại mà đi thẳng hướng chỗ xe dừng.
Vừa rồi lúc ở trên xe, khó khăn lắm anh mới tìm được Đường Nhật Khanh, nhưng thực chất chỉ mới qua ngã rẽ thì đã nhìn thấy người đàn ông trung niên đó đang giằng co với Đường Nhật Khanh, động tay động chân với cô, nhìn thấy cảnh đó bất chợt cơn giận nổi lên, anh mặc kệ trời đang mưa liền phóng thẳng đến chỗ cô mà không hề mang theo dù.
Nếu người đã ướt rồi thì không cần thiết phải che dù nữa.
Trịnh Hoàng liền chạy theo Bùi Danh Chính, sẵn tiện đưa cây dù còn lại cho Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh cũng đi theo sát phía sau hai người họ, nhưng trong lòng cô cảm thấy có chút bất an.
Cô vốn tưởng rằng Bùi Danh Chính thật sự bỏ lại cô không quan tâm, nhưng nào ngờ anh lại quay trở lại tìm cô.
Bất chợt cái thứ tình cảm không lời len lỏi vào tìm cô, nhìn thấy bóng dáng cao to đang đi phía trước, Đường Nhật Khanh nắm chặt dù trong tay nhanh bước đuổi theo.
Lúc nãy trước khi rời đi, anh nói là cô nên tự kiểm điểm lại mình, nhưng cho đến bây giờ cô vẫn không nghĩ mình sai chỗ nào…
Sau khi lên xe, Bùi Danh Chính im lặng không nói gì, Trịnh Hoàng cũng âm thầm lái xe, ngoại trừ tiếng nước rơi tí tách từ trên quần áo bị mưa làm ướt ra thì hình như cũng không có tiếng gì nữa.
Đường Nhật Khanh ngồi ở góc của hàng ghế sau, cô thu gọn thân mình lại và cũng im lặng, đến nỗi ngay cả thở cũng không dám lớn tiếng.
Chiếc xe chạy được vài con đường rồi mà bên trong xe vẫn im lặng không ai lên tiếng, ngay cả đến Trịnh Hoàng cũng cảm nhận bầu không khí căng thẳng trên xe, anh ta nhỏ giọng lên tiếng: “Cậu chủ, anh muốn nghe đài không?”
Anh nói xong liền thuận tay mở radio, Bùi Danh Chính mặt không biểu cảm lên tiếng mệnh lệnh: “Tắt đi.”
Trịnh Hoàng liền đưa tay tắt đi, không gian trong xe lại im lặng.
Đường Nhật Khanh cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên có giọng nói vang lên: “Cô đã biết mình sai chỗ nào chưa?”
Giọng nói cứng rắn đến mức Đường Nhật Khanh nghe mà cảm giác như mắc nghẹn nơi lồng ngực.
Cô hít hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi từng câu từng chữ chậm rãi nói: “Tôi sai vì đã tự ý quyết định, trước khi quyết định nên hỏi ý kiến của anh trước.”
Bùi Danh Chính nghe xong, mặt vẫn thản nhiên không gì thay đổi: “Còn gì nữa?”
Bình luận facebook