Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5-6
Chương 5: Dê Vào Miệng Cọp
Úc Hàn Yên mạnh dạn quan sát người đàn ông cao hơn mình xấp xỉ một cái đầu trước mặt. Gương mặt tuấn tú điển hình, cơ thể lực lưỡng, thân hình tam giác ngược hoàn mỹ. Chiếc áo sơ mi màu đen làm tăng thêm sự thần bí cho hắn. Chiếc khuyên tai màu đỏ bên tai trái, tạo nên một vẻ đẹp hoang dã. Lúc giơ tay nhấc chân, không khỏi để lộ ra khí phách cùng sự kiêu ngạo bẩm sinh.
“Chào tổng giám đốc.”
Những mỹ nam được công ty chọn ra, không hẹn mà đều cung kính chào.
“Tổng giám độc tập đoàn Lăng Thị, không phải cũng…… Ặc………. Quá yêu nghiệt đi. So với trên ảnh, còn đẹp hơn rất nhiều. Chỉ có điều, hắn làm gì mà cứ đứng trước mặt mình vậy?” Úc Hàn Yên khẽ nhíu mày, trong lòng thầm hỏi.
Lúc này Lăng Diệp mới đem tầm mắt áp bức rời khỏi mặt Úc Hàn Yên, chuyển hướng sang những người khác, nhàn nhạt nói:
“Các anh hãy quay về vị trí, tiếp tục công việc của mình đi.”
“Vâng” Đám mỹ nam rối rít rời đi.
“Tổng giám đốc, vậy chúng tôi thì sao?”
Ba ứng viên tham gia vòng phỏng vấn cuối cùng đang đứng trong góc khác, sau khi sửa sang lại quần áo, đầu tóc, mới yểu điệu, thướt tha bước tới bên cạnh Lăng Diệp. Một người trong số đó dùng giọng nói nũng nịu hỏi.
Úc Hàn Yên bị giọng nói quá mức buồn nôn đó làm cho toàn thân nổi da gà. Cô nhớ rất rõ, lúc cô nói chuyện với cô gái này, giọng nói của cô ta ớn lạnh rất khó nghe.
Lăng Diệp liếc mắt nhìn ba người bọn họ, ngạo mạn thu hết ánh mắt ái mộ, cùng dối trá của ba người vào đáy mắt, có chút chán ghét nói:
“Tôi đã chọn được người rồi. Các cô đương nhiên đến từ đâu thì trở về đó.”
Úc Hàn Yên nhìn khuôn mặt nghiêng đẹp mê hồn của Lăng Diệp, khóe môi nhếch lên tự tin. Lúc cô tới nộp đơn dự tuyển vào vị trí trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, thì vị trí đó đã nhất định là của cô rồi.
Ba vị mỹ nữ kia mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không dám khiêu khích với sự uy nghiêm của Lăng Diệp, liền xoay người đạp giày cao gót rời đi.
Ai mà chẳng biết tổng giám đốc tập đoàn Lăng Thị ghét nhất là người không nghe lời chứ. Dám cả gan để cho anh lặp lại một lần nữa xem, sẽ phải hối hận vì đã có mặt trên thế giới này.
Lăng Sanh nhìn diễn biến bên trong, ông cười không khép được miệng. Lúc trong phòng phỏng vấn chỉ còn lại Lăng Diệp và Úc Hàn Yên, ông đã lệnh cho người lén khóa cửa vào, rồi tắt hết điện đi, sau đó tâm tình tốt hẳn quay về nhà.
Mặc dù âm thanh khóa cửa rất nhỏ, nhưng đối với một sát thủ hàng đầu như Úc Hàn Yên mà nói, thì nghe được rất rõ. Ánh mắt cô rét lạnh, nhanh chóng chuyển về phía cửa.
Lăng Diệp đương nhiên cũng nghe thấy tiếng khóa cửa, nhưng mà trước tình huống này anh rất vui, nên cũng không ngăn cẳn.
Trước mắt đột nhiên tối đen, Úc Hàn Yên đứng ở phía sau cửa không xa, kìm nén hành động muốn động thủ của mình, xoay người nhìn về vị trí của Lăng Diệp, bình tĩnh hỏi:
“Không biết đây là ý gì?”
Lăng Diệp dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, đây là kiệt tác của ông nội. Mà lúc này, chắc chắn ông cụ đã đi rồi, trong thời gian ngắn sẽ không có người đến mở cửa. Chỉ có điều, có vẻ như lần này ông cụ đã làm được chuyện tốt. Anh và cô gái này đúng lúc cũng cần phải tính sổ rồi. Lăng Diệp nghe phương hướng của giọng nói, đi từng bước đến chỗ Úc Hàn Yên, dùng giọng rét lạnh như Seberia (*) nói:
(*): Seberia hay còn gọi là Xibia, hầu như nằm trọn trong nước Nga. Là nơi có nhiệt độ thấp thứ nhì thế giới, chỉ kém châu Nam cực.
“Cô gái, tôi đã nói rồi, cứ thử rời đi, hậu quả thế nào em không gánh được đâu!”
“. . . . . .”
Khi thị giác không phát huy được hết khả năng, thì thính giác trở nên nhạy bén đặc biệt. Giọng nói này. . . . . . Người đàn ông đeo mặt nạ đó là anh ta?! Ohshit! Sao cô lại xui xẻo như vậy? Đích thân đưa dê vào miệng cọp. Hôm nay vũ khí cô cũng không mang theo, càng không hy vọng thắng được anh ta rồi.
Úc Hàn Yên đứng tại chỗ ra vẻ bình tĩnh, không thừa nhận nói:
“Thật xin lỗi, tôi không hiểu anh đang nói gì cả.”
Trong lòng Lăng Diệp vốn đang vui mừng vì đã tìm được cô, bây giờ lại thấy cô phủ nhận, thì không khỏi tức giận. Anh cười lạnh nói:
“Em có muốn sờ thử vào vết sẹo trên ngực tôi không?”
Úc Hàn Yên biết, có chối nữa cũng vô dụng, cũng không phủ nhận lời của đối phương, tò mò hỏi:
“Sao anh biết là tôi?”
Ngay cả những người sống cùng với cô mười mấy năm trong tổ chức, cũng không nhận ra cô, vì sao người đàn ông chỉ ở cùng với cô có nửa giờ, lại nhận ra được, cô chính là người đó chứ? Gương mặt kia cùng với gương mặt này, tuyệt đối khác xa một trời một vực nha.
Lăng Diệp đi tới trước mặt Úc Hàn Yên, bất ngờ đưa tay trái ra giữ chặt hai tay cô chế trụ trên đỉnh đầu, lợi dụng ưu thế của vóc người, đem cô áp sát vào cửa. Anh đưa tay phải đặt lên gương mặt bên trái của cô, ngón cái nhẹ nhàng di chuyển, đồng thời cúi đầu xuống, áp sát miệng vào tai phải cô, thấp giọng nói:
“Đôi mắt của em, mùi vị của em. . . . . .”
Nói xong, anh còn hít một hơi thật dài, tựa như cố sức thưởng thức.
“. . . . . .”
Là chó sao? Trên người cô thì có mùi vị gì chứ! Úc Hàn Yên chỉ cảm thấy lúc Lăng Diệp nói chuyện, phả ra hơi thở ấm áp xuyên thẳng vào màng nhĩ cô, giống như sợi lông vũ cù vào nơi mềm mại, dễ ngứa nhất, khiêu khích đáy lòng cô. Cô khẽ nghiêng đầu, muốn thoát khỏi.
Lăng Diệp nhận ra động tác của cô, bàn tay đang dính vào mặt cô, chuyển xuống cằm, giữ mặt cô cố định, xấu xa đưa đầu lưỡi ra liếm liếm vào vành tai khéo léo, tinh sảo của cô. Bên tai cô, tiếp tục thầm thì:
“Em nói, tôi nên trừng phạt em như thế nào đây? Hử?”
Úc Hàn Yên vô cùng ghét cái cảm giác bị quản chế này, cô không để ý từng hồi tê dại đang truyền đến bên tai, giọng nguội lạnh nói:
“Không phải kì kèo mè nheo. Muốn chém giết hay róc thịt tùy anh.”
Đương nhiên, cô nói như vậy, đơn giản, là bởi vì cô chắc chắn đối phương sẽ không giết mình. Không giải thích được, nhưng cô tin tưởng như vậy.
Lăng Diệp khẽ hừ một tiếng, đột nhiên buông Úc Hàn Yên ra, đôi tay hờ hững cắm trong túi quần, tầm mắt xé rách bóng đêm, xuyên thẳng vào mặt cô, nhìn cô giống như nhìn con mồi, nói từng chữ từng chữ một:
“Làm người bên cạnh tôi – người ở.”
Mẹ nó. . . . . . Úc Hàn Yên nghe xong, hai con mắt nhất thời bốc cháy, hừng hực lửa giận, cự tuyệt không chút do dự:
“Đừng có nằm mơ.”
Thà chết chứ không chịu nhục. Vừa nghĩ đến sau này sẽ phải ngày ngày đối mặt với người đàn ông xấu xa này, cô đã cảm thấy tương lai của mình đầy tăm tối rồi.
Lăng Diệp giống như không để ý một chút nào đến lời của cô…, ôn hòa nhã nhặn nói:
“Em không có quyền cự tuyệt. Tôi chỉ là thông báo cho em biết mà thôi. Úc Hàn Yên, hay là nên gọi em – Ảnh?”
Úc Hàn Yên kinh hãi một hồi. Sao anh ta lại biết được thân phận trước kia của mình? Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, lại cảm thấy anh ta biết được cũng chẳng có gì là quái lạ, dù sao anh ta cũng hoàn toàn có thể căn cứ vào thông tin tổ chức đã phát ra ngoài, để dò ra biệt danh của cô. Một lần nữa, cô lại thở dài bất lực vì sự thất bại của mình.
Lăng Diệp thấy đối phương không nói lời nào, nhếch nhếch khóe môi, bất ngờ đưa tay trái ra, vòng qua vòng eo thon thả của Úc Hàn Yên, kéo cô sát lại gần mình, dùng giọng đầy tình tứ nói:
“Đừng cố gắng phản kháng tôi… Tôi ghét nhất những người không nghe lời, biết không?”
Úc Hàn Yên đưa bàn chân đang ở giữa không trung, chuẩn bị đạp Lăng Diệp, hạ xuống dưới đất. Cô mím mím môi, rủa thầm: “Tôi chỉ biết là muốn đem anh chặt ra thành trăm mảnh! Đồ đàn ông thối tha! Không phải chỉ là có bản lĩnh hơn tôi, có tiền nhiều hơn tôi, thế lực lớn hơn tôi thôi sao? Có cái gì đặc biệt hơn người chứ. Hừ! Chảnh cái gì mà chảnh!”
Lăng Diệp không thèm để ý đến việc cô đang lẩm nhẩm trong lòng, giống như nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trong phòng, anh kéo cô thuận lợi đi tới trước cái cửa sổ có treo rèm, đưa tay phải kéo rèm ra. Trong phút chốc, ánh mặt trời ập vào, chiếu sáng cả căn phòng.
Chương 6: Đề Nghị Thật Tốt
Có vẻ như anh rất thích vuốt ve khuôn mặt của Úc Hàn Yên. Đôi tay thon dài lại một lần nữa đặt lên mặt cô. Ngón cái chậm rãi di chuyển, giọng nói giống như được truyền đến từ một nơi xa xăm:
“Nghe nói, vua sát thủ ‘Ảnh’ mỗi lần làm nhiệm vụ, đều xuất hiện với những diện mạo khác nhau. Không một ai biết được dung mạo thật của cô ấy.”
Anh dừng một lát, quả quyết nói:
“Đây là khuôn mặt của em đi.”
Úc Hàn Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, phủ nhận không chút do dự:
“Không phải.”
Lăng Diệp nhéo nhéo mặt của cô, không cho phản kháng nói:
“Sau này không cần phải thay đổi dung mạo của em nữa, nhìn chướng mắt.”
“. . . . . .”
Chướng mắt thì đừng nhìn! Úc Hàn Yên liếc mắt, im lặng không muốn nói chuyện với anh.
Đôi môi đỏ mọng của người kia mím chặt, làm cho Lăng Diệp bị kích thích muốn cậy nó ra, và anh đã thực sự làm như thế. Anh gặm cắn đôi môi đỏ mọng, mềm mại của cô, đầu lưỡi nóng bỏng ở bên ngoài hàm răng đang đóng chặt không ngừng di chuyển, tìm kiếm cơ hội tấn công vào sào huyệt.
Sau khi thấy không có kết quả, anh dùng lực véo vào cái má tinh tế của Úc Hàn Yên, nhân lúc hàm răng của cô buông lỏng mở ra, đầu lưỡi đột nhiên xông vào chiếc miệng ấm áp, thơm ngọt. Không dùng kỹ xảo mà mạnh mẽ đâm vào, khuấy loạn lên từng hồi.
Úc Hàn Yên thẹn quá hóa giận, đôi tay đặt lên lồng ngực anh, dùng sức đẩy ra, đồng thời đầu gối cong lại, không chút nể nang hướng về phía hạ thể của anh.
Lăng Diệp đưa chân phải lên, đánh đòn phủ đầu đá vào cái chân đang muốn đột kích của Úc Hàn Yên, sau đó đôi chân thon dài kẹp chặt lấy đôi chân đang rục rịch của cô, tay trái vòng qua eo cô, đem thân thể cô áp sát vào mình, tay phải đặt sau ót cố định đầu cô.
Úc Hàn Yên đã tức giận đến cực điểm. Tay cô bị kẹp giữa hai người không rút ra được, liền cắn một cái vào đầu lưỡi Lăng Diệp.
Lăng Diệp như phát hiện ra, kịp thời thu lưỡi lại trong miệng mình, chỉ có điều, anh cũng không dễ dàng bỏ qua cho cô, sau khi gặm cắn dọc theo đường viền đôi môi hoàn mỹ của cô mấy lần, mới hài lòng rời khỏi.
Úc Hàn Yên khẽ hé miệng, tản ra hơi thở mùi đàn hương. Cô thở phì phò, gương mặt đỏ bừng lên, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng lên xuống, trông thật mê người.
Ánh mắt Lăng Diệp thay đổi đột ngột, lại một lần nữa hôn lên môi cô. Lần này so với lần trước càng mãnh liệt, điên cuồng hơn.
“Ưmh ưmh. . . . . .”
Úc Hàn Yên có cảm giác dưỡng khí trong cơ thể mình sắp cạn kiệt, bộ ngực bị đè ép, miệng bị tắc nghẽn, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, cô giống như đã nhìn thấy lưỡi hái của tử thần đang giương lên phách lối.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Lăng Diệp cũng nhân từ thả môi cô ra.
“Buông tôi ra, tôi không thở được. . . . . .”
Sắc mặt Úc Hàn Yên tái nhợt, không còn hơi sức, yếu ớt nói.
Lăng Diệp khẽ cau mày, thấy người kia không có vẻ như nói láo, chợt buông cơ thể cô ra, lui về sau một bước.
Úc Hàn Yên xụi lơ, cơ thể mất đi người chống đỡ, ngã thẳng xuống đất. Cô cũng chẳng thèm để ý đến hình tượng của mình, theo đà nằm xuống đất, hai mắt nhắm lại, tham lam hít thở.
Lăng Diệp nhìn người dưới đất, cười cười. Có vẻ như anh đã tìm ra được một cách thật tốt để trừng phạt cô. Anh hết sức khống chế kích động muốn đè lên người cô, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng xoa dịu cái nóng đang sôi sục không ngừng, tích tụ bên dưới bụng.
Trong lúc nhất thời, cả hai đều im lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề.
Mãi lâu sau, Lăng Diệp mới lấy lại được sự tỉnh táo, anh quay đầu nhìn người đang nằm giả chết trên đất, buồn cười nói:
“Đứng dậy!”
Úc Hàn Yên ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lăng Diệp hơi vuốt mi, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:
“Em là đang muốn tôi hôn em sao?”
Cơ thể Úc Hàn Yên cứng đờ, mở hai mắt ra, bật người một cái, đứng thẳng dậy.
Lăng Diệp đi tới trước mặt cô, một tay nhẹ nhàng sửa sang lại đầu tóc cho cô, một tay lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, bấm số, ra lệnh ngắn gọn:
“Cho người mở cửa ra.”
Được anh sửa lại tóc cho, cả người Úc Hàn Yên đều không được tự nhiên. Cô đưa hai tay ra cào cào lên đầu mình, ngẩng đầu nhìn anh, nói:
“Được rồi.”
Lăng Diệp không nói gì, để điện thoại vào lại trong túi quần, sau đó sửa sang lại chiếc áo sơ mi trắng cho cô, cầm bàn tay trắng nón của cô, đi về phía cửa.
Anh không thích người khác nhìn thấy vẻ xốc xếch gợi cảm của cô. Còn có, anh thích thân thiết với cô. Mặc dù không biết tại sao lại như thế, nhưng từ trước đến giờ, anh là người thích gì thì làm thế.
Khi bọn họ gần đến cửa, cánh cửa được mở ra. Người mở cửa có vẻ như không dám tin vào hình ảnh mình nhìn thấy, nên dụi dụi hai mắt, trợn trừng nhìn hai người đang đi về phía mình, lại đặc biệt hơn là, tổng giám đốc không bao giờ tới gần phụ nữ của bọn họ, lại đang lôi kéo tay của cô gái.
Lăng Diệp vô cùng khó chịu, đứng chắn trước mặt Úc Hàn Yên, lạnh lùng nói:
“Còn nhìn nữa sẽ móc mắt của anh đó.”
Lúc này người mở cửa mới ý thức được hành vi sai trái của mình, mồ hôi lạnh toát ra toàn thân, vội vàng thu hồi tầm mắt, cúi đầu khom lưng xin lỗi:
“Thật xin lỗi tổng giám đốc, tôi vô lễ, xin thứ tội.”
Lăng Diệp hừ nhẹ một tiếng, không thèm nói gì, kéo thẳng Úc Hàn Yên đi qua trước mặt người đàn ông. Hôm nay tâm trạng anh tốt, tạm thời anh bỏ qua cho hắn.
Vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, Úc Hàn Yên khó chịu hỏi:
“Đi đâu?”
“Đi ăn gì đó.” Lăng Diệp sờ sờ khuyên tai, trả lời độc đoán.
Tầm mắt của Úc Hàn Yên nhìn theo động tác của anh, chuyển đến chiếc khuyên trên tai anh. Trước đó không phát hiện ra, bây giờ quan sát tỉ mỉ, đôi khuyên tai đá đỏ diêm dúa lẳng lơ này, không phải là tự tay cô làm ra sao?
“Khuyên tai của anh. . . . . .”
Lăng Diệp không chút nào ngại ngùng, thản nhiên nói:
“Mặt dây chuyền của em, tôi đã cho cắt làm bốn viên nhỏ, đây là một trong số đó.”
Kỳ thật, lúc đầu anh cũng không định làm như thế, nhưng lại không ngờ, ngay cả máy móc tiên tiến nhất cũng không phát hiện ra được thành phần đặc biệt trong đó. Chỉ biết là chất liệu trên đó rất đồng đều, cho dù cắt ra cũng không ảnh hưởng đến chức năng, cho nên anh đã không hề do dự mà lệnh cho cắt nhỏ ra.
Đối với cách làm của Lăng Diệp, Úc Hàn Yên cũng không quá để ý. Chỉ cần mười mấy năm nghiên cứu của cô, không bị lãng phí vô ích là tốt rồi. Có điều, cô hơi tò mò hỏi:
“Tại sao lại là bốn viên?” Dù sao thì càng lớn, hiệu quả sẽ càng cao.
“Bởi vì còn giữ lại một viên cho em.” Lăng Diệp lạ lùng lên tiếng.
. . . . . . Không phải đó mới chỉ là 2 viên thôi sao? Logic gì kiểu đây?! Úc Hàn Yên hung hăng trợn trắng mắt, nói:
“Tại sao lại giữ lại cho tôi? Mà tại sao anh lại khẳng định sẽ tìm được tôi?”
Lăng Diệp nhếch nhếch khóe môi tự tin, nhét cô ngồi vào ghế phụ, sau đó anh ngồi vào vị trí lái. Chiếc xe Maybach màu đen ngay tức khắc lao đi, nhanh chóng phi trên đường quốc lộ.
Úc Hàn Yên giống như muốn xơi tái anh, cắn răng nghiến lợi nói:
“Không phải là anh định đặt dấu hiệu lên người tôi đó chứ?”
Lăng Diệp nghe xong, gật đầu một cái, trịnh trọng nói:
“Ah, đề nghị thật tốt.”
Viên ngọc anh giữ lại cho cô, được gắn trên một chiếc nhẫn, hơn nữa trên chiếc nhẫn còn có hệ thống định vị GPS. Bọn họ vậy mà lại có suy nghĩ trùng nhau, thật là hiếm có.
“. . . . . .”
Lúc này, Úc Hàn Yên đã hối hận đến nỗi ruột trong bụng cũng xanh lè rồi. Cô quay đầu nhìn phong cảnh đang lao vút ngoài cửa xe, tay phải đưa lên nhéo nhéo vào gò má mình. Tại sao cô lại ngu ngốc như thế chứ?
Úc Hàn Yên mạnh dạn quan sát người đàn ông cao hơn mình xấp xỉ một cái đầu trước mặt. Gương mặt tuấn tú điển hình, cơ thể lực lưỡng, thân hình tam giác ngược hoàn mỹ. Chiếc áo sơ mi màu đen làm tăng thêm sự thần bí cho hắn. Chiếc khuyên tai màu đỏ bên tai trái, tạo nên một vẻ đẹp hoang dã. Lúc giơ tay nhấc chân, không khỏi để lộ ra khí phách cùng sự kiêu ngạo bẩm sinh.
“Chào tổng giám đốc.”
Những mỹ nam được công ty chọn ra, không hẹn mà đều cung kính chào.
“Tổng giám độc tập đoàn Lăng Thị, không phải cũng…… Ặc………. Quá yêu nghiệt đi. So với trên ảnh, còn đẹp hơn rất nhiều. Chỉ có điều, hắn làm gì mà cứ đứng trước mặt mình vậy?” Úc Hàn Yên khẽ nhíu mày, trong lòng thầm hỏi.
Lúc này Lăng Diệp mới đem tầm mắt áp bức rời khỏi mặt Úc Hàn Yên, chuyển hướng sang những người khác, nhàn nhạt nói:
“Các anh hãy quay về vị trí, tiếp tục công việc của mình đi.”
“Vâng” Đám mỹ nam rối rít rời đi.
“Tổng giám đốc, vậy chúng tôi thì sao?”
Ba ứng viên tham gia vòng phỏng vấn cuối cùng đang đứng trong góc khác, sau khi sửa sang lại quần áo, đầu tóc, mới yểu điệu, thướt tha bước tới bên cạnh Lăng Diệp. Một người trong số đó dùng giọng nói nũng nịu hỏi.
Úc Hàn Yên bị giọng nói quá mức buồn nôn đó làm cho toàn thân nổi da gà. Cô nhớ rất rõ, lúc cô nói chuyện với cô gái này, giọng nói của cô ta ớn lạnh rất khó nghe.
Lăng Diệp liếc mắt nhìn ba người bọn họ, ngạo mạn thu hết ánh mắt ái mộ, cùng dối trá của ba người vào đáy mắt, có chút chán ghét nói:
“Tôi đã chọn được người rồi. Các cô đương nhiên đến từ đâu thì trở về đó.”
Úc Hàn Yên nhìn khuôn mặt nghiêng đẹp mê hồn của Lăng Diệp, khóe môi nhếch lên tự tin. Lúc cô tới nộp đơn dự tuyển vào vị trí trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, thì vị trí đó đã nhất định là của cô rồi.
Ba vị mỹ nữ kia mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không dám khiêu khích với sự uy nghiêm của Lăng Diệp, liền xoay người đạp giày cao gót rời đi.
Ai mà chẳng biết tổng giám đốc tập đoàn Lăng Thị ghét nhất là người không nghe lời chứ. Dám cả gan để cho anh lặp lại một lần nữa xem, sẽ phải hối hận vì đã có mặt trên thế giới này.
Lăng Sanh nhìn diễn biến bên trong, ông cười không khép được miệng. Lúc trong phòng phỏng vấn chỉ còn lại Lăng Diệp và Úc Hàn Yên, ông đã lệnh cho người lén khóa cửa vào, rồi tắt hết điện đi, sau đó tâm tình tốt hẳn quay về nhà.
Mặc dù âm thanh khóa cửa rất nhỏ, nhưng đối với một sát thủ hàng đầu như Úc Hàn Yên mà nói, thì nghe được rất rõ. Ánh mắt cô rét lạnh, nhanh chóng chuyển về phía cửa.
Lăng Diệp đương nhiên cũng nghe thấy tiếng khóa cửa, nhưng mà trước tình huống này anh rất vui, nên cũng không ngăn cẳn.
Trước mắt đột nhiên tối đen, Úc Hàn Yên đứng ở phía sau cửa không xa, kìm nén hành động muốn động thủ của mình, xoay người nhìn về vị trí của Lăng Diệp, bình tĩnh hỏi:
“Không biết đây là ý gì?”
Lăng Diệp dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, đây là kiệt tác của ông nội. Mà lúc này, chắc chắn ông cụ đã đi rồi, trong thời gian ngắn sẽ không có người đến mở cửa. Chỉ có điều, có vẻ như lần này ông cụ đã làm được chuyện tốt. Anh và cô gái này đúng lúc cũng cần phải tính sổ rồi. Lăng Diệp nghe phương hướng của giọng nói, đi từng bước đến chỗ Úc Hàn Yên, dùng giọng rét lạnh như Seberia (*) nói:
(*): Seberia hay còn gọi là Xibia, hầu như nằm trọn trong nước Nga. Là nơi có nhiệt độ thấp thứ nhì thế giới, chỉ kém châu Nam cực.
“Cô gái, tôi đã nói rồi, cứ thử rời đi, hậu quả thế nào em không gánh được đâu!”
“. . . . . .”
Khi thị giác không phát huy được hết khả năng, thì thính giác trở nên nhạy bén đặc biệt. Giọng nói này. . . . . . Người đàn ông đeo mặt nạ đó là anh ta?! Ohshit! Sao cô lại xui xẻo như vậy? Đích thân đưa dê vào miệng cọp. Hôm nay vũ khí cô cũng không mang theo, càng không hy vọng thắng được anh ta rồi.
Úc Hàn Yên đứng tại chỗ ra vẻ bình tĩnh, không thừa nhận nói:
“Thật xin lỗi, tôi không hiểu anh đang nói gì cả.”
Trong lòng Lăng Diệp vốn đang vui mừng vì đã tìm được cô, bây giờ lại thấy cô phủ nhận, thì không khỏi tức giận. Anh cười lạnh nói:
“Em có muốn sờ thử vào vết sẹo trên ngực tôi không?”
Úc Hàn Yên biết, có chối nữa cũng vô dụng, cũng không phủ nhận lời của đối phương, tò mò hỏi:
“Sao anh biết là tôi?”
Ngay cả những người sống cùng với cô mười mấy năm trong tổ chức, cũng không nhận ra cô, vì sao người đàn ông chỉ ở cùng với cô có nửa giờ, lại nhận ra được, cô chính là người đó chứ? Gương mặt kia cùng với gương mặt này, tuyệt đối khác xa một trời một vực nha.
Lăng Diệp đi tới trước mặt Úc Hàn Yên, bất ngờ đưa tay trái ra giữ chặt hai tay cô chế trụ trên đỉnh đầu, lợi dụng ưu thế của vóc người, đem cô áp sát vào cửa. Anh đưa tay phải đặt lên gương mặt bên trái của cô, ngón cái nhẹ nhàng di chuyển, đồng thời cúi đầu xuống, áp sát miệng vào tai phải cô, thấp giọng nói:
“Đôi mắt của em, mùi vị của em. . . . . .”
Nói xong, anh còn hít một hơi thật dài, tựa như cố sức thưởng thức.
“. . . . . .”
Là chó sao? Trên người cô thì có mùi vị gì chứ! Úc Hàn Yên chỉ cảm thấy lúc Lăng Diệp nói chuyện, phả ra hơi thở ấm áp xuyên thẳng vào màng nhĩ cô, giống như sợi lông vũ cù vào nơi mềm mại, dễ ngứa nhất, khiêu khích đáy lòng cô. Cô khẽ nghiêng đầu, muốn thoát khỏi.
Lăng Diệp nhận ra động tác của cô, bàn tay đang dính vào mặt cô, chuyển xuống cằm, giữ mặt cô cố định, xấu xa đưa đầu lưỡi ra liếm liếm vào vành tai khéo léo, tinh sảo của cô. Bên tai cô, tiếp tục thầm thì:
“Em nói, tôi nên trừng phạt em như thế nào đây? Hử?”
Úc Hàn Yên vô cùng ghét cái cảm giác bị quản chế này, cô không để ý từng hồi tê dại đang truyền đến bên tai, giọng nguội lạnh nói:
“Không phải kì kèo mè nheo. Muốn chém giết hay róc thịt tùy anh.”
Đương nhiên, cô nói như vậy, đơn giản, là bởi vì cô chắc chắn đối phương sẽ không giết mình. Không giải thích được, nhưng cô tin tưởng như vậy.
Lăng Diệp khẽ hừ một tiếng, đột nhiên buông Úc Hàn Yên ra, đôi tay hờ hững cắm trong túi quần, tầm mắt xé rách bóng đêm, xuyên thẳng vào mặt cô, nhìn cô giống như nhìn con mồi, nói từng chữ từng chữ một:
“Làm người bên cạnh tôi – người ở.”
Mẹ nó. . . . . . Úc Hàn Yên nghe xong, hai con mắt nhất thời bốc cháy, hừng hực lửa giận, cự tuyệt không chút do dự:
“Đừng có nằm mơ.”
Thà chết chứ không chịu nhục. Vừa nghĩ đến sau này sẽ phải ngày ngày đối mặt với người đàn ông xấu xa này, cô đã cảm thấy tương lai của mình đầy tăm tối rồi.
Lăng Diệp giống như không để ý một chút nào đến lời của cô…, ôn hòa nhã nhặn nói:
“Em không có quyền cự tuyệt. Tôi chỉ là thông báo cho em biết mà thôi. Úc Hàn Yên, hay là nên gọi em – Ảnh?”
Úc Hàn Yên kinh hãi một hồi. Sao anh ta lại biết được thân phận trước kia của mình? Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, lại cảm thấy anh ta biết được cũng chẳng có gì là quái lạ, dù sao anh ta cũng hoàn toàn có thể căn cứ vào thông tin tổ chức đã phát ra ngoài, để dò ra biệt danh của cô. Một lần nữa, cô lại thở dài bất lực vì sự thất bại của mình.
Lăng Diệp thấy đối phương không nói lời nào, nhếch nhếch khóe môi, bất ngờ đưa tay trái ra, vòng qua vòng eo thon thả của Úc Hàn Yên, kéo cô sát lại gần mình, dùng giọng đầy tình tứ nói:
“Đừng cố gắng phản kháng tôi… Tôi ghét nhất những người không nghe lời, biết không?”
Úc Hàn Yên đưa bàn chân đang ở giữa không trung, chuẩn bị đạp Lăng Diệp, hạ xuống dưới đất. Cô mím mím môi, rủa thầm: “Tôi chỉ biết là muốn đem anh chặt ra thành trăm mảnh! Đồ đàn ông thối tha! Không phải chỉ là có bản lĩnh hơn tôi, có tiền nhiều hơn tôi, thế lực lớn hơn tôi thôi sao? Có cái gì đặc biệt hơn người chứ. Hừ! Chảnh cái gì mà chảnh!”
Lăng Diệp không thèm để ý đến việc cô đang lẩm nhẩm trong lòng, giống như nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trong phòng, anh kéo cô thuận lợi đi tới trước cái cửa sổ có treo rèm, đưa tay phải kéo rèm ra. Trong phút chốc, ánh mặt trời ập vào, chiếu sáng cả căn phòng.
Chương 6: Đề Nghị Thật Tốt
Có vẻ như anh rất thích vuốt ve khuôn mặt của Úc Hàn Yên. Đôi tay thon dài lại một lần nữa đặt lên mặt cô. Ngón cái chậm rãi di chuyển, giọng nói giống như được truyền đến từ một nơi xa xăm:
“Nghe nói, vua sát thủ ‘Ảnh’ mỗi lần làm nhiệm vụ, đều xuất hiện với những diện mạo khác nhau. Không một ai biết được dung mạo thật của cô ấy.”
Anh dừng một lát, quả quyết nói:
“Đây là khuôn mặt của em đi.”
Úc Hàn Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, phủ nhận không chút do dự:
“Không phải.”
Lăng Diệp nhéo nhéo mặt của cô, không cho phản kháng nói:
“Sau này không cần phải thay đổi dung mạo của em nữa, nhìn chướng mắt.”
“. . . . . .”
Chướng mắt thì đừng nhìn! Úc Hàn Yên liếc mắt, im lặng không muốn nói chuyện với anh.
Đôi môi đỏ mọng của người kia mím chặt, làm cho Lăng Diệp bị kích thích muốn cậy nó ra, và anh đã thực sự làm như thế. Anh gặm cắn đôi môi đỏ mọng, mềm mại của cô, đầu lưỡi nóng bỏng ở bên ngoài hàm răng đang đóng chặt không ngừng di chuyển, tìm kiếm cơ hội tấn công vào sào huyệt.
Sau khi thấy không có kết quả, anh dùng lực véo vào cái má tinh tế của Úc Hàn Yên, nhân lúc hàm răng của cô buông lỏng mở ra, đầu lưỡi đột nhiên xông vào chiếc miệng ấm áp, thơm ngọt. Không dùng kỹ xảo mà mạnh mẽ đâm vào, khuấy loạn lên từng hồi.
Úc Hàn Yên thẹn quá hóa giận, đôi tay đặt lên lồng ngực anh, dùng sức đẩy ra, đồng thời đầu gối cong lại, không chút nể nang hướng về phía hạ thể của anh.
Lăng Diệp đưa chân phải lên, đánh đòn phủ đầu đá vào cái chân đang muốn đột kích của Úc Hàn Yên, sau đó đôi chân thon dài kẹp chặt lấy đôi chân đang rục rịch của cô, tay trái vòng qua eo cô, đem thân thể cô áp sát vào mình, tay phải đặt sau ót cố định đầu cô.
Úc Hàn Yên đã tức giận đến cực điểm. Tay cô bị kẹp giữa hai người không rút ra được, liền cắn một cái vào đầu lưỡi Lăng Diệp.
Lăng Diệp như phát hiện ra, kịp thời thu lưỡi lại trong miệng mình, chỉ có điều, anh cũng không dễ dàng bỏ qua cho cô, sau khi gặm cắn dọc theo đường viền đôi môi hoàn mỹ của cô mấy lần, mới hài lòng rời khỏi.
Úc Hàn Yên khẽ hé miệng, tản ra hơi thở mùi đàn hương. Cô thở phì phò, gương mặt đỏ bừng lên, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng lên xuống, trông thật mê người.
Ánh mắt Lăng Diệp thay đổi đột ngột, lại một lần nữa hôn lên môi cô. Lần này so với lần trước càng mãnh liệt, điên cuồng hơn.
“Ưmh ưmh. . . . . .”
Úc Hàn Yên có cảm giác dưỡng khí trong cơ thể mình sắp cạn kiệt, bộ ngực bị đè ép, miệng bị tắc nghẽn, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, cô giống như đã nhìn thấy lưỡi hái của tử thần đang giương lên phách lối.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Lăng Diệp cũng nhân từ thả môi cô ra.
“Buông tôi ra, tôi không thở được. . . . . .”
Sắc mặt Úc Hàn Yên tái nhợt, không còn hơi sức, yếu ớt nói.
Lăng Diệp khẽ cau mày, thấy người kia không có vẻ như nói láo, chợt buông cơ thể cô ra, lui về sau một bước.
Úc Hàn Yên xụi lơ, cơ thể mất đi người chống đỡ, ngã thẳng xuống đất. Cô cũng chẳng thèm để ý đến hình tượng của mình, theo đà nằm xuống đất, hai mắt nhắm lại, tham lam hít thở.
Lăng Diệp nhìn người dưới đất, cười cười. Có vẻ như anh đã tìm ra được một cách thật tốt để trừng phạt cô. Anh hết sức khống chế kích động muốn đè lên người cô, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng xoa dịu cái nóng đang sôi sục không ngừng, tích tụ bên dưới bụng.
Trong lúc nhất thời, cả hai đều im lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề.
Mãi lâu sau, Lăng Diệp mới lấy lại được sự tỉnh táo, anh quay đầu nhìn người đang nằm giả chết trên đất, buồn cười nói:
“Đứng dậy!”
Úc Hàn Yên ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lăng Diệp hơi vuốt mi, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:
“Em là đang muốn tôi hôn em sao?”
Cơ thể Úc Hàn Yên cứng đờ, mở hai mắt ra, bật người một cái, đứng thẳng dậy.
Lăng Diệp đi tới trước mặt cô, một tay nhẹ nhàng sửa sang lại đầu tóc cho cô, một tay lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, bấm số, ra lệnh ngắn gọn:
“Cho người mở cửa ra.”
Được anh sửa lại tóc cho, cả người Úc Hàn Yên đều không được tự nhiên. Cô đưa hai tay ra cào cào lên đầu mình, ngẩng đầu nhìn anh, nói:
“Được rồi.”
Lăng Diệp không nói gì, để điện thoại vào lại trong túi quần, sau đó sửa sang lại chiếc áo sơ mi trắng cho cô, cầm bàn tay trắng nón của cô, đi về phía cửa.
Anh không thích người khác nhìn thấy vẻ xốc xếch gợi cảm của cô. Còn có, anh thích thân thiết với cô. Mặc dù không biết tại sao lại như thế, nhưng từ trước đến giờ, anh là người thích gì thì làm thế.
Khi bọn họ gần đến cửa, cánh cửa được mở ra. Người mở cửa có vẻ như không dám tin vào hình ảnh mình nhìn thấy, nên dụi dụi hai mắt, trợn trừng nhìn hai người đang đi về phía mình, lại đặc biệt hơn là, tổng giám đốc không bao giờ tới gần phụ nữ của bọn họ, lại đang lôi kéo tay của cô gái.
Lăng Diệp vô cùng khó chịu, đứng chắn trước mặt Úc Hàn Yên, lạnh lùng nói:
“Còn nhìn nữa sẽ móc mắt của anh đó.”
Lúc này người mở cửa mới ý thức được hành vi sai trái của mình, mồ hôi lạnh toát ra toàn thân, vội vàng thu hồi tầm mắt, cúi đầu khom lưng xin lỗi:
“Thật xin lỗi tổng giám đốc, tôi vô lễ, xin thứ tội.”
Lăng Diệp hừ nhẹ một tiếng, không thèm nói gì, kéo thẳng Úc Hàn Yên đi qua trước mặt người đàn ông. Hôm nay tâm trạng anh tốt, tạm thời anh bỏ qua cho hắn.
Vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, Úc Hàn Yên khó chịu hỏi:
“Đi đâu?”
“Đi ăn gì đó.” Lăng Diệp sờ sờ khuyên tai, trả lời độc đoán.
Tầm mắt của Úc Hàn Yên nhìn theo động tác của anh, chuyển đến chiếc khuyên trên tai anh. Trước đó không phát hiện ra, bây giờ quan sát tỉ mỉ, đôi khuyên tai đá đỏ diêm dúa lẳng lơ này, không phải là tự tay cô làm ra sao?
“Khuyên tai của anh. . . . . .”
Lăng Diệp không chút nào ngại ngùng, thản nhiên nói:
“Mặt dây chuyền của em, tôi đã cho cắt làm bốn viên nhỏ, đây là một trong số đó.”
Kỳ thật, lúc đầu anh cũng không định làm như thế, nhưng lại không ngờ, ngay cả máy móc tiên tiến nhất cũng không phát hiện ra được thành phần đặc biệt trong đó. Chỉ biết là chất liệu trên đó rất đồng đều, cho dù cắt ra cũng không ảnh hưởng đến chức năng, cho nên anh đã không hề do dự mà lệnh cho cắt nhỏ ra.
Đối với cách làm của Lăng Diệp, Úc Hàn Yên cũng không quá để ý. Chỉ cần mười mấy năm nghiên cứu của cô, không bị lãng phí vô ích là tốt rồi. Có điều, cô hơi tò mò hỏi:
“Tại sao lại là bốn viên?” Dù sao thì càng lớn, hiệu quả sẽ càng cao.
“Bởi vì còn giữ lại một viên cho em.” Lăng Diệp lạ lùng lên tiếng.
. . . . . . Không phải đó mới chỉ là 2 viên thôi sao? Logic gì kiểu đây?! Úc Hàn Yên hung hăng trợn trắng mắt, nói:
“Tại sao lại giữ lại cho tôi? Mà tại sao anh lại khẳng định sẽ tìm được tôi?”
Lăng Diệp nhếch nhếch khóe môi tự tin, nhét cô ngồi vào ghế phụ, sau đó anh ngồi vào vị trí lái. Chiếc xe Maybach màu đen ngay tức khắc lao đi, nhanh chóng phi trên đường quốc lộ.
Úc Hàn Yên giống như muốn xơi tái anh, cắn răng nghiến lợi nói:
“Không phải là anh định đặt dấu hiệu lên người tôi đó chứ?”
Lăng Diệp nghe xong, gật đầu một cái, trịnh trọng nói:
“Ah, đề nghị thật tốt.”
Viên ngọc anh giữ lại cho cô, được gắn trên một chiếc nhẫn, hơn nữa trên chiếc nhẫn còn có hệ thống định vị GPS. Bọn họ vậy mà lại có suy nghĩ trùng nhau, thật là hiếm có.
“. . . . . .”
Lúc này, Úc Hàn Yên đã hối hận đến nỗi ruột trong bụng cũng xanh lè rồi. Cô quay đầu nhìn phong cảnh đang lao vút ngoài cửa xe, tay phải đưa lên nhéo nhéo vào gò má mình. Tại sao cô lại ngu ngốc như thế chứ?
Bình luận facebook