Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4085
Chương 4085
Chỉ nhìn thấy ông Thuy Kì Tạp khẽ thu lại khuôn mặt tươi cười lúc đầu, đứng thẳng người và nhìn thẳng về phía Tô Bích Xuân: “Thực xin lỗi cô, tôi vẫn là câu nói ấy. Sợi dây chuyền này của tôi chỉ dùng để trưng bày ở đây. Chỉ có gặp được một người phù hợp với nó mới bán hoặc tặng cho họ. Tiếc rằng người đó lại không phải là côI”
Vẻ mặt Tô Bích Xuân giả vờ tức giận, cô ta hăn học nhìn ông ấy: “Được rồi, vậy chúng ta xem thử xen! Tôi sẽ xem thử ông dùng cách nào để chống lại chúng tôi, thử xem sau này ông còn có thể tiếp tục mở cửa hàng ở đây không!”
Sau khi nói xong những lời hung ác này, Tô Bích Xuân kéo túi xách của mình qua, đi giày cao gót rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Khi cô ta bước ra khỏi cửa hàng, hơi thở vừa mới kìm lại đột nhiên được thả lỏng.
Cô ta nhanh chóng ép chặt ngực mình, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc, sau đó nhanh chóng trốn vào góc ngoài cửa hàng, cẩn thận nhìn trộm vào bên trong.
Người quản lý lấy sợi dây chuyền đó lên, cất vào tủ trưng bày.
Nữ quản lý ngước nhìn ông Thuy Kì Tạp, người mà lúc này có sắc mặt vô cùng xấu: “Thưa ngài, có vẻ như cô gái vừa rồi không biết người mà công ty điện ảnh Hạt Mè sẽ gặp chính là ngài.”
Sau khi nghe những lời này, Tô Bích Xuân đang núp ở bên cạnh, trong lòng thâm mừng rỡ.
Tuyệt vời, có vẻ như nước đi của cô ta đã thực sự có hiệu quả rồi!
Ông Thuy Kì Tạp nhìn xuống chiếc vòng cổ được chính ông cẩn thận thiết kế trong tủ trưng bày: “Chính vì họ không biết tôi là ai nên tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của những người trong phòng làm việc của bọn họ một cách rõ ràng hơn.”
Hành động của nữ quản lý hơi dừng lại, cô ấy nhìn ông Thuy Kì Tạp với một chút ngạc nhiên: “Thưa ngài, ngài không thực sự định gặp cô Tô nữa sao? Người đó chỉ là một trong những diễn viên hoạt động dưới †rướng của công ty điện ảnh Hạt Mè mà thôi. Có lẽ cô Tô không phải là một người như vậy.
“Không cần thiết nữa rồi. Lãnh đạo kiểu gì, thì nhân viên kiểu đó. Tôi không quá am hiểu mấy câu nói cổ ở nước Thiên Hoàng các bạn, nhưng tôi có biết một câu này đừng để một con sâu làm rầu cả nồi canh.. “
Vẻ mặt của người quản lý đột nhiên có chút ngưng trọng, dường như cô ấy đang sợ hãi trước những gì mà Tô Bích Xuân vừa nói: ta đã thực sự có hiệu quả rồi!
Ông Thuy Kì Tạp nhìn xuống chiếc vòng cổ được chính ông cẩn thận thiết kế trong tủ trưng bày: “Chính vì họ không biết tôi là ai nên tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của những người trong phòng làm việc của bọn họ một cách rõ ràng hơn.”
Hành động của nữ quản lý hơi dừng lại, cô ấy nhìn ông Thuy Kì Tạp với một chút ngạc nhiên: “Thưa ngài, ngài không thực sự định gặp cô Tô nữa sao? Người đó chỉ là một trong những diễn viên hoạt động dưới †rướng của công ty điện ảnh Hạt Mè mà thôi. Có lẽ cô Tô không phải là một người như vậy.
“Không cần thiết nữa rồi. Lãnh đạo kiểu gì, thì nhân viên kiểu đó. Tôi không quá am hiểu mấy câu nói cổ ở nước Thiên Hoàng các bạn, nhưng tôi có biết một câu này đừng để một con sâu làm rầu cả nồi canh.. “
Vẻ mặt của người quản lý đột nhiên có chút ngưng trọng, dường như cô ấy đang sợ hãi trước những gì mà Tô Bích Xuân vừa nói: “Vâng ạ, thưa ngài.”
Sau khi giải quyết xong tất cả những điều này, ông Thuy Kì Tạp quay lưng bỏ đi, khom người lại với vẻ khó chịu.
Nhìn thấy ông Thuy Kì Tạp đi ra, Tô Bích Xuân vội vàng trốn ở góc tường bên cạnh.
Một nụ cười đắc thắng nở trên khuôn mặt của cô ta. Lần này cô ta muốn xem Tô Lam sẽ giải quyết chuyện này như thế nào đây!
Nhưng ngay sau đó, một vấn đề khác khiến Tô Bích Xuân lo lắng.
Mặc dù cô ta đã thành công trong việc làm mất uy tín của Tô Lam trong mắt ông Thuy Kì Tạp lần này, nhưng cô ta cũng biết rõ rằng người đàn ông này là một người rất thận trọng và ngay thẳng.
Chỉ nhìn thấy ông Thuy Kì Tạp khẽ thu lại khuôn mặt tươi cười lúc đầu, đứng thẳng người và nhìn thẳng về phía Tô Bích Xuân: “Thực xin lỗi cô, tôi vẫn là câu nói ấy. Sợi dây chuyền này của tôi chỉ dùng để trưng bày ở đây. Chỉ có gặp được một người phù hợp với nó mới bán hoặc tặng cho họ. Tiếc rằng người đó lại không phải là côI”
Vẻ mặt Tô Bích Xuân giả vờ tức giận, cô ta hăn học nhìn ông ấy: “Được rồi, vậy chúng ta xem thử xen! Tôi sẽ xem thử ông dùng cách nào để chống lại chúng tôi, thử xem sau này ông còn có thể tiếp tục mở cửa hàng ở đây không!”
Sau khi nói xong những lời hung ác này, Tô Bích Xuân kéo túi xách của mình qua, đi giày cao gót rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Khi cô ta bước ra khỏi cửa hàng, hơi thở vừa mới kìm lại đột nhiên được thả lỏng.
Cô ta nhanh chóng ép chặt ngực mình, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc, sau đó nhanh chóng trốn vào góc ngoài cửa hàng, cẩn thận nhìn trộm vào bên trong.
Người quản lý lấy sợi dây chuyền đó lên, cất vào tủ trưng bày.
Nữ quản lý ngước nhìn ông Thuy Kì Tạp, người mà lúc này có sắc mặt vô cùng xấu: “Thưa ngài, có vẻ như cô gái vừa rồi không biết người mà công ty điện ảnh Hạt Mè sẽ gặp chính là ngài.”
Sau khi nghe những lời này, Tô Bích Xuân đang núp ở bên cạnh, trong lòng thâm mừng rỡ.
Tuyệt vời, có vẻ như nước đi của cô ta đã thực sự có hiệu quả rồi!
Ông Thuy Kì Tạp nhìn xuống chiếc vòng cổ được chính ông cẩn thận thiết kế trong tủ trưng bày: “Chính vì họ không biết tôi là ai nên tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của những người trong phòng làm việc của bọn họ một cách rõ ràng hơn.”
Hành động của nữ quản lý hơi dừng lại, cô ấy nhìn ông Thuy Kì Tạp với một chút ngạc nhiên: “Thưa ngài, ngài không thực sự định gặp cô Tô nữa sao? Người đó chỉ là một trong những diễn viên hoạt động dưới †rướng của công ty điện ảnh Hạt Mè mà thôi. Có lẽ cô Tô không phải là một người như vậy.
“Không cần thiết nữa rồi. Lãnh đạo kiểu gì, thì nhân viên kiểu đó. Tôi không quá am hiểu mấy câu nói cổ ở nước Thiên Hoàng các bạn, nhưng tôi có biết một câu này đừng để một con sâu làm rầu cả nồi canh.. “
Vẻ mặt của người quản lý đột nhiên có chút ngưng trọng, dường như cô ấy đang sợ hãi trước những gì mà Tô Bích Xuân vừa nói: ta đã thực sự có hiệu quả rồi!
Ông Thuy Kì Tạp nhìn xuống chiếc vòng cổ được chính ông cẩn thận thiết kế trong tủ trưng bày: “Chính vì họ không biết tôi là ai nên tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của những người trong phòng làm việc của bọn họ một cách rõ ràng hơn.”
Hành động của nữ quản lý hơi dừng lại, cô ấy nhìn ông Thuy Kì Tạp với một chút ngạc nhiên: “Thưa ngài, ngài không thực sự định gặp cô Tô nữa sao? Người đó chỉ là một trong những diễn viên hoạt động dưới †rướng của công ty điện ảnh Hạt Mè mà thôi. Có lẽ cô Tô không phải là một người như vậy.
“Không cần thiết nữa rồi. Lãnh đạo kiểu gì, thì nhân viên kiểu đó. Tôi không quá am hiểu mấy câu nói cổ ở nước Thiên Hoàng các bạn, nhưng tôi có biết một câu này đừng để một con sâu làm rầu cả nồi canh.. “
Vẻ mặt của người quản lý đột nhiên có chút ngưng trọng, dường như cô ấy đang sợ hãi trước những gì mà Tô Bích Xuân vừa nói: “Vâng ạ, thưa ngài.”
Sau khi giải quyết xong tất cả những điều này, ông Thuy Kì Tạp quay lưng bỏ đi, khom người lại với vẻ khó chịu.
Nhìn thấy ông Thuy Kì Tạp đi ra, Tô Bích Xuân vội vàng trốn ở góc tường bên cạnh.
Một nụ cười đắc thắng nở trên khuôn mặt của cô ta. Lần này cô ta muốn xem Tô Lam sẽ giải quyết chuyện này như thế nào đây!
Nhưng ngay sau đó, một vấn đề khác khiến Tô Bích Xuân lo lắng.
Mặc dù cô ta đã thành công trong việc làm mất uy tín của Tô Lam trong mắt ông Thuy Kì Tạp lần này, nhưng cô ta cũng biết rõ rằng người đàn ông này là một người rất thận trọng và ngay thẳng.
Bình luận facebook