Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Từ lúc Đông Thần từ chức, cả tập đoàn sôi sục hết lên. Đặc biệt là các tập đoàn cạnh tranh nhân cơ hội này liền vượt mặt. Lúc trước, CEO của những tập đối thủ vì kiêng nể Đông Thần là "chiến thần" trong giới kinh doanh, nên không ai dám giành giật bất cứ dự án nào mà hắn nhìn trúng. Chẳng ai dám ngu mà đi đâm đầu vào chỗ chết cả. Tuy nhiên, bây giờ thời thế đã thay đổi, tin tức Đông Thần từ chức rời khỏi tập đoàn lớn đã khiến giới truyền thông và cánh nhà báo liên tục săn tin nóng.
Đông Gia không còn cách nào khác đành đứng ra thay thế chỗ của Đông Thần. Cùng lúc đó, ông cho gọi Đông Tư Hạo về để bàn giao công việc cho đứa con thứ này. Nhưng, đáng tiếc Đông Tư Hạo hoàn toàn không có thiên phú kinh doanh, đến quản lí nhân sự còn làm chả ra đâu vào đâu khiến Đông gia đã đau đầu ngày càng đau đầu hơn.
Chỉ một lúc tức giận nhất thời, ông đã vô tình đuổi trụ cột của tập đoàn đi. Bây giờ nghĩ lại, Đông Gia có chút hối hận nhưng biết làm sao được. Tính cách của ông vốn không thể nào nhún nhường dưới bất kì ai cả. Đương nhiên, ông cũng không thể nào đi xin lỗi Đông Thần được.
Đọc xong tờ báo, Loss vui vẻ để nó xuống bàn rồi ngẩng đầu lên cùng bàn chính sự với các trưởng lão.
\- Chúc mừng ngài! Giờ Đông Thần đã từ chức, vậy là không còn ai ngăn cản Lam Hội chúng ta nữa.
\- Ngài Loss, không bao lâu nữa, Lam Hội chắc chắn sẽ nắm toàn bộ mạch máu kinh tế.
Nghe các trưởng lão chúc mừng, Loss ngày càng thêm vui vẻ hơn. Bây giờ chính là cơ hội để hắn lật ngược tình thế, áp đảo tất cả các tập đoàn xung quanh. Trước đây hắn còn e ngại vì đã có một con hổ vương là Đông Thần rồi. Giờ đây không ai còn khả năng ngăn cản sự phát triển của Lam Hội được nữa.
Dạo gần đây hắn nhất thời rất cao hứng. Thứ nhất hắn đã có được gương mặt tuyệt tác của Cách Cổ Lạp, thứ hai là hắn có thể lợi dụng cô để thằng oắt con Nhiếp Lạc Dật nghe lời mà làm theo. Thứ ba, chuyện vui nhất chính là sự ra đi của Đông Thần. Hắn không quan tâm vì lí do gì mà Đông Thần từ chức, nhưng hắn chắc chắn sẽ thâu tóm được cả Đông Thị vào lòng bàn tay.
Sau cuộc họp, Loss trở lại phòng sách nghiên cứu kế hoạch. Đột nhiên, có ai đó gõ cửa phòng. Loss vẫn chăm chú vào màn hình máy tính.
\- Vào đi!
Cách Cổ Lạp đi vào, hai tay của cô nắm chặt vạt áo. Hình như cô có điều muốn nói.
\- Hàn.. Tư Xuyên... Anh có thể cho tôi ra ngoài chơi không? Tôi... Muốn cùng Nhiếp Lạc Dật đi chơi...
\- Không được. Bên ngoài rất nguy hiểm, nếu cô rời khỏi đây tôi không thể bảo vệ cô được.
Cách Cổ Lạp còn muốn nói gì đó, đúng lúc này Loss ngẩng đầu lên. Hai mắt của hắn tối sầm lại khi nhìn thấy một vết bầm tím trên má của cô. Loss nhanh chóng gập lattop lại rồi đi tới nâng gương mặt của cô lên xem xét.
\- Sao lại thế này?
\- Cái gì cơ?
\- Gương mặt của cô, tại sao lại có vết bầm?
\- À, sáng nay không cẩn thận tôi đâm vào một người giúp việc nên bị vậy. Không sao đâu!
Sao Loss có thể dễ dàng bỏ qua như vậy? Hắn không cho phép ai dám động vào bảo bối của hắn. Gương mặt này, dù thế nào cũng phải được nâng niu!
Loss nắm chặt tay lại, cho gọi thuộc hạ vào dặn dò. Một lúc sau, tên thuộc hạ đó vừa đi ra đã trở vào còn lôi một người giúp việc quỳ xuống dưới đất. Cô thấy người giúp việc đó quỳ xuống xin Loss tha mạng, nhưng hắn lại càng hung hăng hơn.
\- Lôi ra ngoài đánh 20 gậy cho tôi! Nói với tất cả mọi người rằng, ai dám làm cô ấy bị thương... Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho người đó!
Cách Cổ Lạp cũng muốn xin cho người giúp việc đó nhưng vẻ mặt của Loss quá đáng sợ khiến cô không thể nào nói được. Cô không hiểu tại sao Loss lại có thể hành động một cách thái quá như vậy.
Chỉ biết người giúp việc kia bị lôi đi, từng tiếng hét thảm thiết còn vọng lại khiến cô lạnh cả sống lưng. Giải quyết xong, Loss lại nhẹ nhàng xoa đầu của cô rồi chạm nhẹ vào vết bầm trên mặt cô vẻ xót xa.
\- Lần sau nhớ cẩn thận hơn. Cô xem kìa, tím thành ra như vậy. Lát nữa tôi sẽ gọi bác sĩ tới xử lí vết bầm này cho cô. Gương mặt này... Phải hoàn hảo như ban đầu.
Bên ngoài là dáng vẻ quan tâm cô nhưng thực chất, hắn là quan tâm đến gương mặt của cô đang bị tổn thương.
Dỗ mãi Cách Cổ Lạp mới chịu đi, Loss vừa quay người lại, Nhiếp Lạc Dật đã nhanh chóng đi vào phòng đóng cửa lại.
\- Vào đây làm gì?
\- Cho tôi một thời hạn đúng. Khi nào tôi và chị ấy mới có thể đi?
Loss chỉnh lại áo, hắn quay người lại túm lấy cổ áo của Nhiếp Lạc Dật. Sức mạnh của hắn dường như siết cổ của thằng bé mà nhấc lên.
\- Hai người không thể rời đi, đặc biệt là cô ấy!
\- Anh đã dùng tôi để chị ấy có thể ở lại đây. Nếu tôi chết rồi, anh đừng hòng bắt ép chị ấy được!
Nghe vậy, Loss cười lớn.
\- Vậy sao? Mày nghĩ mày chết mà tao có thể buông tha cho cô ấy? Không! Thứ tao muốn... Dù phải hy sinh như thế nào tao cũng phải có được. Chính vì vậy, mày ngoan ngoãn nghe lời tao, nếu không tao không biết mày sẽ bị hành hạ như thế nào đâu. À, còn Cách Cổ Lạp nữa... Chắc mày không muốn cô ta bị gì đúng không? Đừng làm việc ngu ngốc hại cô ta!
Hai người đàn ông nói chuyện với nhau chỉ cách 1 cánh cửa không có cách âm. Mà bên ngoài lúc này, Cách Cổ Lạp run rẩy lấy tay che miệng lại.
Cô bị lừa rồi!
Tất cả mọi người, không thể tin được ai cả!
Đông Gia không còn cách nào khác đành đứng ra thay thế chỗ của Đông Thần. Cùng lúc đó, ông cho gọi Đông Tư Hạo về để bàn giao công việc cho đứa con thứ này. Nhưng, đáng tiếc Đông Tư Hạo hoàn toàn không có thiên phú kinh doanh, đến quản lí nhân sự còn làm chả ra đâu vào đâu khiến Đông gia đã đau đầu ngày càng đau đầu hơn.
Chỉ một lúc tức giận nhất thời, ông đã vô tình đuổi trụ cột của tập đoàn đi. Bây giờ nghĩ lại, Đông Gia có chút hối hận nhưng biết làm sao được. Tính cách của ông vốn không thể nào nhún nhường dưới bất kì ai cả. Đương nhiên, ông cũng không thể nào đi xin lỗi Đông Thần được.
Đọc xong tờ báo, Loss vui vẻ để nó xuống bàn rồi ngẩng đầu lên cùng bàn chính sự với các trưởng lão.
\- Chúc mừng ngài! Giờ Đông Thần đã từ chức, vậy là không còn ai ngăn cản Lam Hội chúng ta nữa.
\- Ngài Loss, không bao lâu nữa, Lam Hội chắc chắn sẽ nắm toàn bộ mạch máu kinh tế.
Nghe các trưởng lão chúc mừng, Loss ngày càng thêm vui vẻ hơn. Bây giờ chính là cơ hội để hắn lật ngược tình thế, áp đảo tất cả các tập đoàn xung quanh. Trước đây hắn còn e ngại vì đã có một con hổ vương là Đông Thần rồi. Giờ đây không ai còn khả năng ngăn cản sự phát triển của Lam Hội được nữa.
Dạo gần đây hắn nhất thời rất cao hứng. Thứ nhất hắn đã có được gương mặt tuyệt tác của Cách Cổ Lạp, thứ hai là hắn có thể lợi dụng cô để thằng oắt con Nhiếp Lạc Dật nghe lời mà làm theo. Thứ ba, chuyện vui nhất chính là sự ra đi của Đông Thần. Hắn không quan tâm vì lí do gì mà Đông Thần từ chức, nhưng hắn chắc chắn sẽ thâu tóm được cả Đông Thị vào lòng bàn tay.
Sau cuộc họp, Loss trở lại phòng sách nghiên cứu kế hoạch. Đột nhiên, có ai đó gõ cửa phòng. Loss vẫn chăm chú vào màn hình máy tính.
\- Vào đi!
Cách Cổ Lạp đi vào, hai tay của cô nắm chặt vạt áo. Hình như cô có điều muốn nói.
\- Hàn.. Tư Xuyên... Anh có thể cho tôi ra ngoài chơi không? Tôi... Muốn cùng Nhiếp Lạc Dật đi chơi...
\- Không được. Bên ngoài rất nguy hiểm, nếu cô rời khỏi đây tôi không thể bảo vệ cô được.
Cách Cổ Lạp còn muốn nói gì đó, đúng lúc này Loss ngẩng đầu lên. Hai mắt của hắn tối sầm lại khi nhìn thấy một vết bầm tím trên má của cô. Loss nhanh chóng gập lattop lại rồi đi tới nâng gương mặt của cô lên xem xét.
\- Sao lại thế này?
\- Cái gì cơ?
\- Gương mặt của cô, tại sao lại có vết bầm?
\- À, sáng nay không cẩn thận tôi đâm vào một người giúp việc nên bị vậy. Không sao đâu!
Sao Loss có thể dễ dàng bỏ qua như vậy? Hắn không cho phép ai dám động vào bảo bối của hắn. Gương mặt này, dù thế nào cũng phải được nâng niu!
Loss nắm chặt tay lại, cho gọi thuộc hạ vào dặn dò. Một lúc sau, tên thuộc hạ đó vừa đi ra đã trở vào còn lôi một người giúp việc quỳ xuống dưới đất. Cô thấy người giúp việc đó quỳ xuống xin Loss tha mạng, nhưng hắn lại càng hung hăng hơn.
\- Lôi ra ngoài đánh 20 gậy cho tôi! Nói với tất cả mọi người rằng, ai dám làm cô ấy bị thương... Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho người đó!
Cách Cổ Lạp cũng muốn xin cho người giúp việc đó nhưng vẻ mặt của Loss quá đáng sợ khiến cô không thể nào nói được. Cô không hiểu tại sao Loss lại có thể hành động một cách thái quá như vậy.
Chỉ biết người giúp việc kia bị lôi đi, từng tiếng hét thảm thiết còn vọng lại khiến cô lạnh cả sống lưng. Giải quyết xong, Loss lại nhẹ nhàng xoa đầu của cô rồi chạm nhẹ vào vết bầm trên mặt cô vẻ xót xa.
\- Lần sau nhớ cẩn thận hơn. Cô xem kìa, tím thành ra như vậy. Lát nữa tôi sẽ gọi bác sĩ tới xử lí vết bầm này cho cô. Gương mặt này... Phải hoàn hảo như ban đầu.
Bên ngoài là dáng vẻ quan tâm cô nhưng thực chất, hắn là quan tâm đến gương mặt của cô đang bị tổn thương.
Dỗ mãi Cách Cổ Lạp mới chịu đi, Loss vừa quay người lại, Nhiếp Lạc Dật đã nhanh chóng đi vào phòng đóng cửa lại.
\- Vào đây làm gì?
\- Cho tôi một thời hạn đúng. Khi nào tôi và chị ấy mới có thể đi?
Loss chỉnh lại áo, hắn quay người lại túm lấy cổ áo của Nhiếp Lạc Dật. Sức mạnh của hắn dường như siết cổ của thằng bé mà nhấc lên.
\- Hai người không thể rời đi, đặc biệt là cô ấy!
\- Anh đã dùng tôi để chị ấy có thể ở lại đây. Nếu tôi chết rồi, anh đừng hòng bắt ép chị ấy được!
Nghe vậy, Loss cười lớn.
\- Vậy sao? Mày nghĩ mày chết mà tao có thể buông tha cho cô ấy? Không! Thứ tao muốn... Dù phải hy sinh như thế nào tao cũng phải có được. Chính vì vậy, mày ngoan ngoãn nghe lời tao, nếu không tao không biết mày sẽ bị hành hạ như thế nào đâu. À, còn Cách Cổ Lạp nữa... Chắc mày không muốn cô ta bị gì đúng không? Đừng làm việc ngu ngốc hại cô ta!
Hai người đàn ông nói chuyện với nhau chỉ cách 1 cánh cửa không có cách âm. Mà bên ngoài lúc này, Cách Cổ Lạp run rẩy lấy tay che miệng lại.
Cô bị lừa rồi!
Tất cả mọi người, không thể tin được ai cả!
Bình luận facebook