Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Chương 29
Đoạn Kim Thần hơi sững sờ trước tiếng hét của cô, anh biết cô vì chuyện lần trước mà trong lòng vẫn khó chịu, cho nên mới có chuyện tối nay.
Nghĩ đến lần trước thực sự có thái độ không tốt với cô, nên anh không lên tiếng phản bác.
“Quyền lợi mà anh cho em, không phải là để em tính cả anh vào, Đường Hoan, lần sau đừng để những chuyện như thế này xảy ra, nếu không, em tự gánh hậu quả.”
Bỏ lại câu này, Đoạn Kim Thần quay người đi lên lầu.
Nhìn vào lưng anh, hai mắt Đường Hoan đỏ hoe, rồi nước mắt tuôn ra như diều đứt dây.
Dì Đồng nhìn mọi thứ vừa xảy ra lại khẽ thở dài, sau đó đóng cửa lại coi như không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đường Hoan ngồi trên sofa, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay.
Đoạn Kim Thần chết tiệt, anh chính là một kẻ ngốc, cho dù tối nay anh đã giúp em, em cũng sẽ không cảm ơn anh đâu.
Đường Hoan mắng trong lòng, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Hôm sau, Đường Hoan bị dì Đồng đánh thức.
“Phu nhân, dậy ăn sáng đi.” Dì Đồng nhẹ nhàng lay người đang ngủ trên sofa là Đường Hoan.
Lông mi khẽ rung lên, cô mở mắt ra, khi nhìn rõ người đứng trước mặt, Đường Hoan đưa tay dụi mắt và đứng dậy khỏi ghế sofa.
“Dì Đồng, tôi không đói.” Đường Hoan nói một cách yếu ớt, ánh mắt nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ lóe lên một chút bi thương.
Thời tiết đẹp như vậy, cô rất muốn ra ngoài dạo một chút, Đoạn Kim Thần chết tiệt rốt cuộc muốn giam giữ cô đến khi nào?
Khuôn mặt dì Đồng lộ ra một chút bối rối, dì nhìn về phía phòng ăn và tiếp tục khuyên cô: “Phu nhân, ít nhiều cũng nên ăn một chút, cậu chủ đang ở đó.”
Vừa nghe thấy Đoạn Kim Thần, Đường Hoan lập tức đứng dậy và bước nhanh vào bên trong, không hề để ý đến đầu tóc rối của mình.
“Đoạn Kim Thần!”
Nghe thấy giọng nói giận giữ mang theo sự lạnh lùng, Đoạn Kim Thần vẫn ngồi yên và hơi ngước mắt lên nhìn Đường Hoan với cái đầu như ổ gà, khóe miệng anh khẽ co lại.
Mặc dù là ở nhà, nhưng người phụ nữ này không thể chú ý hình tượng một chút sao?
“Nói đi.” Đoạn Kim Thần lạnh lùng nói.
“Em muốn ra ngoài, em không muốn làm một con chim hoàng yến!” Bây giờ cô bị anh giam cầm như vậy, có khác gì so với một con chim hoàng yến?
“Chim hoàng yến?” Đoạn Kim Thần cười khẩy: “Em như thế này còn không bằng một con chim sẻ.”
“Anh có ý gì.” Đường Hoan tức giận, không ngờ lại nói cô không bằng một con chim sẻ.
Dì Đồng đứng bên cạnh quan sát liền vội vàng nắm lấy tay Đường Hoan: “Phu nhân, hay là, cô đi rửa mặt chải lại đầu tóc đi, cô như thế này….”
Nhận thấy ánh mắt dì Đồng có gì đó lạ lạ, Đường Hoan cau mày nhưng vẫn bước vào phòng tắm.
Tối qua cô đã không ăn gì, cộng thêm việc Đoạn Kim Thần vừa ăn sáng một cách ngon lành như vậy, lúc này cô quả thực có chút đói.
Khi cô bước vào phòng tắm và nhìn thấy cái đầu rối như tổ quạ của mình trong gương, cô đột nhiên hiểu ra tại sao Đoạn Kim Thần lại nói cô là chim sẻ.
Khi cô sửa soạn xong đi ra, Đoạn Kim Thần đã rời đi rồi.
Và Đường Hoan cũng hiểu ra rằng, khi tức giận cũng không được bỏ bữa, cơ thể là của chính mình, lấp đầy nó mới là quan trọng.
“Hầy…” Đường Hoan cau mày, nằm trên sofa thở dài.
Không được, cô phải phản kháng, cô không thể ngoan ngoãn ngồi đây, cô phải nghĩ cách để ra ngoài, nếu như tiếp tục bị nhốt ở đây cô sẽ phát điên mất.
Đoạn Kim Thần cái tên khốn kiếp, nhốt cô một mình ở đây, còn anh ta thì cả ngày ở bên ngoài, chết tiệt, dựa vào cái gì mà cô phải ngoan ngoãn nghe lời.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Đoạn Kim Thần.
Tập đoàn Đoàn Thị.
Trên tầng cao nhất, lúc này Đoạn Kim Thần đang có một cuộc họp cấp cao, anh đang lắng nghe báo cáo của giám đốc tài vụ về tình hình công việc.
Đột nhiên điện thoại của anh rung lên, nó xuất hiện một cách bất ngờ trong văn phòng lớn như vậy khiến cho những cổ đông lớn đang chăm chú lắng nghe phải giật mình.
Nhấc điện thoại lên và liếc nhìn tên người gọi đến, anh dứt khoát tắt máy.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách…..”
“Đoạn Kim Thần, anh cố ý đúng không!” Đường Hoan nghiến răng, tiếp tục gọi điện thoại cho Đoạn Kim Thần, gọi lần nào Đoạn Kim Thần tắt lần đó cho đến khi máy sập nguồn.
Đường Hoan nghiến răng giận giữ, nhưng cũng không còn cách nào khác, nếu như Đoạn Kim Thần đứng trước mặt cô, cô thực sự muốn cho anh ta hai cái tát.
Cuối cùng thời gian cứ lặng lẽ trôi qua trong sự nhàm chán.
Sau khi ăn tối xong, Đường Hoan lại nằm trên ghế sofa một cách nhàm chán.
Đột nhiên có điện thoại gọi đến, cô giật mình suýt chút nữa thì đánh rơi điện thoại.
“Alo, Vưu….”
“Hoan Hoan, mau đến cứu mình.”
Đường Hoan vừa bắt máy liền nghe thấy tiếng kêu cứu của Vưu Phi, trong lòng đột nhiên căng thẳng, sau khi cúp điện thoại và thay giày cô liền lao ra ngoài.
Người giúp việc nhanh chóng chạy đến chỗ cô và ngăn cô lại.
“Phu nhân, cậu chủ đã dặn, cô không thể bước ra khỏi cửa nửa bước.”
“Tránh ra, bây giờ tôi đang có chuyện rất quan trọng, mọi hậu quả tôi sẽ gánh vác.” Đường Hoan lo lắng liền đưa tay ra và đẩy người giúp việc ra.
“Không được, phu nhân….”
“Tôi nói tránh ra, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu.” Vừa nãy trong điện thoại Vưu Phi nói vội vàng như vậy, bây giờ cô không có thời gian để đối phó với những người này.
Nhìn người đang đứng chắn trước mặt, Đường Hoan nghiến răng, cô giơ chân lên đá vào người anh ta và bỏ chạy.
Dì Đồng nhìn thấy, vội vàng lấy điện thoại gọi cho Đoạn Kim Thần.
Sau khi chạy ra khỏi biệt thự, Đường Hoan liền bắt một chiếc xe, sau khi đọc địa chỉ, cô liên tục hối thúc tài xế lái nhanh một chút.
Dường như cảm thấy được sự lo lắng của Đường Hoan, người tài xế cũng không dám làm lỡ.
Rất nhanh đã đến nơi, sau khi xuống xe Đường Hoan lập tức lao vào trong Mị Sắc.
Trái tim cô hoảng loạn, chỉ sợ cô sẽ đến muộn.
Bước vào Mị Sắc, Đường Hoan trực tiếp đi đến phòng riêng mà Vưu Phi đã nói.
May mà trước đó cô đã từng làm việc và quen thuộc với môi trường ở đây, vì vậy cô đã nhanh chóng tìm được phòng.
Khi đến nơi, cô nhìn thấy Vưu Phi đang bị mấy gã đàn ông ép uống rượu.
“Ưm….tôi….” Ba chữ không uống được chưa kịp nói ra, Vưu Phi lại bị ép uống thêm một ly nữa.
Đường Hoan đưa tay ra vặn tay nắm cửa nhưng phát hiện cửa đã bị khóa trong, cô lo lắng đến mức chảy đầy mồ hôi, cô tìm kiếm xung quanh và nhìn thấy một cái bình chữa cháy cách đó không xa, cô nhanh chóng lấy bình chữa cháy đập cửa.
“Ầm” một lúc, có lẽ tiếng ồn lớn cuối cùng cũng khiến mấy người đàn ông ở trong phòng cảm thấy kinh ngạc, một người có mái tóc vàng đi ra mở cửa.
Đường Hoan đang đập cửa thì thấy cánh cửa được mở ra, cô không nói lời nào liền đẩy gã đàn ông tóc vàng ra và xông vào bên trong.
“Các người đang làm gì vậy? Thả bạn của tôi ra!” Đường Hoan đánh bạo, cố tỏ vẻ bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn từng người ở trong phòng.
Lúc này Vưu Phi đang bị một người đàn ông cao lớn ép uống rượu với vẻ mặt đau khổ.
“Hoan Hoan…” Giọng nói của Vưu Phi khàn khàn, nhìn thấy Đường Hoan xuất hiện hai mắt liền đỏ lên.
“Vưu Phi đừng sợ, mình đến rồi.” Quen biết Vưu Phi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Vưu Phi đỏ mắt.
“Ồ, tiểu mỹ nhân này đến từ đâu vậy? Đến đây uống rượu cùng anh, thế nào?” Mấy người đào ông bị sững sờ trước sự xông vào của Đường Hoan nhanh chóng khôi phục tinh thần, nhìn thấy Đường Hoan xinh đẹp như hoa liền cười một cách xấu xa.
Đường Hoan căn bản không hề nghe thấy lời mấy người đàn ông kia nói, cô cầm bình chữa cháy và nhìn mấy người họ: “Vưu Phi, cậu thế nào rồi?”
“Mình không sao.” Nói rồi, Vưu Phi giơ tay ra và đẩy người đàn ông đang trói buộc cô ra, sau đó nhanh chóng muốn đứng dậy, nhưng lúc này lại bị anh ta kéo tay lại.
“A” Cùng với tiếng hét kinh hãi, Vưu Phi lại một lần nữa bị kéo ngồi xuống ghế sofa.
Đường Hoan lo lắng: “Bạn tôi đã xin nghỉ việc rồi, anh hãy mau bỏ bạn tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
Đường Hoan nuốt nước bọt, mẹ kiếp, người đàn ông cao lớn thô kệch như thế này, một cô gái yếu đuối như cô sao có thể đánh lại?
“Báo cảnh sát?” Mấy người đàn ông trong phòng ra hiệu với nhau, gã tóc vàng muốn lặng lẽ tấn công Đường Hoan từ phía sau, may mà Đường Hoan đã có sự cảnh giác, cô liền ném cái bình chữa cháy trong tay về phía người đàn ông đang ngồi cạnh Vưu Phi.
“Vưu Phi, mau qua đây.”
Người đàn ông cạnh La Vưu Phi vì tránh cái bình chữa cháy không thể không nghiêng sang một bên, La Vưu Phi nhân cơ hội liền chạy về phía Đường Hoan.
“Muốn chạy ư?” Người đàn ông tóc vàng đã nhanh hơn một bước chặn trước mặt Đường Hoan: “Không….a….”
Lời còn chưa nói xong đã bị Đường Hoan cho một cước vào chỗ hiểm, anh ta ngã xuống đất và liên tục kêu rên.
Mắt thấy có vẻ như sắp chạy ra khỏi cửa nhưng không ngờ tay của Đường Hoan lại bị kéo lại, giật ngược về sau, Đường Hoan lùi lại vài bước mới có thể đứng vững.
“Hoan Hoan!” La Vưu Phi kinh ngạc, nhìn thấy chai rượu rỗng, cô liền cầm lên và ném về phía người đàn ông gần Đường Hoan.
“A…” Người đàn ông bị đánh trúng đầu, tức giận hét lên: “Mau bắt hai con đàn bà này lại, tối nay anh em từ từ sảng khoái, mẹ kiếp, ông đây cũng dám đánh.”
Ngay lập tức Đường Hoan và La Vưu Phi bị bắt lại.
“Thả tôi ra.” Đường Hoan nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng trên mặt không hề biến sắc.
“Bốp”
Lời vừa dứt, Đường Hoan liền ăn một cái tát của gã đàn ông kia.
“Anh em của tao mà mày cũng dám đánh, xem ông đây hôm nay có ăn mày không!” Nói rồi, hắn giơ tay về phía trước, ném Đường Hoan lên sofa như ném một con gà con.
Đường Hoan bị ném đến choáng váng.
Mẹ kiếp, những người đàn ông này đều có bệnh, ném người như rác!
Trước khi người đàn ông nhổm người lên, Đường Hoan muốn giơ chân lên đá hắn ta, nhưng người đàn ông này dường như đã phát giác ra và vươn tay ra khống chế hai chân của cô.
“Hoan Hoan! Hoan Hoan!” La Vưu Phi liều mạng giãy dụa, nhưng hai tay cô bị kẹp chặt, không thể giúp được gì, Nhìn thấy Đường Hoan sắp bị người ta bắt nạt, La Vưu Phi cúi đầu xuống và cắn vào tay gã đàn ông.
“A!” Người đàn ông đau đớn, ánh mắt dữ tợn, khi anh ta định giơ tay ra thì đột nhiên có một người xông vào và kéo người đàn ông đang khống chế Đường Hoan ra, sau đó vung tay lên đấm vào mặt gã đó.
Người đàn ông ngã sang một bên, Đường Hoan nắm lấy cơ hội đứng dậy.
“Mẹ kiếp!” Người đàn ông nhổ nước bọt rồi nói: “Tôi khuyên cậu tốt hơn hết đừng lo chuyện bao đồng, biết điều thì hãy cút đi!”
“Đại Thịnh!”
Đường Hoan và La Vưu Phi nhìn thấy có người đến, trong lòng vui sướng và nhanh chóng bước đến bên cạnh Giang Chi Thịnh.
“Hai người không sao chứ?” Giang Chi Thịnh liếc nhìn Đường Hoan và La Vưu Phi với ánh mắt lo lắng.
Khi thấy hai người gật đầu anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ kiếp, làm mất hứng của ông đây, đánh cho tao!” Người đàn ông bị đánh tức giận vẫy tay với mấy người còn lại.
Sau đó, mấy người đàn ông lao về phía Giang Chi Thịnh.
“Đại Thịnh cẩn thận đó!” Đường Hoan nhìn thấy Giang Chi Thịnh bắt đầu đánh nhau với mấy người kia liền xông vào.
Đường Hoan cô từ nhỏ đã không ít lần tham gia vào những vụ đánh nhau như thế này, bây giờ, sau bao nhiêu năm cách xa nhau, không ngờ họ lại ở cùng một chỗ, cô có cảm giác như được quay trở lại thời trung học.
Đoạn Kim Thần hơi sững sờ trước tiếng hét của cô, anh biết cô vì chuyện lần trước mà trong lòng vẫn khó chịu, cho nên mới có chuyện tối nay.
Nghĩ đến lần trước thực sự có thái độ không tốt với cô, nên anh không lên tiếng phản bác.
“Quyền lợi mà anh cho em, không phải là để em tính cả anh vào, Đường Hoan, lần sau đừng để những chuyện như thế này xảy ra, nếu không, em tự gánh hậu quả.”
Bỏ lại câu này, Đoạn Kim Thần quay người đi lên lầu.
Nhìn vào lưng anh, hai mắt Đường Hoan đỏ hoe, rồi nước mắt tuôn ra như diều đứt dây.
Dì Đồng nhìn mọi thứ vừa xảy ra lại khẽ thở dài, sau đó đóng cửa lại coi như không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đường Hoan ngồi trên sofa, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay.
Đoạn Kim Thần chết tiệt, anh chính là một kẻ ngốc, cho dù tối nay anh đã giúp em, em cũng sẽ không cảm ơn anh đâu.
Đường Hoan mắng trong lòng, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Hôm sau, Đường Hoan bị dì Đồng đánh thức.
“Phu nhân, dậy ăn sáng đi.” Dì Đồng nhẹ nhàng lay người đang ngủ trên sofa là Đường Hoan.
Lông mi khẽ rung lên, cô mở mắt ra, khi nhìn rõ người đứng trước mặt, Đường Hoan đưa tay dụi mắt và đứng dậy khỏi ghế sofa.
“Dì Đồng, tôi không đói.” Đường Hoan nói một cách yếu ớt, ánh mắt nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ lóe lên một chút bi thương.
Thời tiết đẹp như vậy, cô rất muốn ra ngoài dạo một chút, Đoạn Kim Thần chết tiệt rốt cuộc muốn giam giữ cô đến khi nào?
Khuôn mặt dì Đồng lộ ra một chút bối rối, dì nhìn về phía phòng ăn và tiếp tục khuyên cô: “Phu nhân, ít nhiều cũng nên ăn một chút, cậu chủ đang ở đó.”
Vừa nghe thấy Đoạn Kim Thần, Đường Hoan lập tức đứng dậy và bước nhanh vào bên trong, không hề để ý đến đầu tóc rối của mình.
“Đoạn Kim Thần!”
Nghe thấy giọng nói giận giữ mang theo sự lạnh lùng, Đoạn Kim Thần vẫn ngồi yên và hơi ngước mắt lên nhìn Đường Hoan với cái đầu như ổ gà, khóe miệng anh khẽ co lại.
Mặc dù là ở nhà, nhưng người phụ nữ này không thể chú ý hình tượng một chút sao?
“Nói đi.” Đoạn Kim Thần lạnh lùng nói.
“Em muốn ra ngoài, em không muốn làm một con chim hoàng yến!” Bây giờ cô bị anh giam cầm như vậy, có khác gì so với một con chim hoàng yến?
“Chim hoàng yến?” Đoạn Kim Thần cười khẩy: “Em như thế này còn không bằng một con chim sẻ.”
“Anh có ý gì.” Đường Hoan tức giận, không ngờ lại nói cô không bằng một con chim sẻ.
Dì Đồng đứng bên cạnh quan sát liền vội vàng nắm lấy tay Đường Hoan: “Phu nhân, hay là, cô đi rửa mặt chải lại đầu tóc đi, cô như thế này….”
Nhận thấy ánh mắt dì Đồng có gì đó lạ lạ, Đường Hoan cau mày nhưng vẫn bước vào phòng tắm.
Tối qua cô đã không ăn gì, cộng thêm việc Đoạn Kim Thần vừa ăn sáng một cách ngon lành như vậy, lúc này cô quả thực có chút đói.
Khi cô bước vào phòng tắm và nhìn thấy cái đầu rối như tổ quạ của mình trong gương, cô đột nhiên hiểu ra tại sao Đoạn Kim Thần lại nói cô là chim sẻ.
Khi cô sửa soạn xong đi ra, Đoạn Kim Thần đã rời đi rồi.
Và Đường Hoan cũng hiểu ra rằng, khi tức giận cũng không được bỏ bữa, cơ thể là của chính mình, lấp đầy nó mới là quan trọng.
“Hầy…” Đường Hoan cau mày, nằm trên sofa thở dài.
Không được, cô phải phản kháng, cô không thể ngoan ngoãn ngồi đây, cô phải nghĩ cách để ra ngoài, nếu như tiếp tục bị nhốt ở đây cô sẽ phát điên mất.
Đoạn Kim Thần cái tên khốn kiếp, nhốt cô một mình ở đây, còn anh ta thì cả ngày ở bên ngoài, chết tiệt, dựa vào cái gì mà cô phải ngoan ngoãn nghe lời.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Đoạn Kim Thần.
Tập đoàn Đoàn Thị.
Trên tầng cao nhất, lúc này Đoạn Kim Thần đang có một cuộc họp cấp cao, anh đang lắng nghe báo cáo của giám đốc tài vụ về tình hình công việc.
Đột nhiên điện thoại của anh rung lên, nó xuất hiện một cách bất ngờ trong văn phòng lớn như vậy khiến cho những cổ đông lớn đang chăm chú lắng nghe phải giật mình.
Nhấc điện thoại lên và liếc nhìn tên người gọi đến, anh dứt khoát tắt máy.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách…..”
“Đoạn Kim Thần, anh cố ý đúng không!” Đường Hoan nghiến răng, tiếp tục gọi điện thoại cho Đoạn Kim Thần, gọi lần nào Đoạn Kim Thần tắt lần đó cho đến khi máy sập nguồn.
Đường Hoan nghiến răng giận giữ, nhưng cũng không còn cách nào khác, nếu như Đoạn Kim Thần đứng trước mặt cô, cô thực sự muốn cho anh ta hai cái tát.
Cuối cùng thời gian cứ lặng lẽ trôi qua trong sự nhàm chán.
Sau khi ăn tối xong, Đường Hoan lại nằm trên ghế sofa một cách nhàm chán.
Đột nhiên có điện thoại gọi đến, cô giật mình suýt chút nữa thì đánh rơi điện thoại.
“Alo, Vưu….”
“Hoan Hoan, mau đến cứu mình.”
Đường Hoan vừa bắt máy liền nghe thấy tiếng kêu cứu của Vưu Phi, trong lòng đột nhiên căng thẳng, sau khi cúp điện thoại và thay giày cô liền lao ra ngoài.
Người giúp việc nhanh chóng chạy đến chỗ cô và ngăn cô lại.
“Phu nhân, cậu chủ đã dặn, cô không thể bước ra khỏi cửa nửa bước.”
“Tránh ra, bây giờ tôi đang có chuyện rất quan trọng, mọi hậu quả tôi sẽ gánh vác.” Đường Hoan lo lắng liền đưa tay ra và đẩy người giúp việc ra.
“Không được, phu nhân….”
“Tôi nói tránh ra, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu.” Vừa nãy trong điện thoại Vưu Phi nói vội vàng như vậy, bây giờ cô không có thời gian để đối phó với những người này.
Nhìn người đang đứng chắn trước mặt, Đường Hoan nghiến răng, cô giơ chân lên đá vào người anh ta và bỏ chạy.
Dì Đồng nhìn thấy, vội vàng lấy điện thoại gọi cho Đoạn Kim Thần.
Sau khi chạy ra khỏi biệt thự, Đường Hoan liền bắt một chiếc xe, sau khi đọc địa chỉ, cô liên tục hối thúc tài xế lái nhanh một chút.
Dường như cảm thấy được sự lo lắng của Đường Hoan, người tài xế cũng không dám làm lỡ.
Rất nhanh đã đến nơi, sau khi xuống xe Đường Hoan lập tức lao vào trong Mị Sắc.
Trái tim cô hoảng loạn, chỉ sợ cô sẽ đến muộn.
Bước vào Mị Sắc, Đường Hoan trực tiếp đi đến phòng riêng mà Vưu Phi đã nói.
May mà trước đó cô đã từng làm việc và quen thuộc với môi trường ở đây, vì vậy cô đã nhanh chóng tìm được phòng.
Khi đến nơi, cô nhìn thấy Vưu Phi đang bị mấy gã đàn ông ép uống rượu.
“Ưm….tôi….” Ba chữ không uống được chưa kịp nói ra, Vưu Phi lại bị ép uống thêm một ly nữa.
Đường Hoan đưa tay ra vặn tay nắm cửa nhưng phát hiện cửa đã bị khóa trong, cô lo lắng đến mức chảy đầy mồ hôi, cô tìm kiếm xung quanh và nhìn thấy một cái bình chữa cháy cách đó không xa, cô nhanh chóng lấy bình chữa cháy đập cửa.
“Ầm” một lúc, có lẽ tiếng ồn lớn cuối cùng cũng khiến mấy người đàn ông ở trong phòng cảm thấy kinh ngạc, một người có mái tóc vàng đi ra mở cửa.
Đường Hoan đang đập cửa thì thấy cánh cửa được mở ra, cô không nói lời nào liền đẩy gã đàn ông tóc vàng ra và xông vào bên trong.
“Các người đang làm gì vậy? Thả bạn của tôi ra!” Đường Hoan đánh bạo, cố tỏ vẻ bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn từng người ở trong phòng.
Lúc này Vưu Phi đang bị một người đàn ông cao lớn ép uống rượu với vẻ mặt đau khổ.
“Hoan Hoan…” Giọng nói của Vưu Phi khàn khàn, nhìn thấy Đường Hoan xuất hiện hai mắt liền đỏ lên.
“Vưu Phi đừng sợ, mình đến rồi.” Quen biết Vưu Phi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Vưu Phi đỏ mắt.
“Ồ, tiểu mỹ nhân này đến từ đâu vậy? Đến đây uống rượu cùng anh, thế nào?” Mấy người đào ông bị sững sờ trước sự xông vào của Đường Hoan nhanh chóng khôi phục tinh thần, nhìn thấy Đường Hoan xinh đẹp như hoa liền cười một cách xấu xa.
Đường Hoan căn bản không hề nghe thấy lời mấy người đàn ông kia nói, cô cầm bình chữa cháy và nhìn mấy người họ: “Vưu Phi, cậu thế nào rồi?”
“Mình không sao.” Nói rồi, Vưu Phi giơ tay ra và đẩy người đàn ông đang trói buộc cô ra, sau đó nhanh chóng muốn đứng dậy, nhưng lúc này lại bị anh ta kéo tay lại.
“A” Cùng với tiếng hét kinh hãi, Vưu Phi lại một lần nữa bị kéo ngồi xuống ghế sofa.
Đường Hoan lo lắng: “Bạn tôi đã xin nghỉ việc rồi, anh hãy mau bỏ bạn tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
Đường Hoan nuốt nước bọt, mẹ kiếp, người đàn ông cao lớn thô kệch như thế này, một cô gái yếu đuối như cô sao có thể đánh lại?
“Báo cảnh sát?” Mấy người đàn ông trong phòng ra hiệu với nhau, gã tóc vàng muốn lặng lẽ tấn công Đường Hoan từ phía sau, may mà Đường Hoan đã có sự cảnh giác, cô liền ném cái bình chữa cháy trong tay về phía người đàn ông đang ngồi cạnh Vưu Phi.
“Vưu Phi, mau qua đây.”
Người đàn ông cạnh La Vưu Phi vì tránh cái bình chữa cháy không thể không nghiêng sang một bên, La Vưu Phi nhân cơ hội liền chạy về phía Đường Hoan.
“Muốn chạy ư?” Người đàn ông tóc vàng đã nhanh hơn một bước chặn trước mặt Đường Hoan: “Không….a….”
Lời còn chưa nói xong đã bị Đường Hoan cho một cước vào chỗ hiểm, anh ta ngã xuống đất và liên tục kêu rên.
Mắt thấy có vẻ như sắp chạy ra khỏi cửa nhưng không ngờ tay của Đường Hoan lại bị kéo lại, giật ngược về sau, Đường Hoan lùi lại vài bước mới có thể đứng vững.
“Hoan Hoan!” La Vưu Phi kinh ngạc, nhìn thấy chai rượu rỗng, cô liền cầm lên và ném về phía người đàn ông gần Đường Hoan.
“A…” Người đàn ông bị đánh trúng đầu, tức giận hét lên: “Mau bắt hai con đàn bà này lại, tối nay anh em từ từ sảng khoái, mẹ kiếp, ông đây cũng dám đánh.”
Ngay lập tức Đường Hoan và La Vưu Phi bị bắt lại.
“Thả tôi ra.” Đường Hoan nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng trên mặt không hề biến sắc.
“Bốp”
Lời vừa dứt, Đường Hoan liền ăn một cái tát của gã đàn ông kia.
“Anh em của tao mà mày cũng dám đánh, xem ông đây hôm nay có ăn mày không!” Nói rồi, hắn giơ tay về phía trước, ném Đường Hoan lên sofa như ném một con gà con.
Đường Hoan bị ném đến choáng váng.
Mẹ kiếp, những người đàn ông này đều có bệnh, ném người như rác!
Trước khi người đàn ông nhổm người lên, Đường Hoan muốn giơ chân lên đá hắn ta, nhưng người đàn ông này dường như đã phát giác ra và vươn tay ra khống chế hai chân của cô.
“Hoan Hoan! Hoan Hoan!” La Vưu Phi liều mạng giãy dụa, nhưng hai tay cô bị kẹp chặt, không thể giúp được gì, Nhìn thấy Đường Hoan sắp bị người ta bắt nạt, La Vưu Phi cúi đầu xuống và cắn vào tay gã đàn ông.
“A!” Người đàn ông đau đớn, ánh mắt dữ tợn, khi anh ta định giơ tay ra thì đột nhiên có một người xông vào và kéo người đàn ông đang khống chế Đường Hoan ra, sau đó vung tay lên đấm vào mặt gã đó.
Người đàn ông ngã sang một bên, Đường Hoan nắm lấy cơ hội đứng dậy.
“Mẹ kiếp!” Người đàn ông nhổ nước bọt rồi nói: “Tôi khuyên cậu tốt hơn hết đừng lo chuyện bao đồng, biết điều thì hãy cút đi!”
“Đại Thịnh!”
Đường Hoan và La Vưu Phi nhìn thấy có người đến, trong lòng vui sướng và nhanh chóng bước đến bên cạnh Giang Chi Thịnh.
“Hai người không sao chứ?” Giang Chi Thịnh liếc nhìn Đường Hoan và La Vưu Phi với ánh mắt lo lắng.
Khi thấy hai người gật đầu anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ kiếp, làm mất hứng của ông đây, đánh cho tao!” Người đàn ông bị đánh tức giận vẫy tay với mấy người còn lại.
Sau đó, mấy người đàn ông lao về phía Giang Chi Thịnh.
“Đại Thịnh cẩn thận đó!” Đường Hoan nhìn thấy Giang Chi Thịnh bắt đầu đánh nhau với mấy người kia liền xông vào.
Đường Hoan cô từ nhỏ đã không ít lần tham gia vào những vụ đánh nhau như thế này, bây giờ, sau bao nhiêu năm cách xa nhau, không ngờ họ lại ở cùng một chỗ, cô có cảm giác như được quay trở lại thời trung học.
Bình luận facebook