Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Chương 31
Vị bác sĩ liên tục gật đầu, ông nhanh chóng đo nhiệt độ cơ thể cho Đường Hoan, một loạt các động tác được thực hiện một cách lưu loát và không dám chậm trễ nửa bước.
“Cậu Đoạn, tôi đã tiêm thuốc hạ sốt cho cô ấy, để phu nhân nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai là sẽ hạ sốt.” Sau khi bác sĩ giúp Đường Hoan kiểm tra sức khỏe xong mới quay ra nói với Đoạn Kim Thần.
“Ừm.” Đoạn Kim Thần ậm ừ một tiếng, nhìn vào Đường Hoan vẫn đang cau mày, anh cũng bất giác nhíu mày: “Có vẻ cô ấy rất khó chịu.”
“Cậu Đoạn, có thể hạ nhiệt bằng phương pháp vật lý, như vậy sẽ tốt hơn một chút và cũng sẽ nhanh hạ sốt hơn.” Bác sĩ kính cẩn nói.
Đoạn Kim Thần lắng nghe nhưng không trả lời.
Vị bác sĩ thấy vậy cũng không dám làm phiền, ông để lại một chút thuốc rồi ra về.
“Cậu chủ, hãy để tôi chăm sóc phu nhân, cậu đi nghỉ trước đi.” Lúc bác sĩ đến, dì Đồng cũng đã có mặt, sau khi bác sĩ đi khỏi dì mới lên tiếng.
“Không cần đâu, dì hãy nghỉ ngơi đi.” Đoạn Kim Thần xua tay.
Dì Đồng liếc nhìn Đường Hoan, môi khẽ mở ra, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đoạn Kim Thần, dì chỉ thở dài và không nói gì, rồi đi ra ngoài và đóng cửa một cách nhẹ nhàng.
Nhìn gương mặt nhỏ bé hơi đỏ lên của Đường Hoan, Đoạn Kim Thần nhíu mày rồi quay người đi vào phòng tắm, lúc đi ra, anh bưng một chậu nước và lấy một lọ cồn trong hộp thuốc của bác sĩ, dưới ánh đèn mờ nhạt, đáy mắt Đoạn Kim Thần lộ ra một tia dịu dàng mà chính bản thân anh cũng không nhận ra điều đó.
Đoạn Kim Thần ngồi bên giường, anh liên tục làm mát cơ thể cho cô, rồi cẩn thận giúp cô lau trán và cánh tay.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, hơi thở nóng ban đầu và những cái cau mày thật chặt của Đường Hoan cũng từ từ xoa dịu.
Nghe nhịp thở đều đều của cô, Đoạn Kim Thần cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cất đồ xong, Đoạn Kim Thần giơ cổ tay lên và liếc nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng, nghĩ đến buổi sáng ngày mai còn có một hội nghị quốc tế, Đoạn Kim Thần liền nằm xuống bên cạnh Đường Hoan, cánh tay đặt lên eo cô một cách tự nhiên và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau.
Chuyện Giang Chi Thịnh và Đường Hoan ra vào hộp đêm đã bị rò rỉ ra ngoài, mặc dù Đoạn Kim Thần đã cho người nén lại nhưng giấy không bọc được lửa, sau khi Đoạn Trấn Nam biết được tin này đã cực kỳ tức giận, ông liền cho xe đi đón Đường Hoan.
Lúc này, Đường Hoan vẫn đang ngủ say thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Mò một hồi mới thấy điện thoại, vừa mới bắt máy cô đã nghe thấy giọng nói lo lắng của La Vưu Phi.
“Hoan Hoan, không hay rồi, chuyện tối qua cậu đến hộp đêm cứu mình đã bị người ta đồn rằng cậu và Giang Chi Thịnh hẹn hò ở hộp đêm, ban đầu mình không biết chuyện này, nhưng tối qua chuyện này đã lan truyền một cách nhanh chóng, hôm nay khi thức dậy, mình đã nghe người ta nói.”
Lời nói của La Vưu Phi giống như sấm sét đánh bay cơn buồn ngủ của Đường Hoan, cô lập tức bật dậy khỏi giường.
“Những gì cậu nói là thật sao?”
“Đương nhiên, nhưng bây giờ đã không thể tìm thấy nhưng tin tức này trên mạng nữa rồi, mình đoán là chồng cậu đã dìm nó xuống, nhưng Ông Đoạn có thể sẽ biết được chuyện này, cậu phải cẩn thận một chút.”
Chẳng trách tối qua Đoạn Kim Thần lại tức giận như vậy, là vì việc này sao?
“Hoan Hoan? Hoan Hoan…cậu có đang nghe không đó?” Đợi một lúc lâu mà không thấy phản hồi của Đường Hoan, La Vưu Phi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Được, mình biết rồi, cậu đừng có đi làm chị gái bồi rượu nữa, quá nguy hiểm.” Đường Hoan trở lại bình thường.
“Mình biết rồi, mình đâu phải con ngốc.” May mà chuyện này không bị bố cô biết, nếu không, cái chân cô chắc chắn sẽ bị đánh gãy.
Sau khi nói chuyện một lúc với La Vưu Phi cô mới cúp điện thoại.
Khi cô muốn xuống giường mới phát hiện toàn thân đau nhức, có liếc nhìn xung quanh, dường như lúc này mơi biết bản thân đang trong phòng Đoạn Kim Thần.
Lật chăn ra bước xuống giường, cô chải chuốt xong thì đi xuống lầu, tình cờ gặp được dì Đồng đang chuẩn bị đi lên.
Trong mắt dì Đồng lộ ra một tia vui mừng: “Phu nhân, cô dậy rồi, cơ thể còn khó chịu không?”
Đường Hoan bình tĩnh gật đầu, sau đó hơi kinh ngạc: “Khó chịu?”
Dì Đồng gật đầu: “Hôm qua cô bị sốt cao, là cậu chủ đã chăm sóc cô cả đêm.”
Một câu nói khiến Đường Hoan sững sờ, Đoạn Kim Thần chăm sóc cô cả đêm sao? Trong lòng bỗng dâng lên một sự cảm động, may mà anh ta còn có lương tâm.
Cô nhanh chóng đi xuống lầu và bước vào phòng ăn, nhưng phát hiện bên trong không có ai, đáy mắt hiện lên một tia mất mát.
Đường Hoan, cô thật không có khí phách, hôm qua anh đối xử với cô như vậy, cô bị sốt cũng là do anh chọc tức mà ra, có gì đáng để cảm động chứ?
“Phu nhân, cô hãy ăn một chút cháo đi, bây giờ cô chỉ có thể ăn mấy món thanh đạm thôi.” Dì Đồng bưng một bát cháo đến trước mặt Đường Hoan và nhẹ nhàng nói.
Đường Hoan gật đầu, vì tay cô bị băng bó nên khi ăn có chút vất vả, dì Đồng muốn đút cho cô ăn nhưng bị cô từ chối.
Sau khi ăn cháo xong, cô vừa ngồi xuống sofa thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Mới sáng ra mà ai đã đến vậy? Đường Hoan nghi ngờ, ngồi nhìn dì Đồng ra mở cửa.
“Tôi là quản gia của nhà họ Đoạn, ông chủ bảo tôi đến đây đón phu nhân về nhà.” Một người đàn ông với mái tóc bạc hơn nửa và trên người mặc đồng phục đang đứng ngoài cửa.
Đường Hoan nghiêng đầu ra nhìn, sắc mặt liền trắng bệch, cô biết ông ta, ông chính là quản gia của nhà họ Đoạn.
Đón cô về nhà, rõ ràng đây là một cái cớ, nhưng cô không thể không về, nỗi khổ tâm lan tỏa trong lòng.
“Tôi biết rồi, tôi đi thay quần áo trước.”
Đường Hoan đã biết ý đồ của người vừa đến, những gì mà ông ấy vừa nói, cô nghe không sót chữ nào.
Người quản gia gật đầu, cung kính đứng một bên chờ đợi.
Hai mươi phút sau, Đường Hoan thay quần áo, trang điểm xong, khiến bản thân có chút tinh thần mới xuống đi lầu.
“Đi thôi.” Nói xong, Đường Hoan bước ra ngoài, người quản gia liền đi theo sau.
Sau khi nhận được cuộc gọi của La Vưu Phi từ sáng, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần, chỉ là không ngờ nó lại đến nhanh như vậy, lần này về nhà sẽ lại phải ăn một trái đắng khác.
Chiếc xe mang theo tâm trạng khó chịu bất an của Đường Hoan đến nhà họ Đoạn.
Vừa bước vào phòng khách, cô liền nhìn thấy Đoạn Trấn Nam ngồi ở ghế đầu và Đan Chi Linh ngồi ở dưới, thấy cô đến khuôn mặt hai người liền trở nên rất khó coi.
Đường Hoan cắn răng, đội hình này thật khiến người ta sợ chết khiếp, may mà đôi cẩu nam nữ kia không có ở đây, nếu không chắc chắn sẽ thêm dầu vào lửa.
“Bố, mẹ…” Đường Hoan đi đến trước mặt hai người, cô cúi đầu và lên tiếng chào hỏi.
“Ha, đừng gọi như vậy, tôi chịu không nổi, loại người đê tiện từ trong xương như cô chỉ biết làm mất mặt nhà họ Đoạn.” Đan Chi Linh cười khẩy, đôi mắt tràn đầy sự chế giễu và lạnh nhạt.
“Quỳ xuống!” Đoạn Trấn Nam hét lên giận dữ, đôi mắt đầy sự ghê tởm.
Đường Hoan sợ hãi, ánh mắt không thể tin được: “Bố, con đã làm gì sai?”
“Cô còn mặt mũi để hỏi sao? Đường Hoan, cô thật khiến tôi thất vọng, Kim Thần cưới cô về đúng là một nỗi nhục, là một thành viên của nhà họ Đoạn, vậy mà cô lại không biết thân biết phận, nửa đêm hẹn hò với tình nhân, trong mắt cô rốt cuộc còn có người nhà họ Đoạn hay không? Cô có coi Kim Thần là chồng không?” Càng nói, Đoạn Trấn Nam càng nổi cơn thịnh nộ.
“Con không có…” Đường Hoan phủ nhận.
“Bịch” Lời còn chưa nói xong, Đoạn Trấn Nam đã ném một tờ báo cho cô, Đường Hoan liếc mắt nhìn tiêu đề lớn trên tờ báo, trong chốc lát mặt cô cắt không còn một giọt máu, cô đã từng nghĩ đến nội dung viết trên báo, nhưng không ngờ rằng nó lại khó coi như vậy.
Cô vô thức lắc đầu và vội vàng nói: “Không phải như vậy, bố, con đến hộp đêm….”
“Đủ rồi, cô làm phu nhân của nhà họ Đoạn, vậy mà ban đêm lại đến hộp đêm, một chút trách nhiệm cũng không có, lấy roi ra đây, hôm nay tôi phải dạy dỗ người phụ nữ không biết xấu hổ này.” Đoạn Trấn Nam hét lên trong cơn giận dữ ngút trời.
“Vâng.” Quản gia nghe xong liền quay người đi vào phòng sách.
Đan Chi Linh nghe xong liền cười khinh bỉ, đáy mắt lộ ra một tia đắc ý, sớm đã không thuận mắt với người phụ nữ này, bây giờ thì vừa hay, nên cho cô ta một bài học, nếu không cô ta vẫn không coi ai ra gì.
Khi người quản gia quay lại, trên tay cầm một cây roi dài và mảnh, ông đưa cho Đoạn Trấn Nam một cách kính cẩn.
Đoạn Trấn Nam cầm lấy nó không nói lời nào rồi quất một roi lên người Đường Hoan.
Cây roi kéo theo một cơn gió rít qua tai cô, lông trên người cô dựng hết lên và kéo theo một cảm giác đau rát trên người, trong chốc lát nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đau, đau quá, Đường Hoan kêu thầm trong lòng chứ không hề lên tiếng.
“Đường Hoan, cô không tuân theo quy tắc của một người phụ nữ, hành vi không có chừng mực, làm hủy hoại thanh danh của nhà họ Đoạn, khiến nhà họ Đoạn bị người ta chê cười, khiến Kim Thần mất hết thể diện, cô không xứng đáng làm con dâu của nhà họ Đoạn.”
Những câu nói vang lên cùng với âm thanh vụt xuống của chiếc roi trên người Đường Hoan, mỗi khi nhận một đòn, cơ thể Đường Hoan lại run lên một lúc, những chỗ bị roi vụt qua đều để lại một cơn đau bỏng rát.
Đan Chi Linh ngồi một bên quan sát và nhìn vào những vết roi trên người Đường Hoan, đôi mắt vốn đang điềm tĩnh vô hồn dường như hiện lên vài tia máu đỏ.
“Bố…con không thừa nhận những gì mà bố nói, cho dù…” Đường Hoan cắn răng và hít một hơi thật sâu: “Cho dù bố có tin hay không, con đều không làm những chuyện có lỗi với nhà họ Đoạn, tối qua con có đến hộp đêm, nhưng đó không phải sự thật!”
Mặc dù lúc này cô đau đến nỗi muốn kêu lên, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng.
Vẻ mặt cô quật cường, đôi mắt kiên định, những chuyện cô không làm, có đánh chết cô cũng không nhận.
Lời giải thích của cô khi lọt vào tai Đoạn Trấn Nam, nó giống như những lời lấp liếm, ông càng ra tay mạnh hơn, phát huy hết mức tác dụng của cây roi trong tay.
“A….” Cuối cùng Đường Hoan không thể chịu được nữa và ngã gục xuống đất, lúc này quần áo trên người cô đã rướm máu, trên trán toàn là mồ hôi.
Nhưng cây roi không vì cô ngã xuống đất mà dừng lại, nó vẫn “Vù vù” vang lên.
Cơ thể của Đường Hoan ngày càng đau đớn, cô có cảm giác cơ thể mình như bị lửa thiêu đốt, mắt thấy một phát roi nữa sắp rơi xuống, Đường Hoan liền nhắm mắt lại.
Con bà nó, đây là cô đang chọc giận ai vậy, tại sao sau khi gả cho Đoạn Kim Thần, cuộc sống của cô lại quay về như trước, trước đây người nhà họ Đường không muốn nhìn thấy cô, bây giờ ngay cả nhà họ Đoạn cũng ghét cô, đây là vô duyên vô cớ có thêm một kẻ thù sao?
Nhắm mắt lại nhưng cơn đau trong tưởng tượng không hề rơi xuống, thậm chí âm thanh của roi vọt cũng biến mất.
“Kim Thần, con tránh ra, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ người phụ nữ không biết xấu hổ này, cô ta thực sự đã xúc phạm đến nhà họ Đoạn ta!”
Cùng với tiếng hét giận giữ, Đường Hoan sững người lại.
Đoạn Kim Thần? Anh đến rồi sao?
Vị bác sĩ liên tục gật đầu, ông nhanh chóng đo nhiệt độ cơ thể cho Đường Hoan, một loạt các động tác được thực hiện một cách lưu loát và không dám chậm trễ nửa bước.
“Cậu Đoạn, tôi đã tiêm thuốc hạ sốt cho cô ấy, để phu nhân nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai là sẽ hạ sốt.” Sau khi bác sĩ giúp Đường Hoan kiểm tra sức khỏe xong mới quay ra nói với Đoạn Kim Thần.
“Ừm.” Đoạn Kim Thần ậm ừ một tiếng, nhìn vào Đường Hoan vẫn đang cau mày, anh cũng bất giác nhíu mày: “Có vẻ cô ấy rất khó chịu.”
“Cậu Đoạn, có thể hạ nhiệt bằng phương pháp vật lý, như vậy sẽ tốt hơn một chút và cũng sẽ nhanh hạ sốt hơn.” Bác sĩ kính cẩn nói.
Đoạn Kim Thần lắng nghe nhưng không trả lời.
Vị bác sĩ thấy vậy cũng không dám làm phiền, ông để lại một chút thuốc rồi ra về.
“Cậu chủ, hãy để tôi chăm sóc phu nhân, cậu đi nghỉ trước đi.” Lúc bác sĩ đến, dì Đồng cũng đã có mặt, sau khi bác sĩ đi khỏi dì mới lên tiếng.
“Không cần đâu, dì hãy nghỉ ngơi đi.” Đoạn Kim Thần xua tay.
Dì Đồng liếc nhìn Đường Hoan, môi khẽ mở ra, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đoạn Kim Thần, dì chỉ thở dài và không nói gì, rồi đi ra ngoài và đóng cửa một cách nhẹ nhàng.
Nhìn gương mặt nhỏ bé hơi đỏ lên của Đường Hoan, Đoạn Kim Thần nhíu mày rồi quay người đi vào phòng tắm, lúc đi ra, anh bưng một chậu nước và lấy một lọ cồn trong hộp thuốc của bác sĩ, dưới ánh đèn mờ nhạt, đáy mắt Đoạn Kim Thần lộ ra một tia dịu dàng mà chính bản thân anh cũng không nhận ra điều đó.
Đoạn Kim Thần ngồi bên giường, anh liên tục làm mát cơ thể cho cô, rồi cẩn thận giúp cô lau trán và cánh tay.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, hơi thở nóng ban đầu và những cái cau mày thật chặt của Đường Hoan cũng từ từ xoa dịu.
Nghe nhịp thở đều đều của cô, Đoạn Kim Thần cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cất đồ xong, Đoạn Kim Thần giơ cổ tay lên và liếc nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng, nghĩ đến buổi sáng ngày mai còn có một hội nghị quốc tế, Đoạn Kim Thần liền nằm xuống bên cạnh Đường Hoan, cánh tay đặt lên eo cô một cách tự nhiên và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau.
Chuyện Giang Chi Thịnh và Đường Hoan ra vào hộp đêm đã bị rò rỉ ra ngoài, mặc dù Đoạn Kim Thần đã cho người nén lại nhưng giấy không bọc được lửa, sau khi Đoạn Trấn Nam biết được tin này đã cực kỳ tức giận, ông liền cho xe đi đón Đường Hoan.
Lúc này, Đường Hoan vẫn đang ngủ say thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Mò một hồi mới thấy điện thoại, vừa mới bắt máy cô đã nghe thấy giọng nói lo lắng của La Vưu Phi.
“Hoan Hoan, không hay rồi, chuyện tối qua cậu đến hộp đêm cứu mình đã bị người ta đồn rằng cậu và Giang Chi Thịnh hẹn hò ở hộp đêm, ban đầu mình không biết chuyện này, nhưng tối qua chuyện này đã lan truyền một cách nhanh chóng, hôm nay khi thức dậy, mình đã nghe người ta nói.”
Lời nói của La Vưu Phi giống như sấm sét đánh bay cơn buồn ngủ của Đường Hoan, cô lập tức bật dậy khỏi giường.
“Những gì cậu nói là thật sao?”
“Đương nhiên, nhưng bây giờ đã không thể tìm thấy nhưng tin tức này trên mạng nữa rồi, mình đoán là chồng cậu đã dìm nó xuống, nhưng Ông Đoạn có thể sẽ biết được chuyện này, cậu phải cẩn thận một chút.”
Chẳng trách tối qua Đoạn Kim Thần lại tức giận như vậy, là vì việc này sao?
“Hoan Hoan? Hoan Hoan…cậu có đang nghe không đó?” Đợi một lúc lâu mà không thấy phản hồi của Đường Hoan, La Vưu Phi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Được, mình biết rồi, cậu đừng có đi làm chị gái bồi rượu nữa, quá nguy hiểm.” Đường Hoan trở lại bình thường.
“Mình biết rồi, mình đâu phải con ngốc.” May mà chuyện này không bị bố cô biết, nếu không, cái chân cô chắc chắn sẽ bị đánh gãy.
Sau khi nói chuyện một lúc với La Vưu Phi cô mới cúp điện thoại.
Khi cô muốn xuống giường mới phát hiện toàn thân đau nhức, có liếc nhìn xung quanh, dường như lúc này mơi biết bản thân đang trong phòng Đoạn Kim Thần.
Lật chăn ra bước xuống giường, cô chải chuốt xong thì đi xuống lầu, tình cờ gặp được dì Đồng đang chuẩn bị đi lên.
Trong mắt dì Đồng lộ ra một tia vui mừng: “Phu nhân, cô dậy rồi, cơ thể còn khó chịu không?”
Đường Hoan bình tĩnh gật đầu, sau đó hơi kinh ngạc: “Khó chịu?”
Dì Đồng gật đầu: “Hôm qua cô bị sốt cao, là cậu chủ đã chăm sóc cô cả đêm.”
Một câu nói khiến Đường Hoan sững sờ, Đoạn Kim Thần chăm sóc cô cả đêm sao? Trong lòng bỗng dâng lên một sự cảm động, may mà anh ta còn có lương tâm.
Cô nhanh chóng đi xuống lầu và bước vào phòng ăn, nhưng phát hiện bên trong không có ai, đáy mắt hiện lên một tia mất mát.
Đường Hoan, cô thật không có khí phách, hôm qua anh đối xử với cô như vậy, cô bị sốt cũng là do anh chọc tức mà ra, có gì đáng để cảm động chứ?
“Phu nhân, cô hãy ăn một chút cháo đi, bây giờ cô chỉ có thể ăn mấy món thanh đạm thôi.” Dì Đồng bưng một bát cháo đến trước mặt Đường Hoan và nhẹ nhàng nói.
Đường Hoan gật đầu, vì tay cô bị băng bó nên khi ăn có chút vất vả, dì Đồng muốn đút cho cô ăn nhưng bị cô từ chối.
Sau khi ăn cháo xong, cô vừa ngồi xuống sofa thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Mới sáng ra mà ai đã đến vậy? Đường Hoan nghi ngờ, ngồi nhìn dì Đồng ra mở cửa.
“Tôi là quản gia của nhà họ Đoạn, ông chủ bảo tôi đến đây đón phu nhân về nhà.” Một người đàn ông với mái tóc bạc hơn nửa và trên người mặc đồng phục đang đứng ngoài cửa.
Đường Hoan nghiêng đầu ra nhìn, sắc mặt liền trắng bệch, cô biết ông ta, ông chính là quản gia của nhà họ Đoạn.
Đón cô về nhà, rõ ràng đây là một cái cớ, nhưng cô không thể không về, nỗi khổ tâm lan tỏa trong lòng.
“Tôi biết rồi, tôi đi thay quần áo trước.”
Đường Hoan đã biết ý đồ của người vừa đến, những gì mà ông ấy vừa nói, cô nghe không sót chữ nào.
Người quản gia gật đầu, cung kính đứng một bên chờ đợi.
Hai mươi phút sau, Đường Hoan thay quần áo, trang điểm xong, khiến bản thân có chút tinh thần mới xuống đi lầu.
“Đi thôi.” Nói xong, Đường Hoan bước ra ngoài, người quản gia liền đi theo sau.
Sau khi nhận được cuộc gọi của La Vưu Phi từ sáng, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần, chỉ là không ngờ nó lại đến nhanh như vậy, lần này về nhà sẽ lại phải ăn một trái đắng khác.
Chiếc xe mang theo tâm trạng khó chịu bất an của Đường Hoan đến nhà họ Đoạn.
Vừa bước vào phòng khách, cô liền nhìn thấy Đoạn Trấn Nam ngồi ở ghế đầu và Đan Chi Linh ngồi ở dưới, thấy cô đến khuôn mặt hai người liền trở nên rất khó coi.
Đường Hoan cắn răng, đội hình này thật khiến người ta sợ chết khiếp, may mà đôi cẩu nam nữ kia không có ở đây, nếu không chắc chắn sẽ thêm dầu vào lửa.
“Bố, mẹ…” Đường Hoan đi đến trước mặt hai người, cô cúi đầu và lên tiếng chào hỏi.
“Ha, đừng gọi như vậy, tôi chịu không nổi, loại người đê tiện từ trong xương như cô chỉ biết làm mất mặt nhà họ Đoạn.” Đan Chi Linh cười khẩy, đôi mắt tràn đầy sự chế giễu và lạnh nhạt.
“Quỳ xuống!” Đoạn Trấn Nam hét lên giận dữ, đôi mắt đầy sự ghê tởm.
Đường Hoan sợ hãi, ánh mắt không thể tin được: “Bố, con đã làm gì sai?”
“Cô còn mặt mũi để hỏi sao? Đường Hoan, cô thật khiến tôi thất vọng, Kim Thần cưới cô về đúng là một nỗi nhục, là một thành viên của nhà họ Đoạn, vậy mà cô lại không biết thân biết phận, nửa đêm hẹn hò với tình nhân, trong mắt cô rốt cuộc còn có người nhà họ Đoạn hay không? Cô có coi Kim Thần là chồng không?” Càng nói, Đoạn Trấn Nam càng nổi cơn thịnh nộ.
“Con không có…” Đường Hoan phủ nhận.
“Bịch” Lời còn chưa nói xong, Đoạn Trấn Nam đã ném một tờ báo cho cô, Đường Hoan liếc mắt nhìn tiêu đề lớn trên tờ báo, trong chốc lát mặt cô cắt không còn một giọt máu, cô đã từng nghĩ đến nội dung viết trên báo, nhưng không ngờ rằng nó lại khó coi như vậy.
Cô vô thức lắc đầu và vội vàng nói: “Không phải như vậy, bố, con đến hộp đêm….”
“Đủ rồi, cô làm phu nhân của nhà họ Đoạn, vậy mà ban đêm lại đến hộp đêm, một chút trách nhiệm cũng không có, lấy roi ra đây, hôm nay tôi phải dạy dỗ người phụ nữ không biết xấu hổ này.” Đoạn Trấn Nam hét lên trong cơn giận dữ ngút trời.
“Vâng.” Quản gia nghe xong liền quay người đi vào phòng sách.
Đan Chi Linh nghe xong liền cười khinh bỉ, đáy mắt lộ ra một tia đắc ý, sớm đã không thuận mắt với người phụ nữ này, bây giờ thì vừa hay, nên cho cô ta một bài học, nếu không cô ta vẫn không coi ai ra gì.
Khi người quản gia quay lại, trên tay cầm một cây roi dài và mảnh, ông đưa cho Đoạn Trấn Nam một cách kính cẩn.
Đoạn Trấn Nam cầm lấy nó không nói lời nào rồi quất một roi lên người Đường Hoan.
Cây roi kéo theo một cơn gió rít qua tai cô, lông trên người cô dựng hết lên và kéo theo một cảm giác đau rát trên người, trong chốc lát nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đau, đau quá, Đường Hoan kêu thầm trong lòng chứ không hề lên tiếng.
“Đường Hoan, cô không tuân theo quy tắc của một người phụ nữ, hành vi không có chừng mực, làm hủy hoại thanh danh của nhà họ Đoạn, khiến nhà họ Đoạn bị người ta chê cười, khiến Kim Thần mất hết thể diện, cô không xứng đáng làm con dâu của nhà họ Đoạn.”
Những câu nói vang lên cùng với âm thanh vụt xuống của chiếc roi trên người Đường Hoan, mỗi khi nhận một đòn, cơ thể Đường Hoan lại run lên một lúc, những chỗ bị roi vụt qua đều để lại một cơn đau bỏng rát.
Đan Chi Linh ngồi một bên quan sát và nhìn vào những vết roi trên người Đường Hoan, đôi mắt vốn đang điềm tĩnh vô hồn dường như hiện lên vài tia máu đỏ.
“Bố…con không thừa nhận những gì mà bố nói, cho dù…” Đường Hoan cắn răng và hít một hơi thật sâu: “Cho dù bố có tin hay không, con đều không làm những chuyện có lỗi với nhà họ Đoạn, tối qua con có đến hộp đêm, nhưng đó không phải sự thật!”
Mặc dù lúc này cô đau đến nỗi muốn kêu lên, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng.
Vẻ mặt cô quật cường, đôi mắt kiên định, những chuyện cô không làm, có đánh chết cô cũng không nhận.
Lời giải thích của cô khi lọt vào tai Đoạn Trấn Nam, nó giống như những lời lấp liếm, ông càng ra tay mạnh hơn, phát huy hết mức tác dụng của cây roi trong tay.
“A….” Cuối cùng Đường Hoan không thể chịu được nữa và ngã gục xuống đất, lúc này quần áo trên người cô đã rướm máu, trên trán toàn là mồ hôi.
Nhưng cây roi không vì cô ngã xuống đất mà dừng lại, nó vẫn “Vù vù” vang lên.
Cơ thể của Đường Hoan ngày càng đau đớn, cô có cảm giác cơ thể mình như bị lửa thiêu đốt, mắt thấy một phát roi nữa sắp rơi xuống, Đường Hoan liền nhắm mắt lại.
Con bà nó, đây là cô đang chọc giận ai vậy, tại sao sau khi gả cho Đoạn Kim Thần, cuộc sống của cô lại quay về như trước, trước đây người nhà họ Đường không muốn nhìn thấy cô, bây giờ ngay cả nhà họ Đoạn cũng ghét cô, đây là vô duyên vô cớ có thêm một kẻ thù sao?
Nhắm mắt lại nhưng cơn đau trong tưởng tượng không hề rơi xuống, thậm chí âm thanh của roi vọt cũng biến mất.
“Kim Thần, con tránh ra, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ người phụ nữ không biết xấu hổ này, cô ta thực sự đã xúc phạm đến nhà họ Đoạn ta!”
Cùng với tiếng hét giận giữ, Đường Hoan sững người lại.
Đoạn Kim Thần? Anh đến rồi sao?
Bình luận facebook