Lương Phi Phàm chỉ vào chiếc xe lăn anh vừa sai người chuẩn bị xong: “Anh hỏi bác sĩ rồi, lúc này em cũng không có gì đáng lo cả. Chỉ vài ngày là em được tháo bột, vậy nên không cần ở lại bệnh viện. Em lấy số hộ khẩu rồi đúng không? Bây giờ chúng ta tới cục dân chính ngay đi.”
Anh vừa nói vừa giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Còn hai tiếng nữa bọn họ mới tan làm, vẫn kịp.”
Thấy anh khom người ôm lấy cô, Bạch Lộ ôm lấy cổ anh theo bản năng: “Gấp vậy làm gì? Ngày mai cũng được mà…”
“Sợ em chạy mất.”
Lương Phi Phàm nói nửa thật nửa đùa, ôm cô lên xe lăn. Anh đứng trước mặt cô, nói rất nghiêm túc: “Bạch Lộ, mai em còn có chuyện quan trọng phải làm, dù anh không muốn em phải vất vả quá, nhưng mai em không thể vắng mặt được. Sau ngày mai thì anh sẽ khá bận, vậy nên hôm nay chúng ta phải đi đăng kí kết hôn ngay, được không?”
Thời khắc mà cô đeo chiếc nhẫn của anh, cô cũng đã coi bản thân là vợ của anh.
Nhưng vừa rồi Lương Kiếm Nam tới tìm cô, nói với cô những lời đó, cô không thể ngó lơ được. Hiện tại anh đứng trước mặt cô, vẫn là khuôn mặt anh tuấn chói mắt ấy, nhưng dù anh có che giấu thế nào, cô vẫn nhìn ra sự mệt mỏi giữa hai hàng lông mày của anh.
Anh không chịu nói với cô, nhưng cô biết, vấn đề hiện tại của Lương Thị không đơn giản như anh nói.
Trái tim của cô như có hai nguồn lực lượng đang giằng co không ngừng, trong đầu cũng đang giao tranh----
Một thanh âm nói với cô, đừng nghĩ, đừng nghe, đừng để ý, Bạch Lộ, mày yêu anh ấy, yêu người đàn ông trước mắt mà? Vậy thì đừng nghĩ gì hết, cứ tin tưởng anh là được thôi? Đi đăng ký đi, làm một người vợ danh chính ngôn thuận của anh, cùng vượt qua sóng gió với anh, cho dù Lương Thị có thay đổi hoàn toàn, nhưng chẳng phải vẫn có anh sao? Dù anh có nghèo nàn hay giàu có, cô vẫn ở bên cạnh anh mà, không phải sao?
Nhưng cũng có thanh âm khác nhanh chóng chen vào ---- Không, Bạch Lộ, mày không thể ích kỉ thế được. Bạch Lộ, mày yêu anh mà lại muốn hủy hoại anh sao? Anh là Lương Phi Phàm, bởi vì là Lương Phi Phàm nên anh phải đứng ở vị trí cao nhất. Mày biết rõ mà, mày yêu anh không phải vì ánh hào quang của anh, nhưng một Lương Phi Phàm không có ánh hào quang thì chẳng phải là Lương Phi Phàm nữa. Người đàn ông như anh nên cầm vương miện từ nhỏ, nếu chỉ còn lại hai bàn tay trắng, anh sẽ không còn là anh trọn vẹn nữa. Mày không thể ích kỳ xóa sạch hết mọi điểm sáng trên người anh.
…
Hai thanh âm không ngừng vang vọng trong đầu cô, Bạch Lộ cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Thấy sắc mặt cô hơi tái đi, Lương Phi Phàm vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy bả vai cô: “Bạch Lộ, em sao vậy?”
“… Phi Phàm, chúng ta… vài ngày nữa chúng ta hãy đi đăng kí.”
Sắc mặt của Lương Phi Phàm biến đổi, đôi lông mày rậm nhíu chặt lại: “Em nói cái gì?”
Ánh mắt của anh khiến cô không được tự nhiên, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng như nước hắt ra ngoài, cô biết mình không còn đường lui nữa, chỉ có thể cắn răng, nhắm mắt nói tiếp: “… Em biết hiện tai anh đang nguy nan bốn phía, Phi Phàm, em không muốn vì em mà anh phải gánh chịu nhiều như thế.”
Cô giơ tay lên, chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, giọng nói hơi run run: “… Thật ra dù có đăng kí hay không, em cũng đã là vợ anh. Giây phút mà em nhận lấy chiếc nhẫn của anh, em cũng đã nhận định mình là vợ của anh. Nhưng… dù anh có che giấu thế nào thì em cũng biết hiện tại Lương Thị đang gặp phải khó khăn rất lớn. Lúc này anh đi đăng ký kết hôn với em, em biết sẽ không có lợi gì cho anh…”
“Đừng nói nữa.”
Lương Phi Phàm dùng giọng nói trầm trầm ngắt lời cô. Anh đứng trước xe lăn, nhẹ nhàng nắm tay cô: “Tin anh có được không? Anh có lòng tin có thể giải quyết hết mọi vấn đề. Em chỉ cần an tâm theo anh là được rồi.”
“Nhưng em…”
Bạch Lộ còn định nói gì đó, điện thoại của Lương Phi Phàm lại vang lên. Cô im lặng theo bản năng, Lương Phi Phàm nhìn cô, sau đó lấy điện thoại ra. Nhìn thấy dãy số trên màn hình, anh hơi nhíu mày, dứt khoát tắt máy.
Anh cất điện thoại đi, đứng dậy, sau đó hơi cúi người, nắm nhẹ lấy bờ vai cô, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: “Bạch Lộ, em hãy nghe cho kĩ những lời anh sắp nói tiếp theo ---- Cho dù Lương Thị có vấn đề gì, thì cũng là do thằng đàn ông là anh đi xử lí. Đừng nghe những gì mà người khác nói với em, tất cả đều không phải chuyện em cần quan tâm. Em chỉ cần tin tưởng anh, an tâm ở bên cạnh anh là được, biết chưa?”
Bạch Lộ cắn môi, cô trầm mặc.
Lương Phi Phàm thở dài một hơi. Trái tim Bạch Lộ kéo căng ra, người đàn ông không gì không làm được này biết thở dài từ bao giờ vậy?
Anh dứt khoát ôm ngang cô lên. Cô ôm lấy cổ anh, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt u ám của anh, cảm xúc tận sâu bên trong không còn là nét sáng láng, mà là sự mệt mỏi khiến cô phải đau lòng.
“Nghe lời anh.”
Giọng nói trầm thấp của anh vẫn luôn có thể trấn an cảm xúc xao động của cô: “Đừng nghĩ những chuyện mà em không nên bận tâm ấy nữa, chẳng lẽ em muốn để con chúng ta không có hộ khẩu sao?”
Nước mắt cô tuôn rơi, thấm đẫm vạt áo anh. Cô vừa lắc đầu vừa gật đầu, lại không biết phải nói gì nữa. Lương Phi Phàm đau lòng nhìn cô khóc, dịu dàng lau nước mắt cho cô.
“Được rồi, đừng khóc nữa, nếu anh không đoán sai, vừa rồi bố anh đã tới tìm em rồi, đúng không?”
Anh rất thông minh, nghĩ thoáng qua là biết liền. Vừa rồi rõ ràng ông nội và bố anh cùng tới đây, nửa đường bố anh lại có điện thoại, sau đó thì không đi gặp anh nữa, hiển nhiên là bố anh đã lộn trở lại tìm cô.
Trái tim Bạch Lộ run lên, hơi bất ngờ khi anh đoán ra nhanh như thế. Nhưng điều anh không biết là, hiện tại cô muốn kéo dài việc đi đăng ký với anh không chỉ là vì Lương Kiếm Nam.
Không biết có phải do cô nghĩ quá nhiều rồi hay không, nhưng tận sâu trong đáy lòng cô luôn rất bất an, như thể đang nhắc nhở cô phải thận trọng, thận trọng hơn nữa, rồi lại không biết phải thận trọng cái gì.
“… Thật ra ông ấy cũng không nói gì quá đáng với em, hơn nữa ông ấy cũng là vì muốn tốt cho anh.”
Bạch Lộ không có ý định giấu giếm, đáp qua loa một câu.
“Quyết định cưới em của anh chưa từng thay đổi, người khác có nói gì thì cũng thế thôi. Anh đã nhận đinh rằng cô Lương sẽ chỉ có thể là Bạch Lộ em.”
…
Nói xong câu này, Lương Phi Phàm ôm cô ra khỏi phòng bệnh.
Cho tới khi lên xe, Lương Phi Phàm bảo tài xế ra, đặt cô vào ghế phó. Anh tự mình lái xe, trên đường đi Bạch Lộ vẫn còn ấp úng muốn nói thêm điều gì, nhưng lời nói đến khóe miệng lại bị cô nuốt trở lại.
Cô biết lúc này có nói gì thì cũng không có tác dụng. Anh đã quyết tâm đi đăng ký với cô rồi, cô mà còn lằng nhằng nữa thì chỉ càng khiến anh không vui thôi.
Nghĩ lại thì cũng thật buồn cười ---- Có ai đi đăng ký kết hôn mà mang theo bầu không khí kì dị như bọn họ thế này không. Trong lòng hai người đều như đang bị một tảng đá nặng trịch đè lên, cảm giác rất khó thở.
Bởi vì đều ra sức giữ chặt lấy đối phương không chịu buông tay, cho dù lực cản xung quang có lớn đến thế nào cũng không chịu thả ra, vậy nên thường xuyên làm bản thân bị thương mà còn không tự biết.
Khoảng cách từ bệnh viện 1 đến cục dân chính không xa lắm, chạy hai mươi phút là tới. Lương Phi Phàm ôm Bạch Lộ xuống xe, cô khoát tay lên cổ anh một cách tự nhiên. Bạch Lộ có thể cảm nhận được mỗi bước đi của Lương Phi Phàm đều rất kiên định. Cô lén ngẩng đầu lên, nhìn cái cằm cứng cỏi của anh.
Không biết vì sao, Bạch Lộ bỗng cảm thấy thật xót xa, khó mà miêu tả được.
Cô cảm nhận được cô muốn giữ anh lại, cũng cảm nhận được tấm lòng muốn che chở cho cô của anh, nhưng chính vì như thế cô mới có một cảm giác khác -----
Như thể hai trái tim đã sát lại gần nhau, nhưng cũng như thể còn cách một rào cản không thể vượt qua được.
…
Vào cục dân chính, vì đã sắp tới giờ tan ca, người tới đăng ký không nhiều lắm. Lương Phi Phàm không dùng đặc quyền riêng nào cả, tất cả đều được làm theo thứ tự. Đến cuối cùng, lúc mà nhân viên cầm hai quyển số đỏ cho bọn họ kí tên, Bạch Lộ thấy người đàn ông kí tên của mình xuồng không chút do dự, nét bút cứng cáp ---- Lương Phi Phàm.
Anh kí xong rồi.
Sau đó anh để bút sang một bên, quay sang nhìn cô. Thấy cô không nhúc nhích gì, Lương Phi Phàm cũng không sốt ruột, anh đẩy quyển sổ chứng nhận kết hôn mà mình đã kí tới trước mặt cô, trầm giọng nói: “Cô Lương, bây giờ anh mới nói với em bốn chữ tân hôn vui vẻ. Để cho em lấy anh vào lúc này, anh biết là đã khiến em phải chịu thiệt thòi, nhưng anh nghĩ rằng, đây cũng là món quà tốt nhất mà anh có thể tặng cho em.”
Anh hơi dừng lại một chút, lại cầm chiếc bút vừa đặt xuống lên nhét vào tay cô. Anh khẽ mỉm cười, đôi mắt thâm thúy: “Đến lượt em rồi.”
Bàn tay Bạch Lộ run lên, cô cầm lấy chiếc bút.
Tầm mắt của cô rơi vào quyển sổ chứng nhận kết hôn mà Lương Phi Phàm đã kí, trong lòng không khỏi cảm khái ---- Rốt cuộc thì người đàn ông này cũng chính thức trở thành chồng của cô. Vành mắt cô không khống chế được mà cay cay.
Trên con đường bước tới ngày hôm nay, khung cảnh bọn họ gặp nhau không phải là tốt đẹp nhất, những gì mà bọn họ trải qua cũng không phải là khắc sâu nhất, nhưng tình yêu mà anh dành cho cô trong sự trầm mặc lại khiến cô cảm thấy là mãnh liệt nhất.
…
Trong đầu cô không khỏi xuất hiện mọi kỷ niệm trước kia của hai người, rốt cuộc cô cũng nhận ra rằng, cô vẫn tưởng rằng mình đứng dưới cơn mưa rào, nhưng quần áo của cô lại không hề bị ướt, bởi vì luôn có người đứng che ô cho cô.
Cô thường tự hỏi mình, rốt cuộc là kết quả quan trọng, hay là quá trình quan trọng, đến giờ cô cũng hiểu ra, có lẽ kết quả của chuyện này chính là quá trình của một chuyện khác. Có nhiều khi, con người ta chỉ có thể sở hữu những ký ức, thế nhưng người đàn ông này yêu cô, cô cũng yêu anh, vì sao phải để lại tiếc nuối?
Ích kỉ cũng được, lúc này trong lòng cô chỉ có một tiếng nói, anh đã kiên trì, tại sao cô lại phải từ bỏ quyền được yêu anh?
Bạch Lộ siết chặt chiếc bút máy trong tay, sau đó cô cúi đầu ---- Bạch Lộ.
Cô đã viết hai chữ này vô số lần, nhưng chưa có lần nào lại như lần này, mỗi một nét bút đều được viết vô cùng nghiêm túc.
Bình luận facebook