Y như lúc đi học, khi vừa tập viết chữ, cô học viết tên của mình, từng nét từng nét một, chỉ sợ sẽ viết sai. Nhưng mỗi một nét bút là một hàng nước mắt của cô, đợi đến khi cô viết xong tên mình, cô mới phát hiện ra vùng kí tên đã ướt đẫm một mảng.
…
Lúc ra khỏi cục dân chính, vẫn là Lương Phi Phàm ôm cô. Cô khóc sướt mướt, vùi đầu vào ngực anh. Tâm trạng của Lương Phi Phàm cũng vui vẻ chưa từng thấy. Anh đặt cô vào trong xe, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, rồi bỗng áp sắt vào mặt cô, hôn lên môi cô.
Răng môi chạm vào nhau, Bạch Lộ nhận lấy hết mọi tình cảm của anh, cuối cùng, anh kề môi mình vào môi cô, nói: “Bà xã, đừng khóc.”
Cô không nhịn được ôm lấy vòng èo rắn rỏi của anh, áp đầu vào lòng anh, nghẹn ngào gọi: “Ông xã.” Cô ra sức hít sâu vào.
“Đồ ngốc, có phải lấy anh làm em thấy áp lực lắm không? Sợ anh phá sản thật sao?” Lương Phi Phàm lại rút khăn giấy ra lau nước mắt cho cô.
Bạch Lộ lắc đầu nguầy nguậy.
“Vậy thì khóc cái gì chứ?”
“… Em… cảm động.” Đúng là từ sau khi mang thai, cô ngày càng mau nước mắt.
Lương Phi Phàm cười rộ lên: “Đừng khóc, nếu không nhóc trong bụng em lại tưởng bố nó đang bắt nạt mẹ đấy.”
Bạch Lộ xì một tiếng, nín khóc mỉm cười: “… Con còn nhỏ lắm, sao biết em đang khóc được.”
“Anh còn có chuyện muốn nói với em.” Chuyện về cuộc thi thiết kế, Lương Phi Phàm đã quyết định sẽ nói cho cô biết sau khi hai người đăng ký kết hôn, vì vậy bây giờ là thời cơ tốt nhất.
“Chuyện gì?”
Lương Phi Phàm đưa tay nắm trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, một lát sau mới lên tiếng: “Đã có kết quả của cuộc thi thiết kế, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai sẽ công bố.”
“… Kết quả của cuộc thi thiết kế?” Đầu óc của Bạch Lộ rất nhanh nhạy, cô nhanh chóng nghĩ tới: “Có phải Buck nói gì với anh rồi không?”
Lương Phi Phàm gật đầu, đang định nói gì đó thì điện thoại báo có tin nhắn. Lời nói của anh bị gián đoạn. Vì đây là số điện thoại tư nhân, nên sẽ không có những tin nhắn rác, lúc này lại đang là thời kì nhạy cảm, anh không ở công ty thì càng phải cần thận.
Anh lấy điện thoại ra rồi liếc nhìn, là một dãy số lạ, bên trên có một hàng chữ. Lương Phi Phàm ra dấu cho Bạch Lộ chờ một chút, sau đó mới mở tin nhắn ra, càng đọc, sắc mặt anh càng khó coi----
Đương nhiên Bạch Lộ đã nhận ra. Rất ít khi Lương Phi Phàm có tin nhắn, trong ấn tượng của cô, người đàn ông này chưa từng gửi tin nhắn, lúc này anh lại đọc một tin nhắn, sắc mặt biến đổi. Cô mím môi, liếc nhìn chiếc điện thoại đã bị Lương Phi Phàm tắt đi.
“Anh đưa em về trước.”
Thấy anh tiện tay vứt điện thoại lên mặt đo đồng hồ, đôi mắt của Bạch Lộ nhìn chằm chằm vào nó. Lương Phi Phàm khởi động máy, nói như không có chuyện gì xảy ra: “Là chút chuyện quan trọng của công tay, bây giờ anh phải đi xử lí. Anh sẽ cố gắng về sớm, em ở nhà đợi anh.”
Chuyện của công ty?
Bạch Lộ không tin, bởi vì nếu là chuyện của công ty, anh sẽ không cần phải đọc tin nhắn, Quan Triều không có thói quen gửi tin nhắn cho anh. Hơn nữa, dù vừa rồi cô không nhìn thấy chữ, nhưng lại biết đó là một tin nhắn rất dài, hình như có cả hình ảnh…
Nhưng cô biết, anh không muốn nói, cô có hỏi thì anh cũng chỉ kiếm cớ cho qua.
Bạch Lộ ngoan ngoãn nói vâng. Lương Phi Phàm nhanh chóng đưa cô về biệt thự, dặn dò người giúp việc trong nhà chăm sóc tốt cho cô, sau đó mới rời đi.
Nhà họ Diệp.
Diệp Tử Kiệt mặc bộ quần áo thoải mái ở nhà, một tay bưng ấm trà, rót cho mình một chén, từ từ nhấm nháp rồi mới khen ngợi: “Chú Lương, nào nào nào, chú cũng nếm thử xem, đây là trà Long Tĩnh thượng hạng đấy.”
Sắc mặt của Lương Kiếm Nam xám xịt, ông ngồi đối diện với ông ta, làm gì có tâm trí đâu mà thưởng thức trà?
Hôm nay ông bị Diệp Tử Kiệt gọi tới, đương nhiên, cho dù ông ta không gọi ông tới, ông cũng đã nghĩ kĩ rồi, kiểu gì cũng phải đối mặt.
Từ khi cuộc hôn nhân của Lương Tịnh Tiêu bị trục trặc, ông cũng đã biết một ngày này sẽ không xa.
“Diệp Tử Kiệt, ông biết hôm nay tôi tới đây không phải là để uống trà.”
Lương Kiếm Nam cũng là người từng trải, mặc dù có nhược điểm nằm trong tay Diệp Tử Kiệt, nhưng ông cũng biết, đến giờ Diệp Tử Kiệt còn chưa ra tay, thì khẳng định vẫn còn cơ hội thương lượng: “Ông nói đi, rốt cuộc ông muốn thế nào?”
“Gấp gì chứ, có một vài chuyện phải đợi người tới đủ rồi mới nói được.” Diệp Tử Kiệt cười híp mắt, đẩy chèn trà trước mặt, chỉ vào đồng hồ treo tường: “Sắp rồi, chờ lát nữa.”
Lương Kiếm Nam vô cùng ngạc nhiên: “Ông nói cái gì? Còn có người tới nữa sao?”
“Có một số việc tôi nói với chú, chú không xử lí được, vậy thì tôi đành phải nói với người trong cuộc.” Diệp Tử Kiệt cũng không che đậy, lắc đầu như rất tiếc nuối: “Chú Lương à, đúng là tuổi càng lớn, chú làm việc càng không quyết đoán, dứt khoát. Nhớ lại năm đó, ai khiến chú không thoải mái, chú sẽ xử lí kẻ đó mà không cần nói nhiều, cái khí thế đó đi đâu mất rồi? Hiện tại chú lại sợ, nếu chú không quản được con trai mình, chẳng lẽ không biết bắt đầu từ con nhóc đó sao?”
Sắc mặt của Lương Kiếm Nam càng thêm khó coi, đôi mắt lóe lên. Ông hơi dừng lại một chút, cuối cùng vẫn không cam lòng mà phản bác-----
“… Diệp Tử Kiệt, dù gì chúng ta cũng là những người làm ăn đàng hoàng, ông nói lời này là có ý gì?”
“Làm ăn đàng hoàng?”
Diệp Tử Kiệt cười khẩy một tiếng, vẻ khinh thường hiện lên khuôn mặt mập mạp: “Làm ăn thì đàng hoàng đấy, nhưng thủ đoạn có đàng hoàng không thì không cần tôi phải nói lại đâu nhỉ? Mười mấy năm trước, chính chú đã dạy tôi, làm ăn phải bất chấp thủ đoạn! Nếu không, sao năm đó chú lại có nhược điểm rơi vào trong tay tôi?”
Lương Kiếm Nam bỗng đứng bật dậy, đôi lông mày nhíu lại, ông tức giận gầm nhẹ: “Ông… Diệp Tử Kiệt, đúng là tôi đã nhìn nhầm ông rồi. Năm đó tôi giao chuyện ấy cho ông xử lí cũng là vì tôi tin tưởng ông, nhưng bây giờ ông lại quay ra cắn ngược tôi một ngụm! Chuyện đó có thể hoàn toàn trách tôi sao? Chúng ta đều biết là bởi vì người kia… quá cứng đầu. Bao nhiêu năm qua, ông tưởng rằng tôi dễ chịu lắm sao? Là người thì đều có lương tâm, huống chi tôi cũng đã đưa cho ông một khoản tiền lớn để ông giao cho người nhà bị hại. Hơn nữa, Diệp Thị nhà ông cũng tham gia vào cái công trình năm đó, bây giờ ông lại đẩy hết mọi chuyện lên vai tôi sao?”
“Đừng có chơi trò tình cảm với tôi. Cái gì mà tin tưởng với chả không tin tưởng, Lương Kiếm Nam, con cáo già nhà ông, cũng vì hạng mục năm đó có sự góp mặt của Diệp Thị nên ông mới để tôi chùi mông cho ông đúng không? Ông cũng chỉ là muốn kéo tôi theo thôi, nhưng tôi không phải là người ăn chay, những chứng cứ trong tay tôi hiện giờ đều chỉ thẳng vào ông đấy!”
“…?”
Lương Kiếm Nam luôn biết trên thương trường không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn, nhưng quả thực tên Diệp Tử Kiệt này khinh người quá rồi. Ông ta đã ép cho Lương Thị trở thành như thế này, lại còn muốn tình thế trở nên nghiêm trọng hơn!
“Bố.”
Trong lúc hai người đang giằng co không ai nhường ai, Diệp Lân bước từ trên tầng xuống, mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt. Hôm nay cô ta đã ăn diện rất kĩ lưỡng, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lại càng thêm quyến rũ động lòng người sau khi đã trang điểm.
“Bố với chú Lương cứ nói chuyện đi, con chuẩn bị ra ngoài đây.” Cô ta vừa nói vừa quơ quơ chiếc điện thoại trong tay: “Người mà bố đợi sẽ không tới đây đâu, bởi vì con đã hẹn anh ấy rồi, nên tách ra gặp nhau thì tốt hơn, bố thấy thế nào?”
Lương Phi Phàm dừng xe, cách khung kính chắn gió, anh thấy được một chiếc xe quen thuộc.
Cô gái mặc váy vàng nhạt tươi cười dựa vào cạnh xe, vẻ mặt như đã đoán trước. Lương Phi Phàm tắt máy, bước xuống xe.
“Chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ, trước kia gần như ngày nào cũng gặp mặt, nhưng thời gian gần đây, em muốn gặp anh một lần còn phải vất vả như thế, lôi cái cô Bạch Lộ ra anh mới chịu tới.”
Nhìn người đàn ông mà mình nhớ mong đêm ngày, vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng xa cách như thế, Diệp Lân cảm thấy đau lòng, bởi vì cô ta đã từng là người gần gũi với anh nhất, vậy mà giờ đây lại xa xôi đến vậy.
Cô bước tiến tới, khuôn mặt tiều tụy vì nhung nhớ dù đã bị lớp trang điểm che đi, nhưng vẫn không giấu nổi nét cô đơn.
Diệp Lân cười tự giễu: “Phi Phàm, em không biết cảm giác hiện tại của mình là vui vẻ hay là buồn bã nữa.”
Lương Phi Phàm không có bao nhiêu kiên nhẫn: “Cô biết vì sao tôi tới đây tìm cô rồi đấy.”
“Hiện tại anh bằng lòng tới tìm em chỉ là vì Bạch Lộ sao?”
“Diệp Lân.”
Lương Phi Phàm nhíu mày, khuôn mặt điển trai lạnh lẽo thêm vài phần, giọng nói trầm thấp, từng câu từng chữ đều để lộ sự mất kiên nhẫn: “Có một số chuyện tôi đã nói rõ rãng rồi, giữ lại chút tôn nghiêm cho mình đi.”
Đôi môi đỏ tươi của Diệp Lân hơi run lên, vẻ mặt ảm đạm như vừa bị nhục mạ. Nhưng chút tôn nghiêm còn sót lại khiến cô ta cố gắng chịu đựng. Cô ta siết chặt túi xách của mình, hận không thể dồn hết mọi sức lực vào chiếc túi trong lòng bàn tay.
---- Cô ta là người thừa kế duy nhất của nhà họ Diệp, cô ta là Diệp Lân, là con gái của Diệp Tử Kiệt, muốn cái gì mà chẳng được?
Nhưng cô ta lại muốn có được người đàn ông này, ngay từ khi còn nhỏ cô ta đã dành hết mọi tình cảm cho anh. Và rồi đến cuối cùng, ngay cả một ánh mắt cô ta cũng không chiếm được.
Những gì mà cô ta trả giá, chẳng lẽ lại không đáng một đồng thế sao?
Mà Bạch Lộ… có thể mang lại cho anh cái gì?
Chỉ có tại họa mà thôi! Anh thà ôm lấy một quả bom hẹn giờ, cũng không muốn liếc nhìn cô ta…
Diệp Lân cắn môi, một hồi lâu sau mới bình phục được những oán giận trong lòng. Cô ta còn muốn chiến đấu dài lâu, lúc này không thể nhận thua được.
Diệp Lân lấy một tờ giấy từ trong túi xách ra đưa cho Lương Phi Phàm, giọng nói đã khôi phục vẻ cao ngạo thường ngày: “Đây là tài liệu mà một người bạn làm truyền thông của em đưa cho em. Bởi vì mối quan hệ của em và cậu ấy không tệ nên mới hé lộ với em trước. Phi Phàm, anh bảo Bạch Lộ đi tham gia cuộc thi thiết kế gì đó, còn để Buck làm giám khảo, bây giờ đã có kết quả rồi. Nếu em đoán không sai thì ngày mai sẽ công bố đúng không? Trong thành phố A còn có ai biết Bạch Lộ là học trò của Buck không? Bọn họ có biết người cử hành cuộc thi thiết kế không? Mối quan hệ của anh và Buck, và với Bạch Lộ?”
Bình luận facebook