-
Chương 219
Edit: Ying
Beta: Huyền Phương + Phạm Phượng
Beta: Huyền Phương + Phạm Phượng
Bạch Lộ vào văn phòng. Ôn Chiêu Nhân ngồi trên sofa bảo cô ngồi ở phía đối diện anh. Ôn Chiêu Nhân thoáng nhìn Bạch Lộ sau đó nói: "Bạch tổng, hôm qua có nói hôm nay sẽ giao cho cô một hạng mục, nhưng mà để sau đã, trước hết chúng ta phải đi gặp đối tác. Hạng mục này kì thật cũng không quá phức tạp bất quá không phải là do LATI chúng ta phụ trách mà là công ty họ. Bữa tối đã đặt trước ở khách sạn, cô đi cùng tôi, kí hợp đồng xong tôi sẽ giải thích với cô về hạng mục này rõ hơn, được chứ?"
Ôn Chiêu Nhân khéo léo đưa ra lời thương lượng.
Bạch Lộ thừa nhận cô không quá thích những cuộc xã giao như thế, tuy nhiên điều đó căn bản là không thể tránh được. Huống chi đây là ngày đầu tiên cô đi làm không thể kén cá chọn canh được. Bạch Lộ mỉm cười: "Ôn tổng, đừng khách khí như thế, huống hồ đây là việc tôi nên làm mà, vậy... Buổi tối mấy giờ?"
"Sau khi tan tầm."
Ôn Chiêu Nhân đứng dậy, nhìn đồng hồ.
"Bạch tổng, cô trước hết nên làm quen với nơi này đi. Có gì không hiểu thì trực tiếp đến tìm tôi, văn phòng của tôi ở kế bên cô đấy. Tôi đi trước đây!"
Trước khi đi Ôn Chiêu Nhân nhìn lướt qua trang phục của Bạch Lộ, anh hơi nhíu mày, ngón tay cái khẽ vuốt ve môi, một lúc sau lại nói: "Quần áo thích hợp đấy, nhưng mà bỏ mắt kính ra sẽ đẹp hơn."
“……”
Khoan, xin lỗi!
Đi làm ngày đầu tiên, Bạch Lộ cơ bản là đã quen thuộc các loại nghiệp vụ, hạng mục, lướt qua qua người vận chuyển trong công ty.
Năm đó, sau khi tốt nghiệp đại học cô đi làm ở EC, kì thật cô đã làm quen với cái vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại này. Hơn một năm qua, Bạch Lộ đã trải qua luyến ái, kết hôn, rồi đi tới Anh quốc tại SGA bắt đầu chuyên tâm học tập. Lần này trở về, có cảm giác quen thuộc, nhưng là không biết vì điều gì, trong lòng luôn chứa đựng một cảm giác chua xót không thôi.
Có một số người đi tới đi lui rốt cuộc vẫn là về điểm xuất phát.
Có một số việc, dù cho đổi thay thế nào nhưng về cơ bản vẫn chẳng hề thay đổi.
Mà cảm giác... Lại đổi thay hoàn toàn.
Tình trạng của cô bây giờ cũng không đến mức kẻ còn người mất, vì sao lại khác nhau đến thế...
Năm giờ. Thời gian tan tầm vừa đến, hầu hết nhân viên đều đã rời đi. Bạch Lộ chuẩn bị một chút, trong văn phòng của cô có một cái gương to. Không biết có phải tiền nhiệm tổng giám yêu thích soi gương cho nên đã để lại nơi đây. Bạch Lộ thầm nghĩ chốc lát nữa sẽ cùng Ôn Chiêu Nhân đi gặp đối tác cho nên cô đi đến trước gương sửa sang lại bản thân một chút, đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt hiện hữu trên gương, cô đang đeo một cái mắt kính.
Chợt nhớ đến lời nói của Ôn tổng...
"... Quần áo thích hợp đấy, nhưng mà bỏ mắt kính ra sẽ đẹp hơn..."
Ôn Chiêu Nhân bảo cô không hợp đeo kính, như vậy thật sao?
Bạch Lộ lắc đầu đánh tan suy nghĩ, cái gì thích hợp với không thích hợp, cô không cần phải trông quá bắt mắt. Nhất định cô phải dùng thực lực để chứng minh bản thân.
Khóe miệng gợi lên một nụ cười tự tin, Bạch Lộ tiện tay lấy hộp trang điểm, dặm lại lớp trang điểm lại đôi chút, mới vừa đặt chiếc hộp xuống liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Âm thanh của Ôn Chiêu Nhân vang lên: "Bạch tổng, đến lúc chúng ta đi rồi."
Bạch Lộ lên tiếng trả lời, sau đó cùng Ôn Chiêu Nhân đi ra bãi đỗ xe.
Lúc đứng ở trong thang máy, Bạch Lộ thoáng nhìn trên tường thang máy phản ánh bóng dáng cô và Ôn Chiêu Nhân. Anh từ đầu đến cuối đều giữ nguyên tư thế cúi đầu, cầm di động, đánh chữ vô cùng nhanh. Cô khẽ mấp máy khóe môi, ánh mắt lóe ra tia ngạc nhiên thế nhưng tốc độ tay cũng tốt như vậy.
"... Ôn tổng..."
Bạch Lộ ho nhẹ, gọi anh một tiếng.
Ôn Chiêu Nhân không ngẩng đầu "ừ" một tiếng: "Chuyện gì?"
"Tôi muốn hỏi hôm nay chúng ta sẽ đi gặp ai vậy, anh có nên nói trước với tôi một chút không? Bằng không tôi sợ lát nữa sẽ bất cẩn nói sai, anh đưa tôi đi cùng, dù sao cũng là tổng giám đốc thiết kế của LATI... Đều gì nên nói, đều gì không..., có phải sẽ... "
"Không liên quan."
Ôn Chiêu Nhân vô cùng vô cùng tin tưởng cô, ở trên màn hình hắn gõ: "Ba mươi phút sau sẽ tới nơi." rồi gửi đi. Cất di động vào túi, anh cong môi mỉm cười: "Cô đừng quá lo, tôi tin cô nhất định sẽ phát huy thật tốt. Bạch tổng là do đích thân tôi tuyển chọn, nếu không có lòng tin như thế chẳng phải là sỉ nhục tôi hay sao".
Ôn Chiêu Nhân tự mình lái xe, tới nơi, Bạch Lộ phát hiện đây là một khách sạn. Trong lòng cô thầm nghĩ hẳn không phải là cái loại hình uống rượu xã giao. Đây là khách sạn lớn, một nơi sang trọng thế này đối tác của bọn họ chắc chắn không phải người tầm thường.
Vừa mới tới liền có người chờ sẵn ở cửa. Thấy Ôn Chiêu Nhân xuống xe họ ra đón, Bạch Lộ đi theo phía sau anh vừa vặn nghe được người kia đối với Ôn Chiêu Nhân cung kính: "Ôn tổng, Lương tổng chờ ngài ở lầu trên..."
Trái tim Bạch Lộ run lên.
Ôn Chiêu Nhân theo bản năng làm một cái động tác duỗi tay, bất quá lại cảm thấy mình có điểm kì quặc liền bỏ tay xuống ho nhẹ một tiếng: "Tôi biết rồi, ở phòng mấy chúng tôi tự mình lên."
Tiểu trợ lí không biết mình đã nói sai điều gì, bị động tác của Ôn Chiêu Nhân làm cho kinh ngạc, thành thật nói: "388..."
"388!" Ôn Chiêu Nhân nhăn mày: "Lầu ba?"
Tiểu trợ lí gật đầu.
Ôn Chiêu Nhân xoay người thoáng nhìn qua người phụ nữ bên cạnh, phát hiện sắc mặt của cô không được tốt. Anh nghĩ nghĩ sau đó nói: "Bạch tổng, đi thôi."
Bạch Lộ cắn môi nhìn Ôn Chiêu Nhân nhấc chân hướng cửa chính khách sạn đi tới, cô suy nghĩ một lát sau đó cũng căng thẳng đi theo.
Hẳn là... Cô đã nghe nhầm.
Không có khả năng anh sẽ là cái vị Lương tiên sinh đó. Lương tiên sinh... Tỉnh lại đi nơi này chính là thành phố C không phải thành phố A. Tuy rằng đều là làm thiết kế nhưng công ty của Lương Phi Phàm không chỉ riêng mảng thiết kế thôi. Hơn nữa thành phố C và thành phố A cách nhau khá xa anh làm sao sẽ chạy tới nơi này chứ?
……
Duỗi tay day day nguyệt thái dương, Bạch Lộ cảm thấy bản thân không cần phải lo sợ. Trên thế gian này đâu phải mình Lương Phi Phàm họ Lương, cô đang sợ cái gì đây?
Nhất định không phải là anh, không lí nào là anh được.
Cô đi theo Ôn Chiêu Nhân, trong lòng không ngừng tự thôi miên chính mình, nhất định không phải Lương Phi Phàm. Mãi cho đến lúc đã đến phòng 388 trái tim cô vẫn đập loạn xạ liên hồi giờ càng dữ dội hơn.
……
Ôn chiêu nhân duỗi tay chuẩn bị gõ cửa, Bạch Lộ cuối cùng không khống chế được thất thố nắm lấy cánh tay của hắn.
"Bạch tổng?" Ôn Chiêu Nhân có chút ngoài ý muốn nhìn cô.
"Sao thế?"
“Bạch tổng?”
“Ôn giám đốc, tôi... Tôi muốn hỏi một chút, người bên trong, có phải hay không... Có phải hay không họ Lương?”
Ôn Chiêu Nhân không biểu tình gật đầu: “Đúng vậy, họ Lương.”
“……”
“Làm sao vậy? Cô có phải hay không cho rằng bên trong chính là thành phố A đại danh đỉnh đỉnh Lương Phi Phàm?”
Bạch Lộ tim đập lỡ một nhịp, không biết phải trả lời hắn như thế nào. Có nói như thế nào cũng thật mâu thuẫn, không nghĩ sẽ thừa nhận mình và Lương Phi Phàm là loại quan hệ đó, nhưng mà không thừa nhận thì thôi cô khẩn trương làm gì?
“Bạch tổng, bộ dáng này của cô, làm tôi cảm thấy, cô cùng Lương Phi Phàm chẳng lẽ có quan hệ... Là thật sao?"
“Đương nhiên không phải!"
“A." Ôn chiêu nhân câu môi cười, nguyên bản chuẩn bị gõ cửa động tác trực tiếp đổi thành đẩy ghế ra, cùng thời gian, không chút để ý mà nói một câu: “Không phải, vậy không cần lo lắng, chỉ là đối tượng hợp tác mà thôi, vào đi."
Bạch Lộ bị Ôn Chiêu Nhân kéo một chút, anh lấy tay đẩy ghế ra trong nháy mắt, cũng đã buông lỏng cổ tay cô, đổi thành đẩy lưng, đem cô đẩy mạnh đến chỗ ngồi, anh cũng nghiêng người, đi vào, đóng cửa, lại ghế ngồi.
Bên trong ngồi sẵn bốn, năm người đàn ông, vừa thấy hai người đứng trước cửa, liền có người đứng dậy, đối với Ôn Chêu Nhân chào hỏi. Chẳng qua chỉ là một tổng giám đốc nho nhỏ ở LATI nhưng mà những người này trước mặt hắn lại bày ra tư thế cung kính. Bạch Lộ cũng từng hoài ghi thân phận của hắn không đơn giản, hành động giơ tay nhấc chân hoàn toàn không giống một tổng giám đốc...
Chính là lúc này cô đã không có thì giờ để suy nghĩ về Ôn Chiêu Nhân. Bởi vì ngồi chính giữa ghế lô chính là người kia, Bạch Lộ cả người cứng đờ, suy nghĩ trong nháy mắt trì trệ.
Thanh âm xung quanh đều chậm rãi mất đi, mọi người, hình ảnh, cũng ở chậm rãi tiêu tán, trước mắt cô chỉ còn lại người đàn ông kia.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt cùng với quần tây đen đơn giản, áo khoác cởi ra cả người lười biếng dựa trên sofa, hai chần dài tùy ý bắt chéo, tay cầm ly rượu vang đỏ. Sắc vàng cam từ ánh đèn dừng trên đỉnh đầu người đàn ông, tóc tai anh không có chải chuốt quá nhiều tùy ý phủ xuống vầng tráng. Đôi mắt thâm thúy kia so với một năm trước không hề có sự thay đổi.
Không, cũng là có sự thay đổi.
……
“Lương tổng, xin lỗi, đã tới trễ."
Ôn Chiêu Nhân thập phần tự nhiên tiến lên chào hỏi người đàn ông thân hình cao lớn trước mặt. Hắn duỗi tay, lúc này, anh cũng buông chiếc ly đứng dậy cùng Ôn Chiêu Nhân bắt tay. Bạch Lộ nghe được giọng anh, trầm thấp, nồng hậu lại dễ nghe khiến cho cô vô cùng hoài niệm.
“Chúng tôi cũng vừa đến không lâu, ngồi đi.”
“Tôi giới thiệu một chút.”
Ôn Chiêu Nhân nhếch miệng cười, lôi kéo Bạch Lộ ngốc tiến lên.
Lương Phi Phàm ánh mắt lưu chuyển, tầm mắt có chút thất thần mà dừng đối diện với khuôn mặt cô.
"Bạch tổng hẳn là không xa lạ. Đây là Lương tổng Lương Phi Phàm ở thành phố A."
Ôn Chiêu Nhân làm bộ làm tịch giới thiệu.
"Lương tổng đây là Bạch Lộ tiểu thư, là tổng giám đốc mới của công ty tôi mới vừa tốt nghiệp SGA trở về, về sau nhất định là một kì tài kiến trúc, tôi có xem qua tác phẩm của cô ấy, thật không tồi. Đương nhiên, tôi cũng biết Bạch Lộ từng là thư kí của anh, hiện tại tôi lại chiếm cô ấy chiếm làm của riêng, Lương tổng hẳn sẽ không ghen đâu nhỉ?"
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook