“Xong rồi.”
“Giờ đến buổi đấu thầu thôi, chuẩn bị xong chưa?”
Bạch Lộ gật đầu: “Nhưng mà tôi phải về công ty một chút, đồ của tôi đều để ở công ty.”
Lương Phi Phàm đứng lên, ra khỏi phòng ăn đi đến phòng khách lấy áo khoác của mình mặc lên rồi nói: “Cô cùng tôi đi thẳng đến chỗ đấu thầu là được, đồ của cô sẽ do Quan Triều giúp cô mang đến.”
Bạch Lộ nghĩ chắc anh đã sắp xếp hết rồi, cũng không nói gì thêm mà cùng anh ngồi vào xe.
Cô tự động chọn lựa mở cửa băng ghế sau, Lương Phi Phàm giữ tay cô lại: “Ngồi đằng trước.”
Bạch Lộ giãy tay ra: “Tôi ra đằng sau ngồi là được rồi.”
“Lên phía trước ngồi.” Lương Phi Phàm vẫn lạnh nhạt nói lại câu cũ, vẻ mặt không cho phép người khác từ chối: “Tôi không có thói quen ngoái đầu ra sau nói chuyện với người ta.”
Bạch Lộ chỉ có thể đầu hàng, ngoan ngoãn mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
Xe chạy băng băng về phía trước, nhưng hai người trong xe dường như không nói với nhau được mấy câu. Bạch Lộ cảm thấy càng đến gần hội trường đấu thầu, cô lại càng căng thẳng. Thậm chí lúc đang đi giữa đường, Lương Phi Phàm còn bật cả nhạc lên mà cô cũng không phát giác. Trong đầu cô lúc này đều là những số liệu và kết cấu của tòa nhà, còn có bản vẽ mà cô đã học thuộc.
Đợi đến khi xe dừng lại, Lương Phi Phàm mới phát hiện cô gái ngồi bên cạnh mình lúc này đã đan chặt hai tay lại, đầu dựa vào cửa kính xe không biết đang nghĩ gì, nhưng có thể nhìn thấy cả người cô căng cứng, thậm chí còn vô thức cắn chặt môi mình, hoàn toàn lâm vào trạng thái bất an căng thẳng.
Lương Phi Phàm tháo dây an toàn ra, rướn người qua muốn giúp cô tháo dây an toàn.
Bạch Lộ cảm nhận được có mùi hương quen thuộc đang ở gần mình. Lúc này cô mới tỉnh táo lại. Vừa ngẩng đầu lên, môi cô đã gần trong gang tấc với mặt anh.
Đầu cô kêu ầm một tiếng, vội vã muốn tránh đi nhưng lại chẳng có chỗ mà tránh.
Lương Phi Phàm đưa tay ra sau giữ lấy đầu cô rồi hôn lên môi cô.
Bạch Lộ tròn mắt cứng người, không biết đặt tay vào đâu. Đây không phải lần đầu tiên họ hôn nhau, lần nào cũng đột nhiên như thế, kì lạ như thế, khiến cô còn chẳng có sức chống cự.
Đầu lưỡi Lương Phi Phàm chạm vào môi cô, tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô: “Căng thẳng lắm sao? Nếu làm thế này, liệu có phải cô sẽ càng căng thẳng hơn không?”
Bạch Lộ mở miệng muốn chối, nhưng vừa mở miệng thì lưỡi anh nhanh chóng nhân cơ hội luồn vào, làm cho nụ hôn giữa họ càng thêm sâu.
Hơi thở cô rối loạn, đầu óc cô rối loạn, tất cả mọi thứ đều rối loạn.
“... Đừng mà...” Cô chống cự yếu ớt.
Lương Phi Phàm giữ chặt hai tay đang vung loạn xạ của cô, sau một lúc hôn cô thật sâu, anh mới từ từ dừng lại.
Anh hít sâu một hơi, sau đó cất giọng khàn khàn: “Tôi biết đây là lần đầu của cô nên cô rất căng thẳng, nhưng tôi hy vọng vào lúc này cô sẽ nhớ đến nụ hôn này của tôi. Chẳng phải cô rất muốn biết vì sao tôi lại đối với cô như thế sao? Bạch Lộ, nhìn tôi.”
Ánh mắt Bạch Lộ bối rối, Lương Phi Phàm không cho cô cơ hội trốn tránh, một mực giữ lấy đầu cô, ép cô nhìn anh: “Nếu hôm nay cô biểu hiện thật tốt thì đợi sau khi cô xuống sân khấu, tôi sẽ cho cô biết vì sao tôi lại hôn cô.”
Bạch Lộ ngây người, đôi mắt to long lanh của cô giờ phút này chỉ nhìn thấy Lương Phi Phàm. Trong mắt anh dường như có ánh sáng lấp lánh, cô muốn nắm bắt ánh sáng đó nhưng lúc này ánh mắt của anh đã bình tĩnh lại.
Cũng giống như anh nói, Bạch Lộ, nếu cô muốn biết vì sao tôi hôn cô thì hãy biểu hiện cho tốt. Nếu cô thành công, thì tôi sẽ cho cô biết lí do.
Rõ ràng anh đang dùng một loại áp lực khác buộc cô không ngừng tiến về phía trước.
Không một cô gái nào trên đời không muốn biết vì sao người đàn ông này lại hôn mình, lại ôm mình. Cho dù rõ ràng biết giữa họ không thể nào, nhưng cô vẫn muốn biết.
Cô rất muốn biết.
.....
Trước khi vào chỗ đấu thầu, Bạch Lộ rẽ vào phòng vệ sinh một lát.
Cô dùng nước lạnh rửa mặt. Nụ hôn của Lương Phi Phàm, ánh mắt phức tạp của anh, lời nói của anh...
Những cảnh tượng đó không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô, cô cắn răng ép bản thân bình tĩnh lại, hiện giờ cô không thể nghĩ đến những chuyện khác, hễ nghĩ đến chuyện đấu thầu là cô hừng hực khí thế, ai sợ ai!
Có lẽ chính bản thân cô cũng không biết, lúc trước cô vì chuyện đấu thầu mà căng thẳng đến suy nghĩ cũng rối loạn, căn bản không có can đảm làm gì cả, nhưng hiện giờ cô đã có một loại cảm giác khác thay thế.
Hiện giờ cô chỉ nghĩ bản thân nhất định phải thành công chứ không còn sự hỗn loạn căng thẳng nữa.
Lúc Bạch Lộ vào trong hội trường đấu thầu, một vài công ty đấu thầu đã có mặt.
Cô nhìn thấy Lương Phi Phàm đang ngồi ở hàng ghế trên cùng, bên cạnh còn có những người của công ty khác, thỉnh thoảng họ lại quay sang bắt chuyện với anh vài câu.
Người đàn ông này có khí chất trầm ổn sâu sắc. Ở trước mặt người khác, anh như một khối hàn ngọc đang tản ra khí lạnh.
Nhưng sự ấm áp từ cái ôm vừa rồi anh dành cho cô... trái tim cô lại không tự chủ được đập vang thình thịch.
Phụ nữ đúng là giống loài nghiêng về cảm tính. Khi bạn cảm thấy một người đứng ở trên cao như thế lại đối xử đặc biệt với mình, trong lòng sẽ có một loại cảm giác chờ mong.
Bạch Lộ hít vào một hơi thật sâu, thầm nhủ hiện giờ không được nghĩ quá nhiều đến những chuyện không thực tế. Trước mắt chuyện quan trọng nhất là giành được hạng mục này!
Cô dời tầm mắt ra chỗ khác thì thấy Sở Úy Dạ đang ngồi đối diện. Dường như hắn cũng nhìn thấy cô, thậm chí còn đưa tay lên làm động tác chào. Giữa hội trường rộng lớn, ánh đèn sáng choang, hạt nút bạch kim trên áo vest màu xám của anh chớp lóe một cái, phản chiếu ánh sáng đâm vào mắt Bạch Lộ, cô chỉ cảm thấy cực kì đau mắt. Khi cô tỉnh táo lại thì thật sự không còn dự định chào hỏi lại nữa mà đi đến ngồi bên cạnh Lương Phi Phàm.
Sở Úy Dạ thấy cô như thế những cũng chẳng để tâm, hắn khẽ cười.
“Sở tổng.” Nhà thiết kế đi cùng với hắn lúc này vừa đến, khẽ hỏi: “Lát nữa chúng ta sẽ thuyết trình trước EC, thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?”
Tầm nhìn của Sở Úy Dạ vẫn chỉ tập trung trên thân hình nhỏ nhắn của người kia. Hắn chỉ hơi nhướn mày, tay chạm nhẹ vào nút trên áo vest, thấp giọng trả lời: “Người gặp chuyện không phải là chúng ta mà là EC.”
....
Năm phút trước khi bắt đầu đấu thầu.
Đầu tiên thư kí thành phố đích thân lên sâu khấu. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, khoảng chừng 30, vẻ ngoài vô cùng xuất sắc, lời lẽ ngắn gọn, anh ta chỉ nói vài câu rồi tuyên bố đấu thầu chính thức bắt đầu.
EC sẽ thuyết trình ở giữa, Viễn Đông xếp trước EC.
Người đàn ông vừa rồi ngồi bên cạnh Sở Úy Dạ lúc này đã được gọi tên, hiện đang từng bước tiến về bục thuyết trình.
Bạch Lộ ngồi bên cạnh Lương Phi Phàm. Lúc nhà thiết kế của Viễn Đông lên sân khấu, cô vô thức nhìn về phía Sở Úy Dạ, đúng lúc hắn cũng đang nhìn cô.
Vào lúc bốn mắt nhìn nhau, Bạch Lộ nhận thấy trong đôi mắt của Sở Úy Dạ nhìn cô lúc này có ẩn chứa ý cười như có như không.
Tim cô bỗng chệch một nhịp. Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy bất an.
Mà cảm giác bất an này cũng đã trở thành sự thật một cách mau chóng.
Khi thiết kế của nhà thiết kế bên Viễn Đông được chiếu lên màn hình lớn, Bạch Lộ lập tức đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, dùng ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm màn hình.
Đó là... đó là bản thiết kế của cô mà!
Chuyện gì thế này?
Sao bản thiết kế của cô lại xuất hiện trên đó? Vì sao? Cô còn chưa đại diện EC thuyết trình mà đại diện của Viễn Đông đã lấy mất bản thiết kế của cô?
Chuyện gì thế này? Chuyện này rốt cuộc... là sao?
Bạch Lộ hoàn toàn ngây người, đầu óc cô trống rỗng, trong mắt cô dâng lên nước mắt, sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập, cô theo bản năng nắm chặt hai tay lại, nắm chặt đến mức hai tay cô cũng trở nên trắng bệch như gương mặt cô.
“Ra ngoài với tôi.”
Lương Phi Phàm vội vã đứng dậy kéo Bạch Lộ ra ngoài bằng cửa sau của hội trường. Lúc này Bạch Lộ mới phản ứng lại, cô giãy dụa: “Lương tổng, tôi...”
“Ra ngoài trước đã.”
Lương Phi Phàm là người đầu tiên nhìn thấy bản thiết kế của cô, hiện giờ bên Viễn Đông đang thuyết trình bản thiết kế của ai, làm sao anh không biết được? Anh cũng rất bất ngờ, chỉ là so với tâm trạng rối loạn hiện giờ của Bạch Lộ thì anh bình tĩnh hơn thôi: “Có chuyện gì ra ngoài rồi nói.”
Không đợi cô trả lời, Lương Phi Phàm đã sắc mặt nặng nề kéo cô ra ngoài.
Lúc hai người đi ngang qua chỗ ngồi của Sở Úy Dạ, Bạch Lộ vô tình nhìn hắn.
Sở Úy Dạ bình tĩnh ngồi đó, hai chân bắt chéo trông rất sang, một tay chống cằm, tay còn lại thoải mái gõ từng nhịp lên đầu gối. Hắn cũng đang nhìn Bạch Lộ, vào lúc bốn mắt nhìn nhau, Bạch Lộ rõ ràng nhìn thấy ánh mắt cười như có như không của hắn, rõ ràng là bộ dạng của kẻ đang xem trò hay.
Là hắn! Nhất định là hắn!
Tên khốn Sở Úy Dạ này! Hắn lại dám quang minh chính đại ăn cắp bản thiết kế của cô, còn ngồi ở đó bày ra vẻ như chẳng có gì liên quan đến mình mà cười nữa chứ. Bạch Lộ lúc này thật sự muốn chạy đến xé rách cái miệng đang cười kia của hắn.
Đồ đáng khinh!
Lương Phi Phàm vừa ra khỏi hội trường đã lập tức gọi điện thoại: “Nói với người trong đó lần này EC bỏ quyền đấu thầu.”
Lúc anh nói câu này, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, nhưng Bạch Lộ đang đứng gần anh nhất, cô có thể nhìn thấy các cơ trên gương mặt anh đang căng cứng. Cô cắn môi, đương nhiên cô biết lần này anh bực tức và thất vọng biết bao nhiêu.
Cô biết rất rõ lần đấu thầu này EC đã chuẩn bị mất bao lâu, lúc cô còn là thư kí cho anh, cô đã biết anh quyết tâm muốn có được hạng mục này biết bao nhiêu. Cuối cùng đợi đến khi anh giao toàn quyền hạng mục này cho cô thì lại xảy ra chuyện thế này.
Bạch Lộ cảm thấy rất hổ thẹn. Tuy rằng chuyện này cô căn bản không biết gì cả, nhưng cô vẫn cảm thấy mình đã phụ lòng tin mà anh dành cho cô.
Cô muốn giải thích, cô muốn nói cô thật sự không biết gì cả, nhưng những lời cô muốn nói đều như nghẹn nơi cổ họng, mãi không thốt được một từ nào cả.
“Về công ty trước đã.” Lương Phi Phàm lại là người mở miệng nói trước. Giọng nói của anh được ép xuống thật thấp, lời lẽ ngắn gọn: “Lên xe.”
Bạch Lộ thấy anh không nhắc gì đến chuyện chất vấn cô, nhưng cũng không nói gì khác thì trong lòng lại càng bất an.
Bình luận facebook