Cô đương nhiên sẽ không trông mong gì ở nơi anh, trái lại cô còn phải tự an ủi chính mình. Nhưng thà bị anh chất vấn còn hơn anh cứ không nói lời nào như thế này...
Sự nồng ấm lúc trước anh dành cho cô phút chốc tan biến. Khắp người Lương Phi Phàm lúc này chỉ toàn là sự căm hờn ngăn cách giữa cô và anh...
Bạch Lộ không thích cảm giác này, cái cảm giác cứ như cô thật sự phản bội anh vậy...
Cô cảm thấy mình không thể tiếp tục im lặng như thế. Cô không muốn anh hiểu nhầm. Vì vậy ngay trong lúc anh vừa mở cửa xe, cô đã nhanh chóng gọi anh, “...Lương tổng, có thể nghe tôi giải thích không?”
Lương Phi Phàm đứng lại, ngẩng đầu nhìn. Cô gái trước mặt anh có hàng mi cong rũ như cánh bướm, đôi tay trắng ngần của cô đang siết chặt cửa xe, bộ dạng dè dặt như một đứa trẻ vừa phạm lỗi.
Lương Phi Phàm vô thức nheo nheo mắt, nhàn nhạt nói: “Tôi biết cô muốn nói gì, nhưng bây giờ cô không cần nói gì cả. Tôi cũng chẳng biết chuyện gì đâu. Cho nên, lên xe rồi về công ty thuật lại rõ ràng cho tôi.”
Bạch Lộ thấy lòng chùng xuống. Cô không muốn phủ nhận rằng mình đã rất hy vọng anh có thể nói với cô một câu, tôi tin cô.
Nhưng anh lại không nói. Anh chỉ nói theo cái kiểu giải quyết công vụ hàng ngày, sẽ điều tra rõ chuyện này...
Hay là, trong lòng anh đã có đã có sự phân định? Đối với anh mà nói, dù là trái hay phải thì thật ra cô cũng không có trọng lượng nào?
Cô không nên thất vọng, cũng không nên buồn phiền vì anh làm vậy hoàn toàn không có gì sai cả. Nhưng cô không thể chịu nổi, lòng cô cảm thấy vô cùng chua xót... Một cảm giác gì đó không thể diễn tả bằng lời.
Xe phi nhanh trên đường. Trên ghế cạnh tài xế, một tay vịn lấy cửa xe, Bạch Lộ u buồn nhìn ra ngoài cảnh vật đang lướt nhanh trên đường.
“Thất vọng lắm sao? Có phải cô đang nghĩ tôi cũng nghi ngờ cô đúng không?”
Sự yên tĩnh trên xem làm cho người ta có cảm giác muốn đè nén cảm xúc lại. Bạch Lộ vừa lén thở dài thì đột nhiên nghe thấy tiếng Lương Phi Phàm.
Cô sửng sốt, bất chợt xoay mặt lại. Cô nhìn thấy hai tay Lương Phi Phàm đặt trên vô lăng, mắt nhìn phía trước điều khiển tốc độ, gương mặt đã không còn căng thẳng như ban nãy nữa.
Bạch Lộ ngẫm ngẫm nghĩ một hồi rồi mấp máy môi, chậm rãi nói: “... Lương tổng, tôi không biết giải thích với anh như thế nào. Nhưng tôi thật sự không biết chuyện gì hết. Tôi cũng không biết tại sao Sở Úy Dạ, hắn... Tôi không biết tại sao Viễn Đông lại có bản vẽ thiết kế của tôi. Nhưng tôi thật sự vô tội.”
Cô khựng lại một chút, hít một hơi thật sâu rồi lí nhí nói. “Tôi... chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phản bội anh.” Tuy rất nhỏ tiếng nhưng giữa không khí yên tĩnh trên chiếc xe này, giọng nói ấy lại vô cùng mạnh mẽ.
Sự tức giận của Lương Phi Phàm dường như cũng dịu lại một chút. Anh ngẩng mặt lên, trầm giọng hỏi lại cô: “Nếu bây giờ tôi cho cô vào Xã Hội làm việc thì cô sẽ cho mình mấy điểm trên 100 điểm?”
Bạch Lộ giật mình.
Lương Phi Phàm chuyển đề tài ghê thật nhưng đây không phải ngày đầu cô quen biết anh. Cô biết từ trước đến nay dù nói chuyện hay làm việc, anh chưa bao giờ có ý công kích ai. Cô nghĩ đi nghĩ lại rồi thành thật trả lời: “Tôi không biết anh muốn ám chỉ đến mặt nào nhưng về thái độ làm việc thì tôi cảm thấy mình có thể đạt 80 điểm.”
“80 điểm?” Đúng lúc đèn xanh trên giao lộ chuyển đỏ, Lương Phi Phàm xoay vô lăng thắng xe trước đoàn tàu xe lửa. Lúc này anh mới xoay mặt lại nhìn cô, nhếch miệng cười theo quán tính, “Vậy cách đối nhân xử thế thì sao?”
“...”
“Nghĩ không ra à?” Lương Phi Phàm cười nhạt, “Vậy lần này cô cứ từ từ mà suy nghĩ, xem xem bản thân mình ở mặt này có thể đạt được mấy điểm.”
Sau câu nói chẳng đầu chẳng đuôi anh vứt lại thì chẳng mở miệng nói thêm gì. Anh nhấn ga chạy một mạch về đến EC.
Trên đường đi, Bạch Lộ luôn suy nghĩ về cái gọi là “điểm số” của Lương Phi Phàm. Cô không hiểu tại sao vô duyên vô cớ Lương Phi Phàm lại hỏi cô vấn đề này. Rốt cuộc anh ấy có ý gì?
Đương nhiên, cô rất muốn làm cho rõ.
Về đến EC, người trước người sau lần lượt xuống xe. Quan Triều đứng đợi trước cửa, khi nhìn thấy Bạch Lộ cùng trở về với Lương Phi Phàm, anh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Lương tổng.” Anh cũng cúi chào Bạch Lộ khi nhìn thấy cô.
Lương Phi Phàm nhìn sang Bạch Lộ, thấy vẻ hoảng sợ của cô nên nói: “Cô về phòng làm việc trước đi.” Sau đó anh bước nhanh đến cửa thang máy.
Quan Triều răm rắp chạy theo sau, hai người nhanh chóng vào trong thang máy riêng. Khi cửa thang máy dần đóng lại, Bạch Lộ chỉ nhìn thấy Quan Triều cúi người sang Lương Phi Phàm như đang nói điều gì đó. Vẻ mặt hai người đều không tốt cho lắm.
Khi cửa thang máy khép lại chỉ còn một kẽ hở, Bạch Lộ mới cảm thấy toàn thân mình không còn chút sức lực, cô loạng choạng tìm chỗ dựa vào tường, buông xuôi mắt, từ từ điều tiết tâm trạng, sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu mình.
Cô không biết tại sao bản vẽ thiết kế của cô lại bị lộ ra ngoài. Nhưng thật ra chuyện này cũng không khó giải thích. Tất cả nhân viên của bộ phận thiết kế EC đều biết bản vẽ thiết kế của cô. Nếu có người cố tình muốn hại cô thì cũng không phải khó lắm.
Huống chi, thời điểm trùng hợp hết lần này đến lần khác như vậy... cô dễ dàng có thể nghi ngờ một người...
Nhưng không bằng không chứng, cô đương nhiên không thể nói năng bậy bạ.
Chỉ là cô không ngời đối phương lại là Viễn Đông...
Chuyện tối qua bất thành lẽ nào cũng là do cái tên Sở Úy Dạ đó cố ý làm ra?
Cố tình dẫn mình đến biệt thự trên đỉnh núi, hắn không thể không biết Lương Phi Phàm cũng có sản nghiệp ở đó. Hay là ngay cả thời gian xuất hiện cùng lúc với Lương Phi Phàm, hắn cũng đã chuẩn bị trước kỹ càng. Mục đích của hắn chính là muốn để Lương Phi Phàm nghi ngờ mối quan hệ không bình thường của hắn và cô sao? Cho nên chuyện bán bản vẽ thiết kế cho Viễn Đông cũng là là điều đương nhiên?
Mạch suy nghĩ dần dần rõ ràng hơn, Bạch Lộ thấy rất có khả năng mọi chuyện là như vậy.
Thế nhưng, cô vẫn là... không có chứng cứ.
Tất cả mọi chuyện đều do cô tưởng tượng ra trong đầu, cho nên cô không thể chỉ tội bất cứ ai cả.
Khi Bạch Lộ về đến bộ phận thiết kế, người đầu tiên ra tiếp đón cô là Lôi Dịch. “Bạch Lộ, cô về rồi sao? Nhanh vậy à? Buổi đấu thầu thế nào rồi? Có giành được không?”
Xem ra người ở đây vẫn còn chưa biết gì cả.
Bạch Lộ chậm rãi thở phào, miễn cưỡng mỉm cười với Lôi Dịch. “Tôi hơi khát. Tôi đi uống cốc nước.”
Tự cho mình thông minh, Lôi Dịch tưởng tưởng buổi đấu thầu đã thất bại, cho nên khi thấy Bạch Lộ trốn tránh, nhất thời có chút ngượng ngùng, chưa biết nên an ủi thế nào nên trong lòng tự nhiên có chút thất vọng.
Những người khác trong bộ phận thiết kế thì lại rất háo hức mong chờ. Mọi người không biết chuyện bản vẽ thiết kế bị tiết lộ, cho nên vẻ mặt của Bạch Lộ làm họ nghĩ bản vẽ thiết kế của cô vốn không thể thành công.
Những người này vốn dĩ đã có thành kiến với cô. Lúc này bọn họ ai nấy cũng cười nhạo cô. Họ nhìn nhau với cùng một ý nghĩ…
Dựa vào cô? Xứng sao? Ngã chết cũng đáng đời cô lắm!
Bạch Lộ run run khóe môi, cô cảm thấy đắng chát ở cổ họng. Không muốn đôi co, cô đi thẳng vào phòng pha nước.
Cô uống ực một ly nước đầy. Vừa bỏ ly xuống, xoay người lại, cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, “Tôi vốn còn nghĩ nếu cô thật sự có thể nhận được dự án đấu thầu tòa nhà ủy ban thành phố kia thì tôi sẽ thay đổi cách nhìn với cô, nhưng bây giờ xem ra... là do tôi quá đề cao cô rồi. Bạch Lộ, cô còn không chịu nhận thua sao? Bộ phận thiết kế không thích hợp với cô đâu.”
Cô ta thật biết tức thời.
Bạch Lộ buông ly xuống, từ từ xoay người lại, nhìn thẳng vào Lương Tịnh Tiêu đang đứng dựa cửa. Bụng của cô ta đã bắt đầu lúp xúp, chân mang đôi giày đế bằng, vì sắp chuẩn bị làm mẹ cho nên ăn mặc cũng đã không còn bén như trước nữa.
“Cô Lương, thích hợp hay không không phải vấn đề cô nên nói với tôi.” Bạch Lộ khẽ thở dài. Vì không muốn gây sự với cô ta nên cô đã cố hết sức nhỏ nhẹ: “Còn nữa, tôi đến bộ phận thiết kế không phải vì cái gì như cô nói. Tôi chỉ muốn thực hiện ước mơ của mình thôi. Tôi hy vọng cô đừng xem tôi là cái gai trong mắt của cô nữa.”
“Ước mơ?” Cô ta lùi lại. Chẳng chút nể trọng, Lương Tịnh Tiêu khoanh hai tay trước ngực, cười chế giễu, “Ước mơ là cái gì? Bạch Lộ, cô bước chân vào xã hội bao nhiêu năm nay rồi mà vẫn không biết ước mơ là gì sao chứ? Ước mơ bất quá cũng chỉ là thứ phải sử dụng tiền và thăng tiến bản thân thôi. Cô tưởng không có anh hai tôi thì cô có thể vào được bộ phận thiết kế à? Cô tưởng không có anh hai tôi thì cô có thể tham dự cái buổi đấu thầu gì đó sao? Không có anh hai tôi thì ước mơ của cô không đáng đồng xu nào cả. Sao cô không đến công ty khác hả? Cô cứ thử đi xem. Để tôi xem có ai sẽ chọn một thiết kế hạng ba như cô không? Nói trắng ra, cô bất quá chỉ là dựa hơi ba chữ Lương Phi Phàm của anh hai tôi mà thôi.”
“Cũng phải, nhắc đến Lương Phi Phàm, cô biết cả cái thành phố A này có bao nhiêu người muốn kết thân với Lương gia chúng tôi không? Cô không xứng đâu!” Lương Tịnh Tiêu từ từ tiến đến gần Bạch Lộ, gằn từng câu từng chữ: “Anh của tôi sẽ không bao giờ có kết quả gì đó với cô đâu. Cô nên tự hiểu mà rời bỏ đi.”
“Vậy thì sao? Chỉ vì cô thấy tôi không xứng đáng...” Bạch Lộ lui về sau một bước, tay chống lên quầy nước sau lưng. Cô đương nhiên không sợ những điều mà Lương Tịnh Tiêu nói. Cô mỉm cười, “Cho nên cô mới đem bản vẽ thiết kế của tôi tiết lộ cho Sở Úy Dạ ở Viễn Đông sao? Cô Lương, không phải cô đã biết hết chuyện ở buổi đấu thầu nên bây giờ mới có thể nói chuyện hùng hồn với tôi thế này?”
Lần này Lương Tịnh Tiêu rất thông minh. Mặt cô ta không để lộ sơ hở nào, cô ta còn giả vờ ngạc nhiên, trợn to mắt hỏi, “Không phải chứ? Bản vẽ thiết kế mà lại bị trộm sao?”
Sau đó cô ta dùng bộ mặt kinh ngạc chỉ tay về phía mình hỏi, “Cô nhìn tôi như vậy để làm gì? Cô không phải nực cười đến thế chứ? Tự mình gây ra họa này rồi bây giờ đổ hết trách nhiệm lên người tôi? Cô nghĩ tôi là người hãm hại cô?”
“...”
Bạch Lộ đã trải nghiệm quá đủ con người tâm tính bất nhất của cô ta. Nụ cười dối trá này trước đây đã từng xem cô là người bạn thân nhất... còn bây giờ, cô ta lại hận cô đến nổi muốn đưa cô vào con đường chết...
Cô nhắm mắt lại, đi nhanh qua Lương Tịnh Tiêu đang đứng ở cửa phòng trà nước, “Tùy cô muốn nói gì cũng được. Người đang làm trời đang nhìn. Rốt cuộc là ai làm, tôi tin Lương tổng sẽ điều tra rõ ràng.”
“À mà cô nói đúng. Anh hai tôi sẽ điều tra rõ ràng thôi.”
Tiếng nói của Lương Tịnh Tiêu chắc nịch đến nổi Bạch Lộ bước ra cửa vẫn còn nghe văng vẳng. Không biết cô có cảm giác sai hay không? Cô luôn cảm giác chuyện này... dường như không đơn giản.
Lương Tịnh Tiêu, con người này không làm những chuyện không nắm chắc phần thắng. Cô ta cũng sẽ không nói những lời mà mình không biết rõ, huống chi là chuyện liên quan đến mình?
Dù không chính xác thì cô căn bản cũng không thể ra tay.
Bình luận facebook