Hai hàng lông mi cực đẹp của Lương Phi Phàm nhíu chặt hơn, “Ông nội của tôi? Là ý gì? Ý cậu là bệnh án mà tôi cần tìm đã bị ông nội tôi lấy đi sao? Ông ấy...quen biết Bạch Lộ à?”
“Lương tổng... Bệnh án của cô Bạch có chút đặc biệt.”
“Quan Triều, từ khi nào mà cậu lại học được cái trò thừa nước đục thả câu thế hả? Mau nói rõ cho tôi ngay!”
Quan Triều mấp máy môi. Quả bom lúc nãy vừa nhận không biết xử lý thế nào thì lúc này hay là đưa lại cho Lương Phi Phàm...
“Lương tổng, bệnh viện XX là bệnh viên trực thuộc của Đại C. Có lẽ Lương tổng chưa biết, lúc trước, Lương lão gia đích thân đến bệnh viên trực thuộc của Đại C để thuyết giảng. Cho nên ông và viện trưởng bên đó có mối giao tình rất tốt. Viện trưởng biết tôi tìm bệnh án của cô Bạch nên đã chuẩn bị sẵn để đưa cho tôi. Nhưng lại vừa đúng lúc hôm nay Lương lão gia đến Bệnh Viện XX kiểm tra sức khỏe, viện trưởng đích thân khám cho ông, vô tình nhắc đến tập bệnh án đó. Viện trưởng tưởng là... tưởng là Lương tổng đã biết tình trạng sức khỏe của cô Bạch nên vội vã chúc mừng Lương lão gia... kết quả...”
“Chúc mừng? Chúc mừng cái gì?”
“...Lương tổng.” Quan Triều thận trọng nhìn anh rồi nói: “...Bệnh án của bệnh viện XX ghi rõ cô Bạch đã mang thai hai tháng.”
...
Đợi một hồi lâu không có phản ứng gì, Quan Triều không thể kiềm lòng được nữa, anh ngẩng đầu nhìn Lương Phi Phàm, nhưng chỉ thấy anh ấy ngồi bất động trên ghế, gương mặt như không biểu hiện chút cảm xúc nào nhưng đôi mắt sâu thẳm kia lại đã hoàn toàn bán đứng anh ấy.
Tận sâu trong đôi mắt ấy chất chứa quá nhiều cảm xúc lẫn lộn, kích động có, ngạc nhiên có, và có chút gì đó... giằng xé, mơ hồ.
Quan Triều có chút khó hiểu, Bạch Lộ... Lương tổng...
Mối quan hệ phức tạp của hai người gần đây anh cũng biết nhưng Bạch Lộ đột nhiên mang thai hai tháng, như vậy thì có thể nói, hai tháng trước cô ấy đã... Mà hai tháng trước hình như Lương tổng vẫn chưa quen cô...
Đứa trẻ trong bụng cô ấy không thể nào là con của Lương tổng.
Chỉ là...
“Cậu… Quan Triều!” Lương Phi Phàm đột nhiên đứng phắt dậy gọi làm Quan Triều giật cả mình. Anh định vội vã trả lời nhưng lại nghe tiếp giọng nói có phần run rẩy, “...Cậu, khẳng định?”
“Tôi khẳng định.” Quan Triều đương nhiên không dám nói dối, “Cô Bạch thật sự đã mang thai hai tháng, hơn nữa trước đây khi cô ấy đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, bác sĩ còn dặn dò cô ấy phải chú ý nghỉ ngơi vì tình trạng sức khỏe cô ấy không được tốt, rất dễ bị sảy thai, nhưng mà...”
“Giúp tôi hoãn lại tất cả cuộc họp chiều nay!”
Quan Triều vẫn chưa nói xong thì Lương Phi Phàm đã đá văng cái ghế, vòng người qua bàn bước ra cửa.
Nhưng tay vừa đụng đến nắm cửa, điện thoại anh lại reo lên. Anh luôn đặt nhạc chuông đặc biệt khi người nhà gọi đến nên anh không thể không đứng lại, cầm điện thoại lên. Quả nhiên là điện thoại từ nhà họ Lương.
Tay Lương Phi Phàm vẫn giữ trên nắm cửa, tay kia ấn nút nghe máy. Anh chưa kịp nói gì thì một giọng nói của một người đàn ông có tuổi ở bên kia đã vang lên: “Cho con 30 phút. Về đây. Có chuyện cần hỏi con.”
“Bố...” Lương Phi Phàm vừa định mở miệng nói gì đó thì Lương Kiếm Nam ở đầu dây bên kia liền cắt ngang.
“Trợ lý chắc đã thông báo với con rồi. Vậy thì con chắc cũng biết bố muốn hỏi con chuyện gì. Không cần nói chuyện qua điện thoại. Người con cần trả lời không chỉ có một mình bố. Máy bên này không có chế độ nghe rảnh tay đâu.”
Không đợi Lương Phi Phàm nói thêm, Lương Kiếm Nam đã cúp điện thoại.
Lương Phi Phàm cầm điện thoại, đẩy cửa bước ra ngoài. Thấy vậy Quan Triều vội vã đi theo, đến cửa thang máy anh hỏi Lương Phi Phàm, “Lương tổng, bây giờ có về không?”
Lương Phi Phàm nôn nóng đưa tay giật giật cổ áo. Ánh mắt nặng nề lướt trên mũi tên màu đỏ đang nhảy lên nhảy xuống liên hồi trên bảng điều khiển thang máy kia tựa hồ như nhịp tim đập loạn xạ trong người anh vậy...
“Nhất định phải giữ bí mật chuyện này.” Ting một cái báo hiệu thang máy đã đến. Cánh cửa mở ra, bên trong không có ai, Lương Phi Phàm sải chân bước vào, tay ấn cửa thang, miệng dặn dò Quan Triều ở bên ngoài, “Còn nữa, kêu bên bệnh viện XX cũng phải giữ bí mật. Không có sự dặn dò của tôi, không ai được tiết lộ nửa lời.”
“Vâng.”
“Bây giờ tôi về nhà. Có chuyện gì cũng đừng gọi điện cho tôi.” Lương Phi Phàm mím môi, tay không rời cửa thang máy như đang nghĩ ngợi điều gì. Trong ánh sáng ảm đạm của thang máy, mắt anh lóe lên sự minh mẫn, tỉnh táo lạ thường. Sau giây lát, anh lại nói tiếp: “Về chuyện đấu thầu, trước khi có sự dặn dò của tôi, tuyệt đối không thể người thứ tư trong công ty biết tình hình.”
Quan Triều gật đầu nhận lệnh. Lương Phi Phàm lúc này mới bỏ tay khỏi cửa, thang máy từ từ đóng lại. Bây giờ anh mới thật sự nhẹ nhõm, thân hình cao lớn ấy bắt đầu loạng choạng dựa vào tường.
Anh chậm rãi thở đều, giơ tay chỉnh lại cổ áo. Vừa nhìn lên, anh bắt gặp một cái gương sáng bóng sạch sẽ trước mặt. Người đàn ông trong gương, gương mặt tuấn tú bất phàm, ngũ quan tinh xảo, hai hàng lông mày lúc nào cũng cau lại như đấu kiếm. Trên gương mặt ấy đẹp không tì vết ấy như đang có nhiều cảm xúc lẫn lộn...
Ngoài ý muốn, khiếp sợ, hoảng hốt, mơ hồ, tựa hồ có chút... kích động.
Có thai? Cô ta... có thai sao?
Hai tháng... cô ta đã mang thai hai tháng...
Vậy mà anh vẫn cứ ngốc nghếch không biết gì. Đứa trẻ trong bụng người phụ nữ đó là của ai? Hai tháng, sao lại trùng hợp vậy... vậy là cô ấy mang thai rồi sao...
Lương Phi Phàm từ trước đến nay chưa bao giờ có cảm giác như vậy. Cái cảm giác này cứ lâng lâng như người trên mây. Có điều cái cảm giác này không chân thật chút nào. Anh không dám chạm đến nó nhưng vì nó quá mãnh liệt nên không cách nào né tránh được.
Anh chầm chậm giơ tay day day ấn đường rồi lại nhìn thẳng vào gương. Cảm xúc phức tạp lẫn lộn trong mắt anh từ từ tiêu biến, cuối cùng chỉ còn lại đôi môi đang cắn chặt gợi cảm mà thôi...
Mang thai, cô ấy mang thai đứa con của anh... Bạch Lộ, lần này, cô thật sự chạy không thoát đâu!...
Lương gia là gia đình giàu có, quyền lực nhất ở thành phố A phồn hoa này.
Lương Vô Minh, ông nội của Lương Phi Phàm, từ khi thôi làm Thượng Tướng vẫn giữ một vị thế trong giới chính trị. Quân nhân luôn yêu cầu bản thân và con cháu rất nghiêm khắc.
Bố của Lương Phi Phàm năm đó đã không chọn chính trị mà chọn làm kinh tế.
Để có được Lương thị phát triển như ngày hôm nay đều nhờ Lương Kiếm Nam một tay đánh cả giang sơn giành về.
Nhưng Lương Vô Minh cảm thấy người thương nhân luôn thối mùi tiền nên ông rất khinh thường họ. Vì con trai ngỗ nghịch không vâng lời chọn làm kinh tế nên dù Lương thị bây giờ có thể hùng mạnh như ngày hôm nay thì đối với một người già cố chấp, chuyện này cũng không bù đắp được gì.
Vì bất đồng trong nhân sinh quan nên tình cảm của hai cha con cũng không được tốt lắm.
Lương Vô Minh ngược lại đem hết tình thương của bố gửi gắm lên người Lương Phi Phàm. Cho nên Lương Phi Phàm rất có vị thế trong Lương gia. Cũng vì Lương gia chỉ có mình anh là trưởng tử đích tôn nên hôn sự của anh lại càng không thể để anh tùy tiện chọn lựa.
Chuyện chưa cưới mà đã có con lần này đối với Lương Vô Minh mà nói là một loại khiêu khích ranh giới đạo đức.
Bên ngoài đùa vui thế nào cũng được nhưng làm con gái người ta mang thai thì đều là lỗi của Lương gia. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, đến lúc đó, mặt mũi Lương gia không biết giấu ở đâu? Ông không cho phép chuyện này làm ảnh hưởng đến thân phận và địa vị của mình.
Nhưng đối với Lương Kiếm Nam mà nói, đây đơn giản chỉ là một cục đá cản đưởng cực lớn dưới chân thôi!
Diệp Lân vừa từ Anh quốc trở về. Người lớn hai bên đã bắt đầu bàn đến hôn sự. Bây giờ bên ngoài đột nhiên xuất hiện một cô gái không rõ lai lịch, lại còn mang thai... làm ảnh hưởng đến hôn sự của Lương Phi Phàm và Diệp Lân. Nếu đến lúc đó xử lý không khéo, mối làm ăn hợp tác bao lâu nay của Lương thị và Diệp Thị sẽ bị phá vỡ trong tay đứa trẻ bất thình lình xuất hiện này.
Ông tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như thế!
Lương Phi Phàm vừa vào đại sảnh Lương gia đã nhìn thấy Lương Kiếm Nam bực mình ngồi trên trên ghế sofa đối diện cửa.
Cạnh bên là Lương Vô Minh. Tuy sắc mặt ông cũng có chút căng thẳng nhưng không khó coi bằng Lương Kiếm Nam.
Người ngồi bên cạnh kia là mẹ của anh, Lí Đường Lâm.
Không như hai người đàn ông kia, Lí Đường Lâm tỏ vẻ rất bình tĩnh. Tuy dung mạo ưu nhã nhưng khí chất bà có phần buồn tẻ, chỉ khi nào gặp Lương Phi Phàm, bà mới mềm mỏng thế thôi.
“Phi Phàm về rồi.” Lí Đường Lâm là người đầu tiên đứng dậy khi vừa nhìn thấy bóng cao lớn của Lương Phi Phàm đến trước cửa.
Lương Kiếm Nam bên cạnh giơ tay kéo vợ ngồi xuống, “Chuyện hôm nay để tôi và bố nói, bà đừng xen vào.”
Lí Đường Lâm cau mày. Lương Phi Phàm vừa bước vào nhà đã nhìn thấy tập tài liệu màu vàng trên bàn trà. Anh đương nhiên biết đó là cái gì. Sau khi chào hỏi mọi người, anh cởi áo khoác ra, thư thái ngồi xuống ghế.
“A Phàm, chuyện này... con nên giải thích đi chứ?” Lương Vô Minh nói trước. Bây giờ ông rất có hứng thú với cô gái mang thai đứa cháu nhỏ kia, “Nếu mọi người đã biết thì con nói thẳng luôn đi. Cô gái đó lai lịch thế nào? Cái thai đó chắc chắn là giả rồi. Chỉ là chuyện lớn như vậy mà sao con lại không nói lời nào? Nếu như hôm nay ông không đến bệnh viện XX kiểm tra sức khỏe thì con còn định giấu chuyện này đến khi nào?”
Lương Phi Phàm vẫn chưa mở lời thì Lương Kiếm Nam đã tức giận đùng đùng tiếp lời, “Lai lịch gì chứ? Bố, bố còn không biết sao? Cô gái đó chính là cô thư ký nhỏ bên cạnh A Phàm. Cô ta đột nhiên mang thai đứa con của A Phàm chính là vì muốn mượn đứa con này mà vào nhà họ Lương chúng ta. Còn về thân thế của cô ta thì nói làm gì? Con không cần điều tra cũng biết. Cô ta vốn chẳng có thân thế gì tốt đẹp cả! A Phàm, con thật sự mất lý trí rồi, sao con lại để loại phụ nữ đó mang thai con mình chứ?”
Lương Phi Phàm nhíu mày.
Loại phụ nữ đó?
Cái giọng điệu khinh thường này làm anh cảm giác không thoải mái lắm!
Nhưng không đợi anh trả lời, Lương Vô Minh đã gõ gõ cây batong trong tay trước mặt con trai mình, “Con đã điều tra chưa?”
Lương Kiếm Nam hứ một tiếng, “Loại phụ nữ này không cần con điều tra làm gì. Không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Cô ta nghĩ người Lương gia chúng ta là ai chứ? Chắc chắn là vì muốn danh chính ngôn thuận bước chân vào Lương gia, một thư ký nhỏ nhoi như cô ta đã dùng đứa trẻ trong bụng mình để uy hiếp A Phàm. Còn lý do nào khác nữa chứ?”
Bình luận facebook