Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 515
Chương 515
“Đòi người nào?”
“Họ bảo đòi vợ ạ!”
Giản Ngọc cau mày, đưa mắt nhìn Hoắc Vũ Long.
“Chẳng lẽ là Ôn Khanh Mộ đến tìm?”
“Có thể đấy ạ, bố định làm gì?”
Hoắc Vũ Long cười khẩy.
“Đây là địa bàn của bố, để bố xem bản lĩnh của Ôn Khanh Mộ lớn hơn nữa cũng có thể làm gì được bố?”
Hoắc Vũ Long ném roi xuống đất rồi đi ra ngoài, Giản Ngọc cũng theo sau.
Sở Nhuận Chi và Hoắc Tư Nhã chạy ngay tới đỡ Hoắc Tư Kiệt.
“Tiểu Kiệt, thế nào rồi? Có đau không?”
Nước mắt Sở Nhuận Chi cuối cùng cũng rơi xuống.
“Mẹ, đau lắm…”
“Đáng đời! Ai bảo con không nghe lời bố!”
Sở Nhuận Chi vừa tức vừa đau lòng.
Hoắc Tư Kiệt đau đến mức nhe răng nhếch miệng, đây là lần cậu bị đánh ác nhất từ nhỏ đến lớn.
Bên ngoài.
Ôn Khanh Mộ dẫn người của mình tới, hùng hùng hổ hổ đứng trước cửa nhà họ Hoắc.
Anh còn đang nghịch khẩu súng lục tinh xảo trong tay.
Doãn Cẩn lo lắng bước tới.
“Sếp Ôn, có câu ‘phép vua thua lệ làng’. Hoắc Vũ Long ở thành phố S được rất nhiều người ủng hộ, chúng ta đừng tiến công, dù sao chúng ta cũng dẫn theo nhiều người tới.”
“Ông ta bắt người phụ nữ của tôi, chẳng lẽ còn muốn tôi khách sáo với ông ta sao?”
“Không phải, sếp Ôn à, chúng ta dẫn theo nhiều người, nhưng nếu Hoắc Vũ Long gọi người tới, sợ rằng chúng ta thật sự không đánh nổi, chỉ cần cứu mợ chủ ra là được, không cần quan tâm ông ta dùng cách gì.”
Ôn Khanh Mộ cố nén lửa giận trong lòng.
Đúng vậy, cứu người phụ nữ của anh ra là quan trọng nhất, còn nhà họ Hoắc, anh xử lý sau cũng chưa muộn!
“Tôi có chừng mực.”
Doãn Cẩn gật đầu, anh ta cũng tin chắc chắn Ôn Khanh Mộ sẽ không thể hiện nghĩa khí nhất thời, cứu Tô Lạc Ly mới là điều anh quan tâm nhất.
Sau đó Hoắc Vũ Long bước ra.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Vũ Long nhìn thấy Ôn Khanh Mộ.
Tên tuổi của Ôn Khanh Mộ chỉ là truyền thuyết trong giới kinh doanh, trước giờ chưa ai được thấy.
Khi nhìn thấy Ôn Khanh Mộ, Hoắc Vũ Long thật sự giật mình.
Người đàn ông này quả thực đẹp trai, phóng khoáng, e rằng các cô gái nhỏ thời nay đều không cưỡng lại được sức hấp dẫn của anh.
“Cậu Ôn, không biết nửa đêm cậu tới đây là có việc gì?”
“Ông Hoắc, thật xin lỗi vì nửa đêm còn tới làm phiền ông! Nhưng gần đây vợ tôi ở chỗ ông, tôi muốn đón cô ấy về.”
Ôn Khanh Mộ không muốn vòng vo.
Hoắc Vũ Long mỉm cười.
“Xin lỗi cậu Ôn, tôi không biết vợ cậu, vợ cậu cũng không ở chỗ tôi, mời cậu về cho.”
Ôn Khanh Mộ cũng không giận, anh tiếp tục nghịch khẩu súng lục tinh xảo trong tay.
“Đòi người nào?”
“Họ bảo đòi vợ ạ!”
Giản Ngọc cau mày, đưa mắt nhìn Hoắc Vũ Long.
“Chẳng lẽ là Ôn Khanh Mộ đến tìm?”
“Có thể đấy ạ, bố định làm gì?”
Hoắc Vũ Long cười khẩy.
“Đây là địa bàn của bố, để bố xem bản lĩnh của Ôn Khanh Mộ lớn hơn nữa cũng có thể làm gì được bố?”
Hoắc Vũ Long ném roi xuống đất rồi đi ra ngoài, Giản Ngọc cũng theo sau.
Sở Nhuận Chi và Hoắc Tư Nhã chạy ngay tới đỡ Hoắc Tư Kiệt.
“Tiểu Kiệt, thế nào rồi? Có đau không?”
Nước mắt Sở Nhuận Chi cuối cùng cũng rơi xuống.
“Mẹ, đau lắm…”
“Đáng đời! Ai bảo con không nghe lời bố!”
Sở Nhuận Chi vừa tức vừa đau lòng.
Hoắc Tư Kiệt đau đến mức nhe răng nhếch miệng, đây là lần cậu bị đánh ác nhất từ nhỏ đến lớn.
Bên ngoài.
Ôn Khanh Mộ dẫn người của mình tới, hùng hùng hổ hổ đứng trước cửa nhà họ Hoắc.
Anh còn đang nghịch khẩu súng lục tinh xảo trong tay.
Doãn Cẩn lo lắng bước tới.
“Sếp Ôn, có câu ‘phép vua thua lệ làng’. Hoắc Vũ Long ở thành phố S được rất nhiều người ủng hộ, chúng ta đừng tiến công, dù sao chúng ta cũng dẫn theo nhiều người tới.”
“Ông ta bắt người phụ nữ của tôi, chẳng lẽ còn muốn tôi khách sáo với ông ta sao?”
“Không phải, sếp Ôn à, chúng ta dẫn theo nhiều người, nhưng nếu Hoắc Vũ Long gọi người tới, sợ rằng chúng ta thật sự không đánh nổi, chỉ cần cứu mợ chủ ra là được, không cần quan tâm ông ta dùng cách gì.”
Ôn Khanh Mộ cố nén lửa giận trong lòng.
Đúng vậy, cứu người phụ nữ của anh ra là quan trọng nhất, còn nhà họ Hoắc, anh xử lý sau cũng chưa muộn!
“Tôi có chừng mực.”
Doãn Cẩn gật đầu, anh ta cũng tin chắc chắn Ôn Khanh Mộ sẽ không thể hiện nghĩa khí nhất thời, cứu Tô Lạc Ly mới là điều anh quan tâm nhất.
Sau đó Hoắc Vũ Long bước ra.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Vũ Long nhìn thấy Ôn Khanh Mộ.
Tên tuổi của Ôn Khanh Mộ chỉ là truyền thuyết trong giới kinh doanh, trước giờ chưa ai được thấy.
Khi nhìn thấy Ôn Khanh Mộ, Hoắc Vũ Long thật sự giật mình.
Người đàn ông này quả thực đẹp trai, phóng khoáng, e rằng các cô gái nhỏ thời nay đều không cưỡng lại được sức hấp dẫn của anh.
“Cậu Ôn, không biết nửa đêm cậu tới đây là có việc gì?”
“Ông Hoắc, thật xin lỗi vì nửa đêm còn tới làm phiền ông! Nhưng gần đây vợ tôi ở chỗ ông, tôi muốn đón cô ấy về.”
Ôn Khanh Mộ không muốn vòng vo.
Hoắc Vũ Long mỉm cười.
“Xin lỗi cậu Ôn, tôi không biết vợ cậu, vợ cậu cũng không ở chỗ tôi, mời cậu về cho.”
Ôn Khanh Mộ cũng không giận, anh tiếp tục nghịch khẩu súng lục tinh xảo trong tay.
Bình luận facebook