Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 517
Chương 517
“Cậu dám!”
Hai người đều tức giận, trông như gươm súng đã sẵn sàng.
Hai bên đang giằng co.
Mắt thấy chuẩn bị sống mái với nhau!
“Dừng tay!” Một giọng nữ vang lên!
Giọng nói này Ôn Khanh Mộ quen đến mức không thể quen hơn!
Tô Lạc Ly đi xuyên qua nhóm người Ôn Khanh Mộ, bước đến trước mặt Ôn Khanh Mộ.
“Ly Ly!” Ôn Khanh Mộ vừa mừng vừa sợ, ôm Tô Lạc Ly vào lòng, hôn lên môi cô.
Tô Lạc Ly hơi không chịu nổi, lập tức đẩy anh ra ngay.
“Đừng làm loạn mà!”
“Em chạy đi đâu vậy, làm anh sợ muốn chết!”
Ôn Khanh Mộ nâng mặt Tô Lạc Ly lên, trông rất giống như chuẩn bị hôn thêm cái nữa.
Anh hôn tự nhiên như chốn không người làm vệ sĩ xung quanh ai nấy đều nhịn cười.
Hình tượng của sếp Ôn nhà họ thay đổi nhanh quá nhỉ?
Ban nãy còn gươm súng sẵn sàng, chuẩn bị phá huỷ nhà người ta, giống hệt thổ phỉ mà bây giờ lại vui như đứa trẻ!
Hoắc Vũ Long nhìn Ôn Khanh Mộ giây trước giây sau khác nhau quá nhiều, ông cũng thấy rất nghi ngờ.
“Được rồi, đừng làm loạn nữa! Em đã trở lại rồi mà?”
Ôn Khanh Mộ thấy Tô Lạc Ly đã về bên mình, vậy anh càng không có gì phải sợ Hoắc Vũ Long.
Ban nãy sở dĩ anh phải nhẫn nhịn là vì anh lo Hoắc Vũ Long sẽ làm hại Tô Lạc Ly, bây giờ không còn gì phải sợ nữa.
Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly vào lòng, chuyển sang nhìn Hoắc Vũ Long.
“Hoắc Vũ Long, ông định giải quyết chuyện ông bắt cóc vợ tôi thế nào đây? Người đâu, châm lửa đốt căn nhà này cho tôi! Thời đại nào rồi mà còn ở căn nhà rác này, nhìn mà chướng mắt!”
Ôn Khanh Mộ nhướng mày, anh là người có thù phải báo!
“Cậu…”
“Anh đừng quậy phá lung tung!” Tô Lạc Ly lập tức trách mắng.
Ôn Khanh Mộ lập tức nhíu mày.
“Sao em lại mắng anh? Anh đang xả giận cho em mà! Ông già này có làm gì em không? Có phải thấy em trẻ trung xinh đẹp nên muốn cưới em làm vợ không? Ông ta có động vào em chưa, hả?”
Tô Lạc Ly xoa huyệt thái dương, người đàn ông này lại lên cơn nữa rồi.
“Anh đừng ăn nói lung tung, ông ấy là cậu em!”
“Dù ông ta có là bố ruột em thì hôm nay anh cũng phải…”
Ôn Khanh Mộ quay đầu, trợn mắt nhìn Tô Lạc Ly.
“Em mới nói gì? Ông ta là… Cậu em?”
“Ông ấy là cậu của em thật, anh đừng quậy nữa.”
“Hả?”
Đột nhiên Ôn Khanh Mộ không hiểu chuyện gì.
Tô Lạc Ly lại xoay người đối diện với Hoắc Vũ Long.
“Cậu ơi, Tiểu Kiệt đâu?”
Hoắc Vũ Long tức giận hừ một tiếng.
“Lạc Ly, nếu cháu còn xem cậu là cậu thì lập tức ly hôn với người đàn ông này!”
Hoắc Vũ Long hét lên giận dữ.
“Cậu dám!”
Hai người đều tức giận, trông như gươm súng đã sẵn sàng.
Hai bên đang giằng co.
Mắt thấy chuẩn bị sống mái với nhau!
“Dừng tay!” Một giọng nữ vang lên!
Giọng nói này Ôn Khanh Mộ quen đến mức không thể quen hơn!
Tô Lạc Ly đi xuyên qua nhóm người Ôn Khanh Mộ, bước đến trước mặt Ôn Khanh Mộ.
“Ly Ly!” Ôn Khanh Mộ vừa mừng vừa sợ, ôm Tô Lạc Ly vào lòng, hôn lên môi cô.
Tô Lạc Ly hơi không chịu nổi, lập tức đẩy anh ra ngay.
“Đừng làm loạn mà!”
“Em chạy đi đâu vậy, làm anh sợ muốn chết!”
Ôn Khanh Mộ nâng mặt Tô Lạc Ly lên, trông rất giống như chuẩn bị hôn thêm cái nữa.
Anh hôn tự nhiên như chốn không người làm vệ sĩ xung quanh ai nấy đều nhịn cười.
Hình tượng của sếp Ôn nhà họ thay đổi nhanh quá nhỉ?
Ban nãy còn gươm súng sẵn sàng, chuẩn bị phá huỷ nhà người ta, giống hệt thổ phỉ mà bây giờ lại vui như đứa trẻ!
Hoắc Vũ Long nhìn Ôn Khanh Mộ giây trước giây sau khác nhau quá nhiều, ông cũng thấy rất nghi ngờ.
“Được rồi, đừng làm loạn nữa! Em đã trở lại rồi mà?”
Ôn Khanh Mộ thấy Tô Lạc Ly đã về bên mình, vậy anh càng không có gì phải sợ Hoắc Vũ Long.
Ban nãy sở dĩ anh phải nhẫn nhịn là vì anh lo Hoắc Vũ Long sẽ làm hại Tô Lạc Ly, bây giờ không còn gì phải sợ nữa.
Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly vào lòng, chuyển sang nhìn Hoắc Vũ Long.
“Hoắc Vũ Long, ông định giải quyết chuyện ông bắt cóc vợ tôi thế nào đây? Người đâu, châm lửa đốt căn nhà này cho tôi! Thời đại nào rồi mà còn ở căn nhà rác này, nhìn mà chướng mắt!”
Ôn Khanh Mộ nhướng mày, anh là người có thù phải báo!
“Cậu…”
“Anh đừng quậy phá lung tung!” Tô Lạc Ly lập tức trách mắng.
Ôn Khanh Mộ lập tức nhíu mày.
“Sao em lại mắng anh? Anh đang xả giận cho em mà! Ông già này có làm gì em không? Có phải thấy em trẻ trung xinh đẹp nên muốn cưới em làm vợ không? Ông ta có động vào em chưa, hả?”
Tô Lạc Ly xoa huyệt thái dương, người đàn ông này lại lên cơn nữa rồi.
“Anh đừng ăn nói lung tung, ông ấy là cậu em!”
“Dù ông ta có là bố ruột em thì hôm nay anh cũng phải…”
Ôn Khanh Mộ quay đầu, trợn mắt nhìn Tô Lạc Ly.
“Em mới nói gì? Ông ta là… Cậu em?”
“Ông ấy là cậu của em thật, anh đừng quậy nữa.”
“Hả?”
Đột nhiên Ôn Khanh Mộ không hiểu chuyện gì.
Tô Lạc Ly lại xoay người đối diện với Hoắc Vũ Long.
“Cậu ơi, Tiểu Kiệt đâu?”
Hoắc Vũ Long tức giận hừ một tiếng.
“Lạc Ly, nếu cháu còn xem cậu là cậu thì lập tức ly hôn với người đàn ông này!”
Hoắc Vũ Long hét lên giận dữ.
Bình luận facebook