Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 562
Chương 562
Nhưng vẫn đủ để hai người họ nghe thấy.
Mục Chỉ Huyên há miệng, nhưng không nghĩ ra được câu nào để phản bác Ôn Khanh Mộ.
Bà và Ôn Hạo đã để lại cho anh một tấm gương xấu.
Ôn Khanh Mộ nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại di động, cũng đến lúc phải trả lời tin nhắn của Tô Lạc Ly rồi.
Anh canh chuẩn thời gian máy bay của Pháp, cố ý đặt chuông báo.
“Con về trước trả lời tin nhắn, lát nữa nói tiếp.”
Ôn Khanh Mộ cầm điện thoại đứng dậy định ra ngoài.
“Đứng lại! Quay lại cho bố!” Ôn Hạo quát.
“Con nhắn tin thôi mà, lát nữa sẽ về ngay!”
Tín hiệu trong nhà không tốt, thế nên anh phải leo lên cây, nếu không đâu cần tốn sức như thế.
“Nhắn tin cái gì, giờ là lúc nhắn tin à?!”
“Con phải gửi tin cho Ly Ly nói con đến rồi, bằng không cô ấy sẽ lo.”
“Quay lại cho ba!”
Mục Chỉ Huyên vỗ cánh tay Ôn Hạo.
“Mình à, anh bình tĩnh nói chuyện với con nó, đừng tức giận.”
Sau khi Ôn Khanh Mộ trường thành, quan hệ giữa hai bố con trở nên căng thẳng không thôi, rất ít khi bình tĩnh trò chuyện với nhau.
Ôn Khanh Mộ lại ngồi vào ghế.
“Bố mẹ phải căng thẳng như thế sao ạ? Chỉ là con với Ly Ly ở bên nhau thôi mà? Hơn nữa bọn con kết hôn là do mẹ bảo đấy.”
Ôn Khanh Mộ lập tức đẩy trách nhiệm sang cho Mục Chỉ Huyên.
“Tiểu Mộ, mẹ bảo con cưới cô gái ấy là để giữ chân con bé. Trong xã hội loài người, cách để giữ một cô gái ở lại chính là kết hôn, bởi vì cô ấy có lẽ là người nắm giữ bí mật giải trừ phong ấn cho con, chứ mẹ không bảo con… ôi trời…”
Bà chưa bao giờ nghĩ tới việc Ôn Khanh Mộ sẽ ở bên cô gái ấy thật!
“Cô ấy có thể giải trừ phong ấn cho con? Mẹ đừng đùa, cô ấy…”
“Có phải khoảng thời gian trước cơ thể con khó chịu là có liên quan đến cô gái ấy không?” Ôn Hạo lại lên tiếng, giọng điệu vẫn cứng nhắc như cũ.
Ôn Khanh Mộ ấp úng không trả lời được.
“Được rồi, con không cần nói bố cũng biết đáp án.”
“Chuyện này không liên quan đến cô ấy, là do con tự nguyện! Em trai của cô ấy bị bệnh tim bẩm sinh, không sống được bao lâu, nên con cho thằng bé chút máu thôi…”
“Cái gì?!” Ôn Hạo và Mục Chỉ Huyên đồng thanh hô lên.
“Tiểu Mộ, con điên rồi ư? Con có biết máu quý giá với con thế nào không hả?”
Mục Chỉ Huyên cảm thấy con trai mình thật sự quá điên cuồng.
Thằng bé đang yêu đương bằng tính mạng của mình.
“Chẳng phải bây giờ còn vẫn ổn à?” Giọng của Ôn Khanh Mộ yếu đi thấy rõ.
Mục Chỉ Huyên đỡ trán, không biết nói anh thế nào cho phải.
Ôn Hạo cũng cảm thấy đứa con trai này quả thật khiến người ta đau đầu.
“Tiểu Mộ, con có nghĩ đến việc con yêu con người nhà người ta là hại cô gái ấy không hả!”
Mục Chỉ Huyên đành phải chọn đường tắt để khuyên nhủ Ôn Khanh Mộ.
“Sao con lại hại cô ấy? Con đối với cô ấy rất tốt, bọn con rất yêu thương nhau, cũng rất hạnh phúc, rất vui vẻ.”
Nhưng vẫn đủ để hai người họ nghe thấy.
Mục Chỉ Huyên há miệng, nhưng không nghĩ ra được câu nào để phản bác Ôn Khanh Mộ.
Bà và Ôn Hạo đã để lại cho anh một tấm gương xấu.
Ôn Khanh Mộ nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại di động, cũng đến lúc phải trả lời tin nhắn của Tô Lạc Ly rồi.
Anh canh chuẩn thời gian máy bay của Pháp, cố ý đặt chuông báo.
“Con về trước trả lời tin nhắn, lát nữa nói tiếp.”
Ôn Khanh Mộ cầm điện thoại đứng dậy định ra ngoài.
“Đứng lại! Quay lại cho bố!” Ôn Hạo quát.
“Con nhắn tin thôi mà, lát nữa sẽ về ngay!”
Tín hiệu trong nhà không tốt, thế nên anh phải leo lên cây, nếu không đâu cần tốn sức như thế.
“Nhắn tin cái gì, giờ là lúc nhắn tin à?!”
“Con phải gửi tin cho Ly Ly nói con đến rồi, bằng không cô ấy sẽ lo.”
“Quay lại cho ba!”
Mục Chỉ Huyên vỗ cánh tay Ôn Hạo.
“Mình à, anh bình tĩnh nói chuyện với con nó, đừng tức giận.”
Sau khi Ôn Khanh Mộ trường thành, quan hệ giữa hai bố con trở nên căng thẳng không thôi, rất ít khi bình tĩnh trò chuyện với nhau.
Ôn Khanh Mộ lại ngồi vào ghế.
“Bố mẹ phải căng thẳng như thế sao ạ? Chỉ là con với Ly Ly ở bên nhau thôi mà? Hơn nữa bọn con kết hôn là do mẹ bảo đấy.”
Ôn Khanh Mộ lập tức đẩy trách nhiệm sang cho Mục Chỉ Huyên.
“Tiểu Mộ, mẹ bảo con cưới cô gái ấy là để giữ chân con bé. Trong xã hội loài người, cách để giữ một cô gái ở lại chính là kết hôn, bởi vì cô ấy có lẽ là người nắm giữ bí mật giải trừ phong ấn cho con, chứ mẹ không bảo con… ôi trời…”
Bà chưa bao giờ nghĩ tới việc Ôn Khanh Mộ sẽ ở bên cô gái ấy thật!
“Cô ấy có thể giải trừ phong ấn cho con? Mẹ đừng đùa, cô ấy…”
“Có phải khoảng thời gian trước cơ thể con khó chịu là có liên quan đến cô gái ấy không?” Ôn Hạo lại lên tiếng, giọng điệu vẫn cứng nhắc như cũ.
Ôn Khanh Mộ ấp úng không trả lời được.
“Được rồi, con không cần nói bố cũng biết đáp án.”
“Chuyện này không liên quan đến cô ấy, là do con tự nguyện! Em trai của cô ấy bị bệnh tim bẩm sinh, không sống được bao lâu, nên con cho thằng bé chút máu thôi…”
“Cái gì?!” Ôn Hạo và Mục Chỉ Huyên đồng thanh hô lên.
“Tiểu Mộ, con điên rồi ư? Con có biết máu quý giá với con thế nào không hả?”
Mục Chỉ Huyên cảm thấy con trai mình thật sự quá điên cuồng.
Thằng bé đang yêu đương bằng tính mạng của mình.
“Chẳng phải bây giờ còn vẫn ổn à?” Giọng của Ôn Khanh Mộ yếu đi thấy rõ.
Mục Chỉ Huyên đỡ trán, không biết nói anh thế nào cho phải.
Ôn Hạo cũng cảm thấy đứa con trai này quả thật khiến người ta đau đầu.
“Tiểu Mộ, con có nghĩ đến việc con yêu con người nhà người ta là hại cô gái ấy không hả!”
Mục Chỉ Huyên đành phải chọn đường tắt để khuyên nhủ Ôn Khanh Mộ.
“Sao con lại hại cô ấy? Con đối với cô ấy rất tốt, bọn con rất yêu thương nhau, cũng rất hạnh phúc, rất vui vẻ.”