Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140 4
Chương 1404
Tiếc là khi đó chỉ nói về truyện tranh và kịch bản, không tìm hiểu nhiều về đối phương, nên đã bỏ lỡ…
Họ nhìn nhau, cũng may là họ đã không bỏ lỡ nhau một lần nữa.
Lê Thấm Thấm nước mắt ào ào rơi xuống, đấm vào ngực Mục Nhiễm Tranh.
“Đồ ngốc, sao lúc đầu không hỏi em tên là gì!”
“Lúc đầu em còn không thèm để ý đến anh, anh nào dám hỏi tên em đột ngột như vậy!”
Lê Thấm Thấm dán vào ngực Mục Nhiễm Tranh vừa khóc vừa cười.
Đêm nay họ ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau Lê Thấm Thấm rõ ràng cảm thấy mình không mở nổi mắt, khi cô ta dùng hết sức mở mắt ra, phát hiện đã hơn mười giờ sáng rồi, mà Mục Nhiễm Tranh đã không còn ở bên giường.
“Nhiễm Tranh! Người đâu rồi?”
Lê Thấm Thấm nheo mắt thành một đường chỉ, vừa định dậy thì phát hiện đầu giường có một bức thư.
“Có thể khi em tỉnh lại thì thì anh đã lên máy bay rồi, tha lỗi cho anh vì đã không nói cho em thời gian máy bay cất cánh thật sự, anh không muốn li biệt. Nếu như vậy thì em sẽ lại khóc, chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi, yêu em.”
Lê Thấm Thấm cầm bức thư trên tay, nước mắt một lần nữa rơi trên bức thư.
Thậm chí còn không nói lời tạm biệt, cứ rời đi như vậy!
Tên khốn nạn này!
Lúc này Mục Nhiễm Tranh đã ở trên máy bay trở về rồi, trong lòng cảm thấy rất buồn.
Mười tiếng sau, khi máy bay hạ cánh, Mục Nhiễm Tranh xuống máy bay, Phùng Khiêm đến đón.
Mục Nhiễm Tranh vừa mở máy thì nhận được tin nhắn Wechat của Lê Thấm Thấm.
“Vừa mới tách ra em đã bắt đầu nhớ anh rồi, anh đã hứa với em là sẽ nhanh chóng gặp lại nhau thôi, không được nuốt lời.”
Mục Nhiễm Tranh cười nhẹ trả lời: “Tuân lệnh.”
Phùng Khiêm liếc nhìn Mục Nhiễm Tranh, “Hẹn hò rồi à?”
Mục Nhiễm Tranh cất điện thoại đi, “Không gì có thể qua được mắt anh.”
Phùng Khiêm rất đắc ý, “Cũng không nhìn xem tôi là ai? Sao hả, lần du học hè này tên nhóc nhà cậu sống rất tốt nhỉ?”
Mục Nhiễm Tranh cụp mắt, thành thật mà nói, anh ta rất hài lòng với chuyến du học hè của mình.
“Cũng tạm, học được rất nhiều thứ mới.”
Phùng Khiêm liếc mắt nhìn Mục Nhiễm Tranh, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời này.
“Ai hỏi cậu chuyện này, là hỏi có phải cậu và cô gái đó ở nên nhau rất tốt không? Nếu tôi đoán không lầm thì chắc là đã ăn được rồi đúng không? Ha ha ha…”
“Lái xe của anh đi!”
Nếu không phải vì anh ta đang lái xe thì có lẽ Mục Nhiễm Tranh đã giơ nắm đấm ra từ lâu rồi.
Tuy nhiên, Mục Nhiễm Tranh cũng không hề che giấu niềm vui của mình, đúng là rất tốt.
Tiếc là khi đó chỉ nói về truyện tranh và kịch bản, không tìm hiểu nhiều về đối phương, nên đã bỏ lỡ…
Họ nhìn nhau, cũng may là họ đã không bỏ lỡ nhau một lần nữa.
Lê Thấm Thấm nước mắt ào ào rơi xuống, đấm vào ngực Mục Nhiễm Tranh.
“Đồ ngốc, sao lúc đầu không hỏi em tên là gì!”
“Lúc đầu em còn không thèm để ý đến anh, anh nào dám hỏi tên em đột ngột như vậy!”
Lê Thấm Thấm dán vào ngực Mục Nhiễm Tranh vừa khóc vừa cười.
Đêm nay họ ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau Lê Thấm Thấm rõ ràng cảm thấy mình không mở nổi mắt, khi cô ta dùng hết sức mở mắt ra, phát hiện đã hơn mười giờ sáng rồi, mà Mục Nhiễm Tranh đã không còn ở bên giường.
“Nhiễm Tranh! Người đâu rồi?”
Lê Thấm Thấm nheo mắt thành một đường chỉ, vừa định dậy thì phát hiện đầu giường có một bức thư.
“Có thể khi em tỉnh lại thì thì anh đã lên máy bay rồi, tha lỗi cho anh vì đã không nói cho em thời gian máy bay cất cánh thật sự, anh không muốn li biệt. Nếu như vậy thì em sẽ lại khóc, chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi, yêu em.”
Lê Thấm Thấm cầm bức thư trên tay, nước mắt một lần nữa rơi trên bức thư.
Thậm chí còn không nói lời tạm biệt, cứ rời đi như vậy!
Tên khốn nạn này!
Lúc này Mục Nhiễm Tranh đã ở trên máy bay trở về rồi, trong lòng cảm thấy rất buồn.
Mười tiếng sau, khi máy bay hạ cánh, Mục Nhiễm Tranh xuống máy bay, Phùng Khiêm đến đón.
Mục Nhiễm Tranh vừa mở máy thì nhận được tin nhắn Wechat của Lê Thấm Thấm.
“Vừa mới tách ra em đã bắt đầu nhớ anh rồi, anh đã hứa với em là sẽ nhanh chóng gặp lại nhau thôi, không được nuốt lời.”
Mục Nhiễm Tranh cười nhẹ trả lời: “Tuân lệnh.”
Phùng Khiêm liếc nhìn Mục Nhiễm Tranh, “Hẹn hò rồi à?”
Mục Nhiễm Tranh cất điện thoại đi, “Không gì có thể qua được mắt anh.”
Phùng Khiêm rất đắc ý, “Cũng không nhìn xem tôi là ai? Sao hả, lần du học hè này tên nhóc nhà cậu sống rất tốt nhỉ?”
Mục Nhiễm Tranh cụp mắt, thành thật mà nói, anh ta rất hài lòng với chuyến du học hè của mình.
“Cũng tạm, học được rất nhiều thứ mới.”
Phùng Khiêm liếc mắt nhìn Mục Nhiễm Tranh, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời này.
“Ai hỏi cậu chuyện này, là hỏi có phải cậu và cô gái đó ở nên nhau rất tốt không? Nếu tôi đoán không lầm thì chắc là đã ăn được rồi đúng không? Ha ha ha…”
“Lái xe của anh đi!”
Nếu không phải vì anh ta đang lái xe thì có lẽ Mục Nhiễm Tranh đã giơ nắm đấm ra từ lâu rồi.
Tuy nhiên, Mục Nhiễm Tranh cũng không hề che giấu niềm vui của mình, đúng là rất tốt.
Bình luận facebook