Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140 6
Chương 1406
Chênh lệch múi giờ tám tiếng, khi Mục Nhiễm Tranh đang bận việc thì Lê Thấm Thấm rất nhàn rỗi, đợi khi Lê Thấm Thấm có thời gian thì Mục Nhiễm Tranh lại không có thời gian.
Wechat của họ thường cách một khoảng thời gian rất lâu mới phản hồi, cảm giác như vượt thời gian ấy.
Mục Nhiễm Tranh nhìn thời gian, ở bên này là tám giờ tối, bên chỗ Lê Thấm Thấm là mười hai giờ, đã gần đến giờ ăn trưa rồi, chắc có thời gian gọi videocall một lát, nên anh ta đã gửi lời mời videocall.
Một lúc lâu sau Lê Thấm Thấm mới nhận cuộc gọi, vừa vội vàng đi đường, miệng vừa nhai đồ ăn.
“Anh có nhớ em không?” Lê Thấm Thấm ngay câu đầu tiên đã hỏi.
“Nhớ, không nhớ có thể gọi videocall cho em sao? Buổi trưa ăn gì thế?”
“Đừng nhắc nữa, mới ăn được một nửa anh đã gọi videocall tới rồi, em vội vàng nhét mấy miếng rồi ra khỏi nhà ăn!” Lê Thấm Thấm vừa nói vừa nuốt thức ăn trong miệng.
“Đừng vội, ăn cơm quan trọng hơn.”
“Vội chứ, lát nữa em sẽ không có thời gian, phải đi thi rồi. Mấy ngày gần đây em rất rất bận, nếu như em không trả lời tin nhắn của anh thì chắc chắn là đang ôn bài.”
Mục Nhiễm Tranh thở dài, “Vậy được, em ôn bài cho tốt nhé.”
“Đừng tưởng rằng em sắp phải thi nên không có thời gian trông chừng anh, anh liền làm loạn!” Lê Thấm Thấm làm biểu cảm tức giận trước ống kính.
Mục Nhiễm Tranh lắc đầu bất lực, “Anh…”
“Được rồi, được rồi, em không nói nữa, em còn phải nói chuyện với giáo viên nữa, em tắt máy trước đây, yêu anh, chụt!”
Lê Thấm Thấm hôn lên camera và tắt videocall.
Mục Nhiễm Tranh vốn dĩ định nói với Lê Thấm Thấm rằng có thể anh ta sẽ lại bận rộn và sẽ không quan tâm đến cô ta được, nhưng đáng tiếc còn chưa nói ra mà đã tắt máy rồi.
Khi ở nước Anh, Lê Thấm Thấm cũng đã nói với Mục Nhiễm Tranh rằng các kỳ thi ở nước ngoài không giống như việc học thuộc lòng kiến thức như ở trong nước, có một số điểm bất ngờ là được. Kỳ thi của nước ngoài đa số là phát huy tư duy, hoàn toàn không biết sẽ cầm trong tay đề mục như thế nào, cho nên phải chuẩn bị rất nhiều.
Vừa tắt videocall, Mục Nhiễm Tranh liền nhận được một cuộc gọi của Phùng Khiêm.
“Nhiễm Tranh, tôi đã gọi điện xác nhận bộ phim của đạo diễn Từ rồi. Đạo diễn Từ nói nếu như cậu muốn nhận thì phải gia nhập vào binh đoàn đặc chủng thật sự để trải nghiệm giống như những diễn viên khác, thời gian là một tháng, cậu có được không đó?”
“Một tháng? Không sao đâu, đây là lần đầu tiên tôi đóng vai quân nhân, nhất định phải trải nghiệm vai diễn rồi, như vậy cũng tốt.”
“Được, tôi sẽ lập tức trả lời bên kia là đồng ý.” Phùng Khiêm cúp điện thoại.
Mục Nhiễm Tranh cũng cảm thấy không có gì, dù sao cũng chỉ là trải nghiệm vai diễn thôi. Lúc trước lần đầu tiên đóng vai bác sĩ, anh ta còn ở lại trong bệnh viện một thời gian, diễn viên trải nghiệm vai diễn là chuyện rất bình thường.
Nhưng điều mà anh ta không bao giờ ngờ tới là ngay khi vừa vào binh đoàn, bên đó đã ra oai phủ đầu với anh ta rồi!
Mọi thứ ập đến khiến anh ta trở tay không kịp.
Chênh lệch múi giờ tám tiếng, khi Mục Nhiễm Tranh đang bận việc thì Lê Thấm Thấm rất nhàn rỗi, đợi khi Lê Thấm Thấm có thời gian thì Mục Nhiễm Tranh lại không có thời gian.
Wechat của họ thường cách một khoảng thời gian rất lâu mới phản hồi, cảm giác như vượt thời gian ấy.
Mục Nhiễm Tranh nhìn thời gian, ở bên này là tám giờ tối, bên chỗ Lê Thấm Thấm là mười hai giờ, đã gần đến giờ ăn trưa rồi, chắc có thời gian gọi videocall một lát, nên anh ta đã gửi lời mời videocall.
Một lúc lâu sau Lê Thấm Thấm mới nhận cuộc gọi, vừa vội vàng đi đường, miệng vừa nhai đồ ăn.
“Anh có nhớ em không?” Lê Thấm Thấm ngay câu đầu tiên đã hỏi.
“Nhớ, không nhớ có thể gọi videocall cho em sao? Buổi trưa ăn gì thế?”
“Đừng nhắc nữa, mới ăn được một nửa anh đã gọi videocall tới rồi, em vội vàng nhét mấy miếng rồi ra khỏi nhà ăn!” Lê Thấm Thấm vừa nói vừa nuốt thức ăn trong miệng.
“Đừng vội, ăn cơm quan trọng hơn.”
“Vội chứ, lát nữa em sẽ không có thời gian, phải đi thi rồi. Mấy ngày gần đây em rất rất bận, nếu như em không trả lời tin nhắn của anh thì chắc chắn là đang ôn bài.”
Mục Nhiễm Tranh thở dài, “Vậy được, em ôn bài cho tốt nhé.”
“Đừng tưởng rằng em sắp phải thi nên không có thời gian trông chừng anh, anh liền làm loạn!” Lê Thấm Thấm làm biểu cảm tức giận trước ống kính.
Mục Nhiễm Tranh lắc đầu bất lực, “Anh…”
“Được rồi, được rồi, em không nói nữa, em còn phải nói chuyện với giáo viên nữa, em tắt máy trước đây, yêu anh, chụt!”
Lê Thấm Thấm hôn lên camera và tắt videocall.
Mục Nhiễm Tranh vốn dĩ định nói với Lê Thấm Thấm rằng có thể anh ta sẽ lại bận rộn và sẽ không quan tâm đến cô ta được, nhưng đáng tiếc còn chưa nói ra mà đã tắt máy rồi.
Khi ở nước Anh, Lê Thấm Thấm cũng đã nói với Mục Nhiễm Tranh rằng các kỳ thi ở nước ngoài không giống như việc học thuộc lòng kiến thức như ở trong nước, có một số điểm bất ngờ là được. Kỳ thi của nước ngoài đa số là phát huy tư duy, hoàn toàn không biết sẽ cầm trong tay đề mục như thế nào, cho nên phải chuẩn bị rất nhiều.
Vừa tắt videocall, Mục Nhiễm Tranh liền nhận được một cuộc gọi của Phùng Khiêm.
“Nhiễm Tranh, tôi đã gọi điện xác nhận bộ phim của đạo diễn Từ rồi. Đạo diễn Từ nói nếu như cậu muốn nhận thì phải gia nhập vào binh đoàn đặc chủng thật sự để trải nghiệm giống như những diễn viên khác, thời gian là một tháng, cậu có được không đó?”
“Một tháng? Không sao đâu, đây là lần đầu tiên tôi đóng vai quân nhân, nhất định phải trải nghiệm vai diễn rồi, như vậy cũng tốt.”
“Được, tôi sẽ lập tức trả lời bên kia là đồng ý.” Phùng Khiêm cúp điện thoại.
Mục Nhiễm Tranh cũng cảm thấy không có gì, dù sao cũng chỉ là trải nghiệm vai diễn thôi. Lúc trước lần đầu tiên đóng vai bác sĩ, anh ta còn ở lại trong bệnh viện một thời gian, diễn viên trải nghiệm vai diễn là chuyện rất bình thường.
Nhưng điều mà anh ta không bao giờ ngờ tới là ngay khi vừa vào binh đoàn, bên đó đã ra oai phủ đầu với anh ta rồi!
Mọi thứ ập đến khiến anh ta trở tay không kịp.
Bình luận facebook