Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1285
Chương 1285
Lời này khiến lòng cô chấn động, tựa như sét đánh.
“Anh đang nói hươu nói vượn đấy à? Cố Thành Trung sẽ không…”
Lời của Hứa Trúc Linh còn chưa nói hết đã bị anh ta vô tình cắt ngang.
Thậm chí khóe miệng anh ta còn nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Sẽ không ư? Vậy cô suy nghĩ kỹ lại xem, tôi trắng trợn mang cô ra, đi đường cao tốc lâu như vậy, nếu như Cố Thành Trung muốn hành động thì đã sớm phái người tới, nhưng đến bây giờ vẫn chưa hề có động tĩnh gì. Nơi này quả thật hẻo lánh nhưng nếu dọc đường bám theo, chắc chắn có thể tìm được”
“Đáng tiếc, đã hơn mười ngày trôi qua mà anh ta chẳng làm gì cả. Ở đây tuy không lên mạng nhưng hôm qua tôi đi ra ngoài một chuyến, mang chút tin tức về cho cô, cô có thể nhìn xem những ngày qua người đàn ông của cô đang làm gì!”
Phó Minh Tước ném điện thoại di động cho cô, Hứa Trúc Linh run rẩy ấn mở video bên trong.
Trong đó đều là một số tin tức về Tập đoàn Cố Linh, ngày thứ hai cô mất tích, Cố Thành Trung có mặt ở một tuổi tiệc như bình thường.
Ngày thứ năm mất tích, tham gia họp báo khánh thành tòa nhà.
Ngày thứ bảy mất tích, anh đi xã giao bị chụp được.
Cuối cùng cho đến hôm qua, không có một bản tin nào đưa tin cô mất tích. Cuộc sống và công của Cố Thành Trung vẫn diễn ra bình thường, dường như không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
Cô biết Cố Thành Trung đối nhân xử thế hơn người, tâm tư cẩn thận, vui buồn mừng giận sẽ không dễ dàng thể hiện ra ngoài.
Nhưng mà… trong ảnh, sắc mặt anh lạnh nhạt, không có buồn phiền cũng không có lo lắng.
Đà Nẵng… không có ai biết cô mất tích ư?
Không, chắc chắn có người biết nhưng không ai đi tìm, truyền thông ở bên ngoài cũng không phát hiện ra sự khác thường.
Cho nên, toàn bộ Đà Nẵng đều có vẻ bình yên, vô cùng yên tĩnh.
Chuyện này… rốt cuộc là sao?
Cố Thành Trung sẽ không đối xử với cô như vậy, chắc chắn là anh có kế hoạch của mình, nhất định là như vậ Cô trả lại điện thoại di động: “Anh cho tôi xem những thứ này thì có ích gì, tôi sẽ không tin anh. Dù Cố Thành Trung không đến cứu tôi, tôi cũng không thể bị nhốt ở đây cả đời được. Anh mang tôi đến nơi này, rốt cuộc là do ai chỉ thị, và anh muốn làm gì?”
“Là chỉ thị của thần linh, cô tin không?”
“Phó Minh Tước, xin anh hãy lý trí một chút có được không! Thần linh chó má gì chứ?”
“Chờ một lát cô sẽ biết thôi.”
Anh ta nói sâu xa.
Mà giờ phút này, ở Đà Nẵng…
Cố Thành Trung đã tự giam mình ở trong thư phòng một giờ rồi, sự việc hết cách xoay sở.
Anh hợp tác cùng .Jane để đưa Hứa Trúc Linh đi, nhưng không ngờ giữa chừng đột nhiên xuất hiện một tên Phó Minh Tước.
Người mà .Jane sắp xếp là William, William bắt cóc người đi sau đó bản thân lại ra mặt cứu người, như vậy Hứa Trúc Linh sẽ không cho rằng anh ta là người xấu.
Nhưng mà .Jane lại không báo trước, cho nên Cố Thành Trung tưởng rằng Phó Minh Tước là do Jane phái tới, dọc đường không theo dõi, do đó anh ta mới trốn được dễ dàng như vậy.
Nhưng không ngờ sau đó lúc anh hỏi thăm .Jane, .Jane lại không mảy may biết gì.
‘William vẫn chưa ra tay, tên Phó Minh Tước kia có mục đích gì!
Nét mặt anh nhất định phải vững như Thái Sơn, âm thầm để Khương Anh Tùng đi tìm.
Mà hôm nay tính tình của anh càng lúc càng nóng nảy, cho nên giảm bớt những lịch trình phải đi ra ngoài làm việc.
Trong nhà từ trên xuống dưới đều tràn ngập mùi nước hoa nhàn nhạt.
Lời này khiến lòng cô chấn động, tựa như sét đánh.
“Anh đang nói hươu nói vượn đấy à? Cố Thành Trung sẽ không…”
Lời của Hứa Trúc Linh còn chưa nói hết đã bị anh ta vô tình cắt ngang.
Thậm chí khóe miệng anh ta còn nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Sẽ không ư? Vậy cô suy nghĩ kỹ lại xem, tôi trắng trợn mang cô ra, đi đường cao tốc lâu như vậy, nếu như Cố Thành Trung muốn hành động thì đã sớm phái người tới, nhưng đến bây giờ vẫn chưa hề có động tĩnh gì. Nơi này quả thật hẻo lánh nhưng nếu dọc đường bám theo, chắc chắn có thể tìm được”
“Đáng tiếc, đã hơn mười ngày trôi qua mà anh ta chẳng làm gì cả. Ở đây tuy không lên mạng nhưng hôm qua tôi đi ra ngoài một chuyến, mang chút tin tức về cho cô, cô có thể nhìn xem những ngày qua người đàn ông của cô đang làm gì!”
Phó Minh Tước ném điện thoại di động cho cô, Hứa Trúc Linh run rẩy ấn mở video bên trong.
Trong đó đều là một số tin tức về Tập đoàn Cố Linh, ngày thứ hai cô mất tích, Cố Thành Trung có mặt ở một tuổi tiệc như bình thường.
Ngày thứ năm mất tích, tham gia họp báo khánh thành tòa nhà.
Ngày thứ bảy mất tích, anh đi xã giao bị chụp được.
Cuối cùng cho đến hôm qua, không có một bản tin nào đưa tin cô mất tích. Cuộc sống và công của Cố Thành Trung vẫn diễn ra bình thường, dường như không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
Cô biết Cố Thành Trung đối nhân xử thế hơn người, tâm tư cẩn thận, vui buồn mừng giận sẽ không dễ dàng thể hiện ra ngoài.
Nhưng mà… trong ảnh, sắc mặt anh lạnh nhạt, không có buồn phiền cũng không có lo lắng.
Đà Nẵng… không có ai biết cô mất tích ư?
Không, chắc chắn có người biết nhưng không ai đi tìm, truyền thông ở bên ngoài cũng không phát hiện ra sự khác thường.
Cho nên, toàn bộ Đà Nẵng đều có vẻ bình yên, vô cùng yên tĩnh.
Chuyện này… rốt cuộc là sao?
Cố Thành Trung sẽ không đối xử với cô như vậy, chắc chắn là anh có kế hoạch của mình, nhất định là như vậ Cô trả lại điện thoại di động: “Anh cho tôi xem những thứ này thì có ích gì, tôi sẽ không tin anh. Dù Cố Thành Trung không đến cứu tôi, tôi cũng không thể bị nhốt ở đây cả đời được. Anh mang tôi đến nơi này, rốt cuộc là do ai chỉ thị, và anh muốn làm gì?”
“Là chỉ thị của thần linh, cô tin không?”
“Phó Minh Tước, xin anh hãy lý trí một chút có được không! Thần linh chó má gì chứ?”
“Chờ một lát cô sẽ biết thôi.”
Anh ta nói sâu xa.
Mà giờ phút này, ở Đà Nẵng…
Cố Thành Trung đã tự giam mình ở trong thư phòng một giờ rồi, sự việc hết cách xoay sở.
Anh hợp tác cùng .Jane để đưa Hứa Trúc Linh đi, nhưng không ngờ giữa chừng đột nhiên xuất hiện một tên Phó Minh Tước.
Người mà .Jane sắp xếp là William, William bắt cóc người đi sau đó bản thân lại ra mặt cứu người, như vậy Hứa Trúc Linh sẽ không cho rằng anh ta là người xấu.
Nhưng mà .Jane lại không báo trước, cho nên Cố Thành Trung tưởng rằng Phó Minh Tước là do Jane phái tới, dọc đường không theo dõi, do đó anh ta mới trốn được dễ dàng như vậy.
Nhưng không ngờ sau đó lúc anh hỏi thăm .Jane, .Jane lại không mảy may biết gì.
‘William vẫn chưa ra tay, tên Phó Minh Tước kia có mục đích gì!
Nét mặt anh nhất định phải vững như Thái Sơn, âm thầm để Khương Anh Tùng đi tìm.
Mà hôm nay tính tình của anh càng lúc càng nóng nảy, cho nên giảm bớt những lịch trình phải đi ra ngoài làm việc.
Trong nhà từ trên xuống dưới đều tràn ngập mùi nước hoa nhàn nhạt.
Bình luận facebook