Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1286
Chương 1286
Lúc đầu thì thấy mùi hương thanh nhã, nhưng ngửi nhiều sẽ sinh lòng bực bội.
Mỗi lần khi nghe thấy giọng nói của Tạ Quế Anh mới cảm thấy là âm thanh của trời, là đến cứu vớt bản thân.
Bằng một cách tự nhiên, anh cũng dần có tính ỷ lại nhất định vào cô ta.
Nếu như không phải anh lý trí hơn người, chỉ sợ cũng bị cô ta đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Hôm nay Khương Anh Tùng báo rằng vẫn không tìm ra manh mối, tên Phó Minh Tước này giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy.
“Vô dụng!”
Cố Thành Trung lạnh lùng nói, Khương Anh Tùng vô cùng đau đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đầu bên kia nắm chặt di động, không dám nói lời nào.
Từ sau khi Hứa Trúc Linh mất tích, cảm xúc của Cố Thành Trung ngày càng đáng sợ.
Anh ta cũng có thể hiểu được tâm trạng lo lắng của anh Trung, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn, nếu như Lâm Thanh Huyền mất tích, e rằng anh ta cũng điên lên mất.
Mà Tạ Quế Anh cũng nhìn rõ điểm này nên gia tăng liều lượng, có vẻ không thể chờ đợi được nữa.
Hứa Trúc Linh mất tích, đây là thời điểm sự phòng bị trong lòng Cố Thành Trung trở nên yếu nhất, đương nhiên là dễ thành công nhất.
“Hứa Trúc Linh đã mất tích bao nhiêu ngày rồi?”
Anh lạnh lùng hỏi.
“Anh Trung, đã mười hai ngày rồi, hôm nay còn là sinh nhật của cô Linh” Khương Anh Tùng dè dặt nói.
“Mười hai ngày… Anh sâu kín lặp lại: “Hôm nay nếu vẫn không tìm được thì cậu cứ thu dọn đồ đi về đi, sau này cũng không cần tìm nữa!”
“Cái gì?”
Điều khiến Khương Anh Tùng kinh ngạc không phải là bản thân phải thu dọn đồ về nhà, mà là kinh ngạc vì Cố Thành Trung lại nói không tìm nữa!
“Cô Linh… không tìm nữa?”
Anh ta không thể tin vào tai của mình, lại hỏi lại một lần nữa.
“Đúng, mất tích lâu như vậy còn tìm cái gì? Các cậu toàn là đồ vồ dụng, dù tìm được vẫn còn là Hứa Trúc Linh lúc ban đầu ư?”
“Anh Trung… lời này của anh là có ý gì? Chẳng lẽ anh nghi ngờ lòng trung thành mà cô Hứa dành cho anh?”
“Đừng nói nữa, cậu đã không làm tròn chức trách, ngày mai thay thư ký mới đến nhậm chức”
Cố Thành Trung không kiên nhẫn mà nói.
Cúp điện thoại, trên trán nổi lên gân xanh.
Móng tay khảm sâu vào trong thịt, ép buộc bản thân tỉnh táo lại.
Anh tranh thủ thời gian gửi tin nhắn cho .Jane, nói bên anh dừng tất cả mọi hoạt động tìm kiếm, mà bên cậu ấy cần phải tăng cường.
Sở dĩ anh làm như vậy, không biết là do bị thuốc khống chế, hay nhiều hơn nữa là tương kế tựu kế.
Tin nhắn vừa mới gửi đi, không ngờ lại bị người ta đạp cửa vào.
Cố Ngọc Vy trợn trừng mắt nhìn anh, trong tay còn cầm điện thoại.
“Khương Anh Tùng, tôi đã đến rồi, lời anh nói tôi cũng đã hiểu rõ rồi.
Hôm nay tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho anh và Trúc Linh!”
Dứt lời, cô ấy cúp điện thoại rồi nhìn Cố Thành Trung: “Anh có ý gì?
Lúc đầu khi em bảo anh đi tìm, anh cứ lề mà lề mề, không tìm đến nơi đến chốn làm mất dấu”
Lúc đầu thì thấy mùi hương thanh nhã, nhưng ngửi nhiều sẽ sinh lòng bực bội.
Mỗi lần khi nghe thấy giọng nói của Tạ Quế Anh mới cảm thấy là âm thanh của trời, là đến cứu vớt bản thân.
Bằng một cách tự nhiên, anh cũng dần có tính ỷ lại nhất định vào cô ta.
Nếu như không phải anh lý trí hơn người, chỉ sợ cũng bị cô ta đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Hôm nay Khương Anh Tùng báo rằng vẫn không tìm ra manh mối, tên Phó Minh Tước này giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy.
“Vô dụng!”
Cố Thành Trung lạnh lùng nói, Khương Anh Tùng vô cùng đau đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đầu bên kia nắm chặt di động, không dám nói lời nào.
Từ sau khi Hứa Trúc Linh mất tích, cảm xúc của Cố Thành Trung ngày càng đáng sợ.
Anh ta cũng có thể hiểu được tâm trạng lo lắng của anh Trung, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn, nếu như Lâm Thanh Huyền mất tích, e rằng anh ta cũng điên lên mất.
Mà Tạ Quế Anh cũng nhìn rõ điểm này nên gia tăng liều lượng, có vẻ không thể chờ đợi được nữa.
Hứa Trúc Linh mất tích, đây là thời điểm sự phòng bị trong lòng Cố Thành Trung trở nên yếu nhất, đương nhiên là dễ thành công nhất.
“Hứa Trúc Linh đã mất tích bao nhiêu ngày rồi?”
Anh lạnh lùng hỏi.
“Anh Trung, đã mười hai ngày rồi, hôm nay còn là sinh nhật của cô Linh” Khương Anh Tùng dè dặt nói.
“Mười hai ngày… Anh sâu kín lặp lại: “Hôm nay nếu vẫn không tìm được thì cậu cứ thu dọn đồ đi về đi, sau này cũng không cần tìm nữa!”
“Cái gì?”
Điều khiến Khương Anh Tùng kinh ngạc không phải là bản thân phải thu dọn đồ về nhà, mà là kinh ngạc vì Cố Thành Trung lại nói không tìm nữa!
“Cô Linh… không tìm nữa?”
Anh ta không thể tin vào tai của mình, lại hỏi lại một lần nữa.
“Đúng, mất tích lâu như vậy còn tìm cái gì? Các cậu toàn là đồ vồ dụng, dù tìm được vẫn còn là Hứa Trúc Linh lúc ban đầu ư?”
“Anh Trung… lời này của anh là có ý gì? Chẳng lẽ anh nghi ngờ lòng trung thành mà cô Hứa dành cho anh?”
“Đừng nói nữa, cậu đã không làm tròn chức trách, ngày mai thay thư ký mới đến nhậm chức”
Cố Thành Trung không kiên nhẫn mà nói.
Cúp điện thoại, trên trán nổi lên gân xanh.
Móng tay khảm sâu vào trong thịt, ép buộc bản thân tỉnh táo lại.
Anh tranh thủ thời gian gửi tin nhắn cho .Jane, nói bên anh dừng tất cả mọi hoạt động tìm kiếm, mà bên cậu ấy cần phải tăng cường.
Sở dĩ anh làm như vậy, không biết là do bị thuốc khống chế, hay nhiều hơn nữa là tương kế tựu kế.
Tin nhắn vừa mới gửi đi, không ngờ lại bị người ta đạp cửa vào.
Cố Ngọc Vy trợn trừng mắt nhìn anh, trong tay còn cầm điện thoại.
“Khương Anh Tùng, tôi đã đến rồi, lời anh nói tôi cũng đã hiểu rõ rồi.
Hôm nay tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho anh và Trúc Linh!”
Dứt lời, cô ấy cúp điện thoại rồi nhìn Cố Thành Trung: “Anh có ý gì?
Lúc đầu khi em bảo anh đi tìm, anh cứ lề mà lề mề, không tìm đến nơi đến chốn làm mất dấu”
Bình luận facebook