Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1299
Chương 1299
Cô ấy vừa nghĩ đến đó đã đau khổ đến nỗi không muốn sống, nhiều lần tìm đến cái chết, nhưng sau đó lại phát hiện mình có thai, lúc này mới cố nhãn nhịn.
Bởi vì luôn uất ức không vui nên ngày sinh con bị chảy nhiều máu, suýt chút nữa là không cứu được.
Phó Minh Nam vẫn luôn muốn nhổ cỏ tận gốc, cảm thấy Ngọc Diệp là kẻ vô ơn, vì còn có mối thù sâu đậm nên không thể buông tha được.
Cho nên quyết tâm giết chết, nhưng Phó Minh Tước đau khổ cầu xin, bằng lòng làm cây đao sắc bén trong tay ông ta.
Ông ta bảo anh ta đi giết ai, anh ta bèn giết người đó, không có một lời oán hận nào.
Quả thật anh ta đã làm theo, nhưng đổi lại được là… vợ qua đời, con gái vừa ra đời không lâu cũng suýt nữa mất mạng.
Anh ta cứu được con gái, muốn dùng cái chết để chấm dứt tất cả nhưng lại gặp được Đại sư Vân Đàm, sức sống lại được đốt cháy.
Ý nghĩ làm Ngọc Diệp sống lại đã chèo chống giúp anh ta sống tiếp.
Những đêm lạnh lẽo kia, anh ta không ngủ được, mũi đao liếm máu, chỉ có thể nói chuyện với không khí.
Anh ta biết, chắc chắn Ngọc Diệp đang ở bên cạnh anh ta.
Chắc chắn là cô ấy đang khóc, muốn giúp anh ta băng bó, rồi vỗ về mặt anh ta, ôm lấy anh ta…
Anh ta muốn cô ấy sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt mình một lần nữa, có thể thật sự cảm nhận được rõ ràng!
Bây giờ, cuối cùng anh ta cũng làm được!
Hứa Trúc Linh là người phù hợp nhất mà anh ta tìm được trong sáu năm qua, gương mặt gần như giống nhau, thân hình cũng không kém là bao.
Một đôi mắt sạch sẽ trong suốt đang nhìn anh ta… kéo theo những năm tháng của quá khứ.
Nếu như hắc đạo không rối ren, nhà họ Phó và nhà họ Ngọc sống chung hòa thuận, vậy thì thật là tốt biết bao!
Từ hôm nay trở đi Hứa Trúc Linh đã có thân phận mới, đó chính là Ngọc Diệp.
Cô quên đi Hứa Thành Trung, quên đi hết thảy những chuyện ở ngoài thị trấn nhỏ, ký ức trong đầu là sáu năm trước.
Nhưng phần ký ức này rất yếu ớt, bởi vì cô chỉ nhớ được Phó Minh Tước.
Tất cả những chuyện liên quan đến Ngọc Diệp đều do Phó Minh Tước kể cho Vân Đàm, đó là người vợ trong mắt Phó Minh Tước.
Cho nên đương nhiên là lấy anh ta làm trung tâm.
Bởi vậy mà Hứa Trúc Linh cảm thấy rất kỳ lạ.
Tại sao ngoài bố mẹ, Phó Minh Nam, Phó Minh Tước ra…
Cô không thể nào tìm thấy những nhân vật khác.
Cô từng hỏi Phó Minh Tước, anh ta có hơi lặng im, cho rằng cô hôn mê quá lâu nên trí nhớ trở nên kém, do đó mới không nhớ được rất nhiều chỉ tiết nhỏ không quan trọng.
Hứa Trúc Linh đành phải chấp nhận đáp án này, làm tốt nhân vật người vợ.
Bọn họ có một vườn rau nhỏ, Hứa Trúc Linh trồng một ít trái cây rau quả theo mùa, còn Phó Minh Tước đi ra ngoài làm việc, buổi chiều sẽ về sớm một chút để ăn cơm cùng cô.
Cô sẽ chuẩn bị món cá hấp mà anh ta thích ăn nhất, mỗi lần đều nêm nếm thật tốt, cũng không khó ăn như trong trí nhớ, tựa như tài nấu nướng của bản thân đột nhiên được mở mang.
Mỗi lần cô đi ngoài mua thức ăn đều sẽ được rất nhiều người chào hỏi, bởi vì nhân duyên của Phó Minh Tước rất tốt, thường xuyên giúp đỡ mọi người.
Cô cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt, có điều cơ thể cô suy yếu, không thể sinh hoạt vợ chồng, Phó Minh Tước cũng rất tôn trọng cô, còn chia phòng ngủ vì sợ bản thân anh ta không giữ được chừng mực.
Cô ấy vừa nghĩ đến đó đã đau khổ đến nỗi không muốn sống, nhiều lần tìm đến cái chết, nhưng sau đó lại phát hiện mình có thai, lúc này mới cố nhãn nhịn.
Bởi vì luôn uất ức không vui nên ngày sinh con bị chảy nhiều máu, suýt chút nữa là không cứu được.
Phó Minh Nam vẫn luôn muốn nhổ cỏ tận gốc, cảm thấy Ngọc Diệp là kẻ vô ơn, vì còn có mối thù sâu đậm nên không thể buông tha được.
Cho nên quyết tâm giết chết, nhưng Phó Minh Tước đau khổ cầu xin, bằng lòng làm cây đao sắc bén trong tay ông ta.
Ông ta bảo anh ta đi giết ai, anh ta bèn giết người đó, không có một lời oán hận nào.
Quả thật anh ta đã làm theo, nhưng đổi lại được là… vợ qua đời, con gái vừa ra đời không lâu cũng suýt nữa mất mạng.
Anh ta cứu được con gái, muốn dùng cái chết để chấm dứt tất cả nhưng lại gặp được Đại sư Vân Đàm, sức sống lại được đốt cháy.
Ý nghĩ làm Ngọc Diệp sống lại đã chèo chống giúp anh ta sống tiếp.
Những đêm lạnh lẽo kia, anh ta không ngủ được, mũi đao liếm máu, chỉ có thể nói chuyện với không khí.
Anh ta biết, chắc chắn Ngọc Diệp đang ở bên cạnh anh ta.
Chắc chắn là cô ấy đang khóc, muốn giúp anh ta băng bó, rồi vỗ về mặt anh ta, ôm lấy anh ta…
Anh ta muốn cô ấy sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt mình một lần nữa, có thể thật sự cảm nhận được rõ ràng!
Bây giờ, cuối cùng anh ta cũng làm được!
Hứa Trúc Linh là người phù hợp nhất mà anh ta tìm được trong sáu năm qua, gương mặt gần như giống nhau, thân hình cũng không kém là bao.
Một đôi mắt sạch sẽ trong suốt đang nhìn anh ta… kéo theo những năm tháng của quá khứ.
Nếu như hắc đạo không rối ren, nhà họ Phó và nhà họ Ngọc sống chung hòa thuận, vậy thì thật là tốt biết bao!
Từ hôm nay trở đi Hứa Trúc Linh đã có thân phận mới, đó chính là Ngọc Diệp.
Cô quên đi Hứa Thành Trung, quên đi hết thảy những chuyện ở ngoài thị trấn nhỏ, ký ức trong đầu là sáu năm trước.
Nhưng phần ký ức này rất yếu ớt, bởi vì cô chỉ nhớ được Phó Minh Tước.
Tất cả những chuyện liên quan đến Ngọc Diệp đều do Phó Minh Tước kể cho Vân Đàm, đó là người vợ trong mắt Phó Minh Tước.
Cho nên đương nhiên là lấy anh ta làm trung tâm.
Bởi vậy mà Hứa Trúc Linh cảm thấy rất kỳ lạ.
Tại sao ngoài bố mẹ, Phó Minh Nam, Phó Minh Tước ra…
Cô không thể nào tìm thấy những nhân vật khác.
Cô từng hỏi Phó Minh Tước, anh ta có hơi lặng im, cho rằng cô hôn mê quá lâu nên trí nhớ trở nên kém, do đó mới không nhớ được rất nhiều chỉ tiết nhỏ không quan trọng.
Hứa Trúc Linh đành phải chấp nhận đáp án này, làm tốt nhân vật người vợ.
Bọn họ có một vườn rau nhỏ, Hứa Trúc Linh trồng một ít trái cây rau quả theo mùa, còn Phó Minh Tước đi ra ngoài làm việc, buổi chiều sẽ về sớm một chút để ăn cơm cùng cô.
Cô sẽ chuẩn bị món cá hấp mà anh ta thích ăn nhất, mỗi lần đều nêm nếm thật tốt, cũng không khó ăn như trong trí nhớ, tựa như tài nấu nướng của bản thân đột nhiên được mở mang.
Mỗi lần cô đi ngoài mua thức ăn đều sẽ được rất nhiều người chào hỏi, bởi vì nhân duyên của Phó Minh Tước rất tốt, thường xuyên giúp đỡ mọi người.
Cô cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt, có điều cơ thể cô suy yếu, không thể sinh hoạt vợ chồng, Phó Minh Tước cũng rất tôn trọng cô, còn chia phòng ngủ vì sợ bản thân anh ta không giữ được chừng mực.
Bình luận facebook