Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1300
Chương 1300
Hứa Trúc Linh cảm thấy cuộc sống rất vui vẻ, nhưng… tốt quá rồi, tốt đến mức có hơi… không chân thật!
Đúng rồi!
Cô không có điện thoại, không có máy tính, trong nhà cũng không có TV.
Nơi này tuy lạc hậu nhưng nhà nào cũng có những thứ này, chỉ có mỗi nhà bọn họ là không có!
Lúc không có việc gì làm thì cô đứng dưới cây cột điện ở trước thị trấn để nghe phát thanh, nghe chuyện ở ngoài thị trấn nhỏ này.
Có thủ đô phồn hoa, có gia tộc hiển hách, nghe thấy nhiều nhất chính là cái tên Tập đoàn Cố Linh.
Hứa Trúc Linh cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại không biết cảm giác quen thuộc này rốt cuộc là từ đâu mà tới.
Cố Linh…
Cố…
Họ này tựa như một hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, rất lâu cũng không thể yên ả được.
Cô nghe xong phát thanh rồi mua rau trở về, trên đường nhìn thấy một người mẹ đang dắt tay con.
Đứa trẻ rất lanh lợi, không cẩn thận bị ngã một cái, người mẹ rất đau lòng, xoa đầu rồi thổi thổi vết thương, không ngừng dỗ dành.
Cô cũng là mẹ, thấy vậy thì có chút cảm động, nhưng mà trong đầu lại không hiện lên dáng vẻ của Phó Minh Diệp.
Phó Minh Tước nói cô bị bệnh, hôn mê đến bây giờ, cho nên ấn tượng với con gái rất nhạt nhòa.
Cô cũng đã xem ảnh chụp nhưng vẫn không có một chút cảm xúc mẹ con liền tâm nào cả.
Khi cô đang ngơ ngẩn mà nhìn, hai mẹ con kia đã đi tới chào hỏi với cô.
“Cô Diệp, chào buổi sáng, cô đi mua rau về hả”
“Ừm, chào mẹ Đoàn Nam. Đoàn Nam lại lớn thêm rồi, đây là kẹo sữa thỏ trắng mà cô mua, cho con nè.”
Đoàn Nam cứ ngượng ngùng không dám nhận, cuối cùng là mẹ cậu bé nhận lấy, cậu bé mới bóc ra ăn một viên.
“Đoàn Nam thật ngoan.”
“Cô và cậu Phó vẫn còn trẻ, có thể sinh một đứa mà”
“Chúng tôi có con, đang ở chỗ bà ngoại, là một bé trai… không đúng, là một bé gái.”
Hứa Trúc Linh buột miệng nói ra, sửng sốt một lát rồi lập tức đổi giọng.
Mẹ Đoàn Nam cười nói: “Chắc là rất lâu rồi cô không gặp con gái của mình đúng không, con trai hay con gái cũng quên nữa”
“Ừm, chắc là vậy..”
Hứa Trúc Linh ngơ ngác nói, trong lòng có chút không yên.
Khi cô về đến nhà bèn liếc nhìn lịch, cách ngày cô tỉnh lại đã hơn mười ngày rồi.
Mấy ngày này cô trải qua rất phong phú, Phó Minh Tước cũng rất yêu thương cô, có thể nói là vợ chồng hòa thuận.
Nhưng mà… cô chưa từng làm bất kỳ chuyện thân mật nào với Phó Minh Tước.
Không nắm tay, hôn, ôm, lại càng không cần phải nói đến chuyên cùng giường chung gối.
Hai người khách sáo không tưởng, nhưng cũng vô cùng hòa hợp.
Cô nghĩ đến quần áo còn chưa giặt, trong nhà vệ sinh không có quần áo của Phó Minh Tước, có lẽ là quên lấy xuống rồi.
Cô bèn đi vào phòng ngủ của anh ta, lúc đang tìm quần áo bẩn thì đột nhiên phát hiện phía sau giường còn có một gian phòng.
Đúng, là linh đường…
Lúc cô tỉnh lại chính là ở đây.
Hứa Trúc Linh cảm thấy cuộc sống rất vui vẻ, nhưng… tốt quá rồi, tốt đến mức có hơi… không chân thật!
Đúng rồi!
Cô không có điện thoại, không có máy tính, trong nhà cũng không có TV.
Nơi này tuy lạc hậu nhưng nhà nào cũng có những thứ này, chỉ có mỗi nhà bọn họ là không có!
Lúc không có việc gì làm thì cô đứng dưới cây cột điện ở trước thị trấn để nghe phát thanh, nghe chuyện ở ngoài thị trấn nhỏ này.
Có thủ đô phồn hoa, có gia tộc hiển hách, nghe thấy nhiều nhất chính là cái tên Tập đoàn Cố Linh.
Hứa Trúc Linh cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại không biết cảm giác quen thuộc này rốt cuộc là từ đâu mà tới.
Cố Linh…
Cố…
Họ này tựa như một hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, rất lâu cũng không thể yên ả được.
Cô nghe xong phát thanh rồi mua rau trở về, trên đường nhìn thấy một người mẹ đang dắt tay con.
Đứa trẻ rất lanh lợi, không cẩn thận bị ngã một cái, người mẹ rất đau lòng, xoa đầu rồi thổi thổi vết thương, không ngừng dỗ dành.
Cô cũng là mẹ, thấy vậy thì có chút cảm động, nhưng mà trong đầu lại không hiện lên dáng vẻ của Phó Minh Diệp.
Phó Minh Tước nói cô bị bệnh, hôn mê đến bây giờ, cho nên ấn tượng với con gái rất nhạt nhòa.
Cô cũng đã xem ảnh chụp nhưng vẫn không có một chút cảm xúc mẹ con liền tâm nào cả.
Khi cô đang ngơ ngẩn mà nhìn, hai mẹ con kia đã đi tới chào hỏi với cô.
“Cô Diệp, chào buổi sáng, cô đi mua rau về hả”
“Ừm, chào mẹ Đoàn Nam. Đoàn Nam lại lớn thêm rồi, đây là kẹo sữa thỏ trắng mà cô mua, cho con nè.”
Đoàn Nam cứ ngượng ngùng không dám nhận, cuối cùng là mẹ cậu bé nhận lấy, cậu bé mới bóc ra ăn một viên.
“Đoàn Nam thật ngoan.”
“Cô và cậu Phó vẫn còn trẻ, có thể sinh một đứa mà”
“Chúng tôi có con, đang ở chỗ bà ngoại, là một bé trai… không đúng, là một bé gái.”
Hứa Trúc Linh buột miệng nói ra, sửng sốt một lát rồi lập tức đổi giọng.
Mẹ Đoàn Nam cười nói: “Chắc là rất lâu rồi cô không gặp con gái của mình đúng không, con trai hay con gái cũng quên nữa”
“Ừm, chắc là vậy..”
Hứa Trúc Linh ngơ ngác nói, trong lòng có chút không yên.
Khi cô về đến nhà bèn liếc nhìn lịch, cách ngày cô tỉnh lại đã hơn mười ngày rồi.
Mấy ngày này cô trải qua rất phong phú, Phó Minh Tước cũng rất yêu thương cô, có thể nói là vợ chồng hòa thuận.
Nhưng mà… cô chưa từng làm bất kỳ chuyện thân mật nào với Phó Minh Tước.
Không nắm tay, hôn, ôm, lại càng không cần phải nói đến chuyên cùng giường chung gối.
Hai người khách sáo không tưởng, nhưng cũng vô cùng hòa hợp.
Cô nghĩ đến quần áo còn chưa giặt, trong nhà vệ sinh không có quần áo của Phó Minh Tước, có lẽ là quên lấy xuống rồi.
Cô bèn đi vào phòng ngủ của anh ta, lúc đang tìm quần áo bẩn thì đột nhiên phát hiện phía sau giường còn có một gian phòng.
Đúng, là linh đường…
Lúc cô tỉnh lại chính là ở đây.
Bình luận facebook