Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 223
Chương 223
Cuối cùng Tiền Cao Ban chỉ có thể đưa bà ấy về, Cô Ngọc Vy luôn ở bên cạnh Nguyên Doanh, sợ anh ta không thể gắng gượng nổi.
Anh ta đi một mình tới lối thoát hiểm, đẩy cánh cửa nặng trịch ra, vùi mình vào trong bóng đêm.
Cố Ngọc Vy muốn đi vào nhưng lại
bị người phía sau cánh cửa ngăn cản. “Em đừng vào đây, anh muốn được một mình trong chốc lát.”
Cố Ngọc Vy nghe thế thì cứng đờ rụt tay về.
Nguyên Doanh muốn bình tĩnh lại thì cô ấy sẽ ở bên ngoài yên lặng chờ.
Cô ấy không thể để anh ta một không gian đơn độc một mình được, cô ấy sợ Nguyên Doanh sẽ xảy ra chuyện.
Anh vừa mới đưa ra quyết định chấp nhận Mai Uyển Phương, không ngờ bà ấy lại ra đi như thế thì bảo anh không đau thể nào cho được.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nguyễn Doanh ở trong đó thật lâu mới bước ra, đến nhà họ Tiền.
Chồng Mai Uyển Phương vội vàng trở về, đó là một người đàn ông tầm sáu mươi tuổi xuất, vẻ mặt cực kì mệt mỏi.
Bây giờ Nguyên Doanh mới biết được tình hình gia đình Tiền Cao Ban, bố cậu ta là một người cực kì nghèo trong thôn, không có người nào bằng lòng gả cho ông ấy nên đến bốn mươi tuổi ông ấy vẫn chưa kết hôn sinh con.
Ông ấy nhìn thấy Mai Uyển Phương mất hồn lạc phách, Mai Uyển Phương vừa mới mất chồng, đã không chịu nổi cú sốc đó rồi sau đấy còn vứt bỏ cả đứa con của mình nên thần kinh hơi bất thường.
Khi đó ông ấy nghĩ bà là một người ngốc nên muốn cưới bà về làm vợ, sinh cho mình một đứa con.
Nhưng không ngờ sau khi tổ chức hôn lễ qua loa xong thì Mai Uyển Phương tỉnh táo lại.
Ông ấy không hề bắt buộc mà còn lặng lẽ xoa tay đưa cho bà ấy một số tiền để đi tìm con trai mình về.
Mai Uyển Phương trở về tìm Nguyên Doanh mới biết được Nguyên Doanh đã được nhà họ Bạch nhận nuôi, xem như đã giải quyết được một nỗi khúc mắc trong lòng nên bà có ý định tử tự, sau đó ông ấy lại cứu bà về.
Thì ra người đàn ông đó lo lắng bà sẽ xảy ra chuyện gì không hay nên đi theo cả quãng đường dài.
Mai Uyển Phương cảm động, nghĩ bản cả người cũng không còn vướng bận gì nên mới sống cùng với người đàn ông đó.
Ở bên nhau suốt hai mươi tám năm, năm nay Tiền Cao Ban vừa tròn hai mươi sáu tuổi.
Nguyên Doanh nghe được đầy đủ câu chuyện đó từ miệng bố Tiền Cao Ban.
“Mấy năm nay người bà ấy cứ đau đáu suốt chính là cậu nhưng bà ấy sợ đi tìm cậu rồi sẽ làm phiền đến cuộc sống cậu đang có. Năm đó bà ấy đã có lỗi với cậu, bây giờ người đi đèn tắt, mong là cậu không oán trách làm gì. Sai lầm của bà ấy cứ để tôi gánh vác, tôi quỳ xuống dập đầu xin lỗi cậu được không.”
Người đàn ông đó định quỳ xuống nhưng Nguyên Doanh đã giữ lại.
“Bà ấy không nợ tôi cái gì cả, tôi cũng không oán trách gì. Cứ để cho bà ấy yên tâm nhắm mắt xuôi tay đi thôi, ông hãy lo lắng chuyện tang ma đầu ra đó.” Nguyên Doanh nói thế.
“Cám ơn, cám ơn cậu Nguyên Doanh…” Người đàn ông đó hết sức biết ơn.
Nguyên Doanh ở lại trong thôn tham dự lễ tang, nhập liệm hạ táng, anh lấy thân phận là khách đến tham dự.
Cô Ngọc Vy cũng lẳng lặng theo anh chẳng nói một lời nào.
Cô ấy biết mình không thể làm được bất kì điều gì vào lúc này, nhưng có thể xuất hiện trong tầm mắt anh thì ít nhất Nguyên Doanh sẽ yên tâm hơn phần nào.
Lễ tang kéo dài suốt ba ngày, Nguyên Doanh để lại một số tiền, xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Rời khỏi thôn, cuộc sống Nguyên Doanh vẫn tiếp tục như bình thường.
Chỉ là… Anh ta hoàn toàn không nhắc một chữ nào đến chuyện lễ cưới đã bàn trước đó.
Đột nhiên đã xảy ra chuyện thế này khiến anh ta không cách nào tổ chức lễ cưới.
May là ngày cưới vào năm sau vẫn chưa hủy bỏ.
Trước thềm năm mới vài ngày, Bạch Minh Châu cô ấy không muốn nhìn thấy nhất cũng đã trở lại. Cô ấy chẳng báo cho bất kì ai biết, chỉ nhắn cho Hứa Trúc Linh để ra sân
bay đón người. Đúng lúc Cố Ngọc Vy đang ở chỗ Cố Thành Trung nên nghe được tin tức này, sau khi do dự thì cô ấy bảo tài xế đưa mình đến đó, từ đây đến sân bay cũng khá là xa.
Hứa Trúc Linh không suy nghĩ quá nhiều, nhanh chóng ngồi lên xe của cô ấy.
Họ vừa mới đi được một lát thì đã trông thấy Bạch Minh Châu quấn chiếc áo lông, cô vội vàng vẫy tay gọi: “Minh Châu, tớ ở đây này!”
Bạch Hoan Hoan quay sang nhìn thấy Hứa Trúc Linh nhiệt tình như thế thì lại không nhịn được nở nụ cười, không quan tâm đến mấy vali hành lý của mình, vội vàng lao tới ôm chầm lấy cô.
“Trúc Linh, tớ nhớ cậu chết đi được!”
“Đồ lừa gạt, nhớ tớ mà lại không chịu liên lạc với tớ, tớ thấy cậu đi bay nhảy không biết đường về thì có!”
Bạch Minh Châu cười, không nói thêm gì.
Không phải cô ấy không muốn liên lạc với cô, chỉ là cô ấy sợ mình liên lạc rồi sẽ mềm lòng, sẽ kiềm lòng không đậu hỏi về chuyện của Nguyên Doanh và Cố Ngọc Vy chuyện tình, cô ấy sợ bản cả người lún vào quá sâu, sợ mình làm ra những chuyện hoang đường hơn bao giờ hết.
Bạch Minh Châu đang sợ hãi chính bản cả người, sợ mình phải đối mặt với những điều đó!
“Tớ lấy hành lý cho cậu, cậu đi cả đoạn đường dài về chắc chắn đã mệt mỏi lắm rồi nhỉ? Kể cho tớ nghe cậu đã đi những nơi nào chơi thế, tớ thấy hình cậu chụp đẹp lắm!”
“Tớ có nhìn thấy tin nhắn của cậu, cậu nói là năm sau bọn họ kết hôn đúng không?”
“Cậu thấy được hết cả? Tớ còn tưởng rằng cậu chặn mất tin nhắn của tớ rồi chứ.”
“Không có.” Bạch Minh Châu cười nhạt.
Dù cô ấy có thể thấy được thì sao, còn chẳng bằng chặn lại, thế thì cũng không cần phải đau lòng vì nó.
Ngày cưới đã được xác định, là mùng tám năm sau, đó là một ngày lành.
“Tớ có mang về cho cậu rất nhiều đặc sản các vùng, tất cả đều là thức ăn, cả nửa thùng cơ. Lần này cậu có lộc ăn rồi đấy nhé, lát nữa cậu phải mời tớ ăn bữa cơm đấy..”
Bạch Minh Châu đang nói thì lại nhìn thấy sân bay Cố Ngọc Vy đang đỗ xe bên ngoài.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Ngọc Vy, lời cô ấy nói chợt dừng lại, cả người đều trở nên cứng ngắc.
“Tại sao cô ấy lại đến đây?”
“Ngọc Vy đang ở chỗ bọn tớ, tài xế tiện đường đưa tớ đến đây.”
“Lên xe đi, không phải cô nói là muốn ăn cơm ư?” Cố Ngọc Vy mỉm cười nói, thế nhưng nụ cười đó đau đớn đến mức nào thì chỉ có mình cô ấy biết thôi.
Cô ấy cùng với Bạch Minh Châu, tính ra thì chẳng có ai được thoải mái trong lòng.
Bạch Minh Châu khẽ cụp mắt xuống, dù không cam lòng cách mấy thì bây giờ cũng nên buông bỏ tất cả mọi thứ.
Bọn họ cùng nhau đi ăn cơm, Hứa Trúc Linh định đưa Bạch Minh Châu về nhưng Cố Ngọc Vy lại mở miệng nói cô ấy có xe nên để cô ấy đưa sẽ tiện hơn. Lát nữa cô ấy sẽ mang mấy món đặc sản này về sau.
Sau đó, Cố Ngọc Vy bắt một chiếc xe ngoài cửa nhà hàng để cho Hứa Trúc Linh về trước.
Hứa Trúc Linh cứ có cảm giác hai người này có gì đó là lạ, nhưng cô lại không biết phải giải thích về sự kì lạ đó thế nào.
Cố Ngọc Vy đưa Bạch Minh Châu về, dọc theo đường đi hai người chẳng ai nói gì.
Bạch Minh Châu về tới nhà mình thuê, đồ đặc trong phòng đã được phủ thêm vải trắng cực kì sạch sẽ, không có bao nhiêu tro bụi.
Cô ấy dọn dẹp sơ lại rồi hơi ngượng ngùng nói: “Chị ngồi xuống đi, tôi đi pha trà cho chị uống.”
Một khi Cố Ngọc Vy và Nguyên Doanh kết hôn thì sẽ thành chị dâu hàng thật giá thật của cô ấy.
Đến lúc cô ấy nên nhượng bộ rồi. Cô ấy cố tình tỏ thái độ mềm mỏng, xoay người đi vào phòng bếp nấu nước.
Nhưng phía sau lại có giọng Cổ Ngọc Vy vang lên: “Cô bà Nguyên Doanh không phải là anh em ruột”
Lời này vừa nói ra thì bầu không khí trở nên đông cứng lại.
Cố Ngọc Vy biết cho dù cô không nói thì khi Bạch Minh Châu gặp được người nhà họ Bạch cũng sẽ nghe được chuyện này.
Hôm nay khi mọi thứ vẫn chưa vượt quá tầm kiểm soát, cô muốn bản thân mình được nắm giữ quyền chủ động.
Bạch Minh Châu nghe cô nói thế thì đột nhiên xoay người lại, đồng tử co rút lại rất nhanh và nhìn Cố Ngọc Vy với vẻ không thể tin.
Cô ấy xúc động đi tới giữ chặt lấy vai Cố Ngọc Vy.
“Chị vừa nói cái gì? Chị lặp lại lần nữa xem!”
“Cô và Nguyên Doanh không có quan hệ máu mủ, Nguyên Doanh hoàn toàn là không phải con cháu nhà họ Bạch mà chỉ là đứa trẻ mồ hôi bố, người bố đó là cấp dưới của bố cô. Hai người xảy ra những chuyện đó với nhau không được tính là loạn luân, cô không cần phải có cảm giác tội lỗi. Tôi cũng thật lòng xin lỗi cô vì những lời nói gay gắt khắc nghiệt của mình trước đó.”
Bạch Minh Châu hoàn toàn không cần lời xin lỗi của Cố Ngọc Vy, bây giờ trong đầu cô ấy chỉ có nửa câu đầu.
Cô ấy và Nguyên Doanh không có quan hệ máu mủ, bọn họ hoàn toàn không phải là anh em ruột.
Không phải là anh em ruột thì rõ ràng có thể đến với nhau, không cần phải bị bất cứ điều gì trói buộc nữa. Cô ấy vui đến chết mất, phản ứng đầu tiên chính là phải đi tìm Nguyên Doanh, nói cho anh ta biết cô ấy đã thích anh rất nhiều năm rồi…
Cuối cùng Tiền Cao Ban chỉ có thể đưa bà ấy về, Cô Ngọc Vy luôn ở bên cạnh Nguyên Doanh, sợ anh ta không thể gắng gượng nổi.
Anh ta đi một mình tới lối thoát hiểm, đẩy cánh cửa nặng trịch ra, vùi mình vào trong bóng đêm.
Cố Ngọc Vy muốn đi vào nhưng lại
bị người phía sau cánh cửa ngăn cản. “Em đừng vào đây, anh muốn được một mình trong chốc lát.”
Cố Ngọc Vy nghe thế thì cứng đờ rụt tay về.
Nguyên Doanh muốn bình tĩnh lại thì cô ấy sẽ ở bên ngoài yên lặng chờ.
Cô ấy không thể để anh ta một không gian đơn độc một mình được, cô ấy sợ Nguyên Doanh sẽ xảy ra chuyện.
Anh vừa mới đưa ra quyết định chấp nhận Mai Uyển Phương, không ngờ bà ấy lại ra đi như thế thì bảo anh không đau thể nào cho được.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nguyễn Doanh ở trong đó thật lâu mới bước ra, đến nhà họ Tiền.
Chồng Mai Uyển Phương vội vàng trở về, đó là một người đàn ông tầm sáu mươi tuổi xuất, vẻ mặt cực kì mệt mỏi.
Bây giờ Nguyên Doanh mới biết được tình hình gia đình Tiền Cao Ban, bố cậu ta là một người cực kì nghèo trong thôn, không có người nào bằng lòng gả cho ông ấy nên đến bốn mươi tuổi ông ấy vẫn chưa kết hôn sinh con.
Ông ấy nhìn thấy Mai Uyển Phương mất hồn lạc phách, Mai Uyển Phương vừa mới mất chồng, đã không chịu nổi cú sốc đó rồi sau đấy còn vứt bỏ cả đứa con của mình nên thần kinh hơi bất thường.
Khi đó ông ấy nghĩ bà là một người ngốc nên muốn cưới bà về làm vợ, sinh cho mình một đứa con.
Nhưng không ngờ sau khi tổ chức hôn lễ qua loa xong thì Mai Uyển Phương tỉnh táo lại.
Ông ấy không hề bắt buộc mà còn lặng lẽ xoa tay đưa cho bà ấy một số tiền để đi tìm con trai mình về.
Mai Uyển Phương trở về tìm Nguyên Doanh mới biết được Nguyên Doanh đã được nhà họ Bạch nhận nuôi, xem như đã giải quyết được một nỗi khúc mắc trong lòng nên bà có ý định tử tự, sau đó ông ấy lại cứu bà về.
Thì ra người đàn ông đó lo lắng bà sẽ xảy ra chuyện gì không hay nên đi theo cả quãng đường dài.
Mai Uyển Phương cảm động, nghĩ bản cả người cũng không còn vướng bận gì nên mới sống cùng với người đàn ông đó.
Ở bên nhau suốt hai mươi tám năm, năm nay Tiền Cao Ban vừa tròn hai mươi sáu tuổi.
Nguyên Doanh nghe được đầy đủ câu chuyện đó từ miệng bố Tiền Cao Ban.
“Mấy năm nay người bà ấy cứ đau đáu suốt chính là cậu nhưng bà ấy sợ đi tìm cậu rồi sẽ làm phiền đến cuộc sống cậu đang có. Năm đó bà ấy đã có lỗi với cậu, bây giờ người đi đèn tắt, mong là cậu không oán trách làm gì. Sai lầm của bà ấy cứ để tôi gánh vác, tôi quỳ xuống dập đầu xin lỗi cậu được không.”
Người đàn ông đó định quỳ xuống nhưng Nguyên Doanh đã giữ lại.
“Bà ấy không nợ tôi cái gì cả, tôi cũng không oán trách gì. Cứ để cho bà ấy yên tâm nhắm mắt xuôi tay đi thôi, ông hãy lo lắng chuyện tang ma đầu ra đó.” Nguyên Doanh nói thế.
“Cám ơn, cám ơn cậu Nguyên Doanh…” Người đàn ông đó hết sức biết ơn.
Nguyên Doanh ở lại trong thôn tham dự lễ tang, nhập liệm hạ táng, anh lấy thân phận là khách đến tham dự.
Cô Ngọc Vy cũng lẳng lặng theo anh chẳng nói một lời nào.
Cô ấy biết mình không thể làm được bất kì điều gì vào lúc này, nhưng có thể xuất hiện trong tầm mắt anh thì ít nhất Nguyên Doanh sẽ yên tâm hơn phần nào.
Lễ tang kéo dài suốt ba ngày, Nguyên Doanh để lại một số tiền, xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Rời khỏi thôn, cuộc sống Nguyên Doanh vẫn tiếp tục như bình thường.
Chỉ là… Anh ta hoàn toàn không nhắc một chữ nào đến chuyện lễ cưới đã bàn trước đó.
Đột nhiên đã xảy ra chuyện thế này khiến anh ta không cách nào tổ chức lễ cưới.
May là ngày cưới vào năm sau vẫn chưa hủy bỏ.
Trước thềm năm mới vài ngày, Bạch Minh Châu cô ấy không muốn nhìn thấy nhất cũng đã trở lại. Cô ấy chẳng báo cho bất kì ai biết, chỉ nhắn cho Hứa Trúc Linh để ra sân
bay đón người. Đúng lúc Cố Ngọc Vy đang ở chỗ Cố Thành Trung nên nghe được tin tức này, sau khi do dự thì cô ấy bảo tài xế đưa mình đến đó, từ đây đến sân bay cũng khá là xa.
Hứa Trúc Linh không suy nghĩ quá nhiều, nhanh chóng ngồi lên xe của cô ấy.
Họ vừa mới đi được một lát thì đã trông thấy Bạch Minh Châu quấn chiếc áo lông, cô vội vàng vẫy tay gọi: “Minh Châu, tớ ở đây này!”
Bạch Hoan Hoan quay sang nhìn thấy Hứa Trúc Linh nhiệt tình như thế thì lại không nhịn được nở nụ cười, không quan tâm đến mấy vali hành lý của mình, vội vàng lao tới ôm chầm lấy cô.
“Trúc Linh, tớ nhớ cậu chết đi được!”
“Đồ lừa gạt, nhớ tớ mà lại không chịu liên lạc với tớ, tớ thấy cậu đi bay nhảy không biết đường về thì có!”
Bạch Minh Châu cười, không nói thêm gì.
Không phải cô ấy không muốn liên lạc với cô, chỉ là cô ấy sợ mình liên lạc rồi sẽ mềm lòng, sẽ kiềm lòng không đậu hỏi về chuyện của Nguyên Doanh và Cố Ngọc Vy chuyện tình, cô ấy sợ bản cả người lún vào quá sâu, sợ mình làm ra những chuyện hoang đường hơn bao giờ hết.
Bạch Minh Châu đang sợ hãi chính bản cả người, sợ mình phải đối mặt với những điều đó!
“Tớ lấy hành lý cho cậu, cậu đi cả đoạn đường dài về chắc chắn đã mệt mỏi lắm rồi nhỉ? Kể cho tớ nghe cậu đã đi những nơi nào chơi thế, tớ thấy hình cậu chụp đẹp lắm!”
“Tớ có nhìn thấy tin nhắn của cậu, cậu nói là năm sau bọn họ kết hôn đúng không?”
“Cậu thấy được hết cả? Tớ còn tưởng rằng cậu chặn mất tin nhắn của tớ rồi chứ.”
“Không có.” Bạch Minh Châu cười nhạt.
Dù cô ấy có thể thấy được thì sao, còn chẳng bằng chặn lại, thế thì cũng không cần phải đau lòng vì nó.
Ngày cưới đã được xác định, là mùng tám năm sau, đó là một ngày lành.
“Tớ có mang về cho cậu rất nhiều đặc sản các vùng, tất cả đều là thức ăn, cả nửa thùng cơ. Lần này cậu có lộc ăn rồi đấy nhé, lát nữa cậu phải mời tớ ăn bữa cơm đấy..”
Bạch Minh Châu đang nói thì lại nhìn thấy sân bay Cố Ngọc Vy đang đỗ xe bên ngoài.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Ngọc Vy, lời cô ấy nói chợt dừng lại, cả người đều trở nên cứng ngắc.
“Tại sao cô ấy lại đến đây?”
“Ngọc Vy đang ở chỗ bọn tớ, tài xế tiện đường đưa tớ đến đây.”
“Lên xe đi, không phải cô nói là muốn ăn cơm ư?” Cố Ngọc Vy mỉm cười nói, thế nhưng nụ cười đó đau đớn đến mức nào thì chỉ có mình cô ấy biết thôi.
Cô ấy cùng với Bạch Minh Châu, tính ra thì chẳng có ai được thoải mái trong lòng.
Bạch Minh Châu khẽ cụp mắt xuống, dù không cam lòng cách mấy thì bây giờ cũng nên buông bỏ tất cả mọi thứ.
Bọn họ cùng nhau đi ăn cơm, Hứa Trúc Linh định đưa Bạch Minh Châu về nhưng Cố Ngọc Vy lại mở miệng nói cô ấy có xe nên để cô ấy đưa sẽ tiện hơn. Lát nữa cô ấy sẽ mang mấy món đặc sản này về sau.
Sau đó, Cố Ngọc Vy bắt một chiếc xe ngoài cửa nhà hàng để cho Hứa Trúc Linh về trước.
Hứa Trúc Linh cứ có cảm giác hai người này có gì đó là lạ, nhưng cô lại không biết phải giải thích về sự kì lạ đó thế nào.
Cố Ngọc Vy đưa Bạch Minh Châu về, dọc theo đường đi hai người chẳng ai nói gì.
Bạch Minh Châu về tới nhà mình thuê, đồ đặc trong phòng đã được phủ thêm vải trắng cực kì sạch sẽ, không có bao nhiêu tro bụi.
Cô ấy dọn dẹp sơ lại rồi hơi ngượng ngùng nói: “Chị ngồi xuống đi, tôi đi pha trà cho chị uống.”
Một khi Cố Ngọc Vy và Nguyên Doanh kết hôn thì sẽ thành chị dâu hàng thật giá thật của cô ấy.
Đến lúc cô ấy nên nhượng bộ rồi. Cô ấy cố tình tỏ thái độ mềm mỏng, xoay người đi vào phòng bếp nấu nước.
Nhưng phía sau lại có giọng Cổ Ngọc Vy vang lên: “Cô bà Nguyên Doanh không phải là anh em ruột”
Lời này vừa nói ra thì bầu không khí trở nên đông cứng lại.
Cố Ngọc Vy biết cho dù cô không nói thì khi Bạch Minh Châu gặp được người nhà họ Bạch cũng sẽ nghe được chuyện này.
Hôm nay khi mọi thứ vẫn chưa vượt quá tầm kiểm soát, cô muốn bản thân mình được nắm giữ quyền chủ động.
Bạch Minh Châu nghe cô nói thế thì đột nhiên xoay người lại, đồng tử co rút lại rất nhanh và nhìn Cố Ngọc Vy với vẻ không thể tin.
Cô ấy xúc động đi tới giữ chặt lấy vai Cố Ngọc Vy.
“Chị vừa nói cái gì? Chị lặp lại lần nữa xem!”
“Cô và Nguyên Doanh không có quan hệ máu mủ, Nguyên Doanh hoàn toàn là không phải con cháu nhà họ Bạch mà chỉ là đứa trẻ mồ hôi bố, người bố đó là cấp dưới của bố cô. Hai người xảy ra những chuyện đó với nhau không được tính là loạn luân, cô không cần phải có cảm giác tội lỗi. Tôi cũng thật lòng xin lỗi cô vì những lời nói gay gắt khắc nghiệt của mình trước đó.”
Bạch Minh Châu hoàn toàn không cần lời xin lỗi của Cố Ngọc Vy, bây giờ trong đầu cô ấy chỉ có nửa câu đầu.
Cô ấy và Nguyên Doanh không có quan hệ máu mủ, bọn họ hoàn toàn không phải là anh em ruột.
Không phải là anh em ruột thì rõ ràng có thể đến với nhau, không cần phải bị bất cứ điều gì trói buộc nữa. Cô ấy vui đến chết mất, phản ứng đầu tiên chính là phải đi tìm Nguyên Doanh, nói cho anh ta biết cô ấy đã thích anh rất nhiều năm rồi…
Bình luận facebook