Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 225
Chương 225
Cố Ngọc Vy từ trên lầu đi xuống, ngồi bên trong xe mặc cho gió lạnh thổi quét qua mặt mình, vô cùng đau đớn.
Cô ấy im lặng ngồi đó thật lâu, đang chuẩn bị lái xe rời đi thì không ngờ lại thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Nguyên Doanh vừa mới bước xuống từ bên trong xe, trong tay anh ta có khá nhiều đồ, có lẽ là lo Bạch Minh Châu vội vàng trở về, trong nhà không có gì ăn được nên mang tới.
Tay Cố Ngọc Vy cứ siết chặt lấy tay kéo cửa định mở nó ra nhưng rồi lại yếu ớt rũ xuống.
Trong mắt Nguyên Doanh, Bạch Minh Châu không phải là kẻ thứ ba mà là em gái nhỉ, cô ấy không thể ngăn cản anh trai đối xử tốt với em gái mình.
Cổ Ngọc Vy yếu ớt buông thống tay xuống, cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Cuối cùng, cô ấy bấm số điện thoại của Nguyên Doanh.
Chẳng mấy chốc anh ta đã nhấc máy.
“Anh đang ở đâu thế?” Cố Ngọc Vy hỏi.
“Anh vừa mới nhận được tin Minh Châu đã trở về nên mới chạy tới nhà con bé xem thử. Lâu rồi nhà con bé không có ai ở, anh sợ một mình con bé không thể lo xuể nên mới chạy tới coi thế nào.”
“Anh đã nói cho cô ấy nghe chuyện hai người không phải là anh em tuột chưa?”
“Chú sẽ nói cho em ấy nghe chuyện này, anh sẽ không nói. Không cần biết anh với em ấy có phải là máu mủ với nhau hay không thì sự yêu thương anh dành cho em ấy vẫn không thay đổi.”
“Nguyên Doanh… Chúng ta sẽ kết hôn với nhau đúng không? Anh sẽ không bỏ trốn khỏi hôn lễ đâu đúng không?” Cuối cùng Cố Ngọc Vy cũng đã hỏi ra những lời cô luôn giấu trong lòng mình.
Nguyên Doanh nghe cô ấy nói thế thì trở nên im lặng, có thể thấy anh ta không ngờ Cố Ngọc Vy lại hỏi câu này.
Cô ấy đang lo lắng ư?
“Em biết tính anh mà, sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu.”
“Đúng vậy, em hiểu anh thế cơ mà…” Nhưng tại sao bây giờ đây lòng em cứ cảm thấy lo lắng bất an?
Hiểu anh như thế nhưng em vẫn không cách nào chắc chắn được.
Khi nào anh mới có thể cho em cảm giác an toàn đó đây?
Những lời đó cứ nghẹn lại trong cổ họng và cố cách mấy cũng nói không nên lời.
Thật lâu sau đó, Cô Ngọc Vy khẽ thở dài và quyết định bỏ qua.
“Không có gì đâu, em thuận miệng hỏi một chút thôi, anh cứ đi làm việc của mình đi.”
“Ừ, tối nay em đi ngủ sớm một chút nhé, mai anh sẽ tới tìm em.”
“Được.” Cố Ngọc Vy cúp điện thoại, khoang xe nhanh chóng trở nên yên tĩnh, bầu không khí nặng nề đến mức cô ấy không thở nổi.
Cuối cùng Cổ Ngọc Vy đã đi uống rượu, người của quán bat gọi điện thoại cho Cố Thành Trung đến đón cô ấy về.
Cô ấy đã uống rất nhiều, suýt chút nữa là nôn hết mật hết gan ra.
Hứa Trúc Linh trông thấy Cố Ngọc Vy như thế cũng cảm thấy khó chịu.
Cô vội vàng bảo nhà bếp chuẩn bị canh giải rượu, sắc mặc Cố Thành Trung thì lại cực kì nặng nề, tay siết lại thật chặt.
Ai có thể khiến Cố Ngọc thành ra thế này? Chị có thể là Nguyên Doanh.
Cố Thành Trung đang kìm nén lửa giận của mình.
Hứa Trúc Linh cảm nhận được bão táp mưa sa, cô sợ Cố Thành Trung thật sự sẽ lao ra đi tìm Nguyên Doanh tính sổ.
“Ừm này… Chú ba Cố, hình như em nhớ tối nay anh có công việc cần xử lý thì phải? Hay là anh đi làm việc đi, ở đây có em lo liệu là được rồi, đằng nào em cũng là con gái!”
“Anh không sao đâu, em không cần phải lo lắng. Anh biết chừng mực nên sẽ không tùy tiện làm gì đâu.”
Cũng may lý trí của Cố Thành Trung vẫn còn đó.
Cổ Ngọc Vy bất tỉnh nhân sự, Hứa Trúc Linh lau người cho cô ấy rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ khác.
Nhìn cô ấy lẳng lặng nằm trên giường, Hứa Trúc Linh mới thở phào nhẹ nhõm định ra ngoài, không ngờ Cố Ngọc Vy lại đột nhiên cầm tay cô.
Cô ấy khóc rống lên như một đứa trẻ, cực kì đáng thương.
“Anh sẽ không bỏ em đi đâu mà đúng không? Nguyên Doanh… Anh đã hứa với em là anh sẽ không bỏ em đi mà…”
Hứa Trúc Linh nghe được những lời cầu xin yếu ớt của cô ấy thì tim lại nhói lên đau đớn.
Cố Ngọc Vy luôn cho cô cảm giác cô ấy cực kì kiên cường, cũng cực kì trưởng thành.
Mặc dù cô ấy khá giống Bạch Minh Châu nhưng thật ra lại chín chắn và bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô ấy luôn cười, cô ấy thích mặc những bộ quần áo gợi cảm nóng bỏng, cô ấy làm việc cực kì dứt khoát, không hề dây dưa lòng vòng.
Cực kì khí phách, chẳng ai bắt nạt nổi.
Một cô gái sáng rực rỡ như mặt trời là thế lại trở nên yếu ớt le lói như ánh đèn đom đóm trong chuyện tình cảm.
Thế nhưng tại sao cô ấy lại lo lắng bác sĩ Nguyên Doanh rời xa mình cơ chứ?
Cô kiềm lòng không đặng cúi người an ủi, nói: “Yên tâm đi, bác sĩ Nguyên Doanh sẽ không rời khỏi cậu đâu, hai người sắp kết hôn với nhau rồi cơ mà, đúng không?”
“Đúng vậy… Chúng tôi sắp kết hôn rồi…” Cô ấy thì thào tự nói, dường như vẫn còn muốn nói gì đó nữa nhưng cuối cùng ý thức đã trở nên mơ màng.
Bấy giờ Hứa Trúc Linh mới rút tay ra và xoay người đi nhưng cô lại nhìn thấy Cố Thành Trung ngoài cửa.
Sắc mặt anh vẫn cực kì tệ, đứng ngoài cửa chờ từ nãy đến giờ.
“Tâm trạng không tốt à? Anh có muốn em hôn má anh một cái không?”
“Đừng quậy phá nữa, bây giờ anh thật sự không thể cười nổi.”
“Thế thì thôi vậy, em đi xem phim Hàn.” Hứa Trúc Linh đang định đi thì lại bị anh ôm vào lòng: “Hay là em hôn anh một cái đi.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì cười cười, kiễng chân in một nụ hôn trên môi anh.
“Anh muốn nữa, muốn nhiều hơn chút nữa, không chỉ thế thôi đâu.” Cố Thành Trung trở nên tham lam.
Cô không nhìn được liếc nhìn anh: “Không có đâu nhé, anh mai đi làm việc đi, làm xong rồi đi ngủ sớm một, em đi chuẩn bị sữa nóng cho anh.”
“Được, anh chờ em trên phòng đọc sách.”
Hứa Trúc Linh nhanh chóng hâm nóng sữa và bưng vào trong phòng đọc sách.
Cổ Thành Trung đang ngồi trước máy tính gõ gõ, cô có thể cảm nhận được sự bực bội trong lòng anh, chân mày cũng nhíu lại thật chặt.
Cô không thể nhìn được nữa nên vội vàng chạy ra sau lưng xoa bóp vai cho anh.
“Anh vẫn còn buồn bực hả?”
“Anh cho Ngọc Vy. Con bé luôn là một người rất kiên cường, chưa bao giờ khóc lóc kể lể với ai nhưng dường như khoảng thời gian gần đây con bé không hề vui vẻ một chút nào. Một người là em gái anh, một người là anh em thân thiết, anh cũng rất khó lựa chọn. Anh không phải là một người máu lạnh vô tình, tuy là anh khá lý trí nhưng khi giải quyết vấn đề anh vẫn cảm tính. Người nào tổn thương em với Ngọc Vy thì anh nhất định sẽ không bỏ qua.” Cố Thành Trung cầm lấy tay cô, nghiêm túc nói.
Hứa Trúc Linh gật gật đầu: “Anh cũng không phải thần thánh, ai lại dám bảo đảm mình có thể giữ được sự bình tĩnh và công bằng mãi mãi? Thế nhưng suy cho cùng chúng ta cũng là người ngoài nên không tiện nhúng tay vào chuyện tình cảm của bọn họ. Ngọc Vy là người thông minh lý trí, bác sĩ Nguyên Doanh lại là người đàn ông trưởng thành suy nghĩ cẩn trọng, em nghĩ chắc chắn hai người họ có thể xử lý được vấn đề.”
“Còn anh ấy à, anh đừng quan tâm nhiều tới người khác nữa. Nếu anh cảm thấy mình có quá nhiều thời gian để quan tâm thì anh quan tâm đến em nhiều hơn đi. Sắp đến năm mới rồi, em muốn đi mua câu đối đỏ, mua cây mai và đồ trang trí này nọ, anh đi cùng với em đi.”
“Anh vẫn chưa được trải qua một lễ mừng năm mới nào cho ra ngô ra khoai ở nước mình.”
“Trước đây anh không trở về nhà cũ mừng năm mới à?”
“Có về nhưng ăn hết một bữa cơm xong lại đi. Bầu không khí trong nhà quá lạnh lẽo, bình thường chỉ có mỗi mình chú An ở đó. Chú An luôn ở nước ngoài với anh nên cũng không quan tâm đến những ngày lễ tết truyền thống trong nước lắm, cùng là đàn ông nên chú ấy cảm thấy mấy thứ đó khá là phiền phức nên mới không làm nghiêm túc một lần nào.”
“Đáng tiếc thật đấy! Lễ mừng năm mới mui lắm nhé, em chẳng chuẩn bị bất kì thứ gì cả nhưng cũng phải chuẩn bị bao lì xì cho anh. Em đã làm thống kê hết rồi, năm nay có một người làm vườn, một dì làm bếp cùng với hai người giúp việc chịu trách”nhiệm quét dọn vệ sinh không về nhà mừng năm mới. Cộng thêm chú An, anh và em thì tổng cộng bảy người. Anh là ông chủ nên phải gửi mọi người bao lì xì.”
“Mấy năm trước đều có thưởng cuối năm hết mà.”
“Lì xì khác với thưởng cuối năm nhé, gửi những chúc mừng năm mới phát tài rồi nhận lì xì là may mắn đầu năm! Ở một nơi nào đó thì bao lì xì còn được gọi là lộc, ý của nó là tài lộc đến nhà, thuận lợi làm ăn. Năm nay em còn chuẩn bị món quà nhỏ, tất cả mọi người đều có phần, ông chủ lớn như anh thì chịu trách nhiệm một bao lì xì to thật to!” Hứa Trúc Linh cười hì hì nói.
Cố Ngọc Vy từ trên lầu đi xuống, ngồi bên trong xe mặc cho gió lạnh thổi quét qua mặt mình, vô cùng đau đớn.
Cô ấy im lặng ngồi đó thật lâu, đang chuẩn bị lái xe rời đi thì không ngờ lại thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Nguyên Doanh vừa mới bước xuống từ bên trong xe, trong tay anh ta có khá nhiều đồ, có lẽ là lo Bạch Minh Châu vội vàng trở về, trong nhà không có gì ăn được nên mang tới.
Tay Cố Ngọc Vy cứ siết chặt lấy tay kéo cửa định mở nó ra nhưng rồi lại yếu ớt rũ xuống.
Trong mắt Nguyên Doanh, Bạch Minh Châu không phải là kẻ thứ ba mà là em gái nhỉ, cô ấy không thể ngăn cản anh trai đối xử tốt với em gái mình.
Cổ Ngọc Vy yếu ớt buông thống tay xuống, cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Cuối cùng, cô ấy bấm số điện thoại của Nguyên Doanh.
Chẳng mấy chốc anh ta đã nhấc máy.
“Anh đang ở đâu thế?” Cố Ngọc Vy hỏi.
“Anh vừa mới nhận được tin Minh Châu đã trở về nên mới chạy tới nhà con bé xem thử. Lâu rồi nhà con bé không có ai ở, anh sợ một mình con bé không thể lo xuể nên mới chạy tới coi thế nào.”
“Anh đã nói cho cô ấy nghe chuyện hai người không phải là anh em tuột chưa?”
“Chú sẽ nói cho em ấy nghe chuyện này, anh sẽ không nói. Không cần biết anh với em ấy có phải là máu mủ với nhau hay không thì sự yêu thương anh dành cho em ấy vẫn không thay đổi.”
“Nguyên Doanh… Chúng ta sẽ kết hôn với nhau đúng không? Anh sẽ không bỏ trốn khỏi hôn lễ đâu đúng không?” Cuối cùng Cố Ngọc Vy cũng đã hỏi ra những lời cô luôn giấu trong lòng mình.
Nguyên Doanh nghe cô ấy nói thế thì trở nên im lặng, có thể thấy anh ta không ngờ Cố Ngọc Vy lại hỏi câu này.
Cô ấy đang lo lắng ư?
“Em biết tính anh mà, sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu.”
“Đúng vậy, em hiểu anh thế cơ mà…” Nhưng tại sao bây giờ đây lòng em cứ cảm thấy lo lắng bất an?
Hiểu anh như thế nhưng em vẫn không cách nào chắc chắn được.
Khi nào anh mới có thể cho em cảm giác an toàn đó đây?
Những lời đó cứ nghẹn lại trong cổ họng và cố cách mấy cũng nói không nên lời.
Thật lâu sau đó, Cô Ngọc Vy khẽ thở dài và quyết định bỏ qua.
“Không có gì đâu, em thuận miệng hỏi một chút thôi, anh cứ đi làm việc của mình đi.”
“Ừ, tối nay em đi ngủ sớm một chút nhé, mai anh sẽ tới tìm em.”
“Được.” Cố Ngọc Vy cúp điện thoại, khoang xe nhanh chóng trở nên yên tĩnh, bầu không khí nặng nề đến mức cô ấy không thở nổi.
Cuối cùng Cổ Ngọc Vy đã đi uống rượu, người của quán bat gọi điện thoại cho Cố Thành Trung đến đón cô ấy về.
Cô ấy đã uống rất nhiều, suýt chút nữa là nôn hết mật hết gan ra.
Hứa Trúc Linh trông thấy Cố Ngọc Vy như thế cũng cảm thấy khó chịu.
Cô vội vàng bảo nhà bếp chuẩn bị canh giải rượu, sắc mặc Cố Thành Trung thì lại cực kì nặng nề, tay siết lại thật chặt.
Ai có thể khiến Cố Ngọc thành ra thế này? Chị có thể là Nguyên Doanh.
Cố Thành Trung đang kìm nén lửa giận của mình.
Hứa Trúc Linh cảm nhận được bão táp mưa sa, cô sợ Cố Thành Trung thật sự sẽ lao ra đi tìm Nguyên Doanh tính sổ.
“Ừm này… Chú ba Cố, hình như em nhớ tối nay anh có công việc cần xử lý thì phải? Hay là anh đi làm việc đi, ở đây có em lo liệu là được rồi, đằng nào em cũng là con gái!”
“Anh không sao đâu, em không cần phải lo lắng. Anh biết chừng mực nên sẽ không tùy tiện làm gì đâu.”
Cũng may lý trí của Cố Thành Trung vẫn còn đó.
Cổ Ngọc Vy bất tỉnh nhân sự, Hứa Trúc Linh lau người cho cô ấy rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ khác.
Nhìn cô ấy lẳng lặng nằm trên giường, Hứa Trúc Linh mới thở phào nhẹ nhõm định ra ngoài, không ngờ Cố Ngọc Vy lại đột nhiên cầm tay cô.
Cô ấy khóc rống lên như một đứa trẻ, cực kì đáng thương.
“Anh sẽ không bỏ em đi đâu mà đúng không? Nguyên Doanh… Anh đã hứa với em là anh sẽ không bỏ em đi mà…”
Hứa Trúc Linh nghe được những lời cầu xin yếu ớt của cô ấy thì tim lại nhói lên đau đớn.
Cố Ngọc Vy luôn cho cô cảm giác cô ấy cực kì kiên cường, cũng cực kì trưởng thành.
Mặc dù cô ấy khá giống Bạch Minh Châu nhưng thật ra lại chín chắn và bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô ấy luôn cười, cô ấy thích mặc những bộ quần áo gợi cảm nóng bỏng, cô ấy làm việc cực kì dứt khoát, không hề dây dưa lòng vòng.
Cực kì khí phách, chẳng ai bắt nạt nổi.
Một cô gái sáng rực rỡ như mặt trời là thế lại trở nên yếu ớt le lói như ánh đèn đom đóm trong chuyện tình cảm.
Thế nhưng tại sao cô ấy lại lo lắng bác sĩ Nguyên Doanh rời xa mình cơ chứ?
Cô kiềm lòng không đặng cúi người an ủi, nói: “Yên tâm đi, bác sĩ Nguyên Doanh sẽ không rời khỏi cậu đâu, hai người sắp kết hôn với nhau rồi cơ mà, đúng không?”
“Đúng vậy… Chúng tôi sắp kết hôn rồi…” Cô ấy thì thào tự nói, dường như vẫn còn muốn nói gì đó nữa nhưng cuối cùng ý thức đã trở nên mơ màng.
Bấy giờ Hứa Trúc Linh mới rút tay ra và xoay người đi nhưng cô lại nhìn thấy Cố Thành Trung ngoài cửa.
Sắc mặt anh vẫn cực kì tệ, đứng ngoài cửa chờ từ nãy đến giờ.
“Tâm trạng không tốt à? Anh có muốn em hôn má anh một cái không?”
“Đừng quậy phá nữa, bây giờ anh thật sự không thể cười nổi.”
“Thế thì thôi vậy, em đi xem phim Hàn.” Hứa Trúc Linh đang định đi thì lại bị anh ôm vào lòng: “Hay là em hôn anh một cái đi.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì cười cười, kiễng chân in một nụ hôn trên môi anh.
“Anh muốn nữa, muốn nhiều hơn chút nữa, không chỉ thế thôi đâu.” Cố Thành Trung trở nên tham lam.
Cô không nhìn được liếc nhìn anh: “Không có đâu nhé, anh mai đi làm việc đi, làm xong rồi đi ngủ sớm một, em đi chuẩn bị sữa nóng cho anh.”
“Được, anh chờ em trên phòng đọc sách.”
Hứa Trúc Linh nhanh chóng hâm nóng sữa và bưng vào trong phòng đọc sách.
Cổ Thành Trung đang ngồi trước máy tính gõ gõ, cô có thể cảm nhận được sự bực bội trong lòng anh, chân mày cũng nhíu lại thật chặt.
Cô không thể nhìn được nữa nên vội vàng chạy ra sau lưng xoa bóp vai cho anh.
“Anh vẫn còn buồn bực hả?”
“Anh cho Ngọc Vy. Con bé luôn là một người rất kiên cường, chưa bao giờ khóc lóc kể lể với ai nhưng dường như khoảng thời gian gần đây con bé không hề vui vẻ một chút nào. Một người là em gái anh, một người là anh em thân thiết, anh cũng rất khó lựa chọn. Anh không phải là một người máu lạnh vô tình, tuy là anh khá lý trí nhưng khi giải quyết vấn đề anh vẫn cảm tính. Người nào tổn thương em với Ngọc Vy thì anh nhất định sẽ không bỏ qua.” Cố Thành Trung cầm lấy tay cô, nghiêm túc nói.
Hứa Trúc Linh gật gật đầu: “Anh cũng không phải thần thánh, ai lại dám bảo đảm mình có thể giữ được sự bình tĩnh và công bằng mãi mãi? Thế nhưng suy cho cùng chúng ta cũng là người ngoài nên không tiện nhúng tay vào chuyện tình cảm của bọn họ. Ngọc Vy là người thông minh lý trí, bác sĩ Nguyên Doanh lại là người đàn ông trưởng thành suy nghĩ cẩn trọng, em nghĩ chắc chắn hai người họ có thể xử lý được vấn đề.”
“Còn anh ấy à, anh đừng quan tâm nhiều tới người khác nữa. Nếu anh cảm thấy mình có quá nhiều thời gian để quan tâm thì anh quan tâm đến em nhiều hơn đi. Sắp đến năm mới rồi, em muốn đi mua câu đối đỏ, mua cây mai và đồ trang trí này nọ, anh đi cùng với em đi.”
“Anh vẫn chưa được trải qua một lễ mừng năm mới nào cho ra ngô ra khoai ở nước mình.”
“Trước đây anh không trở về nhà cũ mừng năm mới à?”
“Có về nhưng ăn hết một bữa cơm xong lại đi. Bầu không khí trong nhà quá lạnh lẽo, bình thường chỉ có mỗi mình chú An ở đó. Chú An luôn ở nước ngoài với anh nên cũng không quan tâm đến những ngày lễ tết truyền thống trong nước lắm, cùng là đàn ông nên chú ấy cảm thấy mấy thứ đó khá là phiền phức nên mới không làm nghiêm túc một lần nào.”
“Đáng tiếc thật đấy! Lễ mừng năm mới mui lắm nhé, em chẳng chuẩn bị bất kì thứ gì cả nhưng cũng phải chuẩn bị bao lì xì cho anh. Em đã làm thống kê hết rồi, năm nay có một người làm vườn, một dì làm bếp cùng với hai người giúp việc chịu trách”nhiệm quét dọn vệ sinh không về nhà mừng năm mới. Cộng thêm chú An, anh và em thì tổng cộng bảy người. Anh là ông chủ nên phải gửi mọi người bao lì xì.”
“Mấy năm trước đều có thưởng cuối năm hết mà.”
“Lì xì khác với thưởng cuối năm nhé, gửi những chúc mừng năm mới phát tài rồi nhận lì xì là may mắn đầu năm! Ở một nơi nào đó thì bao lì xì còn được gọi là lộc, ý của nó là tài lộc đến nhà, thuận lợi làm ăn. Năm nay em còn chuẩn bị món quà nhỏ, tất cả mọi người đều có phần, ông chủ lớn như anh thì chịu trách nhiệm một bao lì xì to thật to!” Hứa Trúc Linh cười hì hì nói.
Bình luận facebook