Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 226
Chương 226
“Được, nghe lời em.” Tâm trạng Cố Thành Trung đang cực kì nặng nề, nhưng sau khi nói chuyện với cô gái nhỏ vào lời thì tâm trạng đột nhiên trở nên tốt lên rất nhiều.
Ngày hôm sau, Cổ Ngọc Vy tỉnh dậy và vẫn sinh hoạt như chưa có chuyện gì xảy ra, dường như cô ấy đã quên hết chuyện tối hôm qua mình đã uống rượu khóc lóc ầm ĩ.
Cô ấy cảm thấy Hứa Trúc Linh đang nói giỡn, cô ấy là Cố Ngọc Vy, là cô tư nhà họ Cố thì làm sao có chuyện cô ấy uống rượu xong khóc rống lên. Chắc chắn không thể có chuyện đó được.
Cô ấy cũng bảo Hứa Trúc Linh đừng nói mấy chuyện này ra ngoài vì nó thật sự rất mất mặt.
Hứa Trúc Linh không biết cô ấy không hề nhớ gì thật hay đang cố giả vờ như không biết.
Cô gật đầu đồng ý, chắc chắn Cố Ngọc Vy không muốn để chuyện tình cảm đầy chông gai của mình rơi vào tai người khác.
Cổ Thành Trung gọi cô ấy vào phòng đọc sách để hỏi về chuyện tối hôm qua.
Cái cớ không nhớ kia có thể lừa được Hứa Trúc Linh nhưng không thể lừa được Cố Thành Trung.
“Em quên hết rồi thật mà, chắc chắn người khóc lóc ỉ ơi đó không phải là em đâu! Anh ba, anh đừng nói chuyện này nữa.”
“Anh không hỏi thì cũng được thôi, em tự nói cho anh biết rốt cuộc là bị làm sao vậy? Nguyên Doanh bắt nạt em ư?”
“Không có, anh ấy nào dám bắt nạt em đâu? Toàn là em bắt nạt anh ấy à. Chuyện này không liên quan đến anh ấy, chỉ là vấn đề của riêng mình em thôi, em có vài khúc mắc không thể nghĩ thông nên… Uầy anh ba à, anh đừng hỏi nữa, em có thể tự giải quyết được mà. Trúc Linh bảo em đi mua đồ Tết, em cũng muốn chuẩn bị một vài thứ cho bố nên em đi trước đây.”
Cố Ngọc Vy tìm lấy cái cớ rồi bỏ trốn mất dạng.
Cố Thành Trung hơi đau lòng khi nhìn theo bóng lưng cô ấy chạy đi.
Cố Ngọc Vy càng cười vui vẻ thì anh lại càng lo lắng trong lòng con bé đau khổ hơn bao giờ hết.
Hứa Trúc Linh mua rất nhiều đồ Tết, tất cả đều được Khương Anh Tùng chạy tới vận chuyển về nhà.
“Chắc chắn lễ mừng năm mới này của anh tôi sẽ cực kì đông vui náo nhiệt!” Cố Ngọc Vy mỉm cười nói.
“Tất nhiên rồi, năm nay có tôi ở đây thì chẳng lẽ lại để cho anh ấy cô đơn u?” Hứa Trúc Linh vỗ ngực nói.
“Trung tâm mua sắm đằng kia có cửa hàng bán nhẫn kim cương, cậu đi xem cùng tôi nhé, tôi muốn chọn một chiếc nhẫn cưới.”
“Cậu không gọi bác sĩ Nguyên Doanh đi cùng ư?”
“Không cần đâu, gọi anh ấy tới thì anh ấy cũng chẳng thế đưa ra một ý kiến gì, chắc chắn anh ấy sẽ bảo tôi chọn cái tôi thích rồi để anh ấy trả tiền thôi là được.”
Cô ấy định gọi điện thoại cho Nguyên Doanh nhưng nghĩ chắc chắn bây giờ anh ta đang ở bên cạnh Bạch Minh Châu.
Gọi cho anh ta chỉ tổ khiến mình thêm đau lòng.
Cô ấy phải tin tưởng Nguyên Doanh, tin tưởng anh ấy sẽ xuất hiện ở lễ kết hôn đúng giờ.
Là chiến hữu với nhau nhiều năm, tin tưởng nhau chính là điều được rèn luyện hằng ngày.
Tin tưởng chính là điều duy nhất cô ấy có thể làm được bây giờ.
Bọn họ ghé vào rất nhiều cửa hàng, Hứa Trúc Linh nhìn thấy những chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh chói lóa khiến tâm trạng cô khá là xúc động.
“Không được, sau này tôi nhất định phải bảo Cố Thành Trung mua cho tôi một chiếc nhẫn kim cương siêu siêu lớn, không thể dùng một viên bé tí để rước tôi về thế được!”
Cô xoa xoa chiếc nhẫn kim cương trên cổ, lành lạnh, có thể cảm nhận được sự tinh khiết của nó, viên đá phản chiếu ánh sáng dưới ánh mặt trời cực kì đẹp.
Thế nhưng… Hơi nhỏ.
Cổ Ngọc Vy thuận thể nhìn qua, khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương đó thì tròng mắt sắp trợn tròn rớt cả ra ngoài.
“Đây là… Anh tôi tặng nó cho cậu ư?”
“Đúng vậy, nói là sau này khi kết hôn sẽ dùng tới nhưng mà tôi cảm thấy nó thiệt là nhỏ á! Mấy bà lớn trong TV hay đeo mấy chiếc nhẫn to bằng quả trứng bồ câu ấy, cái gì mà mười cara, hai mươi cara…”
Cổ Ngọc Vy nghe vậy thì dở khóc dở cười.
Nếu cô ấy không nhìn lầm thì chiếc nhẫn kim cương này là một sản phẩm được hoàng gia nước Anh bán đấu giá để làm từ thiện vào một năm trước. Nó là chiếc nhẫn chỉ có một không hai trên cả thế giới này, đó là một viên kim cương cực kì hiếm.
Nghe nói thời điểm đó nó đã được một ông trùm dùng mấy triệu đô để mua về, sau đó ông trùm đó biến mất thì chiến nhẫn kim cương này cũng thất lạc luôn từ đó.
Không ngờ bây giờ nó lại được đeo trên cổ Hứa Trúc Linh, cô còn ghét bỏ nó nữa kìa.
“Trúc Linh à, nếu như chiếc nhẫn kim cương này có thể mua hết tất cả các món trang sức trong cửa hàng này thì sao? Không chỉ mỗi cửa hàng này mà nó còn có thể mua được cả tòa cao ốc này thì cậu sẽ nghĩ thế nào?”
Hứa Trúc Linh nghe thế thì không tin, trừng mắt nói: “Cậu đang đùa với tôi đấy đúng không? Tuy là tôi không am hiểu về trang sức nhưng cũng biết các món trang sức như kim cương được tính giá bằng độ lớn, viên kim cương bé tí chừng mấy cara thế này thì làm sao mà mua được những thứ đó?”
“Nếu như nó có thể thì sao?”
“Về nhà, tôi phải mở một cái tủ bảo hiểm, tôi sợ ra ngoài bị người ta giật mất…” Hứa Trúc Linh không hề do dự nói.
Cố Ngọc Vy nghe vậy lập tức ngăn cản: “Không… Không đến nỗi vậy đâu, tôi chỉ nói đùa thế thôi, chỉ là viên kim cương bé bé thôi nên không đến nỗi đó đâu mà.”
“Thật ư? Cậu không gạt tôi đó chứ?”
“Tôi gạt cậu để làm gì, chắc chắn anh tôi muốn tặng cho cậu một chiếc nhẫn kim cương trước để trói cậu lại bên cạnh mà thôi. Sau này anh ấy sẽ mua cho cậu một chiếc siêu to khổng lồ!”
“Đúng đó, chính xác là như vậy! Thế nên mới nói là lòng dạ chú ba nhà họ Cố sâu không lường trước được!”
“Đúng vậy, sâu chết đi được, sâu còn hơn chữ sâu!”
Cố Ngọc Vy không phải là người ham mê tiền tài nhưng trông thấy chiếc kim cương màu hồng phấn đò thì không thể điều khiển nổi hai tay mình, dường như nó đang định giật lấy của Hứa Trúc Linh.
Thôi thì tạm thời đừng nói cho Hứa Trúc Linh biết viên kim cương này quý giá đến cỡ nào để tránh trường hợp cô không dám ra đường.
Trước đây Hứa Trúc Linh cực kì nghèo, bây giờ.. Chắc là cô thành cả cái kho báu rồi ấy chứ.
Đây là lần đầu tiên Cố Ngọc Vy cảm nhận được cái gì gọi là có tiền đem đi đốt, đúng là nhà giàu người ta cưng chìu vợ cũng phải phong cách hơn người thường, thoải mái vung tay!
Cố Ngọc Vy cũng không soi mói gì nhiều với nhẫn, cô ấy nhanh chóng chọn một cái rồi bảo nhân viên cửa hàng gói lại.
Cô ấy đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ rồi, chỉ cần chú rể xuất hiện đúng giờ trong hôn lễ là được rồi.
Bọn họ đang chuẩn bị đi thì không ngờ có người lại chạy ùa tới, thậm chí trong tay lại còn có một khẩu súng và trong tay là một đứa bé gái bị bắt làm con tin.
Mẹ của đứa trẻ kịp phản ứng, muốn lao tới giành giật nhưng kẻ giết người lại nhìn cô ấy với ánh mắt độc ác hung hăng.
“Cô không được tới đây! Nếu không tôi sẽ giết nó!”
Đúng lúc này, bên ngoài có loa lớn vang lên.
Có một tội phạm được di chuyển từ vùng tỉnh lân cận đến nhà giam của thành phố Đà Nẵng, không ngờ khi trao đổi tội phạm sang xe cảnh sát thì người đó lại bỏ trốn và lao thẳng vào tòa nhà.
Cảnh sát đứng bên ngoài hét to để tất cả mọi người mau chạy ra ngoài, tòa cao ốc này đã được bao vây, khuyên tội phạm đó mau ra đây đầu hàng.
Cảnh sát không nói người đó đã phạm tội gì để tất cả người dân không bị hoảng sợ.
Có người muốn chạy ra khỏi cửa hàng trang sức nhưng lại bị kẻ giết người đứa bé chặn lại.
Tên đó uy hiếp nhân viên cửa hàng kéo cửa thủy tinh xuống để, tất cả mọi người không chạy ra ngoài, nếu không sẽ giết chết cô bé đó.
Nhân viên cửa hàng lo lắng đến mạng sống của đứa nhỏ nên ra ngoài đóng cửa, không ngờ lại có một người phụ nữ đứng tuổi ngăn cản, nói: “Không được đóng cửa, đóng cửa rồi tất cả chúng ta đều sẽ tiêu tùng! Cô vì một đứa trẻ mà hy sinh tất cả chúng tôi ư?”
Cửa thủy tinh của cửa hàng trang sức có khả năng chống đạn nhất định, một khi cửa thủy tinh được kéo xuống thì tất cả bọn họ sẽ trở thành con mồi bị nuôi nhốt trong chuồng thú dữ.
Hứa Trúc Linh nghe thế thì tim chợt lạnh.
Cô biết người phụ nữ đó nói đúng, mạng của đứa bé đó là mạng, mạng của mọi người cũng là mạng, không thể vì một đứa nhỏ mà đặt tất cả mọi người vào tình huống nguy hiểm.
Thế nhưng trong tình huống căng thẳng này thì không thể ích kỉ nghĩ cho bản thân mình thôi mà còn phải quan tâm đến người khác!
Cửa hàng nhanh chóng được chia thành hai nhóm, một nửa người ầm ĩ không muốn đóng cửa và số còn lại lại thì muồn đóng lại.
Khi bọn họ đang tranh cãi thì một tiếng súng vang lên đánh vỡ sự bình tĩnh.
“Mẹ ơi!” Cô bé đó nói lời cuối cùng trong đời mình.
Sau đó ngã xuống nằm trong vũng máu.
“Con ơi!”
Người mẹ mất con lập tức lao lên, kẻ ác độc kia vẫn chưa dừng lại, tên đó kéo một người phụ nữ đang mang thai định bỏ chạy, cô ấy đã mang thai chín tháng rồi, đi đứng cũng cực kì khó khăn. Mọi người không thể nói nổi một lời nào, bầu không khí chết chóc cứ quanh quẩn.
“Được, nghe lời em.” Tâm trạng Cố Thành Trung đang cực kì nặng nề, nhưng sau khi nói chuyện với cô gái nhỏ vào lời thì tâm trạng đột nhiên trở nên tốt lên rất nhiều.
Ngày hôm sau, Cổ Ngọc Vy tỉnh dậy và vẫn sinh hoạt như chưa có chuyện gì xảy ra, dường như cô ấy đã quên hết chuyện tối hôm qua mình đã uống rượu khóc lóc ầm ĩ.
Cô ấy cảm thấy Hứa Trúc Linh đang nói giỡn, cô ấy là Cố Ngọc Vy, là cô tư nhà họ Cố thì làm sao có chuyện cô ấy uống rượu xong khóc rống lên. Chắc chắn không thể có chuyện đó được.
Cô ấy cũng bảo Hứa Trúc Linh đừng nói mấy chuyện này ra ngoài vì nó thật sự rất mất mặt.
Hứa Trúc Linh không biết cô ấy không hề nhớ gì thật hay đang cố giả vờ như không biết.
Cô gật đầu đồng ý, chắc chắn Cố Ngọc Vy không muốn để chuyện tình cảm đầy chông gai của mình rơi vào tai người khác.
Cổ Thành Trung gọi cô ấy vào phòng đọc sách để hỏi về chuyện tối hôm qua.
Cái cớ không nhớ kia có thể lừa được Hứa Trúc Linh nhưng không thể lừa được Cố Thành Trung.
“Em quên hết rồi thật mà, chắc chắn người khóc lóc ỉ ơi đó không phải là em đâu! Anh ba, anh đừng nói chuyện này nữa.”
“Anh không hỏi thì cũng được thôi, em tự nói cho anh biết rốt cuộc là bị làm sao vậy? Nguyên Doanh bắt nạt em ư?”
“Không có, anh ấy nào dám bắt nạt em đâu? Toàn là em bắt nạt anh ấy à. Chuyện này không liên quan đến anh ấy, chỉ là vấn đề của riêng mình em thôi, em có vài khúc mắc không thể nghĩ thông nên… Uầy anh ba à, anh đừng hỏi nữa, em có thể tự giải quyết được mà. Trúc Linh bảo em đi mua đồ Tết, em cũng muốn chuẩn bị một vài thứ cho bố nên em đi trước đây.”
Cố Ngọc Vy tìm lấy cái cớ rồi bỏ trốn mất dạng.
Cố Thành Trung hơi đau lòng khi nhìn theo bóng lưng cô ấy chạy đi.
Cố Ngọc Vy càng cười vui vẻ thì anh lại càng lo lắng trong lòng con bé đau khổ hơn bao giờ hết.
Hứa Trúc Linh mua rất nhiều đồ Tết, tất cả đều được Khương Anh Tùng chạy tới vận chuyển về nhà.
“Chắc chắn lễ mừng năm mới này của anh tôi sẽ cực kì đông vui náo nhiệt!” Cố Ngọc Vy mỉm cười nói.
“Tất nhiên rồi, năm nay có tôi ở đây thì chẳng lẽ lại để cho anh ấy cô đơn u?” Hứa Trúc Linh vỗ ngực nói.
“Trung tâm mua sắm đằng kia có cửa hàng bán nhẫn kim cương, cậu đi xem cùng tôi nhé, tôi muốn chọn một chiếc nhẫn cưới.”
“Cậu không gọi bác sĩ Nguyên Doanh đi cùng ư?”
“Không cần đâu, gọi anh ấy tới thì anh ấy cũng chẳng thế đưa ra một ý kiến gì, chắc chắn anh ấy sẽ bảo tôi chọn cái tôi thích rồi để anh ấy trả tiền thôi là được.”
Cô ấy định gọi điện thoại cho Nguyên Doanh nhưng nghĩ chắc chắn bây giờ anh ta đang ở bên cạnh Bạch Minh Châu.
Gọi cho anh ta chỉ tổ khiến mình thêm đau lòng.
Cô ấy phải tin tưởng Nguyên Doanh, tin tưởng anh ấy sẽ xuất hiện ở lễ kết hôn đúng giờ.
Là chiến hữu với nhau nhiều năm, tin tưởng nhau chính là điều được rèn luyện hằng ngày.
Tin tưởng chính là điều duy nhất cô ấy có thể làm được bây giờ.
Bọn họ ghé vào rất nhiều cửa hàng, Hứa Trúc Linh nhìn thấy những chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh chói lóa khiến tâm trạng cô khá là xúc động.
“Không được, sau này tôi nhất định phải bảo Cố Thành Trung mua cho tôi một chiếc nhẫn kim cương siêu siêu lớn, không thể dùng một viên bé tí để rước tôi về thế được!”
Cô xoa xoa chiếc nhẫn kim cương trên cổ, lành lạnh, có thể cảm nhận được sự tinh khiết của nó, viên đá phản chiếu ánh sáng dưới ánh mặt trời cực kì đẹp.
Thế nhưng… Hơi nhỏ.
Cổ Ngọc Vy thuận thể nhìn qua, khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương đó thì tròng mắt sắp trợn tròn rớt cả ra ngoài.
“Đây là… Anh tôi tặng nó cho cậu ư?”
“Đúng vậy, nói là sau này khi kết hôn sẽ dùng tới nhưng mà tôi cảm thấy nó thiệt là nhỏ á! Mấy bà lớn trong TV hay đeo mấy chiếc nhẫn to bằng quả trứng bồ câu ấy, cái gì mà mười cara, hai mươi cara…”
Cổ Ngọc Vy nghe vậy thì dở khóc dở cười.
Nếu cô ấy không nhìn lầm thì chiếc nhẫn kim cương này là một sản phẩm được hoàng gia nước Anh bán đấu giá để làm từ thiện vào một năm trước. Nó là chiếc nhẫn chỉ có một không hai trên cả thế giới này, đó là một viên kim cương cực kì hiếm.
Nghe nói thời điểm đó nó đã được một ông trùm dùng mấy triệu đô để mua về, sau đó ông trùm đó biến mất thì chiến nhẫn kim cương này cũng thất lạc luôn từ đó.
Không ngờ bây giờ nó lại được đeo trên cổ Hứa Trúc Linh, cô còn ghét bỏ nó nữa kìa.
“Trúc Linh à, nếu như chiếc nhẫn kim cương này có thể mua hết tất cả các món trang sức trong cửa hàng này thì sao? Không chỉ mỗi cửa hàng này mà nó còn có thể mua được cả tòa cao ốc này thì cậu sẽ nghĩ thế nào?”
Hứa Trúc Linh nghe thế thì không tin, trừng mắt nói: “Cậu đang đùa với tôi đấy đúng không? Tuy là tôi không am hiểu về trang sức nhưng cũng biết các món trang sức như kim cương được tính giá bằng độ lớn, viên kim cương bé tí chừng mấy cara thế này thì làm sao mà mua được những thứ đó?”
“Nếu như nó có thể thì sao?”
“Về nhà, tôi phải mở một cái tủ bảo hiểm, tôi sợ ra ngoài bị người ta giật mất…” Hứa Trúc Linh không hề do dự nói.
Cố Ngọc Vy nghe vậy lập tức ngăn cản: “Không… Không đến nỗi vậy đâu, tôi chỉ nói đùa thế thôi, chỉ là viên kim cương bé bé thôi nên không đến nỗi đó đâu mà.”
“Thật ư? Cậu không gạt tôi đó chứ?”
“Tôi gạt cậu để làm gì, chắc chắn anh tôi muốn tặng cho cậu một chiếc nhẫn kim cương trước để trói cậu lại bên cạnh mà thôi. Sau này anh ấy sẽ mua cho cậu một chiếc siêu to khổng lồ!”
“Đúng đó, chính xác là như vậy! Thế nên mới nói là lòng dạ chú ba nhà họ Cố sâu không lường trước được!”
“Đúng vậy, sâu chết đi được, sâu còn hơn chữ sâu!”
Cố Ngọc Vy không phải là người ham mê tiền tài nhưng trông thấy chiếc kim cương màu hồng phấn đò thì không thể điều khiển nổi hai tay mình, dường như nó đang định giật lấy của Hứa Trúc Linh.
Thôi thì tạm thời đừng nói cho Hứa Trúc Linh biết viên kim cương này quý giá đến cỡ nào để tránh trường hợp cô không dám ra đường.
Trước đây Hứa Trúc Linh cực kì nghèo, bây giờ.. Chắc là cô thành cả cái kho báu rồi ấy chứ.
Đây là lần đầu tiên Cố Ngọc Vy cảm nhận được cái gì gọi là có tiền đem đi đốt, đúng là nhà giàu người ta cưng chìu vợ cũng phải phong cách hơn người thường, thoải mái vung tay!
Cố Ngọc Vy cũng không soi mói gì nhiều với nhẫn, cô ấy nhanh chóng chọn một cái rồi bảo nhân viên cửa hàng gói lại.
Cô ấy đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ rồi, chỉ cần chú rể xuất hiện đúng giờ trong hôn lễ là được rồi.
Bọn họ đang chuẩn bị đi thì không ngờ có người lại chạy ùa tới, thậm chí trong tay lại còn có một khẩu súng và trong tay là một đứa bé gái bị bắt làm con tin.
Mẹ của đứa trẻ kịp phản ứng, muốn lao tới giành giật nhưng kẻ giết người lại nhìn cô ấy với ánh mắt độc ác hung hăng.
“Cô không được tới đây! Nếu không tôi sẽ giết nó!”
Đúng lúc này, bên ngoài có loa lớn vang lên.
Có một tội phạm được di chuyển từ vùng tỉnh lân cận đến nhà giam của thành phố Đà Nẵng, không ngờ khi trao đổi tội phạm sang xe cảnh sát thì người đó lại bỏ trốn và lao thẳng vào tòa nhà.
Cảnh sát đứng bên ngoài hét to để tất cả mọi người mau chạy ra ngoài, tòa cao ốc này đã được bao vây, khuyên tội phạm đó mau ra đây đầu hàng.
Cảnh sát không nói người đó đã phạm tội gì để tất cả người dân không bị hoảng sợ.
Có người muốn chạy ra khỏi cửa hàng trang sức nhưng lại bị kẻ giết người đứa bé chặn lại.
Tên đó uy hiếp nhân viên cửa hàng kéo cửa thủy tinh xuống để, tất cả mọi người không chạy ra ngoài, nếu không sẽ giết chết cô bé đó.
Nhân viên cửa hàng lo lắng đến mạng sống của đứa nhỏ nên ra ngoài đóng cửa, không ngờ lại có một người phụ nữ đứng tuổi ngăn cản, nói: “Không được đóng cửa, đóng cửa rồi tất cả chúng ta đều sẽ tiêu tùng! Cô vì một đứa trẻ mà hy sinh tất cả chúng tôi ư?”
Cửa thủy tinh của cửa hàng trang sức có khả năng chống đạn nhất định, một khi cửa thủy tinh được kéo xuống thì tất cả bọn họ sẽ trở thành con mồi bị nuôi nhốt trong chuồng thú dữ.
Hứa Trúc Linh nghe thế thì tim chợt lạnh.
Cô biết người phụ nữ đó nói đúng, mạng của đứa bé đó là mạng, mạng của mọi người cũng là mạng, không thể vì một đứa nhỏ mà đặt tất cả mọi người vào tình huống nguy hiểm.
Thế nhưng trong tình huống căng thẳng này thì không thể ích kỉ nghĩ cho bản thân mình thôi mà còn phải quan tâm đến người khác!
Cửa hàng nhanh chóng được chia thành hai nhóm, một nửa người ầm ĩ không muốn đóng cửa và số còn lại lại thì muồn đóng lại.
Khi bọn họ đang tranh cãi thì một tiếng súng vang lên đánh vỡ sự bình tĩnh.
“Mẹ ơi!” Cô bé đó nói lời cuối cùng trong đời mình.
Sau đó ngã xuống nằm trong vũng máu.
“Con ơi!”
Người mẹ mất con lập tức lao lên, kẻ ác độc kia vẫn chưa dừng lại, tên đó kéo một người phụ nữ đang mang thai định bỏ chạy, cô ấy đã mang thai chín tháng rồi, đi đứng cũng cực kì khó khăn. Mọi người không thể nói nổi một lời nào, bầu không khí chết chóc cứ quanh quẩn.
Bình luận facebook