Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 14
Tia chán ghét trong ánh mắt sắc bén của Ngạo Thiên chợt lắng động, đôi môi mỏng cùng với khoé mắt dài hơi cong lên, trong lòng vui sướng vì được gặp lại cô.
Nhưng nụ cười đó không giữ được bao lâu, khi anh nhìn thấy cái váy khiêu gợi mặc trên người cô, để lộ cặp ngực căng tròng quyến rũ ra ngoài, bàn tay đang đặt trên bàn bất giác cuộn tròn lại thành nắm đấm, những khớp xương trắng cùng với gân xanh hiện lên rõ ràng trên mu bàn tay anh, trong lòng Ngạo Thiên tức đến không nói nên lời.
Wind bỡ ngỡ, tay theo thói quen vuốt vuốt mái tóc dài màu tím của mình, cô không ngờ anh và cô lại gặp mặt trong hoàn cảnh khó xử này.
Hai người ngồi bất động nhìn nhau không ai nói lời nào, Wind không dám nhìn thẳng vào mắt anh nhưng cô có thể cảm giác được Ngạo Thiên vô cùng phẫn nộ.
Ngạo Thiên trợn mắt nghiến răng ken két nhìn chằm chằm vào cô.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi kèm theo nhiệt khí toả ra từ trong ánh mắt của Ngạo Thiên, cô khó hiểu nhưng chỉ sau vài giây Wind liền hiểu rõ Ngạo Thiên đang nghĩ gì.
Cô cúi đầu nhìn xuống bản thân, nhìn thấy cặp ngực đẫy đà của mình sắp lọt ra bên ngòai, Wind ngại ngùng tay vô thức đưa lên trán che lại gương mặt thẹn thùng của cô.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy xấu hổ đến muốn độn thổ.
Chết tiệt!
Anh sẽ nghĩ gì về cô?
Chắc anh nghĩ cô là một người phụ nữ dâm đãng.
Trong lòng Wind thật hối hận, vì sao mình lại đồng ý thay Phương Mỹ Kỳ đi xem mắt.
Khoan đã!
Anh đến đây là để xem mắt Phương Mỹ Kỳ?
Đột nhiên trong lòng Wind cảm giác xót xa khi cô nghĩ đến điều này, một cảm giác thất vọng khiến cô thở không nổi.
Thì ra anh đã có người chung ý, cũng đúng thôi người giàu thường có câu.
"Môn đăng hộ đối."
Nếu tìm vợ thì phải tìm một thiên kim tiểu thư như Phương Mỹ Kỳ, một cô gái vừa giàu vừa xinh đẹp vừa biết lễ nghi.
Ngạo Thiên ngồi bất động, lúc này sắc mặt còn đen hơn đáy nồi, miệng mím chặt thành đường thẳng, anh không nói gì ánh mắt căm phẫn tiếp tục quan sát cô.
Chỉ cần nghĩ đến việc Ngạo Thiên đi xem mắt là Wind muốn nổi điên lên, cô mở to mắt trừng anh.
Tại sao cô phải cảm thấy xấu hổ, anh và cô không có quan hệ gì, cô muốn mặc như thế nào thì tuỳ cô.
Trong lòng suy nghĩ vậy Wind lập tức đứng lên muốn rời đi, cô không muốn đối diện với gương mặt đáng ghét của Ngạo Thiên nữa.
Hành động nhanh nhẹn của Wind đã khiến cái váy trên người vô tình bị vén lên cao hơn, để lộ cặp đùi trắng nõn.
Thần sắc của Ngạo Thiên càng thêm lạnh lẽo, anh cố gắng dằn xuống cơn thịnh nộ trong lòng mình.
Wind chưa từng cảm giác mắc cở như bây giờ, cô luống cuống kéo váy xuống, kéo được váy xuống thì phần trên bị kéo xuống theo, để lộ thêm phần ngực.
Trong lòng Wind không thoải mái, liền cảm thấy tất cả mọi thứ đều chướng tai gai mắt, nhất là bọn đàn ông đang nhìn cô bằng ánh mắt thèm thuồng muốn chảy nước dãi.
Wind phùng mang trợn mắt, nhìn bọn họ lớn tiếng quát.
- Nhìn cái gì mà nhìn?
Có tin tôi sẽ móc mắt của các người, quăng cho chó ăn không?
Máy tên đàn ông bị Wind lớn tiếng mắng, ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác, làm như không biết cô đang nói chuyện với ai.
Ngạo Thiên kinh ngạc với lời nói xấc xược của Wind, cô gái này luôn khiến anh bất ngờ.
Từ trước đến giờ phụ nữ ở trước mặt anh luôn tỏ ra dịu dàng đáng yêu, không như cô hung dữ như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt của những người đàn ông nhìn chằm chằm vào Wind, như một con sói đang rình rập con mồi của mình, Ngạo Thiên cảm thấy khó chịu trong lòng.
Trong tình cảnh này, dù Ngạo Thiên có là người trầm tĩnh đến đâu cũng không thể ngồi yên đó.
Ngạo Thiên nộ khí xung thiên, anh hung hăng đứng lên bước nhanh về phía cô.
Trong lòng bực bội thẳng tay cởi bỏ áo vest trên người mình, khoác lên thân thể chỉ được chút ít vải che lại của Wind.
Lúc này trên người Ngạo Thiên chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng giản dị cùng với quần tây đen, dáng người Ngạo Thiên đạt tiêu chuẩn của một soái ca, nên dù anh có mặc gì đi chăng nữa cũng tỏa ra sự hấp dẫn cuốn hút người đối diện.
Sự phong nhã cùng với sự ga lăng của anh khiến trái tim Wind nhảy loạn, cô dùng tay ấn vào lồng ngực của mình không muốn Ngạo Thiên nhìn thấy ngực của cô đang phập phòng lên xuống vì anh.
Ánh mắt ngượng ngùng của Wind vô tình nhìn vào bình hoa hồng màu tím đặt trên bàn, lúc này cô mới chợt nhớ đến nguyên nhân Ngạo Thiên có mặt ở đây là để xem mắt, đột nhiên sắc mặt của Wind trở nên hầm hầm, tính tình ương ngạnh lập tức trỗi dậy, cô thật sự không muốn có bất kỳ quan hệ với người đàn ông này.
Wind đem áo vest ném trả lại cho Ngạo Thiên, cô trợn mắt nhìn anh.
- Không cần anh giả vờ tốt bụng.
Trước ánh mắt phát ra tia lửa của Ngạo Thiên, Wind xoay người lại muốn rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt.
Mới bước được một bước, cô bị trượt chân ngã xuống mặt đất, không biết từ lúc nào Ngạo Thiên đã bước tới bên cạnh, ôm cô vào lòng.
Trong lòng còn đang hoang mang, cái áo vest lại một lần nữa phủ lên thân thể của cô.
Ngạo Thiên khom người bá đạo bế Wind lên, bước về phía thang máy.
Wind bị Ngạo Thiên ôm chặt đến không thể nhúc nhích, dù cô có vùng vẫy cách mấy Ngạo Thiên cũng không buông cô ra.
- Anh.....anh mau thả tôi xuống....
Anh định đưa tôi đi đâu?
Wind vừa la lớn vừa ưỡn người muốn ép buộc Ngạo Thiên buông cô ra, nhưng thật không ngờ hành động của Wind không những không khiến Ngạo Thiên buông cô ra, ngược lại anh càng dùng thêm sức ôm chặt cô hơn.
Ngạo Thiên không quan tâm đến Wind, đang hung hăng dẫy dụa trong lòng mình.
"Đinh....."
Đinh một tiếng cánh cửa thang máy lập tức được mở ra, Ngạo Thiên thản nhiên bước vào trong, không hề chú ý đến việc Wind đang la hét om sòm trong lòng anh.
Trong lúc Wind điên cuồng cựa quậy, giọng nói trầm trầm mang theo hàn khí của Ngạo Thiên vang lên, khiến không khí trong thang máy suy giảm một cách trầm trọng.
- Em ở yên cho tôi, đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi.
Tòan thân Wind đông cứng, cô bất động nhìn anh.
Người đàn ông này giống y như tảng băng, khiến sống lưng cô truyền đến một cơn lạnh vô hình.
Đứng trong thang máy Ngạo Thiên bình tĩnh một cách lạ lùng, anh chậm rãi ấn vào tầng 56.
Wind chỉ bị Ngạo Thiên dọa sợ vài giây, nhưng ngay sau đó sự quật cường ương ngạnh của cô lại bộc phát.
Cải đoạn đường đi đến tầng 56 Wind không ngừng kêu lớn, cô dùng sức đẩy Ngạo Thiên ra.
- Buông tôi ra....
Ahhhhhhh....... Cứu tôi với...............cứu tôi với..............có người muốn bắt cóc tôi.......
Ngạo Thiên nhíu chặt đôi mày râm nhìn Wind, ánh mắt sắc bén lộ rõ tia tức giận.
Bắt cóc?
Anh muốn bắt cóc cô?
Cô gái này có suy nghĩ thật khác với người thường.
Thang máy vừa đến tầng 56, Ngạo Thiên liền bước ra đi thẳng đến phòng của mình.
Nhìn thấy Ngạo Thiên dùng vân tay mở cửa trong lòng Wind hiện lên nỗi bất an, tại sao anh lại mang cô đến phòng của anh.
Trong lúc Wind hoảng sợ cô không biết phải làm gì đành dùng chiêu cũ, Wind đột nhiên nắm chặt cánh tay của Ngạo Thiên, cúi xuống cắn thật mạnh.
Wind cắn mạnh đến nổi, cô có thể cảm giác được mùi máu tanh trong miệng của mình.
Ngạo Thiên không hề biến sắc, anh vẫn ung dung bước từng bước một vào trong, ngược lại với Wind anh thoải mái hơn nhiều.
Nhưng nụ cười đó không giữ được bao lâu, khi anh nhìn thấy cái váy khiêu gợi mặc trên người cô, để lộ cặp ngực căng tròng quyến rũ ra ngoài, bàn tay đang đặt trên bàn bất giác cuộn tròn lại thành nắm đấm, những khớp xương trắng cùng với gân xanh hiện lên rõ ràng trên mu bàn tay anh, trong lòng Ngạo Thiên tức đến không nói nên lời.
Wind bỡ ngỡ, tay theo thói quen vuốt vuốt mái tóc dài màu tím của mình, cô không ngờ anh và cô lại gặp mặt trong hoàn cảnh khó xử này.
Hai người ngồi bất động nhìn nhau không ai nói lời nào, Wind không dám nhìn thẳng vào mắt anh nhưng cô có thể cảm giác được Ngạo Thiên vô cùng phẫn nộ.
Ngạo Thiên trợn mắt nghiến răng ken két nhìn chằm chằm vào cô.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi kèm theo nhiệt khí toả ra từ trong ánh mắt của Ngạo Thiên, cô khó hiểu nhưng chỉ sau vài giây Wind liền hiểu rõ Ngạo Thiên đang nghĩ gì.
Cô cúi đầu nhìn xuống bản thân, nhìn thấy cặp ngực đẫy đà của mình sắp lọt ra bên ngòai, Wind ngại ngùng tay vô thức đưa lên trán che lại gương mặt thẹn thùng của cô.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy xấu hổ đến muốn độn thổ.
Chết tiệt!
Anh sẽ nghĩ gì về cô?
Chắc anh nghĩ cô là một người phụ nữ dâm đãng.
Trong lòng Wind thật hối hận, vì sao mình lại đồng ý thay Phương Mỹ Kỳ đi xem mắt.
Khoan đã!
Anh đến đây là để xem mắt Phương Mỹ Kỳ?
Đột nhiên trong lòng Wind cảm giác xót xa khi cô nghĩ đến điều này, một cảm giác thất vọng khiến cô thở không nổi.
Thì ra anh đã có người chung ý, cũng đúng thôi người giàu thường có câu.
"Môn đăng hộ đối."
Nếu tìm vợ thì phải tìm một thiên kim tiểu thư như Phương Mỹ Kỳ, một cô gái vừa giàu vừa xinh đẹp vừa biết lễ nghi.
Ngạo Thiên ngồi bất động, lúc này sắc mặt còn đen hơn đáy nồi, miệng mím chặt thành đường thẳng, anh không nói gì ánh mắt căm phẫn tiếp tục quan sát cô.
Chỉ cần nghĩ đến việc Ngạo Thiên đi xem mắt là Wind muốn nổi điên lên, cô mở to mắt trừng anh.
Tại sao cô phải cảm thấy xấu hổ, anh và cô không có quan hệ gì, cô muốn mặc như thế nào thì tuỳ cô.
Trong lòng suy nghĩ vậy Wind lập tức đứng lên muốn rời đi, cô không muốn đối diện với gương mặt đáng ghét của Ngạo Thiên nữa.
Hành động nhanh nhẹn của Wind đã khiến cái váy trên người vô tình bị vén lên cao hơn, để lộ cặp đùi trắng nõn.
Thần sắc của Ngạo Thiên càng thêm lạnh lẽo, anh cố gắng dằn xuống cơn thịnh nộ trong lòng mình.
Wind chưa từng cảm giác mắc cở như bây giờ, cô luống cuống kéo váy xuống, kéo được váy xuống thì phần trên bị kéo xuống theo, để lộ thêm phần ngực.
Trong lòng Wind không thoải mái, liền cảm thấy tất cả mọi thứ đều chướng tai gai mắt, nhất là bọn đàn ông đang nhìn cô bằng ánh mắt thèm thuồng muốn chảy nước dãi.
Wind phùng mang trợn mắt, nhìn bọn họ lớn tiếng quát.
- Nhìn cái gì mà nhìn?
Có tin tôi sẽ móc mắt của các người, quăng cho chó ăn không?
Máy tên đàn ông bị Wind lớn tiếng mắng, ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác, làm như không biết cô đang nói chuyện với ai.
Ngạo Thiên kinh ngạc với lời nói xấc xược của Wind, cô gái này luôn khiến anh bất ngờ.
Từ trước đến giờ phụ nữ ở trước mặt anh luôn tỏ ra dịu dàng đáng yêu, không như cô hung dữ như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt của những người đàn ông nhìn chằm chằm vào Wind, như một con sói đang rình rập con mồi của mình, Ngạo Thiên cảm thấy khó chịu trong lòng.
Trong tình cảnh này, dù Ngạo Thiên có là người trầm tĩnh đến đâu cũng không thể ngồi yên đó.
Ngạo Thiên nộ khí xung thiên, anh hung hăng đứng lên bước nhanh về phía cô.
Trong lòng bực bội thẳng tay cởi bỏ áo vest trên người mình, khoác lên thân thể chỉ được chút ít vải che lại của Wind.
Lúc này trên người Ngạo Thiên chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng giản dị cùng với quần tây đen, dáng người Ngạo Thiên đạt tiêu chuẩn của một soái ca, nên dù anh có mặc gì đi chăng nữa cũng tỏa ra sự hấp dẫn cuốn hút người đối diện.
Sự phong nhã cùng với sự ga lăng của anh khiến trái tim Wind nhảy loạn, cô dùng tay ấn vào lồng ngực của mình không muốn Ngạo Thiên nhìn thấy ngực của cô đang phập phòng lên xuống vì anh.
Ánh mắt ngượng ngùng của Wind vô tình nhìn vào bình hoa hồng màu tím đặt trên bàn, lúc này cô mới chợt nhớ đến nguyên nhân Ngạo Thiên có mặt ở đây là để xem mắt, đột nhiên sắc mặt của Wind trở nên hầm hầm, tính tình ương ngạnh lập tức trỗi dậy, cô thật sự không muốn có bất kỳ quan hệ với người đàn ông này.
Wind đem áo vest ném trả lại cho Ngạo Thiên, cô trợn mắt nhìn anh.
- Không cần anh giả vờ tốt bụng.
Trước ánh mắt phát ra tia lửa của Ngạo Thiên, Wind xoay người lại muốn rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt.
Mới bước được một bước, cô bị trượt chân ngã xuống mặt đất, không biết từ lúc nào Ngạo Thiên đã bước tới bên cạnh, ôm cô vào lòng.
Trong lòng còn đang hoang mang, cái áo vest lại một lần nữa phủ lên thân thể của cô.
Ngạo Thiên khom người bá đạo bế Wind lên, bước về phía thang máy.
Wind bị Ngạo Thiên ôm chặt đến không thể nhúc nhích, dù cô có vùng vẫy cách mấy Ngạo Thiên cũng không buông cô ra.
- Anh.....anh mau thả tôi xuống....
Anh định đưa tôi đi đâu?
Wind vừa la lớn vừa ưỡn người muốn ép buộc Ngạo Thiên buông cô ra, nhưng thật không ngờ hành động của Wind không những không khiến Ngạo Thiên buông cô ra, ngược lại anh càng dùng thêm sức ôm chặt cô hơn.
Ngạo Thiên không quan tâm đến Wind, đang hung hăng dẫy dụa trong lòng mình.
"Đinh....."
Đinh một tiếng cánh cửa thang máy lập tức được mở ra, Ngạo Thiên thản nhiên bước vào trong, không hề chú ý đến việc Wind đang la hét om sòm trong lòng anh.
Trong lúc Wind điên cuồng cựa quậy, giọng nói trầm trầm mang theo hàn khí của Ngạo Thiên vang lên, khiến không khí trong thang máy suy giảm một cách trầm trọng.
- Em ở yên cho tôi, đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi.
Tòan thân Wind đông cứng, cô bất động nhìn anh.
Người đàn ông này giống y như tảng băng, khiến sống lưng cô truyền đến một cơn lạnh vô hình.
Đứng trong thang máy Ngạo Thiên bình tĩnh một cách lạ lùng, anh chậm rãi ấn vào tầng 56.
Wind chỉ bị Ngạo Thiên dọa sợ vài giây, nhưng ngay sau đó sự quật cường ương ngạnh của cô lại bộc phát.
Cải đoạn đường đi đến tầng 56 Wind không ngừng kêu lớn, cô dùng sức đẩy Ngạo Thiên ra.
- Buông tôi ra....
Ahhhhhhh....... Cứu tôi với...............cứu tôi với..............có người muốn bắt cóc tôi.......
Ngạo Thiên nhíu chặt đôi mày râm nhìn Wind, ánh mắt sắc bén lộ rõ tia tức giận.
Bắt cóc?
Anh muốn bắt cóc cô?
Cô gái này có suy nghĩ thật khác với người thường.
Thang máy vừa đến tầng 56, Ngạo Thiên liền bước ra đi thẳng đến phòng của mình.
Nhìn thấy Ngạo Thiên dùng vân tay mở cửa trong lòng Wind hiện lên nỗi bất an, tại sao anh lại mang cô đến phòng của anh.
Trong lúc Wind hoảng sợ cô không biết phải làm gì đành dùng chiêu cũ, Wind đột nhiên nắm chặt cánh tay của Ngạo Thiên, cúi xuống cắn thật mạnh.
Wind cắn mạnh đến nổi, cô có thể cảm giác được mùi máu tanh trong miệng của mình.
Ngạo Thiên không hề biến sắc, anh vẫn ung dung bước từng bước một vào trong, ngược lại với Wind anh thoải mái hơn nhiều.
Bình luận facebook