Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55 Khi cô ngủ say trông có vẻ rất ngoan ngoãn.
Càng nghĩ đến cô càng tức giận, mặt mũi đỏ bừng, cô hung hăng nhìn chằm chằm bát cháo cả đậu đen to tướng trước mặt.
Sau đó cô lại có chút băn khoăn, tại sao đồ ăn đến trước mặt rồi lại không ăn?
Trần Tử Huyên xụ mặt xuống, cô cầm lấy cái bát từ tay chị Mạc, nhét từng thìa vào miệng, tận đáy lòng cô đang nguyền rủa tên khốn họ Nguyễn kia.
“Vợ của cậu thật hung dữ. Bên ngoài bức màn cửa, Lệ Hướng Bắc không khỏi thở dài.
Vốn dĩ còn tưởng rằng Trần Tử Huyên sẽ tỏ vẻ giả tạo không chịu ăn, nhưng bây giờ cô lại ăn ngấu nghiến như hổ đói, cứ như thể bát cháo này là kẻ thù của cô vậy.
Nguyễn Chi Vũ không nói lời nào, trong mắt hiện lên một tia vui vẻ.
Trần Tử Huyên chẳng mấy chốc đã ăn xong bát cháo cá đậu đen, sau khi ăn no, tâm trạng của cô cũng khá hơn, cô nhìn chị Mạc vui vẻ nói: "Cảm ơn cô."
Cô cười rất ngọt ngào, trên đôi má trắng nõn lộ ra hai lúm đồng tiền, Nguyễn Chi Vũ nhìn thấy cô như thế thì thất thần trong giây lát.
“Ai ở bên ngoài?” Chị Mạc nghe thấy âm thanh bên ngoài thì kêu lên.
Lê Hướng Bắc bị bắt gặp thì lúng túng mấp máy môi: "Là Chi Vũ, cậu ấy đang lo lắng..."
Sau khi nói xong, anh ta quay đầu lại thì thấy xung quanh không còn ai, lúc này anh ta mới nhận ra Nguyễn Chi Vũ đã rời đi.
Tâm tình Trần Tử Huyên không tốt, cô nhìn về phía Lê Hướng Bắc ở ngoài cửa hừ một tiếng: "Lệ Hướng Bắc, anh ở bên ngoài nghe lén phụ nữ nói chuyện hả?"
Vẻ mặt Lệ Hướng Bắc phiền muộn, anh ta thực sự muốn dạy dỗ cô một trận.
Thế nhưng yêu nữ Trần Tử Huyên này suốt ngày dựa vào Nguyễn Chi Vũ để độc đoán với họ, thật ghê tởm.
Trong hang chỉ có một chiếc giường gỗ, ban đầu đây là nơi vợ chồng họ Mạc ngủ, nhưng họ rất hiếu khách nên cho phép Trần Tử Huyên nghỉ ngơi ở đây, Trần Tử Huyên cảm thấy
ngượng ngùng nên đã từ chối.
“Trần Tử Huyên, không phải da mặt cô rất dày sao? Chẳng lẽ đêm nay cô muốn ngủ trên cỏ khô với đám đàn ông hôi hám chúng tôi à?” Lê Hướng Bắc buông lời trêu chọc cô.
Trần Tử Huyên trừng mắt nhìn, sau đó mặc kệ anh ta, đi đến góc tường ngồi ngủ gật trên đống cỏ khô.
Đồng hồ trên tường đã điểm 12 giờ, Nguyễn Chi Vũ và những người khác đốt ba đống lửa trong chỗ trống của hang động. Bọn họ ngồi khoanh chân xung quanh đống lửa, quần áo ẩm ướt cũng vì thế mà nhanh chóng khô ráo.
Thế nhưng gió ngoài cửa vẫn không ngừng gào thét, mưa đập dữ dội vào tấm cửa, âm thanh khủng khiếp kỳ quái này đã vang lên suốt một đêm khiến bọn họ không tài nào ngủ được.
Trần Tử Huyên dựa lưng vào tường, dùng hai tay ôm lấy đầu gối, co rúm lại.
Trần Tử Huyên cảm thấy rất buồn ngủ, cúi xuống vùi đầu vào giữa hai đầu gối, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Lệ Hướng Bắc và những người đàn ông này không ngủ được nên quay ra nói chuyện phiếm.
Đột nhiên Nguyễn Chi Vũ đưa mắt nhìn họ, bọn họ lúc này mới nhận ra Trần Tử Huyên đang ngủ nên lập tức im lặng.
Một người trong số họ khiếp sợ huých vào khuỷu tay Lê Hướng Bắc, nói năng lộn xộn: "Chúng ta, anh Nguyễn, anh ấy không phải là bị sét đánh chứ?"
Lệ Hướng Bắc nhìn Nguyễn Chi Vũ với vẻ mặt khó coi.
Cậu Lê rất nghiêm túc nhắc nhở họ: "Ngàn vạn lần đừng đắc tội với yêu nữ đó.”
Nguyễn Chi Vũ đứng dậy tiến đến chỗ Trần Tử Huyên, anh ngồi cạnh trên đồng cỏ khô rồi nhìn cô bằng đôi mắt trầm tư.
Trần Tử Huyên dựa lưng vào tường, hai tay ôm chặt đầu gối, đầu nghiêng sang một bên, khuôn mặt tái nhợt và phờ phạc, vài lọn tóc rối xõa xuống trản.
Anh đưa tay vuốt nhẹ vài sợi tóc rối trên trán cô, Nguyễn Chi Vũ có thể cũng không để ý, động tác của anh lúc này vô cùng nhẹ nhàng.
Nguyễn Chi Vũ đưa bàn tay chạm vào khuôn mặt tái nhợt của cô, có chút lạnh, anh khoác áo lên người cô, bỗng nhiên lại thất thần khi nhìn bộ dạng đang ngủ say của Trần Tử Huyên.
Khi cô ngủ say trông có vẻ rất ngoan ngoãn.
Nhưng đó chỉ là lúc ngủ mà thôi, khi cô tỉnh dậy lại giống hệt như một con mèo giơ móng vuốt.
Đột nhiên có một tiếng nổ lớn vang lên.
Cánh cửa gỗ đơn sơ phía trước không khoá nên đã bị gió giật tung ra. Ba đống lửa nhỏ bị gió mưa dập tắt ngay lập tức, ngay cả ngọn đèn dầu phía trên cũng bị thổi rơi vỡ tan tành.
Đột nhiên trong hang tối đen như mực.
Trần Tử Huyên nghe thấy tiếng nổ lớn thì hoảng sợ, thân thể bất chợt run lên.
“Đừng nhúc nhích.” Bên tại cô vang lên một giọng nói trầm thấp.
Hơi thở nam tính của anh phả vào má khiến làn da cổ có chút ngứa ngáy.
Trần Tử Huyên lúc này càng thêm hoảng loạn, tại sao anh lại ngồi bên cạnh mình?
Như thể sợ Trần Tử Huyên đẩy mình ra, Nguyễn Chi Vũ ôm chặt lấy cô: “Đừng lộn xộn, đèn dầu vỡ rồi, mảnh vỡ của nó văng tung tóe trên mặt đất.” Anh trầm giọng bổ sung, giọng điệu có chút bất lực.
Sau đó cô lại có chút băn khoăn, tại sao đồ ăn đến trước mặt rồi lại không ăn?
Trần Tử Huyên xụ mặt xuống, cô cầm lấy cái bát từ tay chị Mạc, nhét từng thìa vào miệng, tận đáy lòng cô đang nguyền rủa tên khốn họ Nguyễn kia.
“Vợ của cậu thật hung dữ. Bên ngoài bức màn cửa, Lệ Hướng Bắc không khỏi thở dài.
Vốn dĩ còn tưởng rằng Trần Tử Huyên sẽ tỏ vẻ giả tạo không chịu ăn, nhưng bây giờ cô lại ăn ngấu nghiến như hổ đói, cứ như thể bát cháo này là kẻ thù của cô vậy.
Nguyễn Chi Vũ không nói lời nào, trong mắt hiện lên một tia vui vẻ.
Trần Tử Huyên chẳng mấy chốc đã ăn xong bát cháo cá đậu đen, sau khi ăn no, tâm trạng của cô cũng khá hơn, cô nhìn chị Mạc vui vẻ nói: "Cảm ơn cô."
Cô cười rất ngọt ngào, trên đôi má trắng nõn lộ ra hai lúm đồng tiền, Nguyễn Chi Vũ nhìn thấy cô như thế thì thất thần trong giây lát.
“Ai ở bên ngoài?” Chị Mạc nghe thấy âm thanh bên ngoài thì kêu lên.
Lê Hướng Bắc bị bắt gặp thì lúng túng mấp máy môi: "Là Chi Vũ, cậu ấy đang lo lắng..."
Sau khi nói xong, anh ta quay đầu lại thì thấy xung quanh không còn ai, lúc này anh ta mới nhận ra Nguyễn Chi Vũ đã rời đi.
Tâm tình Trần Tử Huyên không tốt, cô nhìn về phía Lê Hướng Bắc ở ngoài cửa hừ một tiếng: "Lệ Hướng Bắc, anh ở bên ngoài nghe lén phụ nữ nói chuyện hả?"
Vẻ mặt Lệ Hướng Bắc phiền muộn, anh ta thực sự muốn dạy dỗ cô một trận.
Thế nhưng yêu nữ Trần Tử Huyên này suốt ngày dựa vào Nguyễn Chi Vũ để độc đoán với họ, thật ghê tởm.
Trong hang chỉ có một chiếc giường gỗ, ban đầu đây là nơi vợ chồng họ Mạc ngủ, nhưng họ rất hiếu khách nên cho phép Trần Tử Huyên nghỉ ngơi ở đây, Trần Tử Huyên cảm thấy
ngượng ngùng nên đã từ chối.
“Trần Tử Huyên, không phải da mặt cô rất dày sao? Chẳng lẽ đêm nay cô muốn ngủ trên cỏ khô với đám đàn ông hôi hám chúng tôi à?” Lê Hướng Bắc buông lời trêu chọc cô.
Trần Tử Huyên trừng mắt nhìn, sau đó mặc kệ anh ta, đi đến góc tường ngồi ngủ gật trên đống cỏ khô.
Đồng hồ trên tường đã điểm 12 giờ, Nguyễn Chi Vũ và những người khác đốt ba đống lửa trong chỗ trống của hang động. Bọn họ ngồi khoanh chân xung quanh đống lửa, quần áo ẩm ướt cũng vì thế mà nhanh chóng khô ráo.
Thế nhưng gió ngoài cửa vẫn không ngừng gào thét, mưa đập dữ dội vào tấm cửa, âm thanh khủng khiếp kỳ quái này đã vang lên suốt một đêm khiến bọn họ không tài nào ngủ được.
Trần Tử Huyên dựa lưng vào tường, dùng hai tay ôm lấy đầu gối, co rúm lại.
Trần Tử Huyên cảm thấy rất buồn ngủ, cúi xuống vùi đầu vào giữa hai đầu gối, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Lệ Hướng Bắc và những người đàn ông này không ngủ được nên quay ra nói chuyện phiếm.
Đột nhiên Nguyễn Chi Vũ đưa mắt nhìn họ, bọn họ lúc này mới nhận ra Trần Tử Huyên đang ngủ nên lập tức im lặng.
Một người trong số họ khiếp sợ huých vào khuỷu tay Lê Hướng Bắc, nói năng lộn xộn: "Chúng ta, anh Nguyễn, anh ấy không phải là bị sét đánh chứ?"
Lệ Hướng Bắc nhìn Nguyễn Chi Vũ với vẻ mặt khó coi.
Cậu Lê rất nghiêm túc nhắc nhở họ: "Ngàn vạn lần đừng đắc tội với yêu nữ đó.”
Nguyễn Chi Vũ đứng dậy tiến đến chỗ Trần Tử Huyên, anh ngồi cạnh trên đồng cỏ khô rồi nhìn cô bằng đôi mắt trầm tư.
Trần Tử Huyên dựa lưng vào tường, hai tay ôm chặt đầu gối, đầu nghiêng sang một bên, khuôn mặt tái nhợt và phờ phạc, vài lọn tóc rối xõa xuống trản.
Anh đưa tay vuốt nhẹ vài sợi tóc rối trên trán cô, Nguyễn Chi Vũ có thể cũng không để ý, động tác của anh lúc này vô cùng nhẹ nhàng.
Nguyễn Chi Vũ đưa bàn tay chạm vào khuôn mặt tái nhợt của cô, có chút lạnh, anh khoác áo lên người cô, bỗng nhiên lại thất thần khi nhìn bộ dạng đang ngủ say của Trần Tử Huyên.
Khi cô ngủ say trông có vẻ rất ngoan ngoãn.
Nhưng đó chỉ là lúc ngủ mà thôi, khi cô tỉnh dậy lại giống hệt như một con mèo giơ móng vuốt.
Đột nhiên có một tiếng nổ lớn vang lên.
Cánh cửa gỗ đơn sơ phía trước không khoá nên đã bị gió giật tung ra. Ba đống lửa nhỏ bị gió mưa dập tắt ngay lập tức, ngay cả ngọn đèn dầu phía trên cũng bị thổi rơi vỡ tan tành.
Đột nhiên trong hang tối đen như mực.
Trần Tử Huyên nghe thấy tiếng nổ lớn thì hoảng sợ, thân thể bất chợt run lên.
“Đừng nhúc nhích.” Bên tại cô vang lên một giọng nói trầm thấp.
Hơi thở nam tính của anh phả vào má khiến làn da cổ có chút ngứa ngáy.
Trần Tử Huyên lúc này càng thêm hoảng loạn, tại sao anh lại ngồi bên cạnh mình?
Như thể sợ Trần Tử Huyên đẩy mình ra, Nguyễn Chi Vũ ôm chặt lấy cô: “Đừng lộn xộn, đèn dầu vỡ rồi, mảnh vỡ của nó văng tung tóe trên mặt đất.” Anh trầm giọng bổ sung, giọng điệu có chút bất lực.
Bình luận facebook