Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57 "Cô ấy đi cùng tôi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Trần Tử Huyên như bị anh dọa sợ, đầu óc có chút hỗn loạn hồi lâu mới kịp phản ứng.
Anh vậy mà lại xin lỗi cô...
Lúc này anh cũng không nói gì thêm, cứ vậy mà ôm chặt lấy cô không buông. Mà Trần Tử Huyên cũng không thoát ra được, suy nghĩ một chút tim liền đập rộn ràng không ngừng.
Hai người ngủ một mạch tới hừng đông ngày hôm sau, mấy đống lửa đêm qua cũng đều cháy tàn hết...
Mưa đã tạnh.
Trần Tử Huyên ăn chút bánh do hai vợ chồng anh Mạc chuẩn bị, quay sang nhìn họ nhiệt tình nói lời cảm ơn rồi nhanh nhanh chóng chóng muốn quay trở về.
Bởi vì ngày hôm nay chính là đêm 30, ai cũng đều muốn về nhà đoàn viên sum họp.
Trần Tử Huyên nhìn thoáng qua Nguyễn Chi Vũ, vốn dĩ theo kế hoạch ban đầu của họ là quay về thành phố A ăn tất niên cùng ông cụ Nguyễn, không nghĩ tới gặp phải sự việc này, xem ra nếu không nhanh chóng trở về thì tính tình của ông cụ cũng sẽ không dễ chịu nữa đâu.
Khi Trần Tử Huyên vừa định theo bọn họ thì anh Mạc lại gọi cô: “Tôi thấy, hay là cô ở đây với chúng tôi đi."
"Tối hôm qua trời mưa to như vậy nên đất đã chắc hẳn đã sạt lở xuống hết rồi. Xung quanh giờ đều thành một đống phế tích rồi, đường núi rất khó để đấy..."
Lệ Hướng Bắc hiếm hoi nghiêm túc mở miệng nói: "Trần Tử Huyên cứ tiếp tục ở lại đi. Hiện tại xung quanh đây đều là một đống đổ nát, vách núi cũng có thể sạt lở bất cứ lúc nào, thêm vào đó nước lũ cũng chưa hoàn toàn rút đi. Chờ khi nào mọi thứ tạm ổn thì chúng tôi sẽ tới đón cô." Dù sao Trần Tử Huyên cũng đang mang thai, thân thể suy yếu không thích hợp đi lại mệt nhọc.
Mấy người đối diện đều trầm mặc, trong chốc lát tất cả ánh mắt đầu đổ dồn lên người Nguyễn Chi Vũ.
Nguyễn Chi Vũ nhìn thoáng qua Trần Tử Huyên, đột nhiên bước tới bên cạnh, không nhiều lời mà cúi xuống nắm lấy tay cô rồi đưa cô đi theo ra tới cửa.
"Cô ấy đi cùng tôi." Nguyễn Chi Vũ nhàn nhạt buông ra một câu.
Mấy người Lê Hướng Bắc hai mặt nhìn nhau, nhìn sắc mặt Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng nghiêm nghị nên hiểu một khi anh đã quyết định sẽ không thể thay đổi được nữa.
"Vậy giờ chúng ta xuất phát, tối hôm qua thực sự rất cảm ơn hai người đã cho chúng tôi trú đây.”
Lệ Hướng Bắc quay sang vợ chồng anh Mạc cảm ơn mấy câu rồi nhanh chóng đi theo họ ra cửa.
"Chị Vũ, tôi cảm thấy nên để cho Tử Huyên ở lại đây thêm một tối cho an toàn đi."
Mấy người Lệ Hướng Bắc đi lại trên đường núi gồ ghề lầy lội còn có vẻ gian nan, thêm vào đó còn phải chú ý tập trong nhìn ngó xung quanh.
Nguyễn Chi Vũ nắm lấy cổ tay cô thật chặt giống như không để tâm tới ý kiến của Lệ Hướng Bắc, anh cảnh giác nhìn chăm chú vào bốn phía, từng bước một dẫn theo cô đi về phía trước.
"Cô ấy đi cùng với tôi." Anh vẫn tiếp tục nói ra những lời này.
Con mắt thâm trầm của Nguyễn Chi Vũ rơi trên người cô, đưa cô gái này đi bên người mới thật sự có thể yên tâm.
Trần Tử Huyên không biết anh đang suy nghĩ gì, cổ tay bị siết chặt có chút đau, ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Tôi, tôi cũng có thể tự đi.”
"Trần Tử Huyên, cô đừng có mơ" Nguyễn Chi Vũ trầm giọng, lập tức bác bỏ.
Trần Tử Huyên mang theo vẻ mặt phiền muộn để anh điều khiển cả người, ngay cả câu tiếp theo còn chưa kịp nói ra.
Đi chừng gần một giờ, phía trước xuất hiện một con suối sâu ba thước. Vốn dĩ suối cũng không sâu nhưng do tối hôm qua mưa to, số lớn lũ từ trên đổ xuống nhiều nên mực nước mới trở nên sâu như vậy.
"Không sâu, chỉ tầm 30 cm thôi, cũng có thể..." Người dẫn đầu vượt qua suối rồi đứng bên phía đối diện nói.
Trần Tử Huyên đám người bọn họ chuẩn bị lội qua suối, bất giác cũng chuẩn bị tinh thần để lội qua.
Đúng lúc đó Nguyễn Chi Vũ đột nhiên xoay người, động tác lưu loát ôm ngang người bế lên khiến cô cả kinh quát to một tiếng: "A, anh làm gì thế?"
Nguyễn Chi Vũ thấy
Trần Tử Huyên như bị anh dọa sợ, đầu óc có chút hỗn loạn hồi lâu mới kịp phản ứng.
Anh vậy mà lại xin lỗi cô...
Lúc này anh cũng không nói gì thêm, cứ vậy mà ôm chặt lấy cô không buông. Mà Trần Tử Huyên cũng không thoát ra được, suy nghĩ một chút tim liền đập rộn ràng không ngừng.
Hai người ngủ một mạch tới hừng đông ngày hôm sau, mấy đống lửa đêm qua cũng đều cháy tàn hết...
Mưa đã tạnh.
Trần Tử Huyên ăn chút bánh do hai vợ chồng anh Mạc chuẩn bị, quay sang nhìn họ nhiệt tình nói lời cảm ơn rồi nhanh nhanh chóng chóng muốn quay trở về.
Bởi vì ngày hôm nay chính là đêm 30, ai cũng đều muốn về nhà đoàn viên sum họp.
Trần Tử Huyên nhìn thoáng qua Nguyễn Chi Vũ, vốn dĩ theo kế hoạch ban đầu của họ là quay về thành phố A ăn tất niên cùng ông cụ Nguyễn, không nghĩ tới gặp phải sự việc này, xem ra nếu không nhanh chóng trở về thì tính tình của ông cụ cũng sẽ không dễ chịu nữa đâu.
Khi Trần Tử Huyên vừa định theo bọn họ thì anh Mạc lại gọi cô: “Tôi thấy, hay là cô ở đây với chúng tôi đi."
"Tối hôm qua trời mưa to như vậy nên đất đã chắc hẳn đã sạt lở xuống hết rồi. Xung quanh giờ đều thành một đống phế tích rồi, đường núi rất khó để đấy..."
Lệ Hướng Bắc hiếm hoi nghiêm túc mở miệng nói: "Trần Tử Huyên cứ tiếp tục ở lại đi. Hiện tại xung quanh đây đều là một đống đổ nát, vách núi cũng có thể sạt lở bất cứ lúc nào, thêm vào đó nước lũ cũng chưa hoàn toàn rút đi. Chờ khi nào mọi thứ tạm ổn thì chúng tôi sẽ tới đón cô." Dù sao Trần Tử Huyên cũng đang mang thai, thân thể suy yếu không thích hợp đi lại mệt nhọc.
Mấy người đối diện đều trầm mặc, trong chốc lát tất cả ánh mắt đầu đổ dồn lên người Nguyễn Chi Vũ.
Nguyễn Chi Vũ nhìn thoáng qua Trần Tử Huyên, đột nhiên bước tới bên cạnh, không nhiều lời mà cúi xuống nắm lấy tay cô rồi đưa cô đi theo ra tới cửa.
"Cô ấy đi cùng tôi." Nguyễn Chi Vũ nhàn nhạt buông ra một câu.
Mấy người Lê Hướng Bắc hai mặt nhìn nhau, nhìn sắc mặt Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng nghiêm nghị nên hiểu một khi anh đã quyết định sẽ không thể thay đổi được nữa.
"Vậy giờ chúng ta xuất phát, tối hôm qua thực sự rất cảm ơn hai người đã cho chúng tôi trú đây.”
Lệ Hướng Bắc quay sang vợ chồng anh Mạc cảm ơn mấy câu rồi nhanh chóng đi theo họ ra cửa.
"Chị Vũ, tôi cảm thấy nên để cho Tử Huyên ở lại đây thêm một tối cho an toàn đi."
Mấy người Lệ Hướng Bắc đi lại trên đường núi gồ ghề lầy lội còn có vẻ gian nan, thêm vào đó còn phải chú ý tập trong nhìn ngó xung quanh.
Nguyễn Chi Vũ nắm lấy cổ tay cô thật chặt giống như không để tâm tới ý kiến của Lệ Hướng Bắc, anh cảnh giác nhìn chăm chú vào bốn phía, từng bước một dẫn theo cô đi về phía trước.
"Cô ấy đi cùng với tôi." Anh vẫn tiếp tục nói ra những lời này.
Con mắt thâm trầm của Nguyễn Chi Vũ rơi trên người cô, đưa cô gái này đi bên người mới thật sự có thể yên tâm.
Trần Tử Huyên không biết anh đang suy nghĩ gì, cổ tay bị siết chặt có chút đau, ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Tôi, tôi cũng có thể tự đi.”
"Trần Tử Huyên, cô đừng có mơ" Nguyễn Chi Vũ trầm giọng, lập tức bác bỏ.
Trần Tử Huyên mang theo vẻ mặt phiền muộn để anh điều khiển cả người, ngay cả câu tiếp theo còn chưa kịp nói ra.
Đi chừng gần một giờ, phía trước xuất hiện một con suối sâu ba thước. Vốn dĩ suối cũng không sâu nhưng do tối hôm qua mưa to, số lớn lũ từ trên đổ xuống nhiều nên mực nước mới trở nên sâu như vậy.
"Không sâu, chỉ tầm 30 cm thôi, cũng có thể..." Người dẫn đầu vượt qua suối rồi đứng bên phía đối diện nói.
Trần Tử Huyên đám người bọn họ chuẩn bị lội qua suối, bất giác cũng chuẩn bị tinh thần để lội qua.
Đúng lúc đó Nguyễn Chi Vũ đột nhiên xoay người, động tác lưu loát ôm ngang người bế lên khiến cô cả kinh quát to một tiếng: "A, anh làm gì thế?"
Nguyễn Chi Vũ thấy
Bình luận facebook